[Dịch]Trò Chơi- Sưu tầm
Chương 30 : Lại một tên nữa
.
Chưa để hắn kịp định hình xem có chuyện gì xảy ra thì nhân bản của hắn đã động! . Nhân bản nhìn hắn một cái rồi ngay lập tức biến mất khỏi tầm nhìn của hắn , cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện sau lưng hắn , hắn không kịp suy nghĩ liền quay nhanh lại mà đá vòng ra sau một cái .
Nhân bản đúng thật là đã xuất hiện ở sau lưng hắn nhưng lại một lần nữa biến mất và ngay sau đó đã hiện ra ở bên trái hắn rồi dùng dao quân dụng đâm thẳng vào cổ hắn .
"Mợ nó bo-bup có thể dùng hai lần ? ". Hắn giật mình nhưng cũng làm ra phản ứng thích hợp , nhân bản của hắn biết bo-bup chẳng lẽ hắn không biết ? .
Dùng bo-bup hắn liền vòng lại bên phải nhân bản rồi dùng dao quân dụng chém mạnh vào vai nó .
Nhân bản liền né sang một bên rồi xoay người đá vào tay của hắn, hắn rút tay lại rồi lùi ra đằng sau mấy bước , vừa thở vừa nhìn về hướng nhân bản đứng.
Tuy giao thủ rất ngắn nhưng hắn đã hoàn toàn ở thế bị động và bị ép đến phải lùi lại phía sau , đây là nhân bản của hắn nhưng không hiểu sao hắn luôn có cảm giác cực kỳ đáng sợ , cảm giác này hoàn toàn vượt qua khi đấu với Linh Cực và Khiết Băng .
Hắn có cảm giác nếu chỉ cần hắn làm ra hành động chậm hơn một chút thôi thì sẽ chết ngay lập tức ! .
Đọc nhiều tiểu thuyết , hắn thừa biết đạo lý ra tay trước sẽ chiếm được thiên cơ , nghĩ vậy nên lần này hắn chủ động tấn công . Thân hình hắn chợt động đã hiện ra ở trước mặt nhân bản , một quyền nặng nề đánh lên ngực nó . Cả người nhân bản đột nhiên trở lên nhanh nhẹn rõ rệt , nó đưa tay nhẹ nhàng gạt tay hắn ra , chân phải đá lên bụng dưới của hắn .
Hắn thấy thế liền thuận theo cánh tay xoay người 180 độ ra bên cạnh nhân bản sau đó đấm thẳng vào đầu nó . Nhân bản cúi người xuống né tránh rồi đá thật nhanh vào khớp xương bánh chè bên chân phải của hắn .
Hắn nở một nụ cười nhạt , hắn chờ đợi chính là giây phút này , chân phải hắn bước lùi ra sau một cái làm trụ rồi xoay người tông thẳng đầu gối chân trái vào mặt nhân bản , theo lý mà nói thì lúc này nhân bản đang cúi người thật nhanh thì sẽ không tài nào né tránh được chiêu này của hắn .
Nhưng hắn đã lầm , chỉ thấy đầu gối hắn đập vào một thứ cực kỳ mềm mại chứ không cứng rắn như hắn đã tưởng tượng. Hắn cảm thấy một cảm giác mát lạnh và ươn ướt ở đầu gối , đưa mắt nhìn xuống , hắn thấy một đám nước tròn đang lơ lửng ở trước mặt nhân bản mà đón lấy một đòn vừa rồi của hắn.
"Thủy khống ? ". Để hắn chưa kịp giật mình thì đám nước đang bao quanh đầu gối hắn đột ngột đóng bắng lại làm hắn chả kịp phản ứng gì cả .
Nhân bản của hắn đã rất nhanh biến sang trạng thái Băng long , một giọng nói máy móc không cảm tính phát ra
"Nổ ! ".
"Bùm !". Một tiếng nổ lớn , cả người hắn liền văng lên không trung hơn ba mét rồi rớt xuống đất , đoạn chân trái từ đầu gối trở xuống của hắn đã hoàn toàn biến mất ! . Một cơn đau đớn kinh khủng làm hắn bất giác mất đi phương hướng tầm ba giây , nhưng ba giây đấy đã là quá đủ để kết thúc cuộc chiến rồi .
Đến khi hắn tỉnh lại thì đã thấy nhân bản xuất hiện trước mặt hắn , con dao quân dụng, nhanh như chớp đâm thẳng vào đầu hắn , hắn đã không còn kịp né tránh nữa.
"Phập ! ". Một cảm giác mát lạnh mà đau đớn cùng với khuôn mặt lạnh lùng không chút tình cảm của nhân bản là tất cả những điều cuối cùng mà hắn cảm nhận được.
....
Giật mình mở mắt ra , hắn phát hiện sau lưng hắn đã đổ đầy mồ hôi , cảm giác sợ hãi kinh khủng vừa nãy vẫn choáng ngợp linh hồn hắn , hắn .. vừa chết một lần.
"Nhiệm vụ thất bại , có thể làm lại nhiệm vụ sau 24 giờ tới !".
Phải mất một lúc lâu hắn mới có thể bình tĩnh trở lại , loại trải nghiệm vừa rồi làm hắn cực kỳ kinh sợ , nếu cuộc chiến vừa rồi thực sự xảy ra thì hắn đã chết ! nhưng quả thực là chết dưới chính tay của mình thì thật là buồn cười.
Suy nghĩ lại cả một quá trình đấu với nhân bản , hắn cần nghĩ xem tại sao hắn lại thua, càng nghĩ hắn càng cảm thấy kỳ lạ , hắn vẫn nhớ rõ như in cái cảm giác áp bách mà đáng sợ cùng với tràn ngập nguy hiểm khi đấu với nhân bản , chính cái cảm giác này làm hắn ngột ngạt và phản ứng luôn chậm hơn khi bình thường .
Cuối cùng sau một hồi tổng kết , hắn đoán ra một số nguyên nhân làm hắn phải thua cuộc . Theo lý mà nói thì nhân bản này hoàn toàn giống hệt hắn ! , không lý nào hắn lại có thể thua được , cùng lắm là đánh hòa ! nhưng sự thật không thể chối cãi , hắn đã thua , không những thế còn là chết rất thảm .
Thứ nhất chính là khí thế , khí thế của nhân bản luôn luôn áp chế hắn , khiến hắn không thể nào phát huy được hết khả năng của mình , khiến hắn luôn phản ứng chậm hơn một nhịp so với nhân bản.
Thứ hai là cả quá trình chiến đấu và tính toán , có thể nói là nhân bản đã tính hết cả quá trình khi chiến đấu với hắn , từ lúc ban đầu bất ngờ đột kích hắn khiến hắn hoảng loạn mà tấn công lại , cho đến lúc giả vờ lộ ra sơ hở rồi dùng Thủy khống làm bước ngoặt khiến hắn bị thua ! . Cả quá trình dường như nhân bản đã tính toán hết từ trước rồi ! .
Thứ ba là nhân tính , hắn quả thực bị chính nhân tính của mình làm hại , trong thế kỷ 21 nơi hắn sống , nhất là một tên luôn tự kỷ Fa như hắn thì việc giết một con người là việc không thể nào làm được .
Chính điều này đã trở thành một chuẩn mực đạo đức ăn sâu vào tâm lý hắn , khiến hắn không thể nào ra tay tàn độc đối với nhân bản được , dù sao hình dạng của nhân bản vẫn là người .
Còn nhân bản thì khác , nó hoàn toàn không có cảm tình mà chỉ có một mục đích duy nhất là dồn hắn vào chỗ chết , chính điều đó làm nên sự khác biệt giữa nó và hắn . Một bên luôn muốn giết đối phương , một bên không muốn hay có thể nói không thể ra tay giết người kia , không phải nói cũng biết kết quả .
Dù sao điều này cũng chứng tỏ hắn hoàn toàn bình thường , nếu bảo hắn nhẫn tâm ra tay giết nhân bản thì hắn không làm được, chắc chỉ có mấy tên biến thái thích giết người hàng loạt mới có thể ra tay thôi .
Thứ tư là độ hiểu biết và vận dụng sức mạnh , như chính Niệm Băng đã nhắc nhở hắn lúc trước , hắn hoàn toàn không rõ sức mạnh hiện tại của mình ở mức nào chứ đừng nói đến vận dụng . Nếu như vừa rồi hắn có thể hoàn toàn thành thạo " Thủy khống " thì đã không đến mức bị đóng băng rồi nổ nát chân như vậy .
Sau một hồi tổng kết kinh nghiệm , hắn mới gật đầu hài lòng rồi chuẩn bị nhảy xuống đất đi ngủ . Lúc sắp sửa nhảy xuống thì ở bên tai hắn có một giọng nói khàn khàn xen lẫn cười nhạo vang lên
"Nhóc con ! thua dưới chính tay nhân bản của mình thì cảm thấy thế nào ? , nhục nhã ? xấu hổ ? hay tức giận ? khục khục .. nếu ngươi nghe theo ta thì ta sẽ có cách giúp ngươi ngay lập tức sau 24 giờ nữa giết chết nó ? ngươi thấy sao ? ".
Hắn giật mình mà bước hụt một cái , cả người tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu một cái đau điếng . Hắn giận dữ quát bằng tiếng việt
"Mợ nó tên chết bầm nào nửa đêm nửa hôm cười đểu thế ? muốn dọa chết ông hả ? ngon ra đây xem !".
"Đừng tưởng ta nghe không hiểu ngươi nói gì ! ngươi chửi ai thế hả ? ".
"Chửi cái tên điên vừa làm ta ngã ! ".
"Ngươi ...ngươi ..."
"Ngươi ngươi cái gì ? ngươi không thấy giờ tối ôm mù mịt mọi người ngủ hết rồi hay sao mà cười như ma thế làm ta giật cả mình ! ".
"Ngươi có biết ta là ai không hả ? tên nhãi con như ngươi cũng dám chửi ta ? mấy tên như ngươi thì trước kia ta chỉ cần dí một ngón tay là ngươi cũng chết ! ".
"Này trước khác bây giờ khác nhé ! nghe câu đấy bây giờ chưa ? ngươi ngon thì lôi cái mông ra đây xem , có bản lãnh thì dấu mặt làm gì ? ".
"....Khục.. ta hiện tại không ra được !".
"Ta biết ngay mà ? ngươi chỉ giỏi cái miệng ! ".
"Ngươi ... ".
"Lại ngươi ...ngươi cái gì ? tóm lại là ngươi đang ở đâu ? ".
".... Ta ở trong đầu của ngươi ". Sau một hồi tranh luận thì giọng nói này cũng chịu thua đáp
"..... Mợ nó lại ở trong đầu ta ? thế đầu ta là cái nhà nghỉ rồi hả ? ai muốn đến thì đến muốn đi thì đi ? trước đã có một tên Tử rồi lại lòi ra tên này nữa ? Nếu cứ thế này thì chắc xây được cả thành phố trong đầu của ta mất ".
"...Ta không phải là tên khôn kiếp đấy ". Người kia giận dữ âm trầm nói
"... Ồ ngươi có thù với Tử ? có thù thì tại sao lại ở chung với hắn ". Hắn ngạc nhiên nói
"... Ta là bị hắn phong ấn ! ".
"...Hóa ra cũng chả có bản lãnh bị Tử phong ấn mà còn dám to mồm , này ta nói cho ngươi biết nhé , hồi có ta ở đây tên Tử kia cũng chẳng dám nói to với ta một tiếng chứ đừng nói quát lên như ngươi , khi gặp ta lúc nào cũng phải cúi người nói một tiếng Quang đại ca đấy nhé !".
"Có thật như vậy không ? ". Một giọng nói hòa ái quen thuộc xuất hiện trong đầu hắn
"Khục ... Tử đấy à .. ngươi vừa đi đâu về thế ".
"Ta vừa đi giải quyết một số công chuyện về thì nghe được những lời vừa rồi của ngươi , có phải không Quang ĐẠI CA ? ". Tử vừa nói vừa nhấn mạnh chữ đại ca
"... Đâu đấy là vừa rồi ta đang nói chuyện với một tên khác ấy mà ? mà hắn đâu rồi nhỉ ? ".
"..Ngoài ta ở đây ra thì làm gì còn ai khác ? " .
"..Có một người nữa thật mà ? hắn bảo hắn bị ngươi phong ấn ".
"..Ngươi nghe nhầm rồi !". Tử chắc chắn đáp
"..Ta đâu có bị điên đâu ? ê này tên kia , lúc nãy ngươi bảo có điều cần nói cơ mà ? ra đây đi ? ".
"...". Không có ai đáp lại hắn , chủ nhân giọng nói vừa dọa ma hắn vừa rồi đã biến mất không còn tung tích gì cả
"Ngươi đầu óc có vấn đề ! Ta biết ngươi lúc trước cần gặp ta có một số chuyện cần hỏi ? sao ? nói đi ". Tử cười nhạt nói
"Lúc khác đi , ta vừa ra khỏi không gian hệ thống xong ! để mai ta sẽ vào lại rồi nói với ngươi ". Hắn lắc đầu nói
"..Ta hiện tại sẽ có lúc vướng bận một chút chuyện nên không thể ở đây mãi được , có chuyện gì thì đợi lúc ta trở về rồi nói sau ". Tử ngừng một lúc rồi nói
"Được ! ta cũng đi nghỉ đã rồi tính sau ". Hắn gật đầu nói dù không rõ Tử có nhìn thấy hay không
Chủ nhân giọng nói kia không muốn ra mặt gặp hắn chứng tỏ là rất e ngại Tử , vậy hắn cũng không ép buộc , chắc chắn tên lạ mặt kia sẽ còn quay lại , hắn không cần phải vội vàng gì cả , cứ chờ tên kia đến rồi giải quyết !.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện