[Dịch] Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long
Chương 66 : Bí mật của Phượng Hề
.
Hà Năng sở dĩ tiếp đãi Cổ Lưu thật tốt, bởi vì với con người hắn, luôn có một khát vọng trèo cao lên, nếu có thể Bán Biên Vương tạo quan hệ, vậy thì Thiết Huyết đoàn có thể phát triển, không chỉ ở Đông Nam, mà còn lớn mạnh ra nhiều chỗ khác.
Dĩ nhiên, phẫn hận của Cổ Lưu cũng là cừu địch của bọn họ, và Phượng Hề đã trở thành địch nhân chung của bọn chúng.
Thất bại chồng chất thất bại, Hà Năng đã nhận định rằng: Đầu tiên là phải tiêu diệt tập đoàn Phong Chánh, còn có lực lượng ngầm trợ giúp cho bọn chúng, thứ hai là Phượng Hề đã đầu nhập Tiêu gia, tình báo của Thiết Huyết đoàn mất đi tác dụng, thứ ba là Tiêu Thu Phong cũng không phải là một kẻ dễ đối phó.
Cho nên, nếu muốn đối phó Tiêu gia, thì Phượng Hề phải trừ đi, chuyện này hợp với ý tứ của Hà Năng, chỉ là thuận tay gom về bốn đứa con gái, cũng không quan trọng lắm.
Vì lợi ích cộng đồng, hai bên hỗ trợ lẫn nhau, Cổ Lưu biểu hiện vô cùng khẳng khái, cố ý đứng trước mặt hai người gọi điện thoại, nói rằng đã tìm được đối tượng hợp tác, là Thiết Huyết Đoàn ở Đông Nam.
Hà Năng thật sự có chút hâm mộ, đợi Cổ Lưu cúp điện thoại, lập tức hỏi: “Là Bán Biên Vương lão nhân gia phải không ?”
Cổ Lưu có chút khinh bỉ liếc nhìn Hà Năng một cái, cất giọng khinh thường nói: “Hà lão đại, Bán Biên Vương là người như thế nào. Loại việc cỏn con này, cũng cần quan tâm hay sao? Bất quá các người yên tâm, việc này Bán Biên Vương cũng biết, nói không chừng ngày mai sẽ có chỉ dẫn cho biết”.
Hà Năng lộ vẻ hâm mộ trên mặt.
Cổ Lưu cười nói: “Chỉ cần Thiết Huyết Đoàn các ngươi hữu dụng, vào đúng thời điểm, lão nhân gia nhìn thấy, nói không chừng sẽ rất hưng phấn, thưởng cho các ngươi một ít ưu đãi, đủ cho các ngươi dùng cả đời không hết. Bây giờ, làm tốt công việc này trước đi!”
Hà Hướng Nam vội vàng nói lấy lòng: “Dĩ nhiên, dĩ nhiên, chuyện của Cổ thiếu gia, chúng ta đương nhiên sẽ làm tốt!”
Cổ Lưu gật đầu, trong mắt hiện rõ những tia hỏa dục, rất là sảng khoái nói: “Như vậy cũng được, nghe nói mấy con ** đó ở cùng một chỗ, không biết chọn như thế nào, miễn cưỡng lắm cũng không thể tiếp hết. Hướng Nam huynh, có tin gì thì báo cho ta biết, ta còn phải chuẩn bị”.
Hà Hướng Nam cũng làm ra vẻ mặt dâm đãng, cuống quít gật đầu, bất quá trong lòng lại rất là khinh bỉ cái loại phế vật này, theo lời hắn nói, cái hắn chuẩn bị chắc lại là thuốc kích dục hay đại loại thế.
********************
Vài ngày nay, Phượng Hề mất ngủ, bởi vì gần đây mạng lưới tình báo của nàng, mỗi ngày đều bị đứt liên lạc dần, Nếu như chỉ ngẫu nhiên một người thì cũng bình thường, nhưng thời điểm xảy ra lại liên tục, hơn nữa bọn họ đều đơn độc liên lạc, trừ bản thân nàng, căn bản là không có ai khác biết thân phân của những người này.
Nhưng lúc này, có ba người liên tiếp mất tích, nàng cảm giác được có gì đó không đúng.
Quản gia vội vàng chạy đến, trên tay cầm một mảnh màu đỏ.
Phượng Hề nắm giữ mạng tình báo của mình, lấy tên gọi là: Thiên Võng.
Trong Thiên Võng, màu đỏ tượng trương cho một việc quan trọng, bất kỳ một thám tử tình báo nào nhận được, thì trong thời gian ngắn nhất, phải truyền đến cấp trên, để cho chủ não Hồng Nương Tử nhanh chóng biết.
Mà… Phượng Hề lại có nickname là Hồng Nương Tử.
“Phượng tiểu thư… tài liệu…” Quản gia không kịp lau mồ hôi trên mặt, đã đem tài liệu lên.
Hai mắt nàng lạnh lùng nhìn phong ấn của kiện tài liệu, theo sắp xếp của Thiên Võng, thì kiện tài liệu này không ai được phép mở ra ngoại trừ nàng.
Xác định không có dị trạng, lập tức mở ra, trong đó chỉ có mấy chữ sau: “Thỏ tử phản phác, bát hào vong!”
Hàn quang trong mắt Phượng Hề càng tăng mạnh, vỗ mạnh xuống bàn, đứng dậy.
“Con thỏ khốn kiếp, nước sông không phạm nước giếng, ngươi nghĩ lão nương dễ khi dễ lắm sao?”
Quản gia là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trừ cái vẻ chững chạc già đời, còn lại nhìn rất bình thường, bình thường đến nỗi, nếu một người bình thường gặp lão đến mười lần, chắc cũng không thể nhớ rõ, Phượng Hề là do lão nuôi từ nhỏ đến lớn, cho nên có một số việc, cũng không cần giấu diếm lão.
Lão nhìn nội dung bên trong rồi hỏi: “Phượng tiểu thư chuẩn bị xử lý ra sao?”
Phượng Hề từ từ ngồi xuống, cầm lấy chén rượu uống một ngụm, hỏi ngược lại: “Quản gia nghĩ sao?”
Quản gia cũng không khách khí, ngẫm rồi nói: “Thỏ khôn có ba hang, nên không dễ tìm được huyệt động của nó. Nhưng bọn chúng cũng chẳng có gì, đụng chạm đến chúng ta, không có lời. Nếu cùng Tiêu thiếu gia là minh hữu, loại sự tình này, hắn sẽ xử lý thỏa đáng”.
Phượng Hề cười, rồi hỏi: “Không phải lúc trước quản gia có thái độ hoài nghi với ‘minh hữu’ này hay sao ? Nếu chuyện này để hắn xử lý, sẽ càng làm cho hắn biết nhiều thứ hơn, không sợ sao?”
Quản gia không cười, mà trong trí nhớ của Phượng Hề, người đàn ông trung niên này, cho đến giờ vẫn chưa từng cười.
“Tôi ngoài việc làm quản gia, còn là bảo vệ cho Phượng tiểu thư, đây là lời hứa của tôi với gia chủ. Nhưng bây giờ, xem ra tôi đã già, lực bất tòng tâm, vị Tiêu thiếu gia này, có năng lực thích ứng với việc này, tiểu thư nên cho hắn cơ hội”.
Nụ cười trên mặt Phượng Hề dần tắt, hai mắt hiện ra nhiều loại thương cảm, nhẹ nhàng nói: “Ngươi theo ta đã nhiều năm như vậy, có thể cũng biết, đối với đàn ông, ta đã không còn lòng tin”.
Trên gương mặt bình tĩnh của quản gia chợt hiện ra sự chua xót, nhìn Phượng Hề, rồi lại thở dài nói: “Thật ra trên đời này cũng có người đàn ông tốt, chỉ cần Phượng tiểu thư dụng tâm đi tìm, nhất định sẽ tìm được”.
Phượng Hề cũng không nói gì, chỉ bưng chén rượu lên, chậm rãi đưa vào miệng uống, khóe mắt đã đầy nước, từ từ rơi xuống, chẳng hiểu vì sao, hoặc là chỉ có chính cô ta mới biết được, vì sao lại rơi lệ… Nỗi đau này, đã thấm đến tận xương tủy, có lẽ cả đời này, cô ta cũng không thể quên được.
Rượu thoáng cái đã hết, uống xong đặt chén xuống, đứng dậy và xoay người rời đi.
“Chuyện này, ngươi không cần nhúng tay vào, ta sẽ mời hắn đến xử lý”.
Hắn, đương nhiên là muốn nói về Tiêu Thu Phong.
Quản gia biết, đến giờ phút này, người đàn ông duy nhất có thể tiếp cận tiểu thư chính là… tên công tử nổi danh ăn chơi đàng điếm kia.
Thời điểm Tiêu Thu Phong nhận được điện thoại của Phượng Hề, thì hắn mới biết, thì ra Thiết Huyết đoàn cũng có một tổ chức tình báo, lão đại của chúng, chí là con thỏ trong mười hai đường chủ. Người ta thường nói: Thỏ khôn thì có ba hang, nhưng xem ra con thỏ này so với hồ ly còn giảo hoạt hơn.
Mười hai đường, trừ Bộ Xà của Xà đường, bây giờ còn lại tám đường, thuộc về thế lực của Thiết Huyết đoàn, Tiêu Thu Phong đã chuẩn bị từng bước đập tan nó, nhưng nếu con thỏ này làm người nhìn chướng mắt, vậy thì đi mần thịt nó đầu tiên.
“Phượng tỷ, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng xử lý, chờ ăn thịt thỏ nhé ha ha…”
Mấy ngày này, Tiêu Thu Phong đã điều vài người đưa đám Bộ Xà và Lí Hưng đi tập huấn, đến nơi nào đó, huấn luyện cho cường hóa một chút, mặc dù biết rằng đi trên con đường này, mạng chẳng đáng làm bao, nhưng Tiêu Thu Phong không muốn nhìn thấy đám người này là phế vật.
Phượng Hề lại cung cấp thông tin, làm cho Tiêu Thu Phong bất ngờ, bên trong Thiết Huyết đoàn đại biến, theo tin tức từ trong bang truyền ra, vị Phó đoàn trưởng thần bí kia mưu quyền đoạt tước, sửa mặt đổi hướng, bây giờ đang cực lực chỉnh hợp tám đường.
Tin rằng lúc này, tình hình Thiết Huyết Đoàn không yên, lòng người tan rả, là thời cơ công kích tốt, hắn đương nhiên không bỏ qua.
Gọi điện cho Bộ Xà, Tiêu Thu Phong giao cho hắn một nhiệm vụ mới, chính là lúc này, muốn hắn đi cắn càng nhiều người càng tốt.
Bộ Xà bây giờ đối với Tiêu Thu Phong đã có sự sùy bái mù quáng, hắn công kích Hổ đường và Long đường, chết không ít, lúc ấy rất tức giận, nhưng chờ hai ngày sau nghe thuộc hạ báo cáo, Huyết Sát tổ bị diệt, hắn không khỏi vui mừng. Trong lòng hắn, đối với Huyết Sát tổ, đã có sẵn một sự sợ hãi, nhưng thật không ngờ, khi Tiêu Thu Phong hạ thủ, ngay cả một đòn cũng không chịu nỗi.
Cho nên lúc này, Tiêu Thu Phong chỉ hướng nào, hắn liền cắn hướng đó, so với con chó chân chính còn ngoan và nghe lời hơn gấp trăm lần.
Mà lúc này, Tiêu Thu Phong muốn đối phó đầu tiên là Dương Châu, không phải bởi vì ở đây có Kê đường, mà là vì một con thỏ giảo hoạt.
Kê đường phụ trách Dương Châu, mà Thỏ đường phụ trách cả Đông Nam, Dương Châu bất quá chỉ là một cái hang mà thôi.
Theo tin của Phượng Hề, bởi vì tổng bộ Thiết Huyết Đoàn triệu tập, nên con thỏ gần đây đã trở về.
Tháng mười, là thời gian thu hoạch, con thỏ đã mập mạp rồi, cũng đã đến lúc đem ra mần thịt.
Tiêu Thu Phong đã đáp ứng, cho đem thịt thỏ cho Phượng Hề ăn, đương nhiên sẽ không thất hứa.
Chỉ là… không biết thịt của con thỏ này… có còn tươi hay không…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện