[Dịch] Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long
Chương 64 : Giải phóng ý nghĩ
.
Cuồng phong bạo vũ, rồi đến gió êm sóng lặng, Tiêu Thu Phong lúc đầu bị áp bức rốt cuộc cũng đã làm chủ.
Mọi người đều cùng một dạng, đã có lần đầu, lần thứ hai tựa hồ không có gì phải kiêng nể, sau khi đã công phá tường thành, hắn lại một lần nữa leo lên ngựa tái chiến, trong lúc mơ màng, thần trí của Triệu Nhược Thần vẫn bị xuân dược khống chế, phối hợp với thân thể không ngừng di động.
Lúc này đây, Tiêu Thu Phong hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ, vóc người của nàng thật đẹp, da thịt trắng như tuyết, so với ấn tượng ban đầu thật bất đồng. Lúc làm giáo quan cho nàng, Tiêu Thu Phong cứ tưởng rằng người con gái này, da dẻ cứ như màu của quần áo, cùng một màu với con ngựa ô?
Phía dưới đọng lại một vệt máu, như hoa hồng tiên diễm, cứ rỉ rả từ từ, làm cho Tiêu Thu Phong cảm giác như đang ngâm trong bồn nước lạnh, cái chổ đó của nàng, quả thật rất…
Sắc trời đã dần sáng, Triệu Nhược Thần cũng chậm rãi tỉnh lại, có lẽ do thấy lạnh, nên nàng thoáng nhìn xuống, trong mắt chợt xuất hiện sự kinh hãi, làm nàng không thể tin vào hai mắt của mình.
Giờ phút này, nàng đang trần truồng nằm trong lòng một người con trai, mà hơn thế nữa, người này lại là một kẻ phong lưu vô sỉ, làm nàng vô cùng căm hận, hận không thể xé xác hắn.
Nhặt lấy một cái áo lên che trước ngực, trong mắt hiện lên tia lửa giận, bắn ra hận ý quang mang, tựa hồ như xúc động đến nỗi muốn giết người.
Tiêu Thu Phong bị hù đến giật mình, người con gái này thật sự rất tức giận, vội vàng ngồi dậy, kêu lên: “Này này, đừng có trừng mắt nhìn ta, hôm qua nàng ăn trúng xuân dược, rồi đè ta ra xxx, nàng thử nhớ lại đi”.
Triệu Nhược Thần mơ hồ hồi tưởng, chậm rãi nhớ lại chuyện xảy ra. Nhớ đến sự tình tối qua, nàng lập tức khóc lớn, vung tay đấm liên tục lên người Tiêu Thu Phong, bất quá cũng còn may là không có tí lực, nếu không hắn khó bảo toàn mạng.
“Tên xấu xa, ngươi còn nói như thế nữa, ngươi ô nhục cơ thể ta, ta muốn giết ngươi”.
Tiêu Thu Phong nắm lấy tay nàng, nhìn bộ dáng đau đớn của nàng, còn đâu cái khí chất cao ngạo lạnh lùng khi xưa, căn bản đây là một người con gái chịu rất nhiều ủy khuất.
“Được rồi, làm cũng đã làm rồi, cùng lắm là ta chịu trách nhiệm, được chưa?”
Vừa nghe những lời này, thân thể Triệu Nhược Thần chợt run lên, nhưng lại giật tay ra khỏi người Tiêu Thu Phong, lấy quần áo che lên người, lạnh lùng nói: “Không cần ngươi chịu trách nhiệm, tên khốn nạn nhà ngươi, đem chuyện phát sinh đêm qua quên đi”.
“Việc này muốn quên phỏng chừng rất khó, tuy nói là bị bắt buộc, nhưng, nhất dạ phu thê bách dạ ân” Nghe được những lời của nàng, Tiêu Thu Phong trong lòng cảm thấy không thoải mái, vừa mặc đồ vừa đáp trả.
Triệu Nhược Thần trừng mắt liếc hắn: “Nếu ngươi ngại mạng quá dài, thì tùy ngươi, nhưng ta có thể nói cho ngươi, ta đã là người đàn bà của Hoàng gia tại kinh đô, ngươi đắc tội không nỗi đâu”.
Nếu nói đến các nhân vật của Đông Nam, Tiêu Thu Phong có thể không biết, nhưng Hoàng gia tại kinh đô, đối với hắn, cứ như sấm bên tai, so sánh một cách đơn giản, Lâm gia là trùm cuối, thì Hoàng gia là ông nội của trùm cuối.
Hơn nữa hắn và Hoàng gia có chút ân oán, mà người gây chuyện cũng không phải do hắn. Bởi vì tướng quân, tướng quân và Hoàng gia là hai thế lực đối đầu nhau, mà hắn lại là nghĩa tử của tướng quân.
“Không sao cả, nàng muốn gả cho ai, ta cũng không quan tâm, nhưng bây giờ, nàng là người đàn bà của ta, có một số việc, nàng không thể ngang ngạnh được, biết không?”
Triệu Nhược Thần lạnh giọng quát: “Im miệng, chuyện của ta, ngươi không cần lo”.
Mặc dù chán ghét người con trai này, nhưng nàng cũng biết, đêm qua hắn không làm gì sai, nếu sự tình đã phát sinh, thì cứ để cho nó trôi vào quá khứ, trong tim nàng, cũng không hy vọng người con trai này chết oan mạng.
Hắn là người đàn ông đầu tiên của mình!
Đàn bà, rõ ràng là một sinh vật phức tạp, mặc kệ mày đứng trước mặt nó tạo ra cái ấn tượng xấu xa cỡ nào, một khi nó đã thất thân với mày, thì cuối cùng tình cảm cũng là không muốn xa rời, cái này có thể cho là bản tính của con gái. Cho nên đối với nhiều thằng con trai, khi tìm được bạn gái, luôn muốn là người đầu tiên nằm trên người của nó.
Phụ nữ thường nói: Muốn giữ trái tim của một người đàn ông, trước tiên phải nắm giữ bao tử của anh ta.
Còn đàn ông lại nói: Muốn giữ được lòng của một người phụ nữ, trước tiên là phải chiếm đươc thân thể nàng.
Tiêu Thu Phong đưa tay ra, kéo Triệu Nhược Thần vào trong lòng ngực, không cho nàng phản kháng, bàn tay đã đánh mạnh vào cặp mông ngọc phì nhiêu của nàng: “Đối với ta phải lễ phép, đặc biệt là bây giờ, nàng là người đàn bà của ta, nàng phải biết bổn phận của mình, nếu không ta đánh cho mông nàng nở hoa”.
“Dừng tay… ngươi… cái tên xấu xa… không cần… không…”
Thủy triều tình dục, lại một lần nữa vượt rào phá đê, cái miệng khi nãy gào to hét lớn, chậm rãi biến thành một loại nỉ non, làm cho Tiêu Thu Phong phải chú ý, người con gái này đỏ mặt, nhưng lại giống như một thiếu phụ tràn đầy xuân tình, một bộ dáng tao đãng quyến rũ.
Tiêu Thu Phong tựa hồ như phát hiện ra cái gì đó, tay như vô tình bóp nhẹ nơi ấy ấy một cái, nhìn thấy nàng rên một tiếng hừ nhỏ, có chút hưng phấn nói: “Nhược Thần, nhìn bộ dạng của em, nơi này rất mẫn cảm phải không, có cần anh vuốt ve nhiều một chút không?”
Cái… bí mật động trời này bị phát hiện, Triệu Nhược Thần thật sự hận lúc này không có cái lỗ cho nàng chui xuống, trên mặt đã đỏ bừng, thoáng cái muốn đẩy Tiêu Thu Phong ra, mở cửa xe bước xuống.
Tiêu Thu Phong không để cho nàng có cơ hội làm như thế, kéo tay nàng trở về, cười nói: “Cần gì phải thẹn thùng, tối qua chúng ta những chuyện xấu hổ hơn cũng đã làm”.
“Không được nói nữa, không được nói thế nữa, tên xấu xa kia, có phải muốn ta xấu hổ tự sát, ngươi mới hài lòng”.
Quên mất đây chính là vị thiếu gia phong lưu vô hạn mà mình ghét nhất, tâm hồn Triệu Nhược Thần như thiếu nữ, toàn thân toát ra ý tứ làm nũng, đã làm cho Tiêu Thu Phong phải mở rộng hai mắt, thật không ngờ, người con gái này lại có bộ dạng đáng yêu đến thế.
Tiêu Thu Phong nâng mặt của nàng lên, rất là nghiêm túc nói: “Nhược Thần, hãy tin anh, anh sẽ chịu trách nhiệm với em, mặc kệ là Hoàng gia hay Bạch gia, em đã là người đàn bà của anh, anh sẽ không đem em dâng tặng cho người khác, đáp ứng anh, không được thích bất kỳ kẻ nào, em thuộc về anh”.
Triệu Nhược Thần hình như đã quen với cái ôm này,nên cũng không phản kháng, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi nói như thế ta sao có thể tin tưởng ngươi, ngươi là một thiếu gia phong lưu, có nhiều phụ nữ như vậy, ngươi còn quan tâm đến ta sao ? Ngươi không nên ép ta, ta cũng không muốn hại ngươi, ngươi đấu không lại Hoàng gia đâu”.
“Em ít nhất cũng phải cho anh thời gian, và cho thêm một cơ hội nữa, đúng không?”
Triệu Nhược Thần trầm mạc trong chốc lát, cuối cùng thở dài, nói: “Nếu ngươi thật sự thích ta, đến kinh đô tìm ta, nếu có thể làm cho ta yêu ngươi, cho dù ngươi là một kẻ háo sắc, ta cũng sẽ gả cho ngươi”.
Đối với Triệu Nhược Thần mà nói, cũng không cầu mong phú quý cả đời, đối với cảm tình, nàng cũng thật lãnh đạm, hoặc có thể là từ khi nghe tin “hắn” chết, tim nàng đã chết theo. Nhưng bây giờ, nàng cảm giác được, người con trai ghê tởm trước mặt nàng, tựa hồ so với Hoàng gia xa lạ kia, còn có điểm tốt hơn.
Có được lời hứa này, Tiêu Thu Phong cũng thật sự yên tâm, với tính cách của Triệu Nhược Thần, hắn hiểu rất rõ, nàng nói được, là làm được.
“Tốt, cứ thu xếp như vậy đi, chờ đến khi anh đến kinh đô, Nhược Thần sẽ phát hiện ra, anh so với mấy thằng ngốc của Hoàng gia còn tốt hơn rất nhiều”.
Trên mặt lệ ngân chưa lau, nhưng nàng lại thản nhiên nở một nụ cười, đối với Triệu Nhược Thần mà nói, cái này chính là một loại trấn an, chứ không phải là hạnh phúc.
Trong lòng nàng cũng biết rằng, cả đời này, hạnh phúc đã không thuộc về nàng.
Triệu Nhược Thần cũng không muốn Tiêu Thu Phong tiễn nàng, một mình lặng lẽ rời đi, đến ngày thứ ba, Tiêu Thu Phong nhận được tin, nàng đã rời Thượng Hải.
Nhìn sao trên trời, tâm lý Tiêu Thu Phong có vài phần phiền muộn, cũng có nhiều tưởng niệm, trừ Vũ đang ở rất xa, bây giờ, còn có một Triệu Nhược Thần.
Phía sau, Liễu Yên Nguyệt nhẹ nhàng bước đến, mang cho hắn thêm cái áo khoác.
“Thu Phong, gió đêm lạnh lắm, cẩn thận một chút” Ân cần chăm sóc, làm cho Tiêu Thu Phong không khỏi nắm lấy tay của Liễu Yên Nguyệt.
Cái loại động tác này, đối với hai người, cũng là lần đầu tiên, Liễu Yên Nguyệt cũng đã mắc cở đỏ mặt, cúi đầu, nhưng trong lòng vô cùng mừng rỡ, cái khát vọng có được người con trai này lại tiến thêm một bước.
“Yên Nguyệt, cảm ơn”.
Muốn có Triệu Nhược Thần, Tiêu Thu Phong biết, một số việc sẽ phát sinh, không có cách nào quay đầu lại, giống như tình cảm của Liễu Yên Nguyệt dành cho hắn, căn bản không cách nào dứt bỏ.
Hắn đã không còn là… Ảnh Tử, hơn nữa còn mang theo cuộc sống của hai người, Vũ, hắn yêu thật sâu đậm, nhưng còn Triệu Nhược Thần, hắn không cách nào từ bỏ, vậy… tính đi tính lại, còn có cả Liễu Yên Nguyệt, thật quả là vô cùng phiền não.
Nắm lấy tay nàng, yên lặng xoa dịu sự ấm áp lẫn nhau, mà Liễu Yên Nguyệt cũng yên lặng, nàng nhắm mắt lại, muốn cảm thủ loại hạnh phúc này bằng tâm linh.
Từ xa, Ngọc Thẩm bưng một chén nước đến, nhìn thấy, lặng yên thối lui, bà không dám quấy rầy đôi tình nhân này, chỉ là trên gương mặt ôn hòa đã nở một nụ cười vui vẻ, chuyện phu nhân hy vọng, rốt cuộc đã thành hiện thực, bà muốn lập tức đem tin tốt lành này báo cho hai người bọn họ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện