[Dịch] Trùng Sinh Chi Đô Thị Cuồng Long
Chương 47 : Thu một con chó
.
Phượng tỷ không hổ là chị cả Đông Nam, Tiêu Thu Phong đã từ trong tay nàng tìm được một phần tư liệu.
Lần này phá hoại tập đoàn Phong Chính là Thiết Huyết Đoàn đã có một kế hoạch rất lớn. Mà Phượng lúc này mới biết được thì ra vị thiếu gia của Tiêu gia này đã sớm kết oán với Thiết Huyết Đoàn.
Thế lực của Thiết Huyết Đoàn ở trong Thượng Hải chỉ có Xà Đường – một trong mười hai đại phân đường. Mà người gọi là Khôn ca cũng có ở trong tư liệu, người này là phó Đường chủ của Xà đường. Chỉ là mặt sau ghi chú hành tung không rõ.
Xà đường coi như là đại bản doanh của Thiết Huyết Đoàn ở Thượng Hải.
Theo suy nghĩ của Tiêu Thu Phong, tấn công vĩnh viễn là cách phòng thủ tốt nhất. Một khi Thiết Huyết Đoàn đã đi ra tay trước, như vậy hắn cũng phải đáp lễ lại bọn chúng. Không nên để cho bọn chúng thấy Tiêu gia dễ khi dễ.
Đối với ba mươi sáu binh vương mà nói cũng đang cần huấn luyện thực tế.
Bộ Xà đang lẳng lặng dựa mình trên ghế thái sư, trong tay cầm một chén rượu ngon, ngọn đèn trên đỉnh đầu không ngừng tỏa ánh sáng đỏ rực. Hắn thỏa mãn gật đầu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hai ngày trước, hắn nhận được mật lệnh của đội trưởng toàn diện giám sát mọi động tĩnh của thiếu gia và tập đoàn Phong Chính.
Lúc ấy hắn cảm thấy rất khó hiểu. Thiết Huyết Đoàn bình thường rất ít nhúng tay vào chuyện buôn bán của các gia tộc lớn này, nhất là không có ân oán gì với bọn chúng. Thậm chí Tiêu Viễn Hà kia làm người rất biết bổn phận, không có gì đáng trách hết.
Nhưng lúc này hắn đã biết, thiếu gia và Thiết Huyết Đoàn là không chết không ngớt. Bảo sao mật lệnh lại bắt hắn cẩn thận làm việc.
Trước hết diệt hết tay chân, sau đó mới móc trái tim ra. Đây là các bước hành động của kế hoạch lần này. Mà người móc tim chính là hắn.
Bộ Xà làm việc luôn luôn rất cẩn thận cũng rất biết nhẫn nại. không nắm chắc một trăm phần trăm thành công, hắn sẽ đợi đến khi cơ hội đến.
Nhưng đối phó với Tiêu gia hắn cũng không lo lắng nhiều. Tiêu gia không có nhiều người, chỉ có ba người mà thôi. Dù cho bọn họ có quen biết với nhà chức trách nhưng cũng không phải vấn đề. Hơn nữa lần này tổng bộ còn phái Lôi Bạo – một trong sáu đại chiến tướng đến đây, tin rằng như vậy là đủ rồi.
Chẳng qua vừa nghĩ đến Lôi Bạo, hắn cảm thấy bất an. Người này là con nuôi của lão đoàn trưởng, căn bản không thèm coi chức Đường chủ của hắn vào đâu.
Hơn nữa lần trước phó Đường chủ mất tích, mặt trên đã phái người xuống hỏi vài lần. Giống như hoài nghi lão Khôn là do hắn xử lý vậy. Bởi vì việc này nên hắn càng phải nhẫn nại, cũng càng cẩn thận tiếp đón Lôi Bạo. Nhưng rất đáng tiếc, lâu như vậy vẫn không tìm được kẻ giết người thực sự.
Ở Đông Nam này, người có gan giết lão Khôn cũng không có nhiều lắm. Chỉ là hắn chết quá mơ hồ, không có một ai sống sót, cho nên đây đã trở thành một vụ án không thể phá.
Chẳng qua cũng may còn có cơ hội lần này. Chỉ cần hoàn thành việc này, lấy được tài sản của Tiêu gia thì coi như đã lập được công lớn cho Thiết Huyết Đoàn. Đến lúc đó địa vị của hắn càng thêm chắc chắn.
Cho nên Bộ Xà lúc này đang lặng lẽ hưởng thụ. Ở trong này hắn là đại ca, không ai dám chống lại mệnh lệnh của hắn.
Nhưng dường như có người đã quên. Một người đang nhẹ nhàng tiến vào.
“Tao nói rồi, lúc tao uống rượu không thích ai quấy rầy”.
Một loại sát khí mang theo sự phẫn nộ cực điểm phát ra. Bộ Xà cũng không phải loại người lương thiện. Hắn luôn luôn nghiêm khắc với cấp dưới. Chỉ có như vậy mới có thể duy trì uy nghiêm cao cao tại thượng của hắn.
“Thật xin lỗi, thật không biết mày có thói quen như vậy. Chẳng qua đây cũng không phải một thói quen tốt”.
Người này đi thẳng tới trước mặt hắn mới dừng lại nói tiếp: “Như vậy đối với mày mà nói là rất nguy hiểm”.
Khi giọng nói lạ lẫm vang lên, Bộ Xà đã nhìn thấy người này. Hắn kinh ngạc kêu lên: "Tiêu thiếu gia…"
Bởi vì nhận ra nên hắn mới giật mình kêu lên.
Đây không phải là tên thiếu gia ăn chơi trác táng mà hắn mới chuẩn bị giết sao.
Tiêu Thu Phong không cười chút nào. Từ cửa đi vào đây, hắn đã giết mười tám người. Đi cùng hắn đến đây chỉ có hai mươi binh vương, nhưng bọn họ có thể ứng phó với tất cả nguy hiểm.
“Gan mày cũng lớn đó”.
Bộ Xà đứng lên quát: “Người đâu…”
Một người đúng là rất nguy hiểm. Mặc dù Bộ Xà tự nhận mình là cao thủ, nhưng trái tim hắn đang run rẩy. Người đàn ông trước mặt này làm hắn sợ hãi, cho nên hắn mới lớn tiếng hét lên. Nhưng khi âm thanh của hắn vang lên cũng chỉ có những tiếng kêu thảm thiết đáp lời hắn. Cuộc tàn sát vẫn đang tiếp tục ở bên ngoài.
Xà đường có hơn hai ngàn người, nhưng ở tổng bộ chỉ có ba trăm linh sáu người. Mà người này đi vào lại không có ai chạy đến báo cho hắn biết. Hắn biết đã có chuyện gì xảy ra.
Có ba người xông tới nhưng cũng không thể mở miệng nói chuyện. Bởi vì bọn chúng vừa vào đã biến thành xác chết. Chẳng qua Bộ Xà thấy tình huống bên ngoài liền như trông thấy Địa ngục vậy. Tàn sát như thế này, hắn cho dù trải qua trăm trận cũng không thể đối mặt.
Tiêu Thu Phong ngồi xuống ghế thái sư, nói: “Cái ghế này thật thoải mái. Bảo sao Lôi Bạo cũng muốn ngồi lên, chẳng qua đáng tiếc nó đã không có cơ hội ngồi lên”.
“Lôi Bạo sao rồi…” Bộ Xà sợ hãi hỏi. Mặc dù hắn chán ghét Lôi Bạo, nhưng giờ phút này hắn vẫn còn một tia hy vọng.
“Thằng đó đã chết”.
“Choang” một tiếng, chén rượu trong tay Bộ Xà rơi xuống đất. Rượu trào ra đất mang theo tất cả hy vọng của Bộ Xà.
Nhưng trong nháy mắt vẻ hoảng sợ trên mặt đã chuyển thành vẻ đe dọa: “Mày quên tao còn có hai ngàn anh em sao. Nói không chừng lúc này đã vây quanh nơi này, bọn mày đều phải chết”.
Tiêu Thu Phong ngồi im không nhúc nhích, hai tay đặt hai bên thành ghế, đầu ngẩng lên không thèm liếc nhìn Bộ Xà một cái, lạnh nhạt nói: “Sao mày không thử một lần?”
Bộ Xà không dám, hoặc là nói vào giờ phút này hắn mới biết được hắn nhát gan như thế nào. Hắn cho rằng tính mạng của mình quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Mặc dù ngày thường hắn luôn thể hiện mình là một người trọng nghĩa khí và tôn nghiêm trước mặt anh em trong Đường.
Cửa mở, lúc này những người đi vào đã không còn ngã xuống nữa.
“Tiêu thiếu gia, đã giải quyết hết ba trăm linh sáu người”.
Đây là giọng nói của Thiết Trụ. Tiêu Thu Phong cảm nhận được sự hưng phấn trong lòng hắn. Từ sau khi có được lực lượng khổng lồ, đây là lần đầu tiên bọn họ được thưởng thức hương vị giết chóc. Điều này không kém gì so với việc được quan hệ với đàn bà.
Bộ Xà đột nhiên quỳ xuống.
Mọi âm mưu quỷ kế trước mặt lực lượng tuyệt đối đều không chịu nổi một kích. Nếu muốn sống chỉ còn có thể cầu xin.
“Tao muốn một con chó nghe lời, một con chó cũng có thể giúp tao cắn người”.
Bộ Xà không bỏ qua cơ hội này, lập tức kích động hét lên: “Tôi chính là một con chó. Tôi có thể vì Tiêu thiếu gia cắn nát bất cứ kẻ nào”.
Tiêu Thu Phong hài lòng đứng lên, đi đến bên cạnh Bộ Xà, nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn nói: “Thành phố này là của tao, mày sẽ trông nom cho tao thật tốt, đúng không?”
“Vâng, Tiêu thiếu gia, Bộ Xà nhất định sẽ không làm thiếu gia thất vọng”.
Tiêu Thu Phong rời đi một lúc lâu, Bộ Xà mới từ từ đứng lên. Trên mặt hắn không có chút gì là đau khổ mà chỉ có vẻ kích động điên cuồng. Trong miệng hắn còn không ngừng lẩm nhẩm nói gì đó.
“Ta là chó, ta là chó, ta là chó của Tiêu thiếu gia…”
Tiêu Thu Phong cũng không sợ hắn phản bội mình. Hắn chỉ cảm thấy cần nuôi một con chó giúp hắn bảo vệ Thượng Hải. Sau khi thế lực của Thiết Huyết Đoàn bị quét sạch sẽ thành một vùng đất vô chủ. Hắn không muốn tiện nghi cho kẻ khác.
Mà hắn và ba mươi sáu binh vương cũng không có thời gian đi quản lý những việc này. Cho nên Bộ Xà là sự lựa chọn tốt nhất.
Chỉ xem qua tư liệu về Bộ Xà, Tiêu Thu Phong đã biết được bản tính thực sự của hắn. Mỗi người đều rất sợ chết, chỉ là hắn che dấu tốt hơn người khác mà thôi.
Vì mạng sống vứt bỏ tôn nghiêm, điểm này không khỏi làm Tiêu Thu Phong bội phục hắn. Tên Bộ Xà này rất có tiềm chất làm chó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện