[Dịch]Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Sưu tầm
Chương 45 : Lần đầu tiên gọi 'phụ thân'.
.
Mộc Ly bởi vì hai chuyện này mà chạy trối chết nên không có tâm trạng ăn cơm. Bây giờ nàng thầm nghĩ muốn sớm tìm được Nhan phụ, khiến ông phải 'rời khỏi triều đình', như vậy Anh Mộc Ly nàng mới có thể không lo lắng về sau mà rời khỏi hoàng cung Phượng Lân, tiến tới cuộc sống mà nàng luôn mơ ước.
Mộc Ly theo trí nhớ trong đầu của Nhan Khuynh Thành tìm thấy Nhan Tướng phủ, rốt cuộc bất tri bất giác phát hiện bên người thiếu mất Tuyết Lê. Chẳng qua nàng cũng không lo lắng, nha đầu Tuyết Lê kia không giống những nha đầu máy móc bình thường, cho nên nàng tin Tuyết Lê sẽ không làm hại bản thân.
Từ hậu viên Nhan phủ Mộc Ly dựa vào thân thủ mạnh mẽ thoải mái bay qua bức tường cao bao quanh. Bên trong Nhan phủ nơi nơi đều treo nhiều loại đèn lồng lưu ly chiếu sáng, dải đèn cửu khúc treo trên cột trụ gỗ cùng với đèn lồng cứ cách mười bước treo một cái, khiến cả Nhan phủ sáng rực như ban ngày.
Nhìn thấy mỗi cây mỗi cỏ trong Nhan phủ, Anh Mộc Ly có cảm giác quen thuộc mà bản thân cũng không biết, nàng biết đây là do trí nhớ của Nhan Khuynh Thành quấy rối, tránh thoát thị vệ Nhan phủ, Mộc Ly đi thẳng đến phòng ngủ của Nhan phụ.
Ngọn đèn trong phòng ngủ của chủ nhân tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Nhan phụ ngồi ở trên bàn, ánh mắt có chút tang thương ẩn dấu sự sáng suốt nhìn chằm chằm 'Phượng Lân sử' trong tay, mí mắt hơi rủ xuống, đôi mày kiếm nhăn lại, giống như có thể ép chết một con ruồi.
Bỗng nhiên, không biết hắn nghĩ đến cái gì, thở hắt ra một hơi thật dài, ảo não bắt tay ném quyển sách lên bàn, đứng dậy từ ghế ngồi đi tới cánh cửa, cánh cửa lại vào lúc này vừa vặn bị Mộc Ly mở ra từ bên ngoài.
Mộc Ly đứng ở cửa có chút lúng túng nhìn Nhan phụ cũng một bộ dạng ngây ngốc đứng sau cánh cửa. Trong lúc nhất thời không biết nên lấy thân phận gì đối mặt với phụ thân của cơ thể này, càng không biết có nên gọi ông là 'phụ thân' hay không, hoặc trực tiếp gọi ông là đại thúc.
"Phụ....thân." Do dự hồi lâu, Mộc Ly rốt cuộc cũng gạt bỏ gượng gạo nói ra hai chữ. Hai chữ này hai mươi hai năm nàng cũng không dám nghĩ có thể gọi. Hiện giờ rốt cuộc lần đầu tiên cũng gọi được một tiếng trên cơ thể lão nhân này.
Đôi mắt Nhan phụ bất giác đỏ lên, ông yêu thương nhìn nữ nhi đang đứng chật vật ở ngoài cửa. Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, rõ ràng mới hơn một tháng không gặp, lại cảm giác như đã trải qua một kiếp lâu như vậy rồi.
Là người làm phụ thân này vô dụng, không chỉ không thể cho nữ nhi của mình một cuộc sống bình thường, còn khiến cho nàng bị cuốn vào chốn thâm cung lục viện, biết rõ loại cuộc sống này không phù hợp với một người tâm địa thiện lương từ khi còn nhỏ như nàng. Nhưng cũng không biết phải làm sao để tránh đưa nàng vào đó. Trơ mắt nhìn nàng ở ngày đại hôn thứ hai trở thành trò cười của toàn bộ Phượng Lân quốc, bị tống vào lãnh cung một cách tàn nhẫn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện