[Dịch] Trùng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần
Chương 6 : Kỹ năng kinh diễm
.
Đếm ngược chấm dứt.
Thân hình Thạch Phong nghiêng về phía trước, hai chân cong lại, giống như một con báo săn, đột nhiên phát lực, chạy ra khỏi nơi xuất phát.
HƯU...U...U một tiếng.
Thạch Phong chạy được khoảng 3 m, thì tiếng súng mới vang lên.
Cùng với tiếng súng vang lên là 6 viên đạn được bắn ra, phủ kín con đường tiến lên của Thạch Phong, khắp nơi trước người Thạch Phong đều là viên đạn màu lục, nếu như phản ứng không nhanh thì sẽ bị bắn thành cái sàng.
Mắt thấy viên đạn bay tới, Thạch Phong lách sang bên cạnh rồi sau đó lại sang phải 1 m để tránh đợt công kích thứ hai.
Tuy rằng ba gã Địa Tinh đều cố gắng ngắm bắn, vỏ đạn vẫn không ngừng rơi xuống, nhưng Thạch Phong như là nhìn thấy đường bay của viên đạn, lúc nào cũng có thể tránh trước một bước.
"Không thể nào, vượt qua 10 m nhanh vậy." Nam Mục Sư nhìn Thạch Phong vượt qua được 10 m, mà thời gian không đến 5 giây, so với đại ca Thứ Tâm thì nhanh gấp đôi, lập tức kinh ngạc.
Thứ Tâm trầm mặc không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Thạch Phong đang đi về phía trước.
Vốn tưởng rằng Thạch Phong là một con gà, ngay cả hắn là Thứ Tâm mà cũng không nhận ra, tới tràng khiêu chiến tìm thú vui, nhưng mà biểu hiện nhanh nhẹn chuẩn xác như thế kia, thì giống như một người lão luyện đã thi đấu khiêu chiến nhiều năm, mỗi một động tác đều đơn giản mà hiệu quả, không phải người chơi bình thường có thể làm được, cho dù hắn đã trải qua nhiều trận thi đấu khiêu chiến đi nữa thì cũng chưa chắc đã làm được.
Chẳng qua Thứ Tâm có lòng tự trọng của cao thủ, cho rằng Thạch Phong không thể mạnh hơn hắn, liền giải thích: "Có lẽ người mới này là vận động viên hoặc là đã luyện qua võ thuật, cho nên mới linh hoạt như vậy, nhưng mà đi tới khoảng cách 15 m, phương thức công kích của Địa Tinh sẽ thay đổi, đến lúc đó khẳng định hắn sẽ không vượt qua được."
"Đại ca nói đúng, người mà ngay cả Thích Khách Liên Minh chúng ta cũng không biết, thì khẳng định sẽ không phải cao thủ, chờ sau khi đến 15 m nhất định sẽ giật mình, cuối cùng bị bắn thành tổ ong vò vẽ."
"Uh, khi đến khoảng cách 15 m, đạn bắn ra sẽ là 12 viên, không chỉ nhắm bắn người chơi mà diện tích đạn bao phủ cũng cực kỳ lớn, né trái chạy phải cũng không trốn được."
Những người khác của Thích Khách Liên Minh cũng nhao nhao đồng ý, dù sao bọn hắn cũng khiêu chiến bảy tám lượt như vậy rồi.
Lần đầu tiên Thứ Tâm khiêu chiến cũng thông qua được 15 m, nhưng mấy lần khiêu chiến sau đó, cũng chỉ đến khoảng cách 20 m, đủ để biết sau khoảng cách 15m là có khó khăn bao nhiêu.
"Hắn thông qua 15 m rồi ." Một gã trong Thích Khách Liên Minh nói.
Ánh mắt Thứ Tâm lập tức tập trung lên người Thạch Phong, muốn xem Thạch Phong sẽ xử lý như thế nào.
Trên tràng, sau khi Thạch Phong vượt qua khoảng cách 15m, ba gã Địa Tinh cực kỳ phẫn nộ, bắt đầu điên cuồng nổ súng mà không cần ngắm.
Bỗng nhiên trước mắt Thạch Phong có một mảng đạn lớn bao trùm, có 3 viên nhằm trúng Thạch Phong, mà chỉ cần ăn một viên thì sẽ kết thúc.
"Bắt đầu chơi xấu rồi sao?" Thạch Phong cười một tiếng, rút tân thủ kiếm ra, nghênh đón viên đạn đang bay tới.
Thạch Phong ở kiếp trước thân là người lĩnh đội của U Ảnh, đều tập trung vào công việc cùng với thăng cấp, căn bản không có thời gian đi chơi thi đấu khiêu chiến, chẳng qua cũng xem qua không ít, đối với việc thi đấu khiêu chiến thì vẫn hiểu rõ, sau 15 m Địa Tinh sẽ thay đổi phương thức công kích.
Khoảng cách 15m trong thi đấu khiêu chiến Chợ Đen, có thể nói là thước đo để phân biệt kỹ thuật của người chơi, chỉ có thông qua khoảng cách 15 m cấp đồng, thao tác kỹ thuật mới coi như nhập môn, nhưng mà cái trình độ nhập môn này, đại đa số người chơi đều mất hai ba tháng mới có thể đạt được, một số nhỏ cần một tháng để thông qua, chỉ có số ít cao thủ mới có thể lập tức thông qua, Thứ Tâm chính là số ít cao thủ đó.
Mắt thấy ba viên đạn muốn bắn trúng đầu, ngưc, cùng cánh tay của Thạch Phong.
"Tiểu tử này quả nhiên không được, viên đạn tản ra quá nhiều, làm cho hắn quên đi việc phải né tránh, lại còn xông thẳng lên." Thứ Tâm chứng kiến Thạch Phong lao thẳng đến viên đạn, thì cảm thấy choáng váng, chẳng lẽ hắn cho rằng bị một số lượng viên đạn nhất định đánh trúng, thì khiêu chiến vẫn sẽ được tiếp tục hay sao?
Lúc này ở trên trận thi đấu Thạch Phong bỗng nhiên lách đầu, vung tân thủ kiếm lên, chém ra một nhát.
Phịch một tiếng!
Thanh tân thủ kiếm vung lên đánh đúng vào viên đạn trước ngực, làm tóe lên một lia lửa.
Ba viên đạn nguy hiểm, cứ như vậy bị Thạch Phong hóa giải một cách đơn giản, rồi tiếp tục đi thêm được một đoạn nữa.
Chẳng qua ba gã Địa Tinh cũng không dừng lại, lập tức thay đổi khẩu súng trên người thành súng máy, tia lửa bắn ra không ngừng, vì khoảng cách vô cùng ngắn cho nên Thạch Phong lập tức phải đối mặt với 5 viên đạn, mà bốn phía đều có viên đạn phong tỏa đường né, làm cho người ta tránh cũng không thể tránh.
Keng keng keng!
Thạch Phong rất nhanh huy động tân thủ kiếm ngăn cản những viên đạn không thể tránh khỏi, một bên di động thân thể tránh những bộ phận bị bắn trúng, thậm chí Thạch Phong còn nghe được âm thanh viên đạn xuyên thủng không khí sượt qua bên tai.
Lại qua 3 giây, Thạch Phong vượt qua được khoảng cách 20 m, khoảng cách tới giới hạn chỉ còn gần 10 m.
"Bà mẹ nó, đại ca, tiểu tử này là người sao? Vậy mà có thể sử dụng kiếm ngăn cản viên đạn bay tới." Hai mắt nam Mục Sư mở to, vô cùng chấn động, rung động mà Thạch Phong mang lại cho hắn thật khó có thể hình dung.
Mặc dù biết đường bay của viên đạn, nhưng mà có thể ngăn cản thì cũng không phải dùng một câu nói là có thể làm được, việc này cần thân thủ cùng với phán đoán vô cùng chính xác mới có thể làm được, chỉ cần một sai số nhỏ thì ngươi cũng chỉ có thể nuốt hận.
Thứ Tâm không nói gì được, dùng vũ khí để đỡ đạn, quả thực là việc vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận liền rơi vào vực sâu vạn trượng, mà Thạch Phong lại làm không biết mệt, một lần lại ngăn cản viên đạn bay tới, mà mặt khác viên đạn dường như có sinh mạng, tự động né khỏi thân thể của Thạch Phong.
"Đại ca, tên Kiếm Sĩ kia đã đi đến 25 m, khẳng định có thể thông qua điểm cuối rồi." Nam Mục Sư nhìn Thạch Phong tiến về phía trước như đang khiêu vũ, trước người thỉnh thoảng lóe ra vài tia lửa, mà nội tâm ngổn ngang.
"Ta có mắt, không cần ngươi nhắc." Thứ Tâm cũng bị động tác của Thạch Phong hấp dẫn, không nhịn được nói.
Ngay khi Thạch Phong vượt qua 25 m.
"Người khiêu chiến." Một gã Địa Tinh kích động cười nói, từ trong người lấy ra một khẩu súng liên thanh, nhắm ngay người Thạch Phong rồi bắt đầu bắn phá.
Lập tức đạn mỗi vòng bắn liền biến thành 24 viên, hơn nữa lại là cự ly 5 m làm cho người chơi tránh cũng không thể tránh.
"Đjxmm~, đây là ăn gian!" Thứ Tâm hét lớn.
Thấy một màn như vậy, mấy người chơi khác đều gào cổ mà mắng to Địa Tinh vô sỉ.
Đối mặt với màn đạn bắn như mưa, Thạch Phong cũng bắt đầu nghiêm túc, tuy rằng đã sớm biết về việc đạt tới khoảng cách 25 m thì phương thức công kích sẽ thay đổi, nhưng mà khi chính thức đối điện với màn đạn bắn như vậy thì hắn cũng cảm thấy khẩn trương.
Thạch Phong trùng gối, nhảy lên như một con báo săn, ngằm hướng có mật độ đạn nhỏ nhất để có thể khiến cho diện tích đạn bắn giảm xuống mức nhỏ nhất, rồi hắn nắm chặt tân thủ kiếm, điên cuồng vung lên, lập tức bốn đạo bạch mang như lóe lên cùng một lúc.
Phanh phanh phanh phanh!
Sau đó một đám tia lửa xuất hiện, Thạch Phong đã xuyên qua làn đạn như mưa to gió lớn.
Rồi lập tức rơi xuống đất, một tay chống đất rồi bật nhanh dậy, lấy tốc độ ánh sáng vượt qua điểm giới hạn.
Thời gian mất 14 giây, phá vỡ thời gian thiết lập ở cấp đồng là 18 giây.
"A..., cái thân thể yếu đuối này thật sự là có chút không quen." Sau khi Thạch Phong vượt qua điểm giới hạn thì hơi cảm khái, nếu thể chất nhiều hơn 100 cấp, đánh ra liên tục 4 kích cũng sẽ không mệt mỏi như bây giờ.
"Thưa các tiên sinh các nữ sinh, chúng ta hãy vỗ tay chúc mừng vị Kiếm Sĩ này khiêu chiến thành công." Nhân viên quản lý Địa Tinh lớn tiếng tuyên bố.
Hệ thống: Người chơi đầu tiên vượt qua khiêu chiến cấp đồng, đồng thời phá vỡ ghi chép, ban thưởng 1 bạc cùng kỹ năng của Kiếm Sĩ Phong Lôi Thiểm.
"Không thể nào, vậy mà ban thưởng kỹ năng hi hữu Phong Lôi Thiểm, đây chính là kỹ năng mà Kiếm Sĩ hơn 100 cấp cũng chưa chắc đã lấy được." Thạch Phong nghe xong mà cho là mình nghe nhầm, nhưng khi nhìn quyển sách kỹ năng trong ba lô chính xác là Phong Lôi Thiểm thì vẫn khiếp sợ.
Phong Lôi Thiểm
Loại: động tác
Yêu cầu: kiếm
Thuyết minh kỹ năng: Tạo thành ba lượt công kích kiếm quang với khoảng cách phía trước 10*2 m, mỗi lần công kích tạo thành 130% sát thương, đồng thời gây lên vết thương sâu, sử dụng tiếp theo sát thương sẽ tăng lên 20%, [thời gian cold-down] 30 giây.
Nếu như đã nhận được kỹ năng, Thạch Phong cũng không nói nhiều liền kích học tập.
Cái chức nghiệp Kiếm Sĩ này vốn là dùng kỹ năng đơn thể làm chủ, không có kỹ năng quần công cường đại, Phong Lôi Thiểm có thể nói chính là một trong vẻn vẹn mấy cái kỹ năng quần công siêu cường của Kiếm Sĩ, có thể học tập ở giai đoạn đầu, tuyệt đối là vượt qua tất cả các Kiếm Sĩ khác một mảng lớn.
Sau khi học xong Phong Lôi Thiểm, Thạch Phong mới cảm giác mình có bộ dáng giống Kiếm Sĩ một chút.
"Các ngươi chơi đi, ta đi đây, đừng quên 50 đồng của ta." Thạch Phong nhìn về phía Thứ Tâm đang há hốc mồm, nhắc nhở một tiếng rồi rời khỏi Chợ Đen.
Thứ Tâm hờ hững gật đầu.
"Thứ Tâm đại ca, hắn rời đi rồi, hơn nữa lại đem phần thưởng cầm đi, chúng ta có cần đuổi theo hay không?" Nam Mục Sư hỏi.
Thẳng đến lúc Thạch Phong ly khai, Thứ Tâm mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại, trừng mắt liếc nam Mục Sư, mắng: "Ngươi là thằng ngu hay sao? Cao thủ Kiếm sĩ như vậy nịnh còn không kịp đi đối địch không phải là muốn chết sao."
"Không được, việc này ta phải báo cáo cho hội trưởng, may là đã thêm hảo hữu, hắn gọi là Dạ Phong sao? Cao thủ Kiếm Sĩ như vậy, vậy mà ta chưa từng nghe tên, chẳng lẽ là cao thủ sử dụng kiếm nào ngụy trang hay sao?" Thứ Tâm tự nhận là mình không làm được như cách mà Thạch Phong vượt qua khiêu chiến, nhất là một vòng luân phiên công kích sau 25 m, quả thật là chỉ có mà cúp máy (chết), người chơi không thể nào né được nhưng mà Thạch Phong lại làm được.
Trong khu thương mại, Thạch Phong tìm được Đại sư Ma dược học Kevin, tiêu tốn 120 đồng, mua 20 khối bạo quả mọng (loại quả chứa nhiều nước), khiến cho tài sản của Thạch Phong giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại có 30 đồng.
Chẳng qua vì phương pháp thăng cấp như tên lửa, đành chấp nhận bỏ tiền.
Mang theo bạo quả mọng, Thạch Phong đi ra khỏi Hồng Diệp Trấn, một đường nhằm hướng Tây mà chạy.
Trước mắt tất cả người chơi đều là cấp 0, đều giết quái cấp 0 ở bên ngoài Hồng Diệp Trấn, chẳng qua một vài người chơi có kỹ thuật tốt thì tổ đội với nhau đi đánh Ấu Lang cấp 1, Chiến Sĩ thì chống đỡ ở phía trước, viễn trình phát ra, còn trị liệu thì tăng máu, đánh đâu vào đấy, tuy rằng chia kinh nghiệm cho mấy người, nhưng hiệt suất rất cao, lại ít người cướp quái.
Chẳng qua Thạch Phong không có ý định cướp quái với người khác, trực tiếp chạy qua khu vực quái cấp 1, rồi chạy qua khu vực quái cấp 3, một mực chạy tới khu vực quái cấp 5 ở rừng rầm Hồng Diệp, bây giờ còn không có người chơi nào ở xuất hiện ở nơi này.
Với giai đoạn hiện tại của Thần Vực, còn không có một người chơi nào dám khiêu chiến với quái cấp 5, áp chế đẳng cấp, máu nhiều, lực công kích lại cao, quái cấp 5 có thể chèn ép người chơi một cách nhẹ nhàng, coi như là tiểu đội 6 người, cũng đánh không lại một con tiểu quái cấp 5.
Người chơi tử vong, thì bị trừng phạt rất nặng, không chỉ rớt 1 cấp, còn mất độ thuần thục kỹ năng, cho nên không người chơi nào dám mạo hiểm, nếu không mấy giờ vất vả kiếm kinh nghiệm cùng với độ thuần thục đều mất trắng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện