[Dịch]Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi- Sưu tầm
Chương 47 : Đưa tiễn (Hạ)
.
Tô Bằng giơ tay lên, tiếp được đồ gì đó do Chung Linh Tú ném tới, cầm vào tay có chút nặng, nhìn một chút, Tô Bằng có chút vui mừng hỏi:
“Ngưu Mao Kim Châm?"
“Ừ."
Chung Linh Tú gật đầu, sau đó nói:
“Ngày hôm qua nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy võ công của ngươi vẫn còn quá kém, chưa có đánh thắng được ta, tiến vào giang hồ có thể gặp phải nguy hiểm, cũng không thể để tiểu sư đệ của ta chưa xuất sư mà đã bỏ mình rồi được, vật này, cho ngươi dùng để hộ thân."
“Tạ ơn sư tỷ."
Tô Bằng nói, Chung Linh Tú gật đầu, nói:
“Vật này rất đơn giản, chỉ cần mở cơ quan ra, sau đó đè xuống cái nút này Chung Linh Tú, cho dù là cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ, nếu như sau khi Ngưu Mao Kim Châm bắn ra thì cho dù có tránh né cũng không còn kịp nữa, có điều bọn hắn đại đa số có thể tránh né trước, cao thủ vượt qua hạng nhất thậm chí có thể không để cho ngươi có cơ hội lấy vật này ra đã giết ngươi rồi, cho nên không nên chỉ dựa vào cái này, vẫn phải tôi luyện võ công của mình."
“Ha ha, dạ."
Tô Bằng cười cười, lí do thoái thác lần này của Chung Linh Tú, cũng rất có vẻ thuyết giáo.
“Ngưu Mao Kim Châm này đại khái có thể sử dụng ba lượt, chẳng qua nhồi vào cực kỳ phiền toái, ngươi cũng chưa chắc có thể tìm được những cái châm vừa cứng lại được mài sắt được, cho nên sau khi dùng xong đại khái cũng không còn nữa... Vốn là ta nghĩ muốn cho ngươi cái Khổng Tước Linh mà ngươi đã nói kia, đáng tiếc ta còn chưa có chế tạo ra, lần sau trở lại môn, ta sẽ cho ngươi."
Chung Linh Tú nói với Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, nói:
“Ta sẽ nhớ lời của tiểu sư tỷ, được rồi, tiểu sư tỷ ngươi có chuyện gì muốn ta làm hay không? Ta tiện thể xuống núi làm luôn."
“Cái này sao..."
Chung Linh Tú nghe xong, dùng ngón tay điểm điểm một bên mặt, nghiêng đầu một hồi, nói:
“Nếu tiện thì ngươi giúp ta tìm một quyển sách cổ tên là "Lỗ công di thư”đi, nghe nói là do Lỗ Ban bí truyền, đều là kỳ tài dị bảo, ta đã muốn nó lâu rồi."
“Lỗ công di thư? Nhớ rồi."
Tô Bằng gật gật đầu với Chung Linh Tú.
“Tốt lắm, cũng không có chuyện gì nữa, lúc ngươi rời đi ta sẽ đi tiễn."
Chung Linh Tú nói, Tô Bằng gật đầu, Chung Linh Tú sôi nổi rời khỏi chỗ này.
“Xem ra nhân duyên của ta cũng coi như không tệ... Tam sư huynh cùng với tiểu sư tỷ đều đến tặng lễ vật chia tay cho ta, so với Phạm sư thúc kia, tốt hơn không ít..."
Tô Bằng cầm lấy Ngưu Mao Kim Châm trong tay, trong miệng lẩm bẩm."
“Choảng."
Tô Bằng mới vừa nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng tựa hồ như có vật gì đó rơi xuống đất.
“Ai?"
Tô Bằng cảnh giác quay đầu lại, lại thấy một lão giả thoạt nhìn rất có phong phạm của cao thủ... Chẳng qua là vô ý rơi xuống từ cây khô, đang xoa eo của mình đứng lên.
“Phạm Kiến sư thúc?"
Tô Bằng nhìn, không khỏi, đây chính là vị khách khó mời mà, Tô Bằng đi qua, nghênh đón.
“Tiểu tử Trần Kỳ Trận kia, để bắt chim mà dám ở chỗ tiểu lâu này bày một tấm lưới, thiếu chút nữa đã khiến ta rớt vào rồi, eo của ta ai... Khụ khụ... Nghe nói ngươi muốn đi?"
Phạm Kiến sửa sang lại một thân y phục dính đầy tro bụi một chút, nói với Tô Bằng.
“Dạ, đại khái ngày mai, hoặc là đêm nay liền rời đi."
Tô Bằng gật đầu, Phạm Kiến gật đầu, nói:
“Tiểu tử ngươi tuy rằng tới đây không bao lâu, nhưng ta xem ngươi rất thuận mắt... Đúng rồi, ta còn thiếu nợ ngươi một cái nhân tình, vừa vặn nghiên cứu của ta cũng đã đại công cáo thành, liền đem một phần thành quả đưa cho ngươi luôn."
Nói xong, Phạm Kiến sờ sờ trên người, móc ra một quyển sách, còn có một cái hộp nhỏ.
“Đây là cái gì?"
Tô Bằng nhận lấy quyển sách, mở ra nhìn thoáng qua lại vừa nhìn phía dưới thì ánh mắt đã không cách nào dời đi được.
“Thế nào, không tệ chứ?"
Phạm Kiến cười hắc hắc, hỏi Tô Bằng.
“Chẳng qua... Quả thật không tệ."
Tô Bằng gật đầu nói.
Bên trong quyển sách mỏng này, chính là nghiên cứu về dịch dung, nội dung chủ yếu là sử dụng kim châm cứu với nội công, thời gian thay đổi khuôn mặt của một người tương đối dài, nhưng có thể khống chế có tính cố định, có thể làm cho mặt mũi của mình cải biến thành một người khác trong một thời gian dài, bên trong đủ loại phương pháp dùng châm, còn có vận dụng nội công, cũng đều ghi lại vô cùng kỹ càng.
“Cái này không thua gì thần khí mặt nạ trà trộn chốn giang hồ..."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ, nếu như nói mình ở trong hắc thủy quân học được trình độ sơ cấp của thuật dịch dung, quyển sách này đã đạt đến trình độ cấp cao đại thành.
“Tiểu tử ngươi trà trộn giang hồ, chắc chắn có rất nhiều thời điểm không tiện để lộ thân phận, có phần thành quả nghiên cứu này của ta, cũng giảm bớt cho ngươi biết bao nhiêu phiền toái đúng không? Còn có trong hộp gấm kia, là một bộ kim châm ta dùng năm xưa, trải qua nước thuốc do ta ngâm nhiều năm, cho dù là dịch dung hay là thi triển thuật kim châm cứu, đều so với kim châm bình thường mạnh hơn mấy lần, có câu người thợ muốn làm việc cho khéo, thì trước hết phải làm khí cụ của mình cho sắc bén. Hôm nay tặng nó cho ngươi vậy."
Phạm Kiến nói với Tô Bằng, trong lòng Tô Bằng có một chút cảm động, thầm nghĩ Phạm Kiến sư thúc này mặc dù là người cổ quái một chút, nhưng cũng là đối với hậu bối rất có tâm.
Có điều đột nhiên, Tô Bằng lại nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn Phạm Kiến, nói:
“Phạm sư thúc... Ngươi chuyên dùng độc dược đúng không? Nghe nói trong độc dược, có một loại gọi là Hóa Thi tán, nếu rắc lên thi thể của người, không đến một thời ba khắc, liền có thể đem thi thể hóa thành nước vàng, có loại dược như vậy sao?"
“Nha? Làm sao ngươi biết ta có vật này?"
Phạm Kiến nghe xong, không khỏi kinh ngạc nói, Tô Bằng nghe xong trong lòng hô một tiếng trúng độc đắc rồi...
“Ngài thật sự có sao? Không bằng cho sư điệt một gói đi, dù sao trà trộn trong giang hồ, nói không chừng sẽ có lúc phải dùng đến."
Tô Bằng nói, Phạm Kiến nghe xong, lập tức lộ ra vẻ rất rối rắm, sau một lúc lâu, mới nhăn nhăn nhó nhó từ trong một túi gấm, lấy ra một bao gì đó, đưa cho Tô Bằng.
“Đây chính là Hóa Thi Tán, dính vào máu sẽ ăn mòn thi thể, có điều qua một thời ba khắc sẽ đem thi thể hóa thành nước vàng, những thứ nước vàng kia để phơi khô dưới ánh mặt trời, liền trở lại là Hóa Thi Tán, ngươi lúc sử dụng phải nhớ rõ dùng nước rửa trôi, ta không muốn thuốc này lưu truyền ra quá nhiều."
Phạm Kiến cẩn thận đem bao đồ đó giao cho Tô Bằng.
“Đa tạ sư thúc."
Tô Bằng gật đầu tiếp nhận bao dược này, thầm nghĩ bảy đại lợi khí, chủy thủ, bảo y, độc dược, mông hãn dược, ngân phiếu, Song nhi, khinh công Thần Hành Bách Biến của Vi tước gia mình đã thu được hai trong số đó, từ nay về sau nói không chừng còn có thể đi theo lộ tuyến của Vi tước gia...
“Nếu Hóa Thi Tán này cho ngươi, ngươi cũng phải giúp ta làm một chuyện, Dược Vương y kinh của ngươi, chẳng qua chỉ là tàn thiên (phần cuối), ngươi lần này xuống núi, phải nghĩ biện pháp tìm đầy đủ toàn bộ Dược Vương y kinh cho ta."
Phạm Kiến giống như là đang làm ăn trả giá, nói với Tô Bằng.
"Nếu như có cơ hội, tất nhiên sẽ tìm cho sư thúc."
Tô Bằng đáp ứng chuyện này, Phạm Kiến lúc này mới hài lòng, nói:
“Ta đi đây!"
Nói xong, hắn như một Đại Điểu tung cánh bay vào rừng.
Tô Bằng lại nghĩ tới một chuyện, cao giọng hô:
“Sư thúc, người có mang theo xuân dược bên người không?"
“Ai nha!"
Nghe được những lời này của Tô Bằng, Phạm Kiến vốn đang hạ cánh một cách tuyệt mỹ xuống một nhánh cây liền một cước giẫm hụt, lại rơi xuống đất...
...
Sau khi Phạm Kiến rời đi, đồng tử phục vụ ở đạo quán của Vân Đạo Tử lại gọi Tô Bằng đến, nói là Vân Đạo Tử có chuyện tìm hắn.
Tô Bằng đến đạo quán, Vân Đạo Tử tặng cho Tô Bằng mấy thứ để hành tẩu giang hồ, để một đồng tử tên là Thanh Mai dẫn Tô Bằng đi lất một bộ thanh sam, một thanh cổ kiếm, cùng với mười lượng hoàng kim.
Thanh sam thoạt nhìn tính chất không tệ, cũng có chức năng kỳ lạ, thanh sam này, sẽ không nhiễm tro bụi, không cần phải giặt, đồng thời tương đối bền chắc, có thể phòng ngừa công kích của đao kiếm bình thường, hiệu quả so với áo giáp còn tốt hơn, đồng thời cũng không thấm nước thấm lửa.
Còn thanh cổ kiếm này, gọi là Vô Phong Kiếm, quả nhiên vô phong (không có mũi nhọn), không sắc bén lắm, nhưng nghe Thanh Mai nói, chỗ tốt của thanh kiếm này nằm ở cho dù là thần binh lợi khí cũng chém không đứt, độ cứng có thể xếp vào một trong ba bảo kiếm của môn.
Về phần hoàng kim, thật ra thì trong môn còn có một chút, nhưng mà dựa theo lời của Vân Đạo Tử nói, thí luyện hồng trần cũng không phải là hưởng thụ, có để tiêu dùng cơ bản là được rồi, cho nên chỉ lấy mười lượng.
Nhận được ba món đồ này, Tô Bằng thay đổi y phục tại chỗ, quần áo thanh y, quả nhiên lộ ra vẻ tuấn lãng bất phàm.
Cầm Vô Phong Kiếm cùng với hoàng kim, Tô Bằng cáo biệt Vân Đạo Tử, đi đến mộc các của Nhị sư huynh, dự định nhìn Độc Cô Thắng một chút.
Đi tới trước cửa mộc các, Tô Bằng phát hiện, Độc Cô Thắng vẫn còn đang luyện kiếm.
“Ngươi đã đến rồi."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng, coi như là bắt chuyện, Tô Bằng gật đầu, chỉ nghe Độc Cô Thắng nói:
"Xem bộ kiếm pháp này của ta."
Nói xong, Độc Cô Thắng liền bắt đầu biểu diễn một bộ kiếm pháp.
Tô Bằng đứng yên một bên, vừa mới bắt đầu còn chưa cảm thấy được gì, nhưng khi nhìn một hồi, cũng cảm giác bộ kiếm pháp này cùng với kiếm pháp mà Độc Cô Thắng sử dụng lúc bình thường có sự khác biệt, sát ý phi thường, sát khí tung hoành, giống như không giết chết mười mấy người thì sẽ không thu tay lại.
Mặc dù trải qua sự tôi luyện của kiếm ý, Tô Bằng vẫn cảm giác mình mồ hôi ướt đẫm, bản thân chưa từng thấy qua kiếm pháp có sát ý đến như thế, so với kiếm pháp này, kiếm pháp trong quân đội quả thực giống như là người chơi uống rượu.
Qua thời gian khoảng ba nén hương, bộ kiếm pháp này của Độc Cô Thắng rốt cuộc đã thi triển xong.
Động tác của Độc Cô Thắng lúc này mới chậm dần lại, một thế thu kiếm, đứng lại ở đó, nói:
“Nửa chiêu kiếm pháp mà Sư tôn truyền cho ngươi, cũng là kiếm pháp nhất đẳng trong môn, chẳng qua là bộ kiếm pháp kia cũng có chỗ tai hại của nó, chính là sát khí không đủ, nếu gặp phải lúc nguy hiểm, hoặc là bị nhiều người vây công, hoặc là trong trận chiến, liền lộ ra vẻ có chút dùng không đủ, kiếm pháp ta mới vừa biểu diễn, tên là "Sát kiếm", là kiếm pháp thuần túy sát ý, ngươi ở trong giang hồ, tu chủ yếu là nửa chiêu kiếm pháp của sư tôn truyền cho, nhưng thời điểm gặp phải nguy hiểm, có thể sử dụng bộ "Sát kiếm”này."
Tô Bằng nghe xong, nghiêm nghị gật đầu, trong lòng biết đây cũng là lễ vật chia tay của Độc Cô Thắng, nghiêm túc nói:
“Sư đệ nhớ kỹ."
“Tốt, ta hiện tại truyền cho ngươi kiếm ý của bộ "Sát kiếm”này, ngươi cảm thụ tốt lắm..."
Độc Cô Thắng nói...
...
Một canh giờ sau, Tô Bằng rốt cuộc lãnh hội được kiếm ý của bộ "Sát kiếm”này.
Chẳng qua là, không biết do nguyên nhân gì, khiến bản thân hắn lúc thi triển luôn luôn không có biện pháp nào thi triển hoàn toàn ra được kiếm ý kiếm chiêu của bộ kiếm pháp này.
Len lén nhìn thoáng qua thanh kỹ năng của mình, phát hiện bộ kiếm pháp gọi là "Sát kiếm”này vẫn còn là màu xám, không thể sử dụng, cũng không nhìn thấy thuyết minh, chỉ có một hàng chữ "Giá trị Sát ý của ngươi chưa đạt tới đạt tới".
“Bộ sát kiếm này, bây giờ ngươi có thể không dùng được, nhưng lúc ngưoi chân chính gặp phải nguy hiểm, tự nhiên sẽ lĩnh ngộ được kiếm ý trong đó."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng.
Trong kiếm đạo, Độc Cô Thắng là đại sư chân chính, Tô Bằng tất nhiên tin tưởng lời hắn nói.
“Được rồi... Thời gian cũng không sớm, ta hôm nay liền đem ngươi đến thành thị gần nhất, để cho ngươi tiến hành thí luyện hồng trần."
Độc Cô Thắng nói, nói xong, hắn từ trong lòng ngực, lấy ra một tờ giấy, còn có một thiết bài, đưa cho Tô Bằng.
Tô Bằng cầm lấy tờ giấy, phát hiện trên mặt giấy là một số tổ chức và thành thị, đằng sau là mấy cái địa danh, tên người, mà còn trên thiết bài là một bức Lạc Hà, sau khi xem qua hắn có chút hoang mang, hỏi Độc Cô Thắng:
“Sư huynh, đây là..."
“Đây là lễ vật chia tay Đại sư huynh đưa cho ngươi, thành trấn cùng với tên người ở phía trên, đều là tổ chức bên ngoài của Tử Hà Môn chúng ta, nếu quả thật gặp phải đại sự bản thân mình không cách nào giải quyết được, hoặc là liên quan đến môn phái, có thể tìm bọn họ để liên lạc, thiết bài là tín vật, Tử Hà Môn của chúng là mặc dù là môn phái xuất thế (xa lánh sự đời), nhưng cũng là có tai mắt ở khắp nơi, chẳng qua ngươi không thể quá mức lệ thuộc vào, cũng không thể vòi tiền với những tổ chức này."
Độc Cô Thắng nói với Tô Bằng.
Tô Bằng nghe xong, không khỏi nghiêm nghị, nói:
“Sư đệ ghi nhớ."
“Như thế là tốt..."
Độc Cô Thắng nghe xong, có chút gật đầu, sau đó dừng một chút lại nói:
“Đại sư huynh bởi vì một số chuyện, không thể tới tiễn ngươi... Lúc ngươi đang thí luyện, nếu phát hiện có địa bảo thiên tài (bảo vật thế gian) mà có hai loại thuộc tính băng hỏa, hoặc là kỳ độc dị độc, nếu không có gì trở ngại thì thu thập nhiều một chút, Đại sư huynh hắn có thể cần dùng đến."
“Dạ."
Tô Bằng đáp ứng, mặc dù không biết Đại sư huynh dùng những vật này để làm cái gì, nhưng mình cũng nên đáp trả.
“Tốt... Ngươi chuẩn bị một chút đi. Một canh giờ nữa, ta sẽ đưa ngươi đi đến thành thị gần nhất, bắt đầu cuộc thí luyện hồng trần của ngươi!"
Độc Cô Thắng nói...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện