[Dịch]Trời Định Nhân Duyên: Nương Tử Là Búp Bê - Sưu tầm

Chương 12 : Trúng độc (1)

Người đăng: 

.
Mặt trời đứng bóng, đến trưa rồi, tuy không chạy theo tiểu Dương và Hoắc Lăng Thiên, nhưng nàng cũng cảm thấy mệt thay tiểu Dương. Tên nhãi đó lấy đâu ra nhiều sức thế nhỉ ? Hắn không mệt nhưng tiểu Dương của nàng biết mệt, nhìn mồ hôi chảy ướt y phục thì biết tiểu Dương mệt thế nào. - Tiểu muội muội, đi, ca dẫn muội đến chỗ này ăn cơm. Hoắc Lăng Thiên kéo tay tiểu Dương đi vể phía trước. Nhìn người trước mắt, tiểu Dương bĩu môi, vùng tay ra, quay người đi về phía bờ hồ. Đến cạnh cây dương liễu bên hồ, tiểu Dương ngồi xuống, nhìn búp bê đang để trước ngực mình. - Tiểu Dương không thích hắn, tiểu Dương không đi nữa. Ách, tiểu Dương nhà nàng giận rồi, thật muốn nhìn xem tên nhãi kia làm cách nào đây. Thấy 'tiểu muội muội' không để ý đến mình, Hoắc Lăng Thiên ôm đầu, hắn lại làm sai cái gì nữa vậy ? Có cần lúc nào cũng lạnh nhạt với hắn như vậy không ? Nhìn tiểu Dương bĩu môi ngồi dưới gốc cây, không biết tại sao trong lòng hắn lại thấy ấm áp, nhất định hắn sẽ bảo vệ người đệ đệ này. Nhưng việc trước tiên là làm cho 'tiểu muội muội' của hắn hết giận đã. - Bao giờ tỷ mới biến thành người đây, tiểu Dương chỉ muốn tỷ thôi, tiểu Dương không thích mấy người kia. Tiểu Dương nói thầm trong miệng, tuy người khác không nghe thấy nhưng Thiên Thanh Nguyệt nghe thấy toàn bộ câu nói của tiểu Dương. Nàng thật muốn ôm lấy thân hình bé nhỏ này mà nói "tỷ cũng chỉ cần tiểu Dương thôi". Bỗng nhiên trước mặt tiểu Dương xuất hiện một con búp bê xinh xắn được làm tinh xảo bằng vải. - Tiểu Dương, ca sai rồi, ca không nên kéo đệ chạy lung tung như vậy, đừng giận ca ca nha. Kém theo đó là thanh âm năn nỉ của Hoắc Lăng Thiên. - Đệ xem nè, ta mua cho đệ đó, con búp bê kia cũ quá rồi, còn rách nữa, ta mua cho đệ con khác đẹp hơn nè, đừng giận nữa nha. Không chút khách khí, tiểu Dương giật lấy con búp bê trong tay Hoắc Lăng Thiên vứt ngay xuống hồ. Sau đó tức giận đứng dậy phủi áo bỏ đi. Đáng ghét, dám nói tỷ là búp bê rách, tiểu Dương ghét hắn, suốt đời ghét hắn. Nhìn bộ dáng sinh khí của tiểu Dương, nàng vừa vui vừa cảm động, tiểu Dương không vì nàng cũ kỹ rách rưới mà bỏ nàng, làm nàng thấy tâm mình thật ấm. Hắn lại làm gì sai nữa vậy ? Chỉ là một con búp bê thôi mà, có cần tức giận đến vậy không ? - Tiểu Dương, ca ca xin lỗi, ca ca sai rồi, ca ca dẫn đệ đi ăn trưa tạ lỗi nha, đừng tức giận nữa được không ? Hoắc Lăng Thiên đuổi theo tiểu Dương, nhìn hình ảnh này có ai lại nghĩ hắn là thái tử của một quốc gia chứ, nhìn giống ca ca đang xin muội muội tha lỗi hơn. - Đại ca, có tiểu muội muội xinh đẹp kìa ! Bỗng nhiên phía trước tiểu Dương vang lên thanh âm của một hài tử làm Hoắc Lăng Thiên và nàng chú ý. Phía trước là một đám người, trong đó nổi bật là nam hài khoảng 15 16 tuổi, thân hình cao gầy, hai mắt xếch, nhìn đủ biết không phải người đáng hoàng. Và một nam hài 13 14 tuổi, ngoài thân hình mập mạp ra thì ngũ quan cũng thuộc dạng đó, còn mấy người cao lớn phía sau có lẽ là tùy tùng đi theo. Hoắc Lăng Thiên thấy bọn chúng thì nhíu mày, đây chẳng phải là con của hộ bộ thượng thư sao ? Không phải đang bị cấm túc do vụ đánh nhau lần trước sao ? Tại sao mấy tên này lại ở đây ? Không chút chần chờ, Hoắc Lăng Thiên đứng chắn trước mặt tiểu Dương, hắn biết gặp mấy tên này ở đây chẳng phải truyện tốt gì, nhất là nếu để lộ thân phận. Đặc biệt là sẽ không để cho bọn chúng làm gì tiểu Dương.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang