[Dịch]Trò Chơi- Sưu tầm
Chương 36 : Tiêu Thanh Y...
.
Lặng lẽ bước từng bước một đến người đang ngồi phía trước, đây là lần đầu tiên trong thời gian qua hắn gặp một người còn sống nguyên vẹn tại chỗ này. Nói đi cũng phải nói lại, bây giờ hắn cảm thấy hồi hộp nhiều hơn là sợ hãi.
Một giọng nói có phần lạnh lùng liền cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn:
"Dừng lại!"
Hắn không bất ngờ, người có khả năng đến tận đây chắc chắn không phải là những người dễ trêu vào, hắn đang định mở miệng lên tiếng thì người đó lại nói tiếp:
"Có phải ngươi hiện tại đang cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc từ bàn chân bên phải đến cánh tay bên trái hay không?!"
Hắn giật mình, hiện tại hắn đúng là đang cảm thấy như thế, chưa để hắn hết ngạc nhiên thì người đó tiếp tục nói:
"Đốt sống lưng thứ ba bắt đầu có hiện tượng đau nhức rồi lan ra toàn thân từ bắp đùi trở lên, ngay sau đó ngươi sẽ thấy đau đầu, cùng cảm giác chóng mặt và buồn ngủ."
"Ngươi.. tại sao ngươi biết?"
"Thông báo cho ngươi biết, ngươi sắp chết trong ít phút tới, đáng tiếc thay, ngươi đã phạm phải quy tắc không nên phạm ở đây!"
"Cái .... thế nào mà... ?"
"Ngươi chuẩn bị tử vong trong ba giây nữa... ngay bây giờ... chết!"
Yên tĩnh.
Hắn nuốt một ngụm nước miếng rồi quan sát cơ thể mình, chưa có gì xảy ra cả.
Một phút sau, hắn vẫn sống...
Hai phút sau, hắn vẫn khỏe mạnh...
Ba phút, hắn vẫn sống nhăn răng...
Đợi mãi không có hiện tượng gì xảy ra, hắn nhìn xuống người mình, ngoại trừ có chút đau đầu ra thì không có việc gì. Hắn đang chuẩn bị nói thì người kia lại cắt ngang.
"Ngươi chưa chết? Nếu ngươi chưa chết thì chúc mừng ngươi đã qua thử thách đầu tiên. Mà xin tự giới thiệu, ta là người đã chết, xin nói lại là... ta đã chết rồi đấy!"
"Hả...? Cái gì?"
"Chắc hẳn ngươi đang rất ngạc nhiên? Ha ha, đúng vậy, thật sự là ta đã chết rồi, ta chỉ lưu lại một số lời nói ở đây mà thôi."
"Chết rồi thì yên nghỉ đi, dọa cái gì làm giật cả mình." Hắn làu bàu nói.
"Đến bây giờ thì ngươi đang chửi ta phải không? Này ta có việc nên mới phải lưu lại ở đây nhé, nếu không ta còn làm việc thừa hơi này làm gì!"
"Ai mà biết được, ặc... mình tự nhiên đi nói chuyện với một cái xác làm gì nhỉ?" Hắn lắc đầu nói.
"Ồ đừng chỉ coi ta là cái xác chết, thực ra ta đã đoán trước là sẽ có người đến đây rồi, nếu ngươi còn sống mà nghe thấy lời này của ta thì ta đã đoán đúng!"
"Lại nói phét rồi... "
"Này ta không nói điêu đâu đấy, ngươi đừng lảm nhảm vô ích."
"... Ta bắt đầu sợ rồi đấy..." Hắn cười khổ nói.
"Nếu những câu ta nói phù hợp với lời nói của ngươi, thì chắc rằng ngươi là người ta đã tính ra. Vậy nên đừng sợ, đó chính là số mệnh, và ta cũng chỉ thuận theo mà thôi!"
"Được rồi ngươi lại đây!" Người kia thở dài nói.
Hắn hơi nhíu mày lại nhưng cũng làm theo lời người lạ mặt nói. Đi đến trước mặt người kia, chỉ thấy người này cũng không cao lắm, thân hình cũng nhỏ gầy có phần giống hắn, toàn thân mặc một bộ đồ đen, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ. Chiếc mặt nạ này khá đặc biệt, thuần một màu đen đặc và hơi chéo sang một chút, hắn có cảm giác, tất cả ánh sáng chiếu vào chiếc mặt nạ này đều bị hút đi một cách kỳ dị, khiến người đeo nó càng thêm vẻ kỳ bí. Chiếc mặt nạ này không có miệng, mũi, chỉ có hai hốc mắt màu đen, cứ như hai cái vực sâu hun hút không thấy đáy khiến hắn không dám nhìn lâu vào nó.
"Ta không còn nhiều thời gian nữa, ta có thể cảm giác sự sống đang ngày một trôi đi. Ta sẽ không giải thích nhiều, tóm lại là thế này, ngươi có đồng ý làm truyền nhân thứ ba của Dự Thiên phái không ? ".
"Hả?" Hắn ngớ ra hỏi.
"Được rồi ngươi im lặng tức là đồng ý! Đây là Dự châu, một đặc trưng của phái chúng ta, tất cả những điều ngươi cần biết đều ở trong đấy!"
Vừa dứt lời, từ trong ngực áo của người này bay ra một quả cầu đỏ rực bằng quả bóng bàn, quả cầu này bay lên rồi lơ lửng trước mặt hắn. Trên quả cầu này hắn thấy một ký tự lạ màu vàng đậm, theo hắn đoán thì chắc đây là chữ Dự.
Lúc hắn đang quan sát Dự châu thì người kia lại tiếp tục nói.
"Tất cả đều đã được số phận định sẵn, tất cả những điều ta cần làm chỉ là chỉ dự đoán mà thôi, dù đúng hay sai thì ngươi cũng là truyền nhân thứ ba của Dự Thiên phái. Nhiệm vụ của ngươi là tìm được Thiên châu còn thất lạc để hoàn thành Dự Thiên châu, phục hưng Dự Thiên phái!"
"Ha ha ha! Thời gian của ta đã hết, trong Dự châu còn có đôi lời của ta để lại, lão tam, chúc ngươi may mắn!" Người kia cười to một tiếng, giọng nói cảm thán có phần hào hùng nhưng xen lẫn chút bi thương.
Hắn ngẩn ra, hết nhìn cái xác trước mặt rồi nhìn vào Dự châu, hắn vẫn chưa xác định rõ xem chuyện gì đang xảy ra ở đây. Tóm lại là hắn có chút mơ hồ, tự nhiên bỗng dưng trở thành truyền nhân của phái Dự Thiên gì gì đấy. Lắc lắc đầu, hắn đưa tay lên chạm vào Dự châu.
Một cảm giác hoàn toàn trái ngược truyền vào tay hắn, hắn cứ tưởng nhìn nó đỏ rực như vậy thì phải nóng hay âm ấm, hóa ra nó lạnh ngắt. Xem xét qua một lượt, không thì gì đặc biệt, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ đầu mình một cái. Hắn đọc đến hơn chục bộ tiểu thuyết không phải để không, chắc cái này phải "trích huyết nhận chủ" thì mới có tác dụng.
Nhỏ một giọt máu tươi vào Dự châu, giọt máu sau khi tiếp xúc với Dự châu liền biến mất không còn tung tích. Từ Dự châu tỏa ra một ánh sáng màu đỏ như máu sau đó liền chui vào trong bàn tay hắn.
Từng luồng tin tức khó hiểu hiện ra trong đầu hắn, mất một thời gian để sắp xếp hết những tin tức đó. Sau đó hắn liền theo bản năng nhận thức một đoạn tin tức trong Dự Châu.
"Ta tên là Tiêu Thanh Y, thuộc Tiêu gia ở Ô thản thành, tư chất cũng có thể coi là trung đẳng, mười một tuổi đạt lục đoạn đấu khí. Lúc đó bị người khác hãm hại, toàn thân kinh mạch bị tổn thương nghiêm trọng, dung mạo bị hủy hoại, sợ rằng cả đời này cũng không thể tiến lên được. Cha ta chỉ là một tam giai võ giả bình thường, một thân một mình vào ma thú sơn mạch tìm thảo dược trị thương cho ta, từ đó cũng biệt tích.
Em gái ta, Tiêu Thanh Nguyệt luôn luôn nhớ cha và đổ lỗi cho ta rằng vì ta nên cha mới đi mất. Cuối cùng trong cơn giận dữ, ta tiếp tục học theo cha. Vào năm mười bốn tuổi, bỏ lại em gái mới mười ba tuổi mà dấn thân vào ma thú sơn mạch tìm cha.
Năm mười hai tuổi, nhờ một cơ duyên mà trở thành truyền nhân thứ hai của Dự Thiên phái.
Cứ tưởng cuộc đời ta từ đó sẽ thay đổi, một bước lên trời, ai ngờ trong lúc ngẫu nhiên lại rơi vào chỗ này, tại đây ta dùng năng lực dự đoán của Dự châu mà đến được một bước cuối cùng này, nhưng chung quy không thể nào thoát ra khỏi đây, nó vẫn còn thiếu một thứ gì đó. Liên tục sống tại đây hơn hai mươi năm nữa, ta chuyển sang nghiên cứu Dự Thiên thuật. Vào lúc cuối cùng, dùng cấm thuật ta tính được, điều ta thiếu là một chữ "ngộ", nhưng lúc ta tính ra thì cũng là lúc ta phải chết.
Thật nực cười, lão Tam, cuộc đời ta như thế đấy. Ta chỉ có một thỉnh cầu cuối cùng, ngươi làm hay không cũng được, xin hãy chăm sóc em gái giúp ta, mà không cần, chỉ cần ngươi giúp nó một chút là được. Ta thân làm anh mà không thể giúp gì cho em gái, đây cũng là điều ta nuối tiếc nhất trong cuộc đời này. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ cho ngươi ký ức sống gần năm mươi năm của ta. Tuy ta không có cái gì gọi là thần thông cái thế, nhưng đối với Dự Thiên thuật cũng có chút thành tựu, ta chỉ cần một lời hứa thôi, lão Tam.
Tiêu Thanh Y di nguyện!"
Hắn trầm mặc mất một lúc lâu, qua cuộc đời của Tiêu Thanh Y, hắn chỉ thấy một chữ, là chữ "khổ". Cả đời khổ sở, thực sự là cả cuộc đời của Tiêu Thanh Y hoàn toàn không có chút ký ức vui vẻ nào.
Nhìn Tiêu Thanh Y, một cảm giác buồn buồn lan tỏa trong lòng hắn, hít sâu một hơi, hắn hơi cúi người trước thi thể của Tiêu Thanh Y rồi trầm giọng nói:
"Ngươi đã gọi ta là lão Tam thì ta cũng gọi ngươi là lão Nhị. Lão Nhị, ta hiện tại sẽ mượn tạm thân phận của ngươi. Đối với Tiêu gia ta không có ác ý, ta chắc chắn sẽ tìm và chăm sóc em gái giúp ngươi, nếu cô ấy còn sống, nếu ngươi trên trời có linh thiêng thì hay phù hộ cho ta. Ta... Trương Duy Quang xin thề!"
"Răng rắc" Một chuỗi âm thanh vang lên ở thi thể Tiêu Thanh Y.
Cùng lúc đó, cả thi thể Tiêu Thanh Y liền biến thành bột phấn. Chiếc mặt nạ màu đen rơi xuống dưới đất rồi tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Một hoa văn màu trắng hình chữ "Y" xuất hiện ở giữa trán mặt nạ, hoa văn này chỉ hiện lên một lúc sau đó nhạt dần rồi biến mất.
Nhặt chiếc mặt nạ lên, hắn nhìn một chút rồi đeo vào mặt. Khoảnh khắc da mặt hắn chạm vào mặt nạ, một chuỗi các hình ảnh hiện lên trong đầu hắn. Hắn như xem một thước phim, một thước phim dài bốn mươi lăm năm, tại đó hắn là Tiêu Thanh Y và một mình trải qua tất cả các sự kiện trong suốt những năm tháng đấy.
Tiếp nhận xong ký ức của Tiêu Thanh Y, hắn lắc đầu, so với những gì hắn nghĩ thì cuộc đời của Tiêu Thanh Y còn khổ sở hơn gấp vạn lần.
Tháo chiếc mặt nạ ra, hắn tiện tay lấy trong đống bột phấn từ thi thể Tiêu Thanh Y ra một cái nhẫn trữ vật, thì ra người lấy đi tất cả tài sản ở đây cũng là Tiêu Thanh Y. Từ trong nhẫn lấy ra một cái bình, hắn đem tro cốt của Tiêu Thanh Y đựng vào rồi cất đi.
Thông qua ký ức của Tiêu Thanh Y, hắn đã hiểu tại sao Thanh Y không thể qua được cửa ải này, chẳng qua cũng chỉ vì chữ "ngộ". Chữ "ngộ" ở đây là "ngộ" trong lúc di chuyển, Tiêu Thanh Y không phải tự mình tìm hiểu mà là nhờ Dự Thiên thuật nên mới đến được chỗ này, chính vì vậy nên Tiêu Thanh Y mới thất bại. Muốn rời khỏi đây, chỉ còn một cách là triệt để ngộ ra, cái sân này tột cùng là muốn truyền đạt cho người ta điều gì?!
Nếu có thời gian thì chắc hắn cũng sẽ ngồi lại để tìm hiểu một chút, thế nhưng hắn không còn thời gian nữa. Nếu cứ bị mắc ở đây thì hắn chỉ có nước bị ép sang phó bản khó hơn gấp ba lần, lúc đó thì xác định tạch.
Tinh thần tập trung một cách cao độ, cả cơ thể cứng lại, hắn lao nhanh về phía trước, bây giờ hắn chỉ còn cách liều. Thực ra hắn liều thế này rất nhiều lần rồi, nhưng lần nào hắn cũng may mắn sống sót, giờ chỉ còn hy vọng lần này cũng như vậy.
"Trái ba bước, trên đầu bốn mươi lăm độ, phía bên phải hai mươi độ..." Hắn vừa đi vừa lẩm nhẩm.
Tốc độ và phản xạ của cơ thể hắn đã được đẩy đến cực hạn, cũng may cơ thể hắn cũng được coi là cường hãn vì đã trải qua mấy lần tẩy tủy phạt cốt.
"Đến lúc rồi!" Hắn đưa mắt nhìn về phía trước.
Theo trí nhớ để lại thì Tiêu Thanh Y đã thất bại dưới một bước này. Hắn đưa mắt nhìn vào một không gian màu xanh dày đặc trước mặt, có thể nói nó là một không gian được tạo ra bằng thủy lực, và việc hắn phải làm là vượt qua nó thì mới tính hợp cách và thoát ra khỏi đây.
Tiếp tục tăng tốc, hắn bỏ lại đoạn thủy lực ở phía sau một khoảng cách khá xa, cả người lao nhanh về phía trước, nắm tay nhanh như điện dồn sức tung một quyền vào màn thủy lực.
Một màn quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, chỗ hắn đấm vào liền lõm lại chứ không bị đứt hay vỡ gì cả, một phản lực cực lớn đánh bật hắn đi. Do sơ suất không để ý nên hắn bị ngã lộn mấy vòng trên không mới ổn định lại được thân hình. Hai chân đáp được xuống đất, không dừng lại lâu, hắn tiếp tục lao về màn thủy lực. Nếu để cho thủy lực ở phía sau hắn áp sát thì hắn chỉ còn đường chết, hắn cần phải trong thời gian nhanh nhất vượt qua được chỗ này.
Một lần... Hai lần... Ba lần...
Hắn như con thiêu thân dùng đủ mọi cách để vượt qua màn thủy lực nhưng vô hiệu. Chỗ đó như một pháo đài bất khả xâm phạm, dù hắn cố cách nào cũng không thể vượt qua. Chẳng lẽ hắn thực sự phải ngộ ra thứ gì đó ở đây thì mới có thể thành công?
Rada báo hiệu cho hắn biết thủy lực đã tiếp cận hắn rất gần. Nếu lần này hắn còn không vượt qua được thì tất cả sẽ chấm dứt, bây giờ lùi lại cũng đã là quá muộn, hắn không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.
Không ngoài dự đoán của hắn, như bao lần khác hắn đều bị phản lực đẩy ra bên ngoài. Đón chờ hắn ở phía sau là cả một vùng không gian đang vặn vẹo bởi thủy lực, rơi vào đó thì hắn chỉ còn con đường chết!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện