[Dịch]Trôi Nổi Trong Lãnh Cung: Khuynh Quốc Khí Hậu - Sưu tầm

Chương 224 : Đầu mùa xuân tuyển tú

Người đăng: 

.
Thừa ân tháng giêng năm thứ tư, triều đình nước Phượng Lân đã trải qua một lần thay máu, đầu tiên là tra ra Tô quý phi cấu kết với nam tử ngoại bang. Sau khi chứng thật Tô quý phi bất trinh với gian phu nói dối mang Long thai, cuối cùng bị hoàng thượng hạ chỉ nhốt vào thiên lao. Tiếp theo, toàn bộ ám vệ Hoàng đế Vũ Tiêu Nhiên bắt đầu hành động, người trong kinh đô mật tấu tra ra đương triều quốc trượng phụ thân của Tô quý phi liên kết với một nửa số quan viên trọng triều mưu đồ tạo phản. Sau khi bị phát hiện ý đồ bức vua thoái vị, ám vệ được hoàng thượng bố trí trước đó một lưới bắt hết. Thuận thế, Hoàng đế mạnh mẽ thu hồi quyền lực chánh trị trong tay người ngoài, luân phiên thay đổi chức vị quan trọng trong triều càng thêm một giọt nước không lọt. Từ đó, bộ tộc Tô thị huy hoàng mới chính thức đặt dấu chấm hết. Đầu xuân hoa mai nở rộ, trong ngự hoa viên Vũ Tiêu Nhiên mặc một bộ trường bào màu đen, môi mỏng mím chặc, một đôi con ngươi sao lạnh trong đêm đông nhìn xa xăm, bên trong lóe ra sự mờ mịt cùng mê mẫn, như có chuyện gì đó không nghĩ ra khiến hắn cảm thấy thật khó khăn, nhưng thoáng qua rồi biến mất. Khi ngươi nhìn lại chỉ có thể nhìn thấy tròng mắt đen láy tựa như vũ trụ vô tận. Phía sau hắn, hai vị tuyệt sắc đứng thẳng, một thanh y Huyền Thanh và một hắc y gương mặt ngàn năm băng sơn không đổi Trần Tuyệt, mà đứng xa nhất là một gương mặt đầy nếp nhăn, người này chính là Cao công công. "Ngươi nói xem, nàng sẽ đi đâu đây?" Môi cong lên, Vũ Tiêu Nhiên thu hồi ánh mắt phía chân trời, mặt không biểu cảm nhìn hoa mai đua nhau khoe sắc, mà lời nói, vừa như hỏi mình vừa như hỏi hai người sau lưng. Dường như hắn cũng không đợi ai sẽ trả lời hắn. Huyền Thanh và Trần Tuyệt liếc mắt nhìn nhau trao đổi, vẻ mặt Huyền Thanh thản nhiên, không chút để ý, nói: "Nếu nàng muốn chạy trốn, ngươi cần gì nắm không thả? Lại nói, đầu mùa xuân sẽ phải tuyển tú, đến lúc đó thiếu gì mỹ nữ chứ?" "Vậy sao?" Môi mỏng nhếch lên, Vũ Tiêu Nhiên quay người lại, trường bào màu đen vẽ một đường cong hoàn mỹ ở giữa không trung, hắn cười như không cười quét mắt về phía Trần Tuyệt. Người sau khi bị hắn nhìn thì ngẩn ra, trái tim càng thêm không chịu khống chế đập lộn xộn. Cuối cùng chỉ có thể tiếp tục giả vờ giống như không biết gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang