[Dịch]Trọng Sinh Chi Vương Gia Thê Quản Nghiêm - Sưu tầm
Chương 10 : Cha muốn con chết
.
Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
.
Từ sau cái ngày Mân vương phóng ngựa trên đường hấp tấp chạy tới gặp Cố Du Ninh, trong thành Trường An bắt đầu có tin đồn, đa số vẫn là nói Mân vương lén lút gặp mặt vị hôn thê khi còn chưa thành hôn, không hợp lễ pháp. Hoàng gia vốn là phải làm gương cho thiên hạ, hành động kia của Sở Dự, chỉ một thoáng đã bị ngôn quan trên triều bắt lấy không tha, tranh chấp mấy ngày không có kết quả chỉ vì Mân vương khi đi săn bị thương, được Hoàng Thượng ân chuẩn tu dưỡng không cần vào triều.
Chỉ là không biết có người cố ý hay là đồn đãi như thế nào mà càng truyền càng khó nghe, Đức Thịnh đế mấy ngày liên tiếp lên triều nghe ngôn quan khắc khẩu, cũng có chút không kiên nhẫn, Tả tướng đứng đó mà xấu hổ. Nếu hiện tại Đức Thịnh đế trực tiếp trừng phạt Mân vương thì chính là đánh Tả tướng một cái bạt tai, ông không thể không bận tâm đến mặt mũi cựu thần, cho nên chỉ có thể gằn cơn giận xuống mà không giải quyết được gì, nhưng khi hạ triều liền tuyên chỉ, bảo Mân Vương tiến cung, chuẩn bị khiển trách một trận.
Sở Dự nhận được thánh chỉ cũng không biểu hiện gì, mấy ngày nay lỗ tai hắn cũng không được rảnh rỗi, chỉ là có chút kinh ngạc, lời đồn hỗn loạn đã vài ngày, phụ hoàng lại mới chỉ hạ chỉ tuyên hắn vào cung, vậy mà còn bận tâm mặt mũi của Tả tướng, không có phát giận.
Vết thương trên người hắn đã sớm khỏi rồi, chỉ là vẫn không muốn vào triều, hiện giờ nếu phụng chỉ tiến cung, hắn cũng không tất yếu phải giả bệnh nữa. Hắn trực tiếp thay triều phục, tự mình nhàn nhã cưỡi ngựa đi tới cửa cung.
Sở Dự nhìn phụ hoàng trong trí nhớ, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, trong tròng mắt tối đen xinh đẹp hiện lên hận ý. Hắn không thể không hận, đồng dạng đều là con trai của ông ta, từ nhỏ đến lớn trong mắt phụ hoàng lại chỉ có Thái tử, vô luận hắn có bao nhiêu xuất sắc, phụ hoàng cũng sẽ không để ý tới, cuối cùng bởi vì sợ hắn tay nắm nhiều binh quyền sau này sẽ uy hiếp Thái tử lên ngôi Hoàng đế mà lại ban cho hắn cái chết.
Quân bảo thần chết thần không chết bất trung, cha bảo con chết con không chết bất hiếu.
Chính là luận làm thần, Sở Dự hắn là đại nguyên soái dẫn dắt binh mã vì Đại Chiêu mà chinh chiến thiên hạ, lập công lao hiển hách, luận làm con, hắn chăm chỉ cung kính phụ hoàng, chưa bao giờ có một chút xúc phạm.
Vì sao lại không tha cho hắn!
Sở Dự cắn chặt răng, hiện giờ hắn sẽ không ngu trung như kiếp trước, khi tất yếu cho dù giết cha hành thích vua, lãnh binh bức vua thoái vị cũng sẽ không ngại, hắn vốn không có ý gì với vị trí kia, nhưng nhất định phải đoạt được thiên hạ, vì mình, cũng vì Cố Du Ninh.
Hắn cụp mắt cung kính hành lễ với Đức Thịnh đế, sau cái dập đầu này, duyên phận cha con của hắn cùng Đức Thịnh đế dừng tại đây.
Đức Thịnh đế mắt lạnh nhìn Sở Dự, cũng không cho đứng dậy, mở miệng liền răn dạy hắn không biết xấu hổ, khiến hoàng gia hổ thẹn.
Vẻ mặt Sở Dự thản nhiên, chờ Đức Thịnh đế nói xong mới mở miệng: “Nhi thần biết tội, nhưng chuyện xảy ra là có nguyên nhân, mong rằng phụ hoàng tha thứ.”
Đức Thịnh đế tức đến cười ra, chuyện xảy ra là có nguyên nhân? Có thể là vì sao chứ, còn không phải hắn kích động bạo ngược, nhất định là bất mãn với quyết định để hắn cưới nam thê của ông, giận chó đánh mèo với người ta, tới Tướng phủ tìm phiền phức, còn dám nói chuyện xảy ra là có nguyên nhân!
“Hừ!” Đức Thịnh đế cười lạnh: “Được, nếu ngươi nói là có nguyên nhân, vậy trẫm sẽ nghe một chút xem rốt cục vì sao ngươi lại không để ý lễ pháp, lén lút gặp mặt với Vương phi còn chưa qua cửa?”
Sở Dự cong khóe miệng, đáp rằng: “Phụ hoàng cũng đã biết nhi thần là đệ nhất phong hoa tuyết nguyệt, đối với việc thú nam thê đã có bất mãn, chỉ vì xưa nay nhi thần có một tâm nguyện, hy vọng Vương phi có thể là người mình yêu nhất, cũng từng ảo tưởng qua dáng vẻ thê tử của mình như thế nào, nhưng bỗng nghe nói muốn thú nam thê, nhi thần thật sự không thể tiếp thu. Chỉ là nghe nói thứ tử Cố Du Ninh của Tả tướng nhan sắc khuynh thành nổi danh Trường An, liền tò mò Vương phi rốt cuộc trông như thế nào, không nhịn được liền chạy đi xem trước, nhi thần biết tội, mong phụ hoàng bớt giận!”
“Ồ?” Đức Thịnh đế mặt không đổi sắc: “Vậy ngươi đã nhìn được cái gì rồi?”
Nhắc tới Cố Du Ninh, Sở Dự lộ ra nụ cười như gió xuân: “Hồi bẩm phụ hoàng, Cố Du Ninh tuy là nam tử, nhưng có thể nói quốc sắc thiên hương, nhi thần vừa gặp đã thương.”
Đức Thịnh đế hiển nhiên không tin lí do thoái thác này của hắn, nhưng tức giận trên mặt đã dịu bớt vài phần, bởi vì nhìn ra vẻ mặt đắc ý của Sở Dự không giống như giả bộ, hơn nữa hắn hoàn toàn không cần phải bởi vì bất mãn thú nam thê mà từ chối không tiếp thánh chỉ sau đó lại mang cái vẻ mang ơn này, có thể thấy được đứa con chỉ biết đánh giặc không hiểu phong tình này, là thật sự coi trọng người ta.
Tâm Đức Thịnh đế thoáng buông xuống, như vậy ông rất vừa lòng, tuy ông bảo Sở Dự thú nam thê chính là báo cho hắn cũng như chiêu cáo với thiên hạ rằng hắn đã mất đi tư cách thừa kế ngôi vị, nhưng nếu hắn có thể thật tâm yêu thích Vương phi thì không còn gì tốt hơn. Có người cha nào lại hy vọng con trai hận mình cơ chứ, hoàng đế cũng không ngoại lệ.
Vì thế đơn giản răn dạy vài câu liền cho hắn trở về, còn căn dặn hắn ở nhà dưỡng thương cho tốt, ân chuẩn thêm mấy ngày tĩnh dưỡng.
Sở Dự ra cửa cung, biểu tình trên mặt liền lạnh xuống, hắn nói như vậy quả thực chính là muốn giải vây, nhưng càng quan trọng hơn đó là thái độ của hắn trước Hoàng đế rất nhanh sẽ truyền khắp kinh thành. Hắn chính là muốn nói cho người trong thiên hạ biết, Mân vương rất yêu thích Vương phi tương lai này, không để cho người khác khinh thường y nửa phần.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện