[Dịch][Trọng Sinh] Bảo Bối Đáng Yêu , Yêu Nàng Nhất A ! - Sưu tầm
Chương 16 : Trạng Nguyên <=> Người Quen ?
                                            .
                                    
             Vâng , sau một thời gian ngắn , chuẩn hơn là 4 ngày ,Hoa Nhi đã bắt đầu  chán nản cái cuộc sống này . Đi ra ngoài chơi thì chỉ được đàn ca múa  hát , cầu nguyện . Ăn thì bị mắng , bắt ăn cũng phải dịu dàng , thục nữ .  Miệng thì lúc nào cũng phải nhấc lên , tạo nên cái nụ cười vô cùng khó  coi với khóe miệng giật giật . Hải Yến phải nói quá cân trọng lễ nghĩa ?  Hay nên gọi là quá phục tùng ? Quyết định : QUAY VỀ !!!!! Cô cười tủm  tỉm , sung sướng ra mặt . Đầu đang cố vắt ra suy tính để một lần nữa đào  tẩu khỏi nơi này . Biết đâu...ha ? - Thái tử phi nương nương , thái tử phi không trốn được đâu . Riêng phủ của thái tử có hơn 50 lính canh đó ạ 
- ẶC !!!!
Một nhát xuyên tim , Hải Yến quả thực siêu !!! Có thể nói trúng tim đen của cô !!! 
- Ahehe~ Ta đâu có ý đó đâu chứ nè ~~
- Vậy thì tốt ạ ....
Nản rồi , ở với nhau 4 ngày mà Hải Yến không hề mở lòng với nàng chút nào . Cảm giác như mình là kẻ bám đuôi đáng ghét ý ....
_Xoẹt_
- Nàng đây rồi ~~~~
- AAAAAAAAA !!!!!
Khải  Long '' bay '' từ ngoài cửa sổ vào . Làm cách quái nào mà hắn qua mắt  được 50 tên lính canh hồi nãy Hải Yến kể vậy ?? Hắn nhìn khuôn mặt hẵng  còn đang đơ của cô thì dùng ngón tay chạm nhẹ vào môi mình mà mưu mô nói  
- Muốn ta làm trò hôm qua ?
- KHÔNG !!!!
Hoa  Nhi mặt đỏ bừng lên , bò lê bò càng trên nền đất . Vớ đại cái bình hoa (  có hoa +nước ) vào mặt Khải Long thân yêu ( của ta :v ) .
_Xoạt_
Những  đóa hoa xinh đẹp cắm lên quần áo , đầu tóc . Người hắn ướt sũng như  chuột lột và vướng hương thơm hoa dịu ngọt  . Mặt của Hoa Nhi tím lại ,  xong phim . Hắn ta mặt đơ như quả mơ , đoạn như nghĩ được cái gì . Hắn  chẳng ngần ngại mà nhảy vào phòng rồi cởi bỏ y phục .
- Ngươi !?!?! Ngươi...Tính làm gì hả ??!?!!
- Thay quần áo .
Hắn thản nhiên trả lời mà tay vẫn cởi đồ bình thường . Tim nàng đang đập loạn lên , con trai gì đâu mà biến thái !!!! 
_XOạt_
- Ngươi cứ thay !! Ta đi !!!
- Hết vui nha ~~
Cửa vừa mở ra đã được đóng lại . Hoa Nhi nằm gỏn lọn trong vòng tay của Khải Long .
- Nào ~ Nàng ngại sao ?
- K..Khôn...Không có !!!
Hoa  Nhi lắp bắp , lúng tusgn , cúi mặt xuống mặt đất . Tay chân vùng vẫy mà  cũng chẳng cứu vãn được tình hình . Khải Long hắn có vẻ rất thích bắt  nạt cô . 
- Không sao đâu....Ta yêu nàng mà ~
Hắn  dụ dỗ cô....Tên chết tiệt....Lần đầu tiên có người nói yêu cô ..... Có  chút hạnh phúc nga..... Nhưng dù sao...Nó vẫn cứ là một lời dụ dỗ - 1  cái bẫy ngọt ngào......Cô không muống vướng vào nó một chút nào  ....cả....
Thoáng nét mặt ngượng ngùng của người thiếu nữ . 2 má đỏ hồng , đôi mắt nhăm nhắm lại , sự mê đắm.... 
- Này...Em đinh quyến rũ ta sao ?
- Ng....Tên vô lại !!!
Hoa Nhi hất hắn ra mà chính mình ngã xuống . Không lãng mạn như mơ , nàng cộp đầu vào cửa 1 cái đau điếng cả người . Xỉu.......
- Ho...Hoa Nhi ?
- 1 ông...sao sáng ~~ 2 ông ...sáng sao ~~@_!$$!*!(@#@*)$!U$!$!$
- NGỰ Y !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Khải  Long hắn giật thót mình , đoạn đỡ cô dậy để nằm ngay ngắn trên giường .  Đắp chăn đắp chiếu cẩn thận . Lính canh tản ra cho tên ngự y hắn gọi  vào . Hắn chạy như chưa bao giờ được chạy . Mồ hôi lấm tấm , thở hồng  hộc lên . 
...
Tối, khi cô tỉnh dậy . Hải Yến  cũng không có mặt ở đây . Ánh đèn nho nhỏ làm căn phòng chỉ có mình cô  trở nên ấm cúng với màu da cảm nồng nàn nhẹ nhàng . 
- Hắn...Không ở đây.....Hay giống hắn ? Xem tấu ?
Quên mất...Tìm cách trốn nữa !!!
Lẻn ra ngoài , kung-fu khỉ xuất chiến !!! Vượt tường rào , nhảy lên cây , truyền cành !!!! 
_SOẠT!!!_
- CÁi gì thế ?!?!
- Đ..Đâu có gì đâu ?
- Chắc tai tôi bị làm sao rồi ....
Tên  lính đó toát mồ hôi . Thái tử không có ở trong phủ , hơn 50 tên lính  canh đó thực ra là để canh phòng cô nhóc mới lên ngôi phi tần của hắn  ...
- Hú hồn nga ~~~ 
Hoa Nhi đứng  yên trên một cành cây lớn , xém tí là cô rớt cái oạch xuống đất . 
- Ồ . Thái Tử Phi ? Người trèo lên cây hóng mát ?
- Ặc....
Tránh vỏ dưa gặp vở dừa . Tên trạng nguyên 1 mắt cô gặp ở buổi thiết triều mấy hôm trước .... 
- Ax ~~ Ta ngắm trăng....( Trình độ nói dối rất kém )
- Ra vậy . Vậy thái tử phi thích lên cây ?
- A....Thấy..thú vị ? ( Nhắc lại lần nữa , trình độ nói dối cực kém )
- Trạng Nguyên thần có thể mạn phép hỏi thái tử phi 1 câu ?
- U...Được 
- Thái tử phi có phải là Ngọc Hoa Nhi không ạ ?
- Cái ?!?!!?!
Nàng  giật mình , rớt cái oạch xuống đất . Mắt đã nhắm tịt lại rồi mà chờ mãi  cũng không có cảm giác người va đập vào đất . Khẽ mở mắt ra , tên đó đã  và đang bế bồng nàng . 
- Giật mình sao ? Vậy đúng là Ngọc Hoa Nhi công chúa rồi ?
- Ta và ngươi quen nhau ?
- Quên rồi sao ? 
- Hư.....
Nàng nhăn mắt lại , cố gắng lục lọi đống trí nhớ ngổn ngang ... Hắn rất rất rất là giống ai đó.....
- Hoàng Nguyệt Dạ ?!!!
- A ~ Vậy là công chúa nhớ ra thần rồi ha ~
- YAY !!! Tìm được ca rồi !!!
Cũng  không hẳn là ca . Hoàng Nguyệt Dạ là một người lính hầu ngày xưa theo  hầu cho Hoa Nhi công chúa . Sau bỗng nhiên biến mất , Hoa Nhi từ đó cũng  thay đổi hẳn . Thực không ngờ bị bắt cóc sang đây mà có thể kiếm được  một người mà Hoa Nhi coi như ca ca ruột thịt của mình . Hì !! Sao ta lại  có thể thay cô sống tiếp mà quên không lục kĩ đống kí ức này nhỉ ? Thôi  ~ Kệ đi nga ~~
Nguyệt Dạ vốn thông minh , xưa vẫn thường  dạy Hoa Nhi học chữ . Nhưng mà do bị điều bắt làm lính chứu nếu không  được đi thi , anh cũng được làm trạng nguyên ở Ngọc Hoa Quốc . Kiến thức  uyên bác , thâm sâu . Mặt luôn nở nụ cười khó đoán . A ~~ Chẳng biết có  phải vì cô đang sở hữu cơ thể của Hoa Nhi hay không mà tim cứ đập rộn  lên . Niềm vui ngập tràn tựa như chưa bao giờ được như vậy !!!!
- Ách...Công chúa có vẻ đã thay đổi nhiều . 
-  Hử ?_Nàng đang dụi mặt vào ngực hắn ( ôm thôi mà :v ) , nghe hắn nói  vậy lại ngẩng đầu lên . Đôi mắt trong suốt như pha lê nhẹ nhàng nhìn  thẳng vào mắt hắn . 
- Giờ công chúa đã xinh đẹp và đáng yêu hơn rồi ...._Hắn nói rồi nở nhẹ nụ cười , đoạn xoa đầu cô 1 cái . Đỡ cô đứng dậy .
- Sao công chúa lại ở đây ? Không phải là công chúa đang ở Vân Lam Quốc ?
- Bị bắt cóc _Cô nói rỗi bĩu môi cái 
-  Công chúa đùa sao ?_Hắn nghiêng đầu . Vân Lam Quốc cũng lớn lắm chứ đâu  có nhỏ ? Nếu Hoa Nhi công chúa ở trong phủ với mấy trăm lính canh sao  có thể bị bắt cóc ?
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện