[Dịch]Trong Nhà Có Kiều Thê - Sưu tầm
Chương 9 : Chương 9
                                            .
                                    
             Trần  Ưng dẫn Mễ Hi vào cửa hàng, cho cô xem giày, điện thoại lại vang lên.  Bây giờ Mễ Hi nhìn thấy Trần Ưng nghe điện thoại thì cũng chẳng tò mò gì  nữa, Trần Ưng chỉ vào đôi giày, nói với cô: “Xem đi, thích đôi nào thì  đi thử.”
Anh nhìn điện thoại, là thư ký Lữ Nhã gọi tới.
Lữ  Nhã nói bên Vương Binh đã chọn địa điểm hẹn ở nhà hàng Tây của một  khách sạn nổi tiếng. Trần Ưng cười lạnh, dặn dò cô: “Cô giúp tôi đặt  phòng ở câu lạc bộ Caesar, mười giờ tối nay, sau đó liên lạc lại với đối  phương, nói với anh ta chỗ đó đứng đắn quá, không tiện trò chuyện, mười  giờ tối nay gặp tại Caesar, cô hãy gửi số phòng cho anh ta, đặt xong  rồi gửi tin nhắn cho tôi.” Thư ký đáp một tiếng. Bây giờ Trần Ưng mới  hài lòng, bảo đối phương chọn địa điểm trước chẳng qua cũng chỉ là muốn  để mình có cơ hội chọn lại thôi. Như vậy sẽ khiến đối phương cảm thấy  mình là công tử ăn chơi thối nát, nói chuyện sẽ chẳng còn kiêng dè gì  nữa.
Trần Ưng tắt điện thoại thì thấy Mễ Hi còn đứng nguyên tại chỗ: “Sao vậy, sao không xem giày?”
“Xí quá.” Mễ Hi nhỏ nhẹ lên tiếng. Cô xem qua rất chân thành, nhưng thật sự cảm thấy xấu, còn kì quái, nhìn không được.
Trần Ưng lập tức nhìn xuống đôi giày trên chân cô: “Đôi này thì sao?”
“Khi  đó không có cái gì để lựa chọn nên đã chọn nó.” Mễ Hi cảm thấy mình đưa  ra lí do rất hợp lí. Cô thật sự không còn lựa chọn nào khác nên chỉ có  thể mang nó thôi. Đã mang rồi thì cứ tiếp tục mang nó cô cũng không quan  tâm cho lắm.
Đợi hơn nửa ngày, Mễ Hi vẫn không quyết định được,  liền miễn cưỡng chỉ một ngón tay nói: “Nếu không thì thử đôi này đi!”  Chưa từng thấy qua đôi này bao giờ. Trần Ưng nhìn bề ngoài liền tỏ ra  bực bội, đi tới: “Cô biết không? Vị nguyệt lão 2238 kia nói tôi là người  thích hợp nhất để chăm sóc cho cô, bây giờ tôi biết rõ là vì cái gì  rồi.”
Mễ Hi chớp mắt vô tội.
“Bởi vì tôi thích nhất là  quyết định giúp người khác.” Trần Ưng nói xong, thò tay lên kệ giày kế  bên lấy một đôi dép lê mà anh thấy vừa ý nhất xuống, đưa cho cô bán hàng  rồi chỉ Mễ Hi: “Phiền cô lấy giúp cỡ giày của cô ấy.”
Hoàn toàn  không nhìn giá tiền, loại khách hàng này cô bán hàng đặc biệt ưa thích.  Cô nàng vui sướng mà dẫn Mễ Hi ngồi xuống, nhìn chân cô bé, chọn số đo  rồi để cho cô thử giày. Mễ Hi nhìn chằm chằm vào đôi giày kia rồi giương  mắt nhìn Trần Ưng.
“Trước tiên hãy mang vào.” Trần Ưng nói. Mễ Hi mang vào rồi đứng lên đi hai bước.
“Lấy  cái này đi.” Rất OK rồi, lúc trước không cần lãng phí thời gian như  vậy. Trần Ưng nhanh chóng lại chỉ vào một đôi giày thể thao, lại bảo cô  bán hàng lấy một đôi dép lê khác, cô bán hàng chạy tới chạy lui, nhanh  chóng lấy cho đủ. Mễ Hi bị Trần Ưng nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao  vừa thử, vừa chân, đi lại cũng thoải mái, tuy hơi xấu nhưng Mễ Hi cũng  không có ý kiến gì.
“Quét thẻ, đóng gói. Đôi giày trên chân cũng  không cần thay đâu.” Trần Ưng rất hài lòng, đây mới gọi là mua sắm chứ,  thoải mái quá.
Mang giày mới, cầm theo hai hộp giày, Mễ Hi theo  sau Trần Ưng tiếp tục đi mua sắm. Đi lên trên lầu là khu quần áo và  trang sức, Trần Ưng cũng không hỏi cô, nhanh chóng đảo mắt qua tất cả  các cửa hàng, dẫn cô đến cửa hàng quần áo hợp với độ tuổi của cô, chỉ  rồi hỏi: “Cô lại cảm thấy xấu phải không?”
Mễ Hi chăm chú xem hết, sau đó lại nghiêm túc gật đầu. Còn không bằng bộ đồ cô đang mặc, nhìn còn khá thuận mắt nhất.
“Được  rồi, cô không cần phát biểu ý kiến nữa.” Trần Ưng nói. Mễ Hi rất vô tội  đấy nhé, cô có phát biểu ý kiến gì đâu, cô hoàn toàn không nói chuyện  mà.
Trần Ưng cầm một bộ đồ, là một chiếc váy, suy nghĩ nhìn cổ áo  rồi lại nhìn làn váy một chút, anh thử thăm dò đưa cho Mễ Hi nhìn  thoáng qua, đầu Mễ Hi dao động nói rất kiên quyết: “Không mặc.”
“Được  rồi.” Trần Ưng để quần áo lại chỗ cũ, anh biết ngay mà. Anh gọi cô bán  hàng tới, chỉ vào Mễ Hi: “Hãy giúp cô ấy chọn mấy bộ quần áo có thể bao  hết toàn thân lại.”
Cô bán hàng nghe xong ngây ngẩn cả người, Mễ Hi lại ra sức gật đầu.
Toàn  thân đều bao trong quần áo thật sự không dễ tìm cho lắm. Cổ thấp đang  thịnh hành, mùa này cũng đã đổi sang quần áo mùa hè rồi, trong tiệm phần  lớn là áo không tay và vài loại áo tay ngắn nhẹ nhàng. Cuối cùng trong  tiệm cũng chỉ tìm ra một bộ quần áo dài tay đơn giản. Trong lúc Mễ Hi đi  thử quần áo, Trần Ưng nhận được điện thoại của Trình Giang Dực: “Trần  Ưng, Mễ Hi của chúng tôi ở nhà cậu thế nào rồi?”
“Là của nhà anh thì anh tới đón đi đi.”
“Ý trời không thể trái, giao cô bé cho cậu, tôi và Tiểu Bồi cũng rất đau lòng đó.”
“Bệnh tim không tốt, vậy anh nhanh chóng đi chữa bệnh đi.”
“Hai người bây giờ đang làm gì vậy?” Trình Giang Dực hoàn toàn không nghe ra ý châm chọc của Trần Ưng.
“Đang ở cửa hàng mua quần áo.”
“Ừm, nghe thật là ấm áp.”
“Tương  đối ấm áp.” Trần Ưng lại mỉa mai. “Ông đây hành tẩu giang hồ đã nhiều  năm rồi, những chuyện khó khăn nào mà chưa trải qua chứ, một mình tôi  cũng giải quyết đươc.”
Trình Giang Dực cười haha, cười xong chợt  nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, để tôi chia sẻ cho cậu một chút kinh  nghiệm của tôi, hãy chú ý tới quần trong của cô bé và bà dì cả.”
Bà  má nó, Trần Ưng lưu loát mắng vài câu thô tục. Anh hoàn toàn không nghĩ  tới là còn có việc này, sớm biết như vậy nên ném Mễ Hi cho Trình Giang  Dực hoặc là ném cho Trần Phi, hoặc là ném cho cha mẹ anh mới phải. Không  đúng, anh cũng biết sớm mà, chỉ là chưa kịp. Nhất thời mềm lòng, không  có sử dụng cách thô bạo xử lí.
Trình Giang Dực lúc này không cười, anh ta nhanh miệng nói: “Đừng có gấp, tôi sẽ giúp cậu, chờ một chút.”
Trần  Ưng nghĩ thầm ông đây không nóng nảy, ông đây chỉ là táo bạo. Sau đó  anh nghe Trình Giang Dực bên kia điện thoại kêu lên: “Tiểu Bồi, Tiểu  Bồi, em hãy nói với Trần Ưng là Mễ Hi mặc quần lót số mấy đi. Còn bà dì  cả thì phải làm như thế nào nữa nhé.”
Sặc, bà mẹ nó, Trần Ưng lại  tiếp tục mắng thô tục trong lòng, không mắng thẳng ra miệng là vì bên  kia điện thoại đã đổi thành Tô Tiểu Bồi. Tô Tiểu Bồi bệnh còn chưa hết,  giọng mũi rất nặng, cô nói số đo của Mễ Hi, lại nói mua đồ phải chú ý  một ít chi tiết, tỉ mỉ, chất liệu gì đó, nói đêm qua cô đã dạy cô bé  mặc.
Đã dạy cô ấy mặc vậy thì sao cô còn không quản lí tốt toàn  bộ luôn đi? Cô không phải đã nói giúp cô ấy sắp xếp xong rồi hết sao? Mà  anh là một người đàn ông, không phải chỉ cần cung cấp phòng ở và nuôi  cơm thôi là được rồi sao? Trần Ưng thật muốn hỏi Tô Tiểu Bồi, nhưng hình  như người ta còn là bệnh nhân, hơn nữa người ta còn đang chăm chú nói  nội y thiếu nữ cái gì đó với anh.
Đầu Trần Ưng như bốc hơi nước, mẹ nó, sao anh lại lưu lạc đến nước phải bàn bạc chuyện mua đồ lót phụ nữ với vợ bạn thế này?
Đang  nói chuyện thì Mễ Hi đi ra, mặc bộ quần áo kia, cô bé có vẻ nhăn nhó  không được tự nhiên. Trần Ưng cảm thấy hoàn toàn không nên cho cô bé cơ  hội, anh nói với cô bán hạng, “Bộ này đi” rồi đi qua. Sau đó lại nói với  điện thoại: “Được rồi được rồi, tôi biết rồi, cứ vậy đã, nếu tôi gặp  khó khăn hay có chỗ nào không hiểu sẽ gọi hỏi cô.” Vừa đi cúp máy, Trình  Giang Dực đã cướp điện thoại nói thêm mấy câu, còn bảo Tô Tiểu Bồi muốn  nói chuyện với Mễ Hi.
Trần Ưng đưa điện thoại cho Mễ Hi: “Này, cô Tô muốn nói chuyện với cô.”
Mễ  Hi nhận lấy điện thoại, loay hoay không biết phải làm sao, Trần Ưng bắt  lấy điện thoại để kề vào tao cô bé, lúc này Mễ Hi mới nghe được tiếng  Tô Tiểu Bồi, liền nhất thời hưng phấn đáp lời: “Cô, cháu nè.”
Cô  bé giương mắt nhìn Trần Ưng, đôi mắt lóe sáng, vẻ mặt kích động chỉ vào  điện thoại. Trần Ưng gật đầu, biết rồi biết rồi, cái hộp nhỏ này biết  nói chứ gì.
Tô Tiểu Bồi hỏi Mễ Hi ngày hôm qua trôi qua như thế  nào, lại hỏi cô ở nhà Trần Ưng có quen không, hỏi cô đã ăn cái gì. Mễ Hi  vui vẻ trả lời buổi sáng buổi trưa đều là bánh bao, Trần Ưng vuốt mặt,  anh không phải ngược đãi cô đâu nhé, anh thật sự không đâu đấy nhé.
Cô  bán hàng đem hóa đơn và thẻ tới, Trần Ưng cám ơn, kéo cánh tay Mễ Hi,  ra hiệu cô và anh đi. Mễ Hi đang đắm chìm trong hưng phấn vì lần đầu  tiên nghe điện thoại, không để ý nên đụng vào người anh.
Trần Ưng  để cho Mễ Hi nói chuyện điện thoai, lại tìm được một cửa hàng rất thích  hợp, anh theo lệ cũ chỉ Mễ Hi nói với người bán hàng, nói muốn mua quần  áo có thể bao bọc toàn thân. Người bán hàng đi tìm, Trần Ưng nghe được  Mễ Hi nói: “Hơn một nửa thời gian là chú nói chuyện một mình ạ.” Trần  Ưng xanh mặt, anh có lải nhải như vậy khi nào chứ? Anh rõ ràng là người  đàn ông vừa giỏi giang vừa ngắn gọn cơ mà.
Mễ Hi nói tiếp: “Không phải là nói chuyện cùng cháu, là cái hộp nhỏ này, đúng, là sử dụng cái điện thoại này.”
Mặt Trần Ưng đen thui, hay nhỉ, lại tố cáo anh như vậy.
Người  bán hàng đem đến hai bộ quần áo dài tay, hỏi kiểu dáng như vậy được  không? Trần Ưng nhìn cái cổ áo rồi nhìn màu sắc phối hợp, lại lắc đầu  nói để tự mình xem. Anh ra hiệu Mễ Hi đi cùng anh, lại nhìn ra túi giày  lúc nãy quên mang theo rồi, anh thở dài, quay lại tiệm quần áo, cầm lại  túi giày. Mễ Hi vẫn còn nói điện thoại, đi phía trước anh, Trần Ưng mang  theo hộp giày đi phía sau, nhìn tình hình này, Mễ Hi giống như một tiểu  thư, anh Trần nhị thiếu chưa bao giờ giúp phụ nữ xách túi như vậy có  biết không hả?
Lại đi vào một cửa hàng, vẫn chưa tìm đươc quần áo  phù hợp. Trần Ưng đã không còn kiên nhẫn: “Được rồi, tịch thu điện  thoại, không cho phép nói chuyện, chuyên tâm xem quần áo.”
Mễ Hi  tuy không nỡ nhưng vẫn nghe lời trả điện thoại, Trần Ưng nói bye bye với  đầu bên kia rồi cúp điện thoại, mang theo Mễ Hi vào cửa hàng. Bây giờ  thì tốt rồi ha, tất cả đều là từ đầu bao tới chân đó, tất cả đều là khóa  kéo, kéo đến đỉnh đầu cũng được đó. Trần Ưng hành động nhanh chóng, cầm  ba bộ, nói số đo, lại để cho Mễ Hi thử quần áo xem có vấn đề gì không,  quét thẻ đóng gói OK.
Rồi sau đó đến thẳng cửa hàng nội y, lúc  nãy trong điện thoai Mễ Hi và Tô Tiểu Bồi cũng đã nói qua rồi, nên cũng  có chuẩn bị tâm lí, nhưng cô bé vẫn không được tự nhiên, Trần Ưng càng  không được tự nhiên, nhưng đã vào rồi cũng không thể quay ra. Mẹ nó, nội  y thiếu nữ là cái dạng gì? Lúc anh cau mày nhìn sơ qua kiểu dáng, khóe  mắt trông thấy Mễ Hi đang lén lút kéo người bán hàng lại nói số đo, nói  rằng: “Tôi muốn loại vải mềm, đừng độn dày thêm đấy.” Người bán hàng mỉm  cười gật đầu đi giúp cô chọn kiểu dáng.
Trần Ưng nhìn sang, vừa  hay Mễ Hi cũng vụng trộn nhìn qua, hai người đều làm ra vẻ không có việc  gì. Mễ Hi cố gắng để mặt không được hồng, Trần Ưng lại tiếp tục mắng  thô tục trong lòng, anh, mẹ nó. Đúng vậy, vừa rồi Tô Tiểu Bồi đã hướng  dẫn rồi, anh còn tích cực cái khỉ gì. Mẹ nó, tốt nhất là nên hút điếu  thuốc.
Trần Ưng đứng ở ngoài đợi, cảm thấy bản thân không được tự  nhiên vì nơi này cấm hút thuốc lá. Anh nhìn bề ngoài, cũng may, thời  gian đủ. Anh đợi một hồi, thỉnh thoảng quay đầu lại xem, nhìn thấy người  bán hàng cho Mễ Hi chọn vài kiểu dáng.
Người bán hàng chỉ vào  phòng thử áo, nhưng Mễ Hi dứt khoát xua tay, hình như không có ý muốn  thử. Đã vậy rồi thì không cần thử nữa. Trần Ưng đi vào, lại quẹt thẻ,  đóng gói. Anh và Mễ Hi hai người âm thầm thở phào một cái, thử thách khó  khăn nhất trong lúc mua sắm rốt cuộc đã qua.
Bà dì cả  không cần lập tức mua, chút nữa để cho Phùng Hân mua giúp, loại đồ này  không cần Mễ Hi tự mua, trong siêu thị trực tiếp cầm lên ném vào xe mua  sắm là OK, đơn giản.
Hai người túi lớn túi nhỏ tiếp tục đi mua  sắm, Trần Ưng muốn chọn một nhà hàng ở đây để ăn cơm, lúc đó lại có điện  thoại, nói chuyện vài phút rồi tắt máy, phát hiện Mễ Hi đứng bên ngoài  tiệm kem tò mò nhìn vào. Trong tiệm hai bạn nhỏ hưng phấn nhìn các que  kem, mà Mễ Hi đang nhìn họ, lại nhìn vào các que kem trên hình quảng  cáo.
Trần Ưng thở dài, đi qua: “Đẹp phải không?”
Mễ Hi gật đầu, đôi mắt lóe sáng.
“Đi.”  Trần Ưng dẫn Mễ Hi vào trong tiệm kem, hơn mười loại hương vị để lựa  chọn, Trần Ưng không cho Mễ Hi có cơ hội lựa chọn, anh cảm thấy nếu cho  cô cơ hội, đoán chừng bọn họ phải đứng ở đây nửa giờ mất. “Hương thảo  đó, một cây.”
Nhân viên múc một viên và trang trí rất đẹp rồi đưa  qua. Mễ Hi nhìn xem, rất hưng phấn, lại rất cẩn thận, không dám cầm.  Vừa rồi cô thấy mấy bạn nhỏ thè lưỡi ra liếm rất đắc ý.
Trần Ưng trả tiền, cầm cây kem rồi đưa cho Mễ Hi: “Nếm thử đi, ngon lắm đó.”
Mễ  Hi không ngăn được nụ cười trên mặt, tuy không biết hương vị nhưng nhìn  các bạn nhỏ ăn ngon như vậy, cô cũng hiểu được chút ít. Cẩn thận từng  li từng tí nhận lấy, cô nói câu: “Đa tạ.”
Trần Ưng cười cười, cô bé này cũng rất lễ phép đấy chứ. Mỗi lần làm chuyện gì vì cô, cô đều nói cám ơn.
Anh  nhìn Mễ Hi đang nhìn cây kem, lại liếc mắt nhìn bạn nhỏ, hẳn là nghiên  cứu phương pháp ăn. Mễ Hi cẩn thận lè lưỡi, liếm một chút. Lạnh buốt,  thật bất ngờ, ánh mắt cô trợn tròn, nhưng không nếm ra được vị gì cả.  Thấy Trần Ưng đang nhìn cô, cô xấu hổ cười cười, quay lưng đi, lần này  cẩn thận liếm lớn hơn một chút, vừa ngọt vừa thơm, vừa lạnh vừa mềm, cô  thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vui thích đến nỗi cặp mắt muốn híp lại  thành khe hở.
Trần Ưng ở bên cạnh thấy nét mặt của cô trong kính  rất rõ ràng, thiếu chút nữa nhịn không được muốn cười thành tiếng, có  cần khoa trương như vậy không, cô đang quay quảng cáo sao?
Mễ Hi  không cam lòng bước đi, đứng nguyên tại chỗ liếm sạch sẽ cây kem. Trần  Ưng chỉ các loại khác, còn nhắc cô cái ống kia cũng có thể ăn. Mễ Hi ăn  hết rồi, nhưng vẻ mặt còn chút tiếc nuối, xem ra rất thích cái ống kia  của kem hơn. Cô ăn xong, cầm lấy khăn tay của Trần Ưng lau tay, lưu  luyến mà nhìn cái hình quảng cáo “Rất đẹp” kia.
Nhìn được vài lần, cuối cùng dưới ánh mắt của Trần Ưng, cô rốt cuộc vẫn phải đi.
Trần  Ưng nhìn bản đồ trên cửa hàng, tầng này có nhà hàng Thái Lan, anh quyết  định đi ăn món Thái, nhưng lúc đi qua Mc Donald, bên ngoài Mc Donald  treo hình quảng cáo kem. Mễ Hi lập tức lại kích động, chỉ vào cái đó,  Trần Ưng lắc đầu. Mễ Hi chảy nước miếng, đảo mắt nhìn hình hamburger bên  cạnh, trong lòng cô hơi xấu hổ nhưng vẫn thử chỉ vào hamburger.
Trần  Ưng nhíu lông mày nhìn cô chằm chằm, Mễ Hi cúi thấp đầu, cắn môi ngậm  chặt khóe miệng, cảm thấy rất xấu hổ nhưng cặp mắt vẫn không nhịn được  liếc về phía hình quảng cáo.
Trần Ưng nhìn bảng hiệu của nhà hàng  Thái Lan cách đó không xa, trong lòng thở dài, được rồi được rồi, anh  cái gì cũng đều ăn rồi, nhưng Mễ Hi cái gì cũng chưa bao giờ ăn qua,  bánh bao bánh bao, cô bé kia không có mắt không thể trách anh được,  không phải hamburger thì là bánh bao sao, cô có số mệnh bánh bao rồi.
Anh nhấc chân bước đến Mc Donald, Mễ Hi mừng rỡ bước chậm theo sau.
Thật  rất nhiều hình ảnh “Rất đẹp” Mễ Hi chăm chú xem. Còn chưa xem hết, Trần  Ưng đã mua xong rồi, cô thấy anh lần lượt đưa tiền, cầm khay, trên cánh  tay treo túi mua sắm, cô đi theo sau, cùng anh tìm một chỗ ngồi xuống.  Xung quanh toàn là người, Mễ Hi tò mò ngó nghiêng, cuối cùng lực chú ý  dời tới khay đồ ăn thần kì.
“Đây là Cocacola.” Mễ Hi nhìn chằm  chằm vào ly nước trước mặt mình có cắm một cái ống, nghe Trần Ưng nói:  “Nếu không uống thì thật phí công đến đây rồi, đã đến đây thì nên uống  một chút đi. Bây giờ cho cô uống thử, nhưng sau này không được uống  nhiều đâu.”
Có thứ thần kì như vậy sao? Mễ Hi nhìn Trần Ưng, học  anh lấy cái ống nho nhỏ hút một hơi, ừm, không thểẻ nói nó là hương vị  gì. Cô lại chăm chú nghiên cứu, mùi vị kia thật đáng để suy nghĩ.
Trần Ưng cười ha ha, lấy hamburger làm mẫu mở miệng ra cắn một miếng lớn.
Mễ  Hi nhìn xem, trên mặt hiện ra vẻ không ủng hộ. Trần Ưng lải nhải khiến  cho cô nhìn xem xung quanh, cũng không phải một mình anh làm như vậy. Mễ  Hi nhìn một vòng, thở dài rồi nói với anh: “Ở đây nhiều chuyện khiếm  nhã quá.”
Trần Ưng cười: “Cô đi theo một người khiếm nhã như vậy cũng không ổn đâu, cô bé.”
Mễ  Hi thở dài, cầm hamburger lên, mở ra nhìn chăm chú một hồi lâu. Trần  Ưng nhịn không được nói: “Nhìn chằm chằm lâu vậy làm gì, tranh thủ ăn  nhanh đi.”
“Cháu đang nói chuyện với cha mẹ, nói với họ ở đây có rất nhiều chuyện khiếm nhã.”
Trần  Ưng sững sờ, còn chưa kịp cảm động đã thấy Mễ Hi anh dũng mà mở rộng  cái miệng nhỏ, cắn một miếng hamburger. Tương salad dính lên miệng cô,  cô không quan tâm, tiếp tục cắn lấy miếng lớn. Thấy anh nhìn cô, cô nhìn  anh cười, rõ ràng hốc mắt hồng như vậy, cô còn cố gắng mỉn cười.
Trần Ưng thấy cô cười thì đưa khăn tay cho cô, đổ khoai tây chiên ra, chỉ cô chấm vào tương cà chua, chỉ cô cách ăn khoai tây.
Bữa  cơm này, Mễ Hi sau khi ăn xong đánh giá: “Hương vị không tệ, nhưng cháu  vẫn thích cái bánh bao kia hơn.” Trần Ưng yên lặng giúp cô cầm một nửa  túi mua sắm, nghĩ thầm có ai hỏi ý kiến của cô đâu.
Hai người  xuống lầu, Trần Ưng lại nghe điện thoại, là người buổi tối gặp, mặt phó  tổng giám đốc của Vĩnh Khải tên Vương Binh gọi tới, anh ta muốn trực  tiếp xác nhận thời gian gặp mặt tối này, anh nói mình sẽ đến đúng giờ,  nhất định sẽ đến, khách sáo khách sáo. Trần Ưng nghe xong điện thoại,  trông thấy Mễ Hi tựa vào lan can nhìn quanh, đối với cô mà nói, chỗ nào  cũng đều rất mới lạ, cái gì cũng đều ngạc nhiên. Anh nhớ tới cô nói mình  một nửa thời gian là nghe điện thoại, hình như thật sự là như vậy. Mà  cô luôn một mình, không có bạn bè. Có lẽ anh nên mua cho cô cái điện  thoại, để cô có thể liên lạc anh, liên lạc Tô Tiểu Bồi, lại để cho cô có  cảm giác có người thân bên cạnh.
Nghĩ như vậy, Trần Ưng liền dẫn  Mễ Hi đi mua điện thoại, đối với loại đồ chơi mới lạ này, Mễ Hi không  cảm thấy xấu, giống như mỗi cái đều rất đẹp, cô không biết nó có chức  năng gì, vì vậy chỉ chọn màu sắc, nhưng màu sắc cũng rất ít, cuối cùng  chỉ một ngón tay, Trần Ưng xem xét, quả nhiên là xuất thân nhà tướng,  thật có chí khí, một quầy hàng nhiều như vậy, cô chọn đúng cái mắc tiền  nhất ở đây.
Trần Ưng không muốn chặt đứt hưng phấn của cô, anh  cảm thấy cái này 99,9% chức năng cô đều không dùng tới, nhưng anh vẫn  mua cho cô, bởi vì cô không có khái niệm giá cả hàng hóa.
Bọn họ  mang theo rất nhiều chiến lợi phẩm để ở phía sau xe, Trần Ưng mới thấy  Mễ Hi giống như học sinh, có rất nhiều câu hỏi. Cô vui vẻ hỏi anh: “Vì  sao ăn cần phải trả tiền, còn quần áo điện thoại mấy cái này đều không  cần trả vậy?”
Anh thiếu chút nữa là nhổ vô lăng ra luôn, quét thẻ  cũng là tiền đó, đại tiểu thư, cô tưởng mấy cái túi mua sắm phía sau là  đi cướp sao?  					 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện