[Dịch]Trọng Sinh Chi Đích Nữ Công Lược - Sưu tầm

Chương 14 : Tiểu hà tiêm giác​

Người đăng: 

.
“Ngươi thân là đại tiểu thư phủ Thượng thư, tuy là thứ xuất (xuất thân từ thê thiếp), nhưng vẫn thiên kim tiểu thư, vạn nhất không được để nô tì leo lên đầu.” Vẻ mặt Phùng thị lộ ra vẻ từ ái, đối với Giang Nhứ nói: “Giống như loại bại hoại như Hạnh Nhi thích đùa giỡn chủ tử, không chỉ trong phủ chúng ta, ngoài phủ đều biết chuyện này. Chỉ cần ngươi chịu đứng lên, đem nó đi trừng phạt, như vậy trong phủ mới bình an, nhất phái thịnh vượng.” Giang Tử Hưng khen ngợi, gật gật đầu, nhìn về phía Giang Nhứ nói: “Phu nhân dạy ngươi lời này, là vàng là bạc, ngươi tất yếu phải nghe theo.” “Nhứ nhi đa tạ phu nhân đã chỉ dạy.” Giang Nhứ đứng lên, vén áo thi lễ với Phùng thị. Giang Tử Hưng hài lòng gật đầu. Thê tử hiền mọi sự hưng, lão tổ tông đã lưu lại câu này, vẫn luôn luôn là chân lý. “Ta lúc trước ở Hoa Nguyệt Lâu, ma ma thường giáo huấn các cô nương trong lâu, mỗi ngày đều đánh ba lần.” Giang Nhứ hơi hơi nghiêng đầu, nhíu mày trầm tư nói: “Các cô nương đều rất sợ, cũng rất nghe lời. Ta cũng có thể giáo huấn nô tì trong viện như vậy không?” Phùng thị cùng Giang Tử Hưng không khỏi ngạc nhiên, lập tức đen mặt. Giang Dư Đồng lại hì hì một tiếng, phục trên bàn, cười. Trong phòng, các nha hoàn khác đều mang ý cười nhạo, còn xem thường, không chút kiêng nể. “Ta nói rồi, không được nhắc đến mấy người...kia, ngươi quên rồi sao?” Giang Tử Hưng nghiêm nghị nói, đôi mắt lãnh khốc quang mang, “Không phải ngươi đã nói ‘đã gặp qua thì không quên được’ ?” Giang Dư Đồng đã ngưng cười, nhíu mày, nhìn sang vẻ mặt Giang Tử Hưng. Đối với người “thứ tỷ” này, cũng có chút thú vị. Ả muốn xem Giang Nhứ làm sao đối phó với Giang Tử Hưng đang lửa giận đùng đùng kia như thế nào? “Vì sao không thể nói đến Nguyệt Hoa Lâu?” Giang Nhứ cắn môi, vẻ mặt khó hiểu xen chút ủy khuất, “Ta từ nhỏ đã sống ở đó, mỗi ngày đều rất nhiều người lui tới, rất phồn hoa, chẳng lẽ ta không được nói đến nhà của mình sao?” Khuôn mặt Giang Tử Hưng đã trở nên khó coi: “Ngươi không biết thế nào là nhà sao?” “Ta… Ta từ nhỏ đã biết nơi đó có một số người không đứng đắn, nhưng lại nghĩ đó cũng là nơi lão gia từ đi qua, lại cảm thấy nơi đó trở nên phong nhã.” Giang Nhứ cẩn thận châm chước nói. “Lão gia ta đến nơi đó khi nào?” Giang Tử Hưng giận dữ, vỗ bàn quát. Cả căn phòng nhất thời yên lặng đến cả một cây kim rơi cũng sẽ nghe thấy tiếng, bọn nha hoàn nhất thời mắt nhìn mũi, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Giang Nhứ lại càng hoảng sợ, cắn môi nói: “Lão gia không từng đi qua, sao có thể có ta?” Một câu đã khiến Giang Tử Hưng không nói nên lời. Đen mặt nhìn Giang Nhứ, ánh mắt trĩu nặng, dường như đã nổi trận lôi đình, dọa người sợ hãi. Giang Nhứ vừa nhìn ánh mắt ấy, cả người run rẩy, cúi đầu nhỏ giọng: “Ta sau này sẽ không nói đến.” Sắc mặt Giang Tử Hưng vẫn chưa tốt lên nửa phần. Hắn thật sự đã từng đi qua những nơi như vậy, nhưng bản thân lại trọng sĩ diện, sau có thể thừa nhận? Huống chi, Đào thị lúc ở với hắn cũng chẳng phải nữ tử thanh lâu. Mà là... Tóm lại, không thể nói với Giang Nhứ. “Ngươi nhớ kỹ là tốt rồi!” Giang Tử “Hưng sắc mặt khó coi, lạnh giọng nói. Đúng lúc này hạ nhân mang đồ ăn đã hâm nóng lên, Giang Tử Hưng mượn cớ này để giảm bớt căng thẳng trong phòng. Phùng thị ôn nhu cười nói, đối với Giang Nhứ: “Có một số chuyện, không nói chỉ vì muốn tốt cho ngươi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngồi xuống ăn đi.” Giang Nhứ mấp máy môi, hạ giọng nói: “Tạ phu nhân.” Sau khi ngồi xuống, cầm lấy đũa, nhưng vẫn không gắp thức ăn, mà trầm ngâm hạ xuống, ngẩng đầu hỏi: “Phu nhân, ta phải làm thế nào nếu hạ nhân trong viện không nghe lời?” Phùng thị nghe xong, ánh mắt có chút thâm ý: “Ngươi muốn quản thế nào, thì cứ quản như thế ấy, chỉ cần đừng làm mất mặt phủ.” “Nhứ nhi đã biết.” Giang Nhứ mỉm cười, quay đầu nói với bên ngoài: “Liễu Chi đâu rồi? Bảo Liễu Chi vào đây.” Phùng thị mỉm cười nhưng đầu mày nhíu lại, buông đũa xuống. Giang Tử Hưng cũng liếc mắt sang. Giang Dư Đồng lại không hứng thú, tùy tiện ăn vài miếng, nhân tiện nói: “Phụ thân, mẫu thân, ta ăn xong rồi, ngày mai biểu ca đến, ta có công việc chưa giải quyết xong, ta về trước.” Giang Tử Hưng chuyển động tầm mắt, nhìn về phía Giang Dư Đồng. Chỉ thấy nữ nhi thường ngày ngọt ngào xinh đẹp, cực kỳ giống Phùng thị. Bất giác nghiêng đầu, quét sang phía Giang Nhứ. Chỉ thấy Giang Nhứ rạng rỡ động lòng người, da dẻ như tuyết, lại nhớ đến Đào thị. Nhưng vẫn không một ai, có chút nào giống hắn. Hắn trước đây vẫn có một nhi tử gọi là Chấn nhi, chỉ kỳ vọng Chấn nhi theo nghiệp mình, dẫn dắt Giang gia ngày càng đi lên. Đáng tiếc Chấn nhi hai tuổi đã chết yểu. Nghĩ đến đây, bàn tay cầm đũa của Giang Tử Hưng lại siết chặt. “Đồng nhi cáo lui.” Tuy nhìn thấy vẻ mặt Giang Tử Hưng có chút kỳ quái, nhưng Giang Dư Đồng cũng chẳng để tâm, vui vẻ rời đi. Lúc này Liễu Chi đã vào. Lắc eo, vẻ mặt không tình nguyện, cúi đầu thi lễ: “Đại tiểu thư cho gọi nô tì?” Giang Nhứ mỉm cười nói: “Phu nhân mang ngươi cho ta, từ nay về sau sẽ sống ở Phù Dung viện với ta.” “Vâng, nô tì đã nghe qua.” Liễu Chi không tình nguyện gật đầu một cái, trong lòng buồn bực đến phát điên. Ai mà muốn ở cùng nàng? Nàng là cái thá gì a? Nếu không phải phu nhân nói thì ai thèm đến? Không mù một mắt cũng què một chân, sống chẳng yên thân, không phục tùng lời nói của Phùng thị, không phải như ả kia bị Phùng thị dọa gà giết khỉ sao? “Nô tì sau này sẽ tận tâm tận lực, hầu hạ sinh hoạt hằng ngày cho đại tiểu thư.” Tuy trong lòng không cam tâm tình nguyện, thế nhưng Giang Tử Hưng cùng Phùng thị đang ở ngay trước mặt, Liễu Chi không có lá gan làm càn, quỳ trên đất nói. Giang Nhứ mỉm cười, cao hứng nói: “Vậy thì tốt rồi. Vừa lúc ta có chuyện phân phó cho ngươi, mới vừa rồi chẳng phải phu nhân sai người phạt Hạnh Nhi sao? Ngươi qua đó chờ, sau khi xử phạt xong, đón Hạnh Nhi về, tận tình chăm sóc, ta tự có an bài.” Liễu Chi ngẩn người, đem cả Hạnh Nhi về sao? Chẳng phải phu nhân đã an bài cho đứa nhỏ đó, mang nó bán đi sau, còn đón về làm gì? Hơn nữa, tự có an bài? Thực buồn cười, nàng bất quá cũng chỉ là một đứa con rồi, lão gia không thích nàng, phu nhân không thèm nhìn mặt nàng, ngay cả nha hoàn cũng cười nhạo, nàng dựa vào cái gì mà “tự an bài” ? Trong lòng thầm nghĩ, ngoài mặt cũng không khỏi hoang mang: “Nô tì mới được phân đến Phù Dung viện, cũng không biết Phù Dung viện có đủ phòng ở hay không, đem Hạnh Nhi về liệu có ổn không?” “Tôn ma ma trông coi Phù Dung viện, an bài thế nào, ngươi tìm Tôn ma ma nói.” Giang Nhứ dứt lời trên mặt mang vẻ cười nhàn nhạt nhìn xuống: “Những chuyện nhỏ nhặt này, không cần hỏi ta. Không còn chuyện gì nữa, ngươi lui xuống đi.” Liễu Chi mở to hai mắt, Giang Nhứ đây chỉ xem nàng như một nha hoàn bình thường, tự ý sai bảo sao? Nhất thời giận đến đỉnh đầu bốc khói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang