[Dịch]Trong Nhà Có Kiều Thê - Sưu tầm
Chương 16 : Chương 16
.
Mễ Hi, Tô Tiểu Bồi và Trình Giang Dực nói chuyện không đến 1h.
Trong lúc đó, Trần Ưng và Ngô Hạo ở ban công hút xong hai điếu thuốc, uống một tách cà phê. Sau đó Ngô Hạo nhận điện thoại về một chuyện xấu bị phơi bày của tiểu nghệ sĩ Lăng Hi Nhiên, cô ta phát biểu trên blog, tuyên bố rằng bản thân hôm đó là được bạn bè rủ đi sinh nhật, cô ta không hề biết nơi đó lại là “hộp đêm”, cô ta tự nhận nhân phẩm đoan trang, cũng biết rõ thanh danh của nghệ sĩ rất quan trọng, tuyệt đối không có những cuộc vui chơi như vậy, cô ta chưa đến nỗi không biết suy nghĩ làm ra những việc ngốc đó, đi đến những nơi như thế để phóng viên chụp hình. Bởi vì cô ta bị chặn lại, và thật khéo gặp phải phóng viên, trong sự việc này không loại trừ khả năng có ẩn tình khác, cô ta cũng bày tỏ bức xúc đối với việc hãm hại danh dự của bản thân, sự đoàn kết của truyền thông áp dụng những mánh khóe lỗ hỏng của pháp luật.
Ngô Hạo nghe xong sự việc rất giận dữ, sử dụng điện thoại di động đọc được phát biểu này từ trên mạng thì lập tức gọi điện thoại cho Lăng Hi Nhiên nhưng cô ta tắt máy. Ngô Hạo mắng một câu thô tục, lại gọi cho người đại diện của Lăng Hi Nhiên là anh Bính.
“Chuyện gì đã xảy ra hả? Sao cô ta lại tuyên bố thế này. Anh đồng ý à? Vì sao không báo cho tôi xem xét lại? Tôi đã nói với anh, trước khi sự kiện này kết thúc, tất cả phát biểu chưa qua sự xem xét của tôi thì không được phát biểu công khai cơ mà, cô ta muốn đi đâu, muốn nói gì, phải mặc quần áo ra sao, nếu không có sự cho phép của chúng ta thì không được phép xuất hiện trước giới truyền thông, mấy người có ý gì? Không thể ra cửa cho phóng viên bắt gặp rất là cô đơn phải không? Tuyên bố cái gì trên blog hả? Các người cảm thấy nếu không nói sẽ bị người khác cho là ngầm thừa nhận gây tổn hại hình tượng à, không tốt nên cần sữa chữa à? Vì sao anh không hỏi tôi cảm thấy như thế nào?”
Trần Ưng vừa Ngô Hạo cãi nhau với nhân viên, vừa nhìn Mễ Hi ngoan ngoãn nghe Tô Tiểu Bồi giảng bài xuyên qua cửa sổ sát đất. Không biết Tô Tiểu Bồi nói gì đó với cô bé, chỉ thấy Mễ Hi gật đầu. Sau đó, Tô Tiểu Bồi sờ đầu cô bé, ôm cô bé vào trong ngực. Trần Ưng chú ý thấy thân thể Mễ Hi cũng không thật sự thả lỏng, cho dù là một cái ôm trấn an cũng không làm cho cô bé buông bỏ tất cả phòng bị. Có lẽ không phải cô bé phòng bị, mà chính là cô bé không được tự nhiên.
Trần Ưng suy nghĩ lại, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng thật sự rất không dễ dàng đối với một cô bé. May mắn thay, cách ba con phố, rẽ mấy đường trên giao lộ mà cô bé vẫn có thể tìm được về đến nhà. Lúc này Trần Ưng bỗng nhiên ý thức được mình bây giờ mới yên lòng, may mắn cô bé nhận ra đường xá.
Cô bé ngốc, ngay cả nhõng nhẽo cũng không biết. Nếu là người khác, trước tiên cho dù đúng hay sai, chỉ là ở trước cửa đứng mấy giờ liên tục cũng đủ khóc một trận. Cô bé khóc cũng không khóc, cảm thấy hổ thẹn vì lạc mất chị Phùng, lo lắng khổ sở vì không tìm thấy bà lão để trả tiền lại. Nói chuyện thì cứng rắn, thật là một cô bé ngốc.
Trần Ưng cảm thấy trái tim mình mềm lại, được rồi, anh cũng lạ, anh không có tính kiên nhẫn. Nhưng cô bé lại chẳng hiểu cái gì, đúng là làm cho người ta đau đầu.
Bên này, Ngô Hạo còn đang mắng trong điện thoại: “Gia đình của bọn họ như thế nào mà dám phơi bày ra. Mẹ nó. Theo ông đây biết, trên tay bọn họ còn có dự định khác, sẽ chờ các người phát biểu làm sáng tỏ vấn đề, lúc đó họ sẽ phát một làn sóng thứ hai về ảnh chụp, thậm chí là video hoặc là những thứ khác, khi đó chúng ta phải xây dựng lại một bộ mặt mới có thể có đủ sức chống lại, bình thường ảnh chụp ở những góc độ khác nhau sẽ có những hàm ý khác nhau, các người không nên vờ không biết phối hợp một chút, anh hãy chờ xem tin tức giải trí ngày mai đi. Tôi đã bảo các anh đừng nóng vội, để cho chúng tôi xử lý trước, thăm dò ở phía sau bọn họ còn có chuẩn bị cái gì nữa không. Bọn họ vẫn luôn theo dõi chúng ta, chờ cơ hội để bắt lấy sai lầm của chúng ta, ông đây sẽ nhớ kỹ mối thù này. Có thể chụp được ảnh ngày đó ra vào “hộp đêm”, ảnh chụp đã chứng minh bọn họ luôn theo sát cô ta, nếu không sao lại khéo như vậy, không biết họ đã quan sát cô ta bao lâu, chắc chắn Lăng Hi Nhiên còn có chuyện gì khác bị chụp lại rồi. Ha ha, anh nghe cô ta nói không à, tôi thấy là nói dối thì đúng hơn, không ít cô đã nói như vậy. Ngày họp đó tôi đã nói, tốt nhất có cái gì thì hãy nói rõ ràng.”
Đối phương cũng không biết nói cái gì, đang nghe Ngô Hạo cau mày, Trần Ưng lại không có hứng thú, loại sự việc nát vụn này chắc là nhờ Ngô Hạo, anh ta thật sự đã thay đổi thì chắc là nhờ vào cái điện thoại này. Mẹ nó. Trứng thối, tự tìm đường chết đi. Cho nên anh ta không thích công việc này, anh ta còn thích lên núi đóng quân dã ngoại uống rượu ăn thịt hơn ấy, đương nhiên là con người có rất nhiều điều không thích nhưng cũng phải làm, anh ta cũng chỉ là một người trong số đó, cho nên những công việc trong cuộc sống này, anh ta ta cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Cũng giống như Mễ Hi, cô bé hẳn là không thích nơi này, nhưng cô bé vẫn phải sống ở đây.
Trần Ưng đẩy cửa ban công ra đi vào, qua phòng bếp quẹo vào phòng khách. Anh thấy mễ Hi đang nói chuyện với Trình Giang Dực: “Đó là một thợ đúc tượng đứng đầu rất có danh tiếng, đó là một bậc thầy số một trong nhà họ Quý, ông ấy là truyền nhân đời thứ 18 nổi tiếng vô cùng, vai vế là ông tổ, rất có uy danh trong ngành đúc tượng. Ông ấy thu nhận rất nhiều đệ tử, trong đó có cả người làm việc trong quân doanh, ông ấy kể rất nhiều chuyện xưa cho tôi nghe.”
Thì ra bọn họ đang nghỉ giải lao, Trần Ưng nghĩ, nhưng so với lúc nói chuyện phiếm với anh, Trình Giang Dực có thể khiến cho Mễ Hi kể về chuyện cũ của gia đình, đây cũng là giúp cô bé hòa nhập tập thể, một cách bồi dưỡng cảm giác tin tưởng.
“Chú có từng nghe tới một người tên Bạch Ngọc Lang, anh ta là võ lâm cao thủ trong Bạch gia trang.” Trình Giang Dực hỏi, Tô Tiểu Bồi giương mắt nhìn đến Trần Ưng, đứng lên kéo anh đến bên kia. Trần Ưng vừa đi theo Tô Tiểu Bồi, vừa nghe giọng phấn khích trả lời của Mễ Hi: “Đó chính là ngự kiếm thần bộ rất nổi danh. Nghe nói anh ta và tổ sư gia là bạn tốt, tổ sư gia nói anh ta nên sử dụng kiếm, còn tự tay đúc cho anh ta một thanh thần kiếm, từ đó về sau Bạch bộ đầu liền thay đổi sang sử dụng kiếm, cũng từ lúc đó, bộ khoái trong nha môn không được cấp bội đao mà là kiếm theo thói quen cho mỗi cá nhân. Tôi thì không thích đao, kiếm lắm, tôi thích sử dụng thương, vì lực xuất ra sẽ thuận tay hơn.”
Trần Ưng nhíu mày, nghiêng tai nghe Trình Giang Dực và Mễ Hi bắt đầu thảo luận thời điểm xuất hiện của 18 loại vũ khí. Đầu anh lại bắt đầu đau, muốn xoa xoa thái dương, có điều Tô Tiểu Bồi nghiêm túc nhìn anh, anh cũng chỉ có thể đứng ngay ngắn lại rất nghiêm túc.
“Trần Ưng vừa rồi bọn chị đã nói tất cả tình huống cho Mễ Hi, cô bé biết Phùng Hân và bà lão ở bệnh viện không có việc gì, cũng hiểu được vì sao anh lại tức giận, hiểu được lúc cô bé đi lạc hoặc là những hành vi cử chỉ đặc biệt của mình có thể dẫn đến sự chú ý của người khác sẽ gây ra hậu quả sau này.”
“Ừ, tóm lại có nhiều hiểu biết hơn rồi đúng là?”
“Chỉ là cô bé nhỏ đã được dạy rằng bỏng nước sôi rất đau, nhưng lại chưa bỏng bao giờ nên chưa biết nó đau ra sao.”
“Em hiểu.” Cách giảng giãi này thực sự là đủ rõ ràng.
“Cô bé không có cảm giác an toàn.”
“Theo lý giải này, em cũng đã nhìn ra.” Cho nên anh mới cố ý mềm nhẹ với cô bé một chút. Nhưng cũng chỉ mềm nhẹ một chút thôi, thời gian giải thích dài quá thì anh sẽ không làm được.
“Chị có vài đề nghị, khi em dạy cô bé bài học không cần thiết quá sâu xa, không cần nghĩ một chút cô bé có thể học được hoặc hiểu được. Đối với cô bé mà nói, tất cả mọi thứ đều khác biệt trong nhận thức của cô bé, mà cô bé từ trước đã học tập mười bảy mười tám năm, trong suy nghĩ có đầy đủ tri thức và nhận thức, cho nên hiểu biết và nhận thức lại một lần nữa cũng không dễ dàng. Theo bản năng, cô bé sẽ bài xích và kháng cự, điều này còn khó khăn hơn dạy một đứa bé. Tất nhiên là cũng có chỗ tốt, cô bé có năng lực lý giải cao hơn trẻ con, có thể tự kiềm chế, kiểm soát hành vi của bản thân mình.”
“Ừ.” Trần Ưng sờ sờ mũi, thầm nghĩ Mễ Hi tự động kiềm chế sức lực tốt làm cho hơn mười người phải chạy tới chạy lui trên đường, thật là quá tốt.
“Mỗi lần thảo luận với cô bé, uốn nắn và dạy dỗ những hành vi và tri thức ở thời điểm bây giờ thì thời gian không cần quá dài, nếu cô bé có ý phản đối lại thì lập tức chấm dứt chương trình học, như vậy cô bé sẽ tiếp thu tốt hơn. Mặt khác, tốt nhất là có thể dạy cho cô bé lòng trung thành, sự tin tưởng. Ví dụ như, dạy cho cô bé biết làm việc nhà, tỷ như cho cô bé tự chọn lựa đồ trang trí cho phòng của mình, hoặc là xác định chuyện gì cô bé có thể làm, để cho cô bé có mục tiêu, khi cô bé có thể hoàn thành được mục tiêu đó, cô bé sẽ có cảm giác thành tựu.”
“Ừ.” Trần Ưng chỉ có thể gật đầu. Thật ra không có lòng tin với việc này, anh hoàn toàn không có lòng tin sẽ chăm sóc tốt cho cô gái nhỏ này, bản thân anh cũng bề bộn nhiều việc, mà cô gái nhỏ này rõ ràng phải có người trông coi bên cạnh 24h, hơn nữa phải chuẩn bị một cuốn bách khoa toàn thư một lượng kiến thức rộng lớn cùng với bậc thầy về sự kiên nhẫn và lòng bao dung mới có thể chăm sóc tốt cô gái nhỏ này. Anh cảm thấy anh chẳng có gì trong những thứ này cả.
Lúc Trần Ưng nghĩ như vậy, anh nhìn thoáng qua Mễ Hi, cùng lúc Mễ Hi cũng nhìn qua đây, ánh mắt hai người thoáng chạm nhau. Trần Ưng còn tưởng là cô gái nhỏ sẽ cảm thấy xấu hổ không được tự nhiên mà lướt qua… Kết quả người ta không như thế. Mễ Hi cũng nghĩ Trần Ưng sẽ lướt qua… Kết quả Trần Ưng cũng không như vậy. Hai người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nhìn nhau một hồi lâu.
“Tôi xem cô có thể thắng tôi thế nào?” Trần Ưng ở trong lòng nói với cô bé. Mễ Hi đương nhiên nghe không được, nhưng cô bé nghiêng nghiêng đầu, chớp mắt. Trần Ưng tự tạo ra lời thoại giúp cô bé: “Nhìn thì nhìn, ai sợ ai?”
“Cô bé tin tưởng em.” Tô Tiểu Bồi vừa nhìn Mễ Hi, vừa nhìn ánh mắt Trần Ưng rồi nói.
“Chuyện đó là đương nhiên.” Trần Ưng không tự giác mà hơi kiêu ngạo, anh thu nhận và giúp đỡ cô bé, mua thứ này thứ kia cho cô bé, người tốt coi tiền như rác như anh thật không dễ tìm. Còn không thể đổi được một chút tin tưởng của cô bé kia, vậy thì chắc chắn lương tâm cô gái kia cho chó ăn rồi.
“Nhưng muốn cô bé kia mở rộng lòng mình chấp nhận thế giới này thì còn có một đoạn đường rất dài phải đi.” Tô Tiểu Bồi nói: “Mỗi tuần lễ chị sẽ gặp cô bé một lần, giúp cô bé khai thông tâm lý, xác định cô bé thích ứng được tình hình chưa.”
“Được.” Anh muốn còn không được ấy chứ, Tô Tiểu Bồi tốt xấu gì cũng là chuyên gia tâm lý, có thể giúp Mễ Hi, như vậy rất tốt. “Miễn phí sao?” Anh xác nhận một chút. Anh là người trả thù lao, nhưng cho dù là người khác thì người nhận tiền vẫn là Trình Giang Dực, anh thật sự không muốn trả cho tên kia.
Tô Tiểu Bồi lạnh nhạt nói: “Trần tổng muốn đưa thì chị cũng sẽ không từ chối.”
“Không muốn.” Trần tổng thẳng thắn đáp lại.
Mễ Hi lại tò mò nhìn bọn họ, Trần Ưng cười cười trấn an cô bé. Lúc này Ngô Hạo lao tới từ ban công: “Anh hai à, tôi quay về công ty, một đống việc đang chờ tôi. Má nó, một đám ăn hại.” Anh ta hấp tấp đi, mắng xong cảm thấy không đúng chỗ nào lại dừng một chút, nhìn đến bốn ánh mắt toàn bộ đang theo dõi anh ta.
“Mễ Hi, vị này là chú Ngô, đừng học theo kiểu nói chuyện của cậu ta, lời cậu ta nói như đánh rắm ấy.” Trần Ưng mở miệng trước.
“Mẹ nó, đánh rắm thì không phải là nói tục chắc?” Ngô Hạo không phục, không ngờ mình lại thô lỗ như vậy. Anh ta đứng lại cười cười, “Thật ra cũng tương đối tao nhã, Mễ Hi.” Lúc này cô gái nhỏ rất thức thời gật đầu cười một cái.
Nhưng Mễ Hi vẫn nhìn anh ta.
“Quên đi, tôi đi đây. Trở lại sẽ chứng minh.” Ngô Hạo sốt ruột đi, tới cửa rồi còn nói: “Mễ Hi, nhanh nhanh chào tạm biệt anh đi.”
“Tạm biệt chú.” Mễ Hi đứng lên đáp lại.
Ngô Hạo chỉ vào cô bé, lại bị vẻ mặt nghiêm túc của cô bé làm cho anh ta nghẹn lại, “Quên đi, lần tới sẽ sữa lại cho em.” Mở cửa chuẩn bị đi, anh ta lại thò đầu trở vào trong phòng nói với mọi người: “Hôm nay mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, loại bỏ dư luận không nhanh như vậy đâu, trước khi tất cả đều an toàn, mọi người không nên cho Mễ Hi ra khỏi nhà.” Nói xong cũng không đợi có người trả lời, anh ta đã xoay người đi thẳng.
Mễ Hi quay đầu lại nhìn Trần Ưng, Trần Ưng an ủi cô bé : “Chuyện này sẽ không kéo dài lâu đâu.”
“Không sao.” Mễ Hi đáp lại rất ngoan: “Lúc tôi ở nh cũng thường xuyên không thể ra khỏi nhà.”
Ở cổ đại giáo dục thật nghiêm khắc. Trần Ưng thở dài trong lòng, sau đó anh nhanh chóng bắt lấy cơ hội giảng chuyện chính: “Nguyệt lão kia không sắp xếp gì bên cạnh Mễ Hi à? Không phải nối tơ hồng kéo nhân duyên sao?”
Không ai trả lời. Mễ Hi cũng chớp mắt vẻ mờ mịt.
“Không có ai cả à?” Trần Ưng lại hỏi : “Nhưng Mễ Hi không ra khỏi nhà, bình thường không giao tiếp cuộc sống, như vậy thì đến cả đứa bé trai cũng không thể biết cô bé, cô bé sao có thể gặp gỡ đối tượng thích hợp?” Cho dù gặp gỡ đối tượng thích hợp, với tình trạng Mễ Hi bây giờ cũng không có cách nào đi ra ngoài hẹn hò nhỉ? Cô bé không hiểu chút gì về con người ở nơi đây, nói chuyện kỳ lạ, cử chỉ lạ kỳ, đi ra ngoài gặp gỡ sẽ rước lấy phiền toái. Được rồi, Trần Ưng cảm thấy phải đối mặt với sự thật, với tình huống hiện tại của Mễ Hi, cho dù có thể thân thiết với cô bé nhưng chắc cũng chẳng thể phối hợp hành động và lời nói của cô bé.
Nên làm cái gì bây giờ? Tăng tốc việc xóa mù chữ cho cô bé à? Tích cực tìm đối tượng thân cận để bắt kịp tiến độ sao?
“Tôi phụ trách tìm thầy dạy cô bé, hai người người phụ trách giúp cô bé tìm đối tượng, như vậy đi?” Trần Ưng nhìn Trình Giang Dực và Tô Tiểu Bồi, anh không ngại tỏ tấm lòng tốt có giới hạn của mình từ cung cấp ăn ở, ngủ, đến tiền mời thầy về dạy cho cô bé, nhưng tìm đối tượng việc này hẳn là để Trình Giang Dực phụ trách mới đúng. “Vậy nguyệt lão đâu? Không phải anh ta nói nhiệm vụ rất khó, thời gian cấp bách sao? Bước tiếp theo ông ta đã sắp xếp cái gì, nói với hai người chưa?”
Hai người lớn một cô bé, ba người cùng trưng ra vẻ mặt mờ mịt.
Trần Ưng tức giận. Đúng là đàn gảy tai trâu.
Không được, anh không cho phép loại chuyện này xảy ra. Cuối tuần này nhất định phải mở cuộc họp hội phụ huynh, phải thật sự nghiêm túc mới xong. Nếu Mễ Hi tới đây tìm nhân duyên, mà thời gian chỉ có 3 năm, bọn họ nên ố trí trọng điểm b chính xác. Lời nói nguyệt lão không đáng tin cậy, anh chỉ có thể đứng ra tổ chức lãnh đạo mọi người. Tìm người làm cho Mễ Hi yêu, nhanh yêu nhau một chút, tranh thủ thời gian yêu nhau. Nhưng không có đối tượng thì làm sao bây giờ? Từ từ, việc tình cảm này không phải quá kỳ diệu à, trong xã hội này, anh là tinh anh, một người thành công, một người chú chính đáng, lại có thể buồn rầu vì một cô bé 17 tuổi không thể yêu sớm. Nhìn qua thì rất là không đúng đắn, tương phản với hình tượng chính trực anh hùng của anh, không đúng, là trong lòng.
Anh có một tấm lòng rất chính trực đó.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện