[Dịch]Trò Chơi- Sưu tầm

Chương 27 : Trò chuyện

Người đăng: 

.
"Con chắc chắn hả Niệm Băng ? ". Băng Linh quay ra hỏi lại "Con.. chắc thế .. không hiểu sao thần thức của con không nhìn được hắn ". Niệm Băng ho nhẹ một cái rồi nói nhanh "Vậy sao ! ? ". Băng Linh ánh mắt lóe sáng nhìn vào hắn "Ặc.... khổ quá đi mất.. ta phải nói thế nào thì mọi người mới tin đây hả ". Hắn cười khổ nói "Mà kể cũng lạ thật , với thần thức của ta cũng không thể nhìn thấu được ngươi ?". Niệm Băng nhìn hắn nói "Ta không biết ". Hắn nhún vai nói "Giọng của cháu bị làm sao vậy ? ". Băng Linh nhìn hắn nghi hoặc nói "À thì đây mới là giọng thật của cháu , lúc nãy là cháu bị ... lạc giọng .. khục khục.. bà thấy đấy .. cháu ở trong băng lâu quá nên .. chắc bị cảm ". Hắn nhìn lên trời nói "Ừ ! ai chả có việc của mình nhỉ ". Băng Linh nhìn hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu ý hắn "...". Hắn trực tiếp im lặng , giờ giải thích nữa chắc cũng thế, mà có khi còn gây thêm hiểu lầm tai hại nữa "E Hèm ... Niệm Băng .. chẳng lẽ con định cho ta và mẹ con đứng ngoài mãi thế này à ?". Dung Thiên hắng giọng một cái nói "Ách ... Con xin lỗi ... cha , mẹ .. mau mau vào nhà nào .. Linh Cực mời ông bà vào nhà đi nhanh nào". Niệm Băng tỏ vẻ xin lỗi nói Linh Cực vốn đang đứng gật gù nghe mọi người nói chuyện thì bỗng giật mình một cái mà đứng đơ ra nhìn mọi người , Khiết Băng đứng cạnh hắn liền véo cho hắn một cái vào hông . Linh Cực la thảm một tiếng rồi tỉnh lại , sau đó ngại ngùng đi ra mời hai người Dung Thiên và Băng Khiết vào nhà. "Quang .. vào nhà đi .. chúng ta cũng có việc cần nói ". Niệm Băng nghiêm túc nhìn hắn nói Thấy Niệm Băng nghiêm trọng nói , hắn cũng vứt bỏ mấy suy nghĩ vớ vẩn đi mà bước theo chân mọi người vào nhà. Hắn bất đắc dĩ hết nhìn vào cái ghế rồi lại nhìn vào đôi cánh bằng băng sau lưng mình, to thế này thì ngồi kiểu gì đây ? . Hắn đau đầu nghĩ cách giải quyết xem nên làm thế nào cho phải. Niệm Băng vốn lúc nào cũng quan sát hắn nên ngay lập tức nhận ra sự bối rối của hắn liền mỉm cười nhắc nhở hắn "Đây là hình dạng thật sự của ngươi hay sao ? ". "Phải rồi ! ". Hắn vỗ đầu mình một cái , nhiều chuyện quá làm hắn quên mất đến cả điều cơ bản này cũng không nhớ ra. Nhắm mắt lại một lúc , miệng hắn thốt nhẹ : " Giải trừ ". Chỉ thấy người hắn bằng mắt thường, liền thay đổi khác nhau một trời một vực , cảm giác lạnh lẽo biến mất hết , người hắn thấp dần xuống , một đầu tóc lam liền biến thành màu đen . Hắn mở mắt ra, một đôi mắt đen láy sáng như sao lấp lánh mà có hồn khiến người ta có một cảm giác nhiếp hồn choáng váng . Trông hắn lúc này giống mà không giống lúc trước , hắn có một cảm giác thay đổi rất nhỏ bé nào đó mà không thể nhận biết được. Tuy nhiên nếu phải nhận xét thì nhìn hắn lúc này cực kỳ thân thiện và dễ gần gũi hơn khi ở dạng băng long , hai loại khí chất hoàn toàn trái ngược nhau. Mắt Băng Linh lại một lần nữa phát sáng nhìn chằm chằm vào hắn ,rất trùng hợp là hắn cũng vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Băng Linh đầu tiên. Thấy ánh mắt như sói bà bà ăn đêm gặp mồi ngon , hắn liền rùng mình một cái. "Vẫn không cao lên được tí nào ". Hắn vừa nhìn người mình vừa lẩm bẩm nói "Được rồi ! Quang ... có hai tin , một xấu một tốt , ngươi muốn nghe tin nào trước ". "Tốt đi .. ". "Tin tốt là bây giờ phong ấn của ngươi đã bị ta thay đổi , ngươi càng ở trạng thái lúc nãy thì tốc độ phát triển của ngươi càng nhanh vì năng lượng ngươi hấp thu được là từ phong ấn , ngươi càng hấp thu nhanh thì càng có lợi với ngươi , vì vậy nên ta có ý kiến là ngươi nên giữ ở trạng thái đấy càng lâu càng tốt . Với cả nữa, sức mạnh của ngươi bây giờ đã gấp trước rất nhiều lần ! ta chắc ngươi đã cảm nhận được rồi ". "Đúng vậy .. ta cảm thấy rất mạnh ". Hắn gật đầu nói "Ngươi biết không , khi ta thành thần không bao lâu thì có tham gia một lần truy bắt một tên đại ma đầu cực kỳ đáng sợ . Thần linh chết trên tay hắn đếm không xuể,ta cùng Tạp Áo và Thiên Hương cùng liên thủ với nhau mà cũng chỉ cầm chân hắn được một lúc mà thôi ! . Điều đặc biệt là hắn có một pháp tắc rất đáng sợ , pháp tắc này có thể đảo lộn mọi thứ tồn tại trên trời đất này , biến những thứ tấn công hắn thành trợ giúp hắn , biến tốt thành xấu , biến thiện thành ác ! ". Niệm Băng hít sâu một hơi nói "Cuối cùng hắn bị chúng ta cùng tổ tiên của ngươi Lạc Long Quân và Âu Cơ liên thủ với các thần tiên và thần linh khác đánh cho hình thần câu diệt mà biến mất khỏi nhân gian , chấm dứt mối tai kiếp cho nhân gian này ! ". "Nói cũng xấu hổ , vốn tất cả chúng ta chỉ có thể đánh hắn trọng thương chứ không thể hoàn toàn giết được hắn. Nhưng cuối cùng đã có sự trợ giúp của một người cực kỳ khủng bố khác , chính người này đã tự tay đánh cho tên đại ma đầu kia hồn phi phách tán ... Ngươi thử đoán xem đấy là ai ? .. ngươi cũng quen đấy ". "Này.. đừng bảo là tên đó nhé .. hắn lợi hại vậy sao ? ". Hắn giật mình nói "Tử... rất đáng sợ ... ta chỉ có thể nói với ngươi như vậy ! ". Niệm Băng nhìn hắn nói "Ta không thể nào quên được loại ánh mắt của hắn khi ra tay .. hoàn toàn không có một tia cảm tình nào cả ... hắn trống rỗng ! ta cảm nhận được như vậy ! ". Niệm Băng thở dài nói "Ngươi kể cho ta những việc này để làm gì ? ". Hắn cảm giác có điều không hay "Ngươi cần phải bình tĩnh .. ". Niệm Băng nhìn hắn thật sâu nói "Trong người ngươi có một tia tàn hồn của tên đại ma đầu đó ". "Cái gì ? sao có thể như vậy được ? ". Hắn thất thanh la lên "Bình tĩnh lại đã nào ". Lời nói của Niệm Băng như có ma thuật làm tâm trạng vốn bất ổn không yên của hắn liền dịu lại được một chút "Ta đã phong ấn nó lại rồi ! ". "Sao ngươi không xóa bỏ nó luôn ? ". Hắn hít vào hơi rồi nói "Ta không thể ! ta rất xin lỗi ! ". Niệm Băng lắc đầu nói "Tại sao ? ". Hắn nghi hoặc nói "Linh hồn của tên này rất đặc biệt , đến nay ngoài Tử ra thì không ai có thể giải quyết được nó cả ... nhưng cơ thể của ngươi có vấn đề ! ". Niệm Băng nói "Ý ngươi là sao ! ". Hắn không hiểu hỏi lại "Tên đại ma đầu này chỉ đoạt xá người nào có độ phù hợp linh hồn với hắn ở mức tối đa ! nghĩa là thân xác của ngươi hoàn toàn giống hệt thân xác cũ của hắn ! điều này vốn không thể nào xảy ra được! , linh hồn và thân xác của mỗi người đều cực kỳ khác biệt... nhưng ngươi là ngoại lệ ...nếu để hắn đoạt xá ngươi thành công ... ta không dám tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra nữa!". "Vậy ngươi định làm gì ! ". Hắn run run hỏi "Ngươi định giết ta ?". "Nếu ta muốn giết ngươi thì còn nói chuyện với ngươi làm gì nữa ? cứ đập ngươi một cái là xong có phải nhanh hơn không ? ". "Vậy tóm lại là bây giờ làm sao ? ". Nghĩ đến trong người hắn có một con quái vật lúc nào cũng nhăm nhe chiếm đoạt cơ thể hắn , hắn không thể nào bình tĩnh nổi nữa "Kệ đi thôi ! ". Niệm Băng nói "Kệ đi ? ". Hắn trợn mắt hỏi lại "Phải ... nếu không có gì đặc biệt xảy ra thì tia tàn hồn đấy không có khả năng phá giải phong ấn của ta nữa đâu ". Niệm Băng gật đầu nói "Thế ngươi kể cho ta những việc này làm gì ? ta không biết có khi còn dễ chịu hơn !". Hắn cười khổ nói "Ta muốn ngươi cẩn thận thôi ! ". Niệm Băng nói "Cẩn thận có ích gì ? đến các ngươi còn khó đối phó chứ nói gì đến ta ! ". Hắn lắc đầu nói "Ngươi quá coi thường sức mạnh của ý chí ! ". Niệm Băng lắc đầu thở dài nói nhẹ ... Im Lặng một lúc lâu sau , Niệm Băng nhìn ra ngoài trời rồi nói "Phiền các nàng chắm sóc cha mẹ giúp ta một lúc ! Quang , Linh Cực , Khiết Băng , ba người các ngươi đi theo ta ! ". Nghe nói vậy , hắn không ý kiến mà đứng dậy đi theo Niệm Băng . Linh Cực thì kéo Khiết Băng đang giận hờn ra ngoài mà bước theo bước cha . Ra giữa sân , Niệm Băng đứng nhìn trời mất một lúc rồi nói "Được rồi ! ta muốn từ bây giờ các ngươi ngày nào cũng phải luận bàn với nhau cả ngày ! không được nghỉ ngơi một phút nào cả ! ". "Ta muốn các ngươi dùng hết tất cả khả năng của mình ! không được nương tay ! nếu không sẽ bị phạt ". "Được dùng hết tất cả khả năng phải không? ". Khiết Băng gian xảo nói "Phải ! ". Niệm Băng gật đầu nói "Vậy được rồi ! ". Khiết Băng liếm môi nhìn hắn nói "Ặc...sao mình thấy có mùi vị nguy hiểm nhỉ ...! ". Hắn khổ sở nghĩ
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang