[Dịch]Trọng Sinh Chi Đích Nữ Công Lược - Sưu tầm

Chương 5 : Tái tố giao dịch​

Người đăng: 

.
“Đào thị” bệnh tình càng nặng thêm, ngày đầu thì hôn mê hộc máu, đến ngày thứ hai thì ăn không ngon, chỉ có thể uống chút nước thấm giọng. Đợi đến sáng ngày thứ ba, liền bắt đầu phun từng ngụm từng ngụm máu tươi, tựa hồ mang theo hết máu trong cơ thể mà phun sạch sẽ, phun lên người, lên đệm đầy cả ra. Mắt thấy một mảng tóc đen đã hóa trắng, dùng mắt thường cũng thấy da thịt đang bắt đầu khô héo dần. Ăn không ngon, uống nước không vào, ba ngày ói máu, “Đào thị” cả người già nua mấy chục tuổi, hốc mắt sâu lõm vào, giống như ngạ quỷ chịu khổ nơi địa ngục. Đưa đôi tay khô héo, gắt gao kéo Giang Nhứ, một lần nói: “Nhứ nhi, nương sẽ chết, người làm sao lo liệu? Ngươi đã mười lăm tuổi, ngay cả việc hôn nhân cũng chưa có, nương không yên lòng a! Nương chính là chết, cũng chết không nhắm mắt a!” Mỗi một câu nói, đều phun một búng máu, đợi đến khi thân thể không còn máu nữa, hai tay buông lỏng. Hai mắt mở to, tràn đầy vẻ không cam lòng, quả nhiên chết không nhắm mắt. Giang Nhứ khóc đến hai mắt đều sưng, giọng nói đã khàn đến khó nghe: “Nương…” Nhìn thấy cảnh này, Trịnh đại nương cùng đám người vành mắt đỏ hoe. “Người chết không thể sống lại, hãy nén bi thương.” Tuyết Liên cùng đám người khóc một hồi, thương tâm khuyên nhủ. “Chỉ tại tên lang băm này, xem thường chúng ta như vậy!” Trịnh đại nương lau nước mắt căm hận nói. Nơi này là hậu viên thanh lâu, người đứng đắn bình thường không chịu đến gần. Dù cho đại phu có thể cứu sống, cũng thoái thác không chịu đến. Dẫu có mấy người chịu đến, thấy “Đào thị” bệnh như thế này, cũng không dám tiếp nhận. Bị trách lại ngoan độc, liền phó thuốc lung tung, đưa “Đào thị” uống trước, ngựa chết tự làm ngựa sống thì được chữa. “Đào thị” mạng không cứu được, phun từng ngụm máu, trích thủy không vào, huống chi khổ thuốc? Dù Giang Nhứ có cầm bao nhiêu bạc, đi nơi nơi cầu đại phu, cũng không thể mang mạng “Đào thị” trở về. Trước mắt tuy là giả, nhưng kiếp trước Giang Nhứ từng trải qua một lần, mắt thấy “Đào thị” phát bệnh đến lúc ly khứ, chỉ đem tê tâm liệt phế đã trải qua một hồi, đau khổ đến tột cùng. Tái lại màn khởi bẫy, chỉ còn chờ nàng chui vào lưới Giang Tử Hưng cùng Phùng thị, ý hận tựa như khởi động hỏa sơn nham tương, nóng cháy cuồn cuộn. “Đa tạ tâm ý Tuyết Liên cô nương. Chẳng qua, nương ta không phúc khí, không cần đến.” Táng “Đào thị” xong, Giang Nhứ gõ cửa phòng Tuyết Liên, đem số bạc vụn đưa qua. Tuyết Liên nhận bạc, thấy Giang Nhứ hai mắt sưng đỏ như cũ, vẻ mặt lại lạnh như băng hiện lên chút không đành lòng: “Ngươi khi nào đi tìm cha ngươi? Đêm đó ta nghe thấy nương nói ngươi, cha ngươi là hộ bộ tả thị lang.” Hộ bộ tả thị lang? Giang Nhứ nhếch môi một cái, đó là chức quan vài nam trước của Giang Tử Hưng, hiện giờ hắn dĩ nhiên là ngồi trên ghế hộ bộ thượng thư. Cúi thấp đầu nói: “Ta xuất thân như vậy, nào dám tìm hắn?” “Nói cái gì? Ngươi là một hảo nữ hài nhi thanh thanh bạch bạch, làm sao có thể không dám tìm hắn?” Tuyết Liên lạnh giọng nói, “Nói sau, ngươi cũng là nữ nhi của hắn, đã rơi vào hoàn cảnh này, toàn bộ nên trách hắn, ngươi cũng không đến nửa điểm can hệ.” Giang Nhứ há miệng định nói, bỗng nhiên bên ngoài vang lên thanh âm tiểu nha đầu: “Giang Nhứ tỷ tỷ, Dịch ma ma gọi tỷ.” Nghe vậy, liền đối ta Tuyết Liên, theo tiểu nha đầu đi về phía phòng Dịch ma ma. Phòng Dịch ma ma ở lầu ba phía đông biên, đã thanh tịnh, lại còn tầm nhìn tốt. Hơn nữa vị trí lồi ra một khoảng, hoàn toàn ngăn cản sạch người nghe trộm, nghe lén. Giang Nhứ mở cửa, đối Dịch ma ma phúc thân thi lễ: “Ma ma gọi ta?” “Hai ngày trước, ngươi khóc như thật vậy, bên kia không chút hoài nghi.” Dịch ma ma hai mắt đánh giá nàng, sau đó chỉ chỉ lên bàn: “Cầm lấy dùng đi. Thuốc trắng trong hộp ngọc chính là tiêu sưng, mỗi đêm bôi mỏng một tầng quanh mắt. Sứ men xanh trong bình chính là trị giọng, mỗi ngày sớm tối đều uống một ngụm.” Giang Nhứ theo tay bà, hướng về phía bàn nhìn lại, đồng tử mỉm cười nói lui: “Rất quý giá, ta không thể nhận.” “Ngươi coi như đã hầu hạ qua công tử, đồ vật này có đáng là gì?” Dịch ma ma lơ đễnh nói: “Cầm đi dùng.” Giang Nhứ trong lòng nảy lên một chút xấu hổ. Nhớ tới ngày phát sinh chuyện ấy, chỉ thấy nam tử cuối đầu, tiếng thở dốc dễ nghe vọng bên tai, dường như chứa ma lực, âm vọng không dứt. Cấu, véo, bấm vào lòng bàn tay, lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu nói: “Ý ma ma là, ta hiện giờ được xem như thủ hạ của công tử?” Dịch ma ma liếc nhìn nàng một cái, tựa tiếu phi tiếu*: “"Nghĩ hay quá nhỉ." (*)tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười. Bị phật mặt mũi, Giang Nhứ mảy may không buồn bực, trái lại còn nhẹ nhàng thở ra. Nàng không biết thân phận vị công tử kia, nhưng hắn dám nhúng tay vào việc này, lại làm không chê vào đâu được, nghĩ đến cũng không phải nhân vật đơn giản. Nếu là dễ dàng lung nàng, nàng ngược lại còn nghĩ hắn cố ý rắp tâm. “Vậy đa tạ Dịch ma ma” Giang Nhứ đến bên cạnh bàn, thu hồi tiêu sưng thuốc mỡ cùng nhuận hầu hoàn. Lại nhìn về phía Dịch ma ma thì chợt phát hiện đáy mắt Dịch ma ma có hai điểm ô thanh, thanh trung mang tím, bộ dạng giống như một tiểu viên côn đã từng trải qua, kinh ngạc hỏi: “Ma ma ánh mắt này là sao?” “Không như thế nào.” Dịch ma ma xoay mạnh đầu đi, quay mặt về phía cửa sổ, trong mắt hiện lên tia khí buồn bực, lại vẻ mặt thập phần bất đắc dĩ, hỏi ngược lại: “Ngươi hạ quyết tâm sao?” Giang Nhứ lặng một lúc, rũ mắt nói: “Không dám làm công tử cùng ma ma thêm phiền toái.” Dịch ma ma nói cho nàng biết, có thể cùng Đào thị ẩn cư, đều có người đến giúp bình ổn chuyện này. Điều kiện, nàng cùng Đào thị không được rồi khỏi kinh thành. Ý nói, Nguyệt Hoa Lâu sau này sẽ dùng đến nàng. Đổi lại lúc trước, Giang Nhứ nhất định đáp ứng. Nhưng trước mắt, nàng đổi chủ ý. Đôi cẩu nam nữ kia, ngoan độc đê tiện, nàng thật sự không chờ được muốn trả thù bọn họ. Tóm lại Đào thị đã an toàn, nàng có thể yên tâm liều mạng một phen. “Ngươi khi nào khởi hành?” Dịch ma ma thấy vẻ mặt Giang Nhứ, liền biết nàng đã có chủ ý. Giang Nhứ khẽ nhếch môi, ánh mắt hiện lên vẻ châm chọc: “Khởi hành? Đi đâu? Ta bây giờ chỉ là một cô nhi” Bọn họ khi nào tới đón, nàng khi nào khởi hành. Kiếp trước là nàng chủ động tìm đến cửa. Lần này nàng muốn hắn tới đón nàng. Kiếp trước, nàng dùng mọi cách khẩn cầu bọn họ. Lần này, nàng muốn bọn họ van cầu nàng. Dịch ma ma ánh mắt lộ vẻ tán thưởng: “Chính ngươi quyết định là…” “Ta ngoại trừ chế hương phấn, còn biết chế hun hương.” Giang Nhứ vừa nói, vừa cười yếu ớt nhìn về phía Dịch ma ma: “Bất luận loại hương nào, chỉ cần ta ngửi qua, đều có thể chế được.” Ánh mắt Dịch ma ma lộ vẻ ngạc nhiên, khóe mắt liếc đến: “Ta luôn luôn tò mò, sao ngươi có bản lĩnh đến thế?” “Quan trọng sao?” Giang Nhứ mỉm cười: “Quan trọng là… Dịch ma ma có cần bản lĩnh của ta không?” Cô nương trong lâu, ngoài Đương Hồng các vị cô nương thì không ai có, phần lớn đều chính mình đều chế hương phấn. Không có nó, chính mình điều chế, so với mua từ bên ngoài vẫn tốt hơn. Mỗi tháng trong lâu đều sắm hương phấn, hun hương, một khoản chi tiêu không nhỏ. Nếu dùng số bạc này mua nguyên liệu mời Giang Nhứ điều chế, giá cũng không đổi, đồ vật cao cấp hơn không chỉ một bậc. “Ta còn có thể mang phần này bổn sự giao lại.” Giang Nhứ nghiêng đầu cười khẽ. Dịch ma ma không thể không động tâm, lập tức hỏi: “Ngươi muốn cái gì?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang