[Dịch]Trong Nhà Có Kiều Thê - Sưu tầm
Chương 6 : Chương 6
                                            .
                                    
             Bánh bao hấp rất ngon.
Mễ  Hi học cách Trần Ưng dùng cơm, ăn hết hai cái bánh bao hấp rồi, cả mặt  cũng sáng bừng lên. Điệu bộ kia khiến Trần Ưng thiếu chút nữa cho rằng  người trước mắt và người lạnh như băng lúc trước là hai ngươi.
Mễ  Hi ăn một hơi gần hết cái bánh bao, nuốt nốt miếng cuối cùng, khuôn mặt  cũng hồng hào hơn. Cô vô thức liếc nhìn cái bánh bao trên tay Trần Ưng.  Ánh mắt đau buồn thúc đẩy tốc độ ăn uống theo bản năng của Trần Ưng.  Nuốt hết bánh bao của mình rồi, Trần Ưng nghi hoặc nhìn Mễ Hi, không  phải cô bé muốn ăn thêm cái nữa đó chứ?
Mễ Hi nhã nhặn cúi đầu  húp cháo, cũng chẳng có bất cứ yêu cầu gì. Trần Ưng nhìn cái đầu nhỏ của  cô, tóc đuôi ngựa được Tô Tiểu Bồi buộc lên từ hôm qua, bím tóc bán rẻ  cô bé rằng tối qua cô bé không ngủ chút nào. Nhưng may mắn thay, tinh  thần cô bé bây giờ cũng không tệ lắm, anh cũng không muốn đối diện với  một cô bé khóc sướt mướt làm gì. Đến giờ Mễ Hi vẫn khiến anh khá thỏa  mãn, nhu thuận không làm loạn.
“Ăn thêm một cái nhé?” Đã thế, anh  quyết định sẽ khen thưởng cô bé. Thuận miệng hỏi một câu như vậy khiến  cô bé ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt tỏa sáng, không gật đầu cũng không nói  gì nhưng lại khiến Trần Ưng cảm thấy nếu không mua thì thật có lỗi với  cô bé.
Mễ Hi ăn cái bánh bao thứ hai, lúc này cô bé đã ăn chậm một chút. Vừa ăn vừa thư giãn, còn nói chuyện phiếm với Trần Ưng nữa.
“Vú em của cháu làm bánh bao rất ngon.”
Còn có vú em nữa. Cũng đúng, người ta là thiên kim phủ tướng quân đấy, là đại tiểu thư đấy.
“Cháu còn muốn làm nữ tướng quân nữa, nhưng cha cháu thấy cháu mảnh mai quá, không làm được gì, không cho cháu tòng quân.”
Trần Ưng suýt nuốt không trôi miếng cháo. Cô bé mà mảnh mai ấy hả? Cha cô bé yêu cầu cũng cao quá.
“Cha  cháu có dẫn cháu tới chiến trường một lần, cháu… Cháu rất vô dụng, bị  dọa khóc.” Lúc Mễ Hi nói đến đây, trên mặt còn lộ vẻ hổ thẹn. “Phụ thân  rất tức giận.”
Trần Ưng nuốt miếng cháo cuối cùng, anh ăn xong  lấy khăn lau miệng, nhìn Mễ Hi ăn. Mễ Hi đang nhớ lại chuyện cũ, vừa nhớ  vừa ăn bánh bao. Trần Ưng cảm giác như cái bánh bao này như rượu với cô  bé này vậy.
“Cháu rất buồn, rất đau lòng, cứ khóc thôi. Vú em  làm bánh bao cháu thích ăn, bà ấy nói cháu ăn nhiều chút sẽ cường tráng  hơn, gan cũng to hơn.” Mễ Hi lại đút một miếng bánh bao vào miệng, nuốt  vào rồi còn nói: “Nhưng cháu vẫn vô dụng, cuối cùng vẫn không bảo vệ  được họ, chẳng bảo vệ nổi lấy một người.”
Trần Ưng im lặng, một  cô nhóc lên chiến trường bị dọa khóc, một cô nhóc vì bảo vệ người nhà mà  độc chiến với mười tám người, một cô nhóc vừa ăn bánh bao vừa trách  mình vô dụng, nếu anh là Nguyệt lão, anh cũng muốn giúp cô bé.
Mũi  Mễ Hi hồng hồng, hốc mắt cũng hơi đỏ, nhưng lại không khóc. Trần Ưng  làm bộ không nhìn thấy, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Cô ăn không ít, gan  cũng mập mạp lắm. May mà tôi nuôi giỏi, trái tim cũng sẽ nhanh lành  thôi.” Vừa nói xong, trong lòng đột nhiên vang lên tiếng chuông báo  động, đợi chút, không phải anh muốn chuyển nhượng cho người khác nuôi  sao?
Mễ Hi nhìn anh, mấp máy mở miệng rồi nở nụ cười với anh,  trong nụ cười không có chút ngại ngùng nào, lại thêm chút thân cận và  tin cậy.
Trẻ con vẫn là trẻ con, hai cái bánh bao đã tốt hơn hẳn.  Trần Ưng tiếp tục cười, trong lòng tạm thời tắt còi báo động, cô bé  dùng ánh mắt này nhìn anh, anh còn tính chuyển nhượng cô bé thì thật  không có nhân tính.
Ăn xong bữa sáng, Trần Ưng mang theo Mễ Hi đi  bộ về nhà. Mễ Hi thoải mái hơn không ít, không nghiêm túc lạnh băng như  trước nữa, đi một đường cũng khoan khoái hơn nhiều, chạy đông chạy tây  nhảy nhót khắp nơi, nhìn bãi xe bus, còn nhìn hình quảng cáo rất lớn  đằng sau, còn đứng nơi đường giao nhau nhìn xe cộ người đi đường qua lại  một lúc lâu nữa.
Trần Ưng vừa chú ý tới cô, vừa nhìn lịch làm  việc trong điện thoại, sau đó gọi điện cho thư ký Lữ Nhã: “Hôm nay tôi  tới muộn, cô thông báo mọi người cuộc họp chín giờ chuyển đến mười giờ,  trước giờ cơm trưa sẽ tan họp. Ừ, ừ, vậy đi.”
Mễ Hi nhìn quanh  đường chừng hai mươi phút, quay đầu lại thấy Trần Ưng đang nói điện  thoại, cũng không đi đâu, cô bé liền cảm thấy vẫn có thể tiếp tục ở lại.  Trần Ưng nói chuyện điện thoại xong thấy cô bé vẫn nhìn, nghĩ cô vẫn  tiếp tục muốn nhìn, vì vậy lại gọi mấy cuộc điện thoại. Gọi mấy cuộc  điện thoại công việc xong, anh đột nhiên nghĩ tới có lẽ nên gọi cho ông  anh trai thân ái của mình một chút mới phải.
Trần Phi mãi không  bắt máy, Trần Ưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đợi điện thoại ngừng đổ chuông  lại gọi lại lần nữa. Lần này vang mãi rồi Trần Phi cũng bắt điện thoại.
“Em còn nghĩ từ giờ anh không dám bắt điện thoại của em nữa chứ.”
“Quả thật cũng có ý định, chẳng qua nếu không nghe em sẽ chạy đến cửa, càng đáng ghét hơn, tiếp điện thoại là tốt nhất.”
“Tình cảm anh em chúng ta thật thâm sâu làm sao.”
“Đúng vậy.”
Còn không biết xấu hổ mà “đúng vậy” nữa chứ.
“Chuyện Nguyệt lão kia là sao?”
“Không phải tối qua em gặp rồi sao?”
“Trình Giang Dực nói cho anh rồi?”
“Anh nghĩ tối qua em đã gọi mắng rồi, ai dè kéo đến tận giờ, hại anh cả đêm qua ngủ không ngon.”
“Cả  từ đáng đời em cũng lười nói với anh.” Trần Ưng hậm hực, nhưng nghĩ đến  chuyện anh trai đợi mắng cả đêm cũng thấy hả hê hơn nhiều.
“”Nguyệt  Lão kia giúp đám Trình Giang Dực giật dây, còn anh thì đồng ý tin anh  ta.” Trần Phi nói chút rồi dừng, hỏi: “Cô bé kia sao rồi?”
“Khóc  lóc om sòm, miệng toàn cổ ngữ, em nghĩ nên tống qua chỗ anh là hơn!”  Trần Ưng cố ý nói, nghe thấy Trần Phi trầm mặc ở đầu dây bên kia, anh  liền nở nụ cười, tưởng tượng tới biểu lộ cau mày rất ư là chân thành của  anh trai mình.
“Ờ, phí sinh hoạt của cô bé anh lo.” Trần Phi nhanh chóng tuôn điều kiện.
“Thôi nghe ba, em nuôi không nổi chắc?”
“Vậy  em cứ nuôi tiếp đi.” Trần Phi vội tiếp lời, nói sang chuyện khác: “Anh  phải ra ngoài đây, hôm nay nhiều việc, Trình Giang Dực xin nghỉ, anh bận  lắm.”
“Tối qua em mới gặp anh ta, tình thần tốt đến mức còn đi bắt quỷ được ấy, giả bệnh cái gì.”
“Cậu ta nói vợ cậu ta bnị ốm, cậu ta muốn chăm bệnh.”
Vô sỉ, sao lại có người vô sỉ vậy chứ. “Vậy anh lái xe đi làm thì qua đây, đưa cô bé đi luôn đi.”
“Ấy, gần đây sức khỏe ba mẹ có tốt không?”
“Tốt lắm, nhưng em trai của anh không tốt. Mau tới đón cô ta đi.”
“A,  nếu không em mời thầy giáo dạy kèm tới dạy cô bé đi, có người chăm sóc  cô bé cũng tốt. Anh không nói nữa, anh cúp đây.” Trần Y nhanh chóng cúp  điện thoại, Trần Ưng còn chưa kịp nói khoan đã nghe cạch một tiếng,  trong lòng thầm khinh bỉ gã đàn ông hãm hại em trai không đền mạng này.
Vừa  quay đầu đã nhìn thấy Mễ Hi đứng cách anh không xa, chỉ là đang đưa  lưng nhìn vườn hoa. Trần Ưng hoảng hốt, khoảng cách này hình như vẫn  nghe được anh nói, vừa rồi anh nói cô bé có nghe không?
“Về  thôi.” Trần Ưng dẫn Mễ Hi đi về phía nhà, càng nhìn càng cảm thấy cô bé  đã nghe thấy. Cô bé rất rầu rĩ, chút tinh thần nhờ hai cái bánh bao lúc  nãy cũng chẳng thấy đâu nữa.
Trần Ưng đưa cô bé về nhà, dạy cô bé  nhận biết cổng chung cư, nhận số phòng, vào cổng có bảo vệ gác cổng,  anh dạy cô mở thế nào, lúc vào thang máy thì dạy cô bé đi thang máy thế  nào, sau đó là dạy mở cửa phòng. Mễ Hi vẫn không nói chuyện, khuôn mặt  nhỏ nhắn nghiêm túc, nhưng vẫn biểu thị cô bé đang nghe.
Vào nhà,  cô bé cúi đầu đi vào gian phòng. Trần Ưng gọi cô bé lại. Có lẽ nên giải  thích một chút, nhưng anh lại không biết phải nói từ đâu nên đành thôi.  Hơn nữa trong lòng anh nghĩ, quả thật anh cũng có ý định tiễn cô bé đi.
Mễ  Hi nghe lời dừng chân, xoay đầu lại, Trần Ưng há to miệng, anh từng có ý  nghĩ tiễn cô bé đi, nhưng bây giờ còn có sao? Anh nhìn khuôn mặt nhỏ  đoan đoan chính chính của cô, thầm thở dài trong phòng, sau đó đưa cô bé  đến phòng bếp, “Đây là vòi nước, nhìn này, làm như vậy, như vậy là mở  được. Nếu cô muốn uống nước thì lấy đây uống. Đây là tủ lạnh, mở ra như  vậy, trong này có đồ uống. Mấy cái bình này là rượu, coo đừng uống, còn  lại thì có thể uống. Kéo ra chỗ này, đây là hoa quả, cô muốn ăn gì cứ  lấy, rửa ở chỗ vòi nước kia.”
Mễ Hi gật đầu, vẻ mặt lại có phần giống tối qua.
Trần Ưng thầm thở dài, lại đưa cô bé đến sô pha, tìm bộ điều khiển dạy cô bé mở TV thế nào.
Mễ  Hi nhìn thấy Tv vừa mở đã có người nói chuyện liền hoảng sợ, biểu hiện  kia chút nữa đã chọc cười Trần Ưng, nhưng Mễ Hi lại liếc qua nhìn, vẻ tò  mò dọa đến Trần Ưng. “Trước tiên đừng hỏi tôi sao ở trong đó lại có  người, tóm lại là có người trong đó, rất nhiều loại người, không thể  nhảy ra ngoài, cũng không thể nói chuyện với cô, cô cứ xem bọn họ là  được rồi. Nếu không thích thì cứ đổi kênh.”
Anh dạy cô bé đổi  kênh, lại dạy cô bé tăng giảm âm lượng. Cô bé chơi một lúc, hình như tâm  trạng cũng tốt hơn nhiều. Trần Ưng vừa thả lòng, Mễ Hi đã quay đầu nhỏ  lại hỏi: “Sao trong này lại có người.”
Trần Ưng đen mặt: “Đã nói không hỏi cái này.”
“Giọng kia sao lại ra được đây?”
“Cái này cũng đừng hỏi.”
“Bọn họ ở trong đó có đói không?”
“Không biết.”
“Có chịu khổ không?”
“Không  biết.” Nghĩ lại lại thấy không đúng, lỡ cô bé thấy nhân vật chịu ngược  đãi gì thì sao? “Trong đó đều là diễn thôi, giả hết đấy, diễn cho cô xem  cho vui thôi, như kiểu tuồng hát chỗ các cô đó, chỉ có điều bọn họ  không hát.”
Vẻ mặt của Mễ Hi ra chiều không hiểu lắm.
“Dù  sao cô cứ xem vậy là được rồi. Đúng rồi, vừa hay để cô học nói chuyện  một chút, xem người trong đó nói chuyện, cô nghe nhiều vào, bình thường  mọi người đều nói chuyện như thế.”
Mễ Hi đang bị Tv hấp dẫn, trên tv đang chiếu bình luận kinh tế, Mễ Hi vẫn nghe rất chân thành, vẻ mặt lại chẳng hiểu gì.
Trần  Ưng thở dài một hơi. “Xem không hiểu thì cứ đổi kênh khác, cô tự thao  tác thử xem, đây là điều khiển từ xa, vừa rồi tôi dạy cô rồi đó, tự đổi  một chút xem.”
Mễ Hi nhìn hồi lâu rồi cắn môi, cần thận anh dũng  ấn xuống một nút bấm, đổi đài rồi, cô bé lại khẩn trương hơn chút, lại  nhìn một hồi lâu, sau đó quay người nhìn Trần Ưng, Trần Ưng gật đầu với  cô, cô bé lại cầm điều khiển đổi đài.
Trần Ưng xem tv với cô bé  môt chút, xác định cô bé không có phản ứng gì qá đặc biệt, dặn dò cô mấy  chuyện khác một chút, sau đó nói với cô bé mình phải ra ngoài đi làm.  Mễ Hi nghe thấy anh nói muốn đi làm liền gật nhẹ đầu một cái, biểu lộ có  phần đáng thương. Trong lòng Trần Ưng mềm đi, rốt cục cũng không nhịn  được nói: “Tôi đã nhận nuôi cô thì sẽ không vứt bỏ không màng cô.”
Mễ  Hi trừng lớn hai mắt. Trần Ưng nói xong liền cảm thấy kỳ thật cũng  không có gì, chẳng phải là nuôi một cô bé thôi sao, anh nuôi tốt! Vì vậy  lại nói tiếp: “Có phải em nghe tôi nói điên thoại không? Đó là anh trai  tôi, tôi nói anh ta tới đón em là nói giỡn với anh ta thôi, anh ta sẽ  không tới đâu.”
Mễ Hi không nói gì, khóe miệng mấp máy.
“Tôi  cam đoan sẽ không vứt bỏ mặc kệ em.” Trần Ưng lại nói lại lần nữa, sau  đó anh nhìn thấy Mễ Hi mím môi vẻ vui vẻ, khóe miệng cũng cong cong,  nhìn rất đáng yêu.
Anh cũng cười theo, vô ý đưa tay muốn vò đầu  cô bé một chút, tay vừa thò qua, còn chưa kịp đụng vào đã nhìn thấy mặt  cô bé nghiêm túc, nhìn theo tay anh. Trần Ưng liền phản ứng kịp thời,  thu tay lại. “Tóm lại, em ở nhà chơi ngoan nhé, đói thì ăn, mệt thì ngủ,  tôi đi làm, lúc vể sẽ mang cơm về cho em.”
Mễ Hi gật đầu. Trần  Ưng cầm âu phục, cầm túi máy tính đi ra khỏi cửa. Mễ Hi còn biết điều  tiễn anh tới cửa, anh lại nhắn nhủ: “Tôi có chìa khóa mở cửa, có ai gọi  cửa em cứ mặc kệ, đừng mở cửa.” Tuy trị an ở khu này rất tốt, bảo vệ rất  nghiêm, người không phận sự không đi vào được, nhưng anh vẫn lo lắng.
Mễ Hi lại gật đầu. Trần Ưng khóa cửa lại, rốt cục mới yên tâm.
Xuống  tới gara, giao chìa khóa chiếc xe hôm qua bị Mễ Hi nhảy hư cho bảo vệ,  sau đó gọi điện thoại cho thợ sửa để họ tới mang xe đi sửa. Thợ sửa nói  sắp xếp tốt sẽ gọi cho anh.
Trần Ưng mở cửa xe cũ, ngồi trong xe mà tim cũng đau nhức! Đau lòng quá đi! Làm chú phải trả giá lớn quá mà.
Trong  nhà Trần Ưng, Mễ Hi đoan chính ngồi trên sa lon xem tivi, trong đó diễn  một bộ phim hài cổ trang, Mễ Hi vừa nhìn, nước mắt vừa yên lặng rơi  xuống. Quê hương của cô bé không mặc như thế, người cũng không nói  chuyện như thế. Cô nhớ quê, cô nhớ người nhà. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện