[Dịch]Trò Chơi- Sưu tầm
Chương 2 : Rừng rậm ?
.
" Sao nóng thế nhỉ ? Khoan đã !? nóng ? thời tiết này đang 11-12 độ C thì nóng thế nào được ? " . Hắn giật mình mở mắt dậy
Đập vào mắt hắn là khung cảnh cực kỳ hoành tráng , toàn cây là cây ( ="= ) , càng giật mình hơn là xung quanh người hắn đang được bao bởi 1 đoàn ánh sáng màu trắng và hắn đang lơ lửng so với mặt đất 10cm .
Một giọng nói điện tử không chút tình cảm vang lên trong đầu hắn : " Chủ thể đã có ý thức , kết thúc 1 lần duy nhất tự bảo vệ trong 5 , 4 , 3 , 2 , 1 , 0 , kết thúc ! ".
Khi tiếng " kết thúc" vừa nói xong , đoàn sáng xung quanh người hắn đột ngột biến mất .
" Uych " . Cơ thể hắn được tiếp xúc thân mật với đất mẹ thân yêu nhưng lúc này hắn không có cảm giác đâu đớn gì cả , mặt hắn đần ra đến hơn 10 phút , hắn ngơ ngác nhìn xung quanh .
Mãi đến khi giọng nói điện tử lại vang lên : " Nhiệm vụ chính hiện tại : Sống sót 8 tháng trong khu rừng này . Xét chủ thể là người chơi mới và có huyết mạch đặc biệt, cấp cho dao quân dụng đặc biệt và thuốc thức tỉnh huyết mạch 10% . Nhiệm vụ hoàn thành : thưởng 10000 điểm , nhiệm vụ thất bại : tử vong " .
Há mồm nhìn 1 con dao màu đen và 1 viên thuốc màu đỏ từ trong hư không tự nhiên xuất hiện trên tay mình , hắn tiếp tục mất thêm 10 phút nữa để từ từ tỉnh táo .
" Chẳng lẽ đang nằm mơ ? ngồi chơi game nhiều quá cũng mơ ? sau này phải chơi ít đi mới được " . Hắn lẩm bẩm
Ngồi dậy , phủi qua quần áo, hắn tự véo mình một cái . " Đau ?? đây không phải mơ ? " . Hắn hét to lên
Cố gắng đè nén nỗi sợ hãi , hắn tự suy nghĩ xem là chuyện gì đang xảy ra , không có đáp án , hắn chợt nhớ ra giọng nói điện tử trong đầu mình .
Như tóm được cọng rơm cứu mạng , hắn liên tục gào lên : " Ê này này , alo , có ai ở đây không , mợ nó , có ai không , cái giọng nói chết tiệt đâu rồi , ê alo alo ..." .
Gào khản cổ , hắn lại tiếp tục gào trong đầu hắn , hình như là cái chủ nhân giọng nói kia cũng mất kiên nhẫn với hắn nên nói một câu : " Chủ thể hiện tại không có quyền hỏi , phải hoàn thành ít nhất 1 nhiệm vụ mới có quyền đưa ra câu hỏi ! " .
Nghe xong , hắn im lặng , hắn không phải là đứa thiếu suy nghĩ , có kinh nghiệm cầy tiểu thuyết hơn 4 năm ( =)) ) hắn tự nhiên hiểu rõ là mình vừa nhờ 1 nguyên nhân chết bầm nào đó mà bị vướng phải chuyện này .
Không rảnh phân tích nguyên nhân xảy ra , phương châm của hắn là " Việc đã qua cho qua luôn " . Nên hắn kệ không thèm nghĩ đến tại sao lại ở đây nữa , nhưng dù vậy hắn vẫn liên tục hỏi thăm tổ tiên tên nào làm mình bị vướng vào chuyện này .
Cầm lên con dao quân dụng đặc biệt , cảm giác đầu tiên của hắn là lạnh và hơi nặng , làm động tác đâm vài nhát trong không khí , hắn đứng dậy , đi lại gần 1 gốc cây bên cạnh hắn .
" Phập " . Lưỡi dao không chút trở ngại đâm hết vào thân cây to , hắn giật mình sau đó mừng như điên vì khi đâm , hắn hoàn toàn không thấy có một chút cản trở nào cảm giác giống như đâm vào bãi cát vậy ! .
" Dao tốt , dao tốt ! " . Hắn lẩm bẩm nhưng sau đó hắn lại suy nghĩ : " Khoan đã , lúc nãy hình như có nói con dao này đặc biệt ? nó đặc biệt ở đâu nhỉ ? " .
Vừa nghĩ xong , con dao lóe sáng 1 cái rồi biến thành 1 chiếc nhẫn màu đen nằm trong tay hắn .
Kinh ngạc nhìn cái nhẫn màu đen trong tay , hắn ngẫm nghĩ một chút rồi , nhìn vào chiếc nhẫn . Chỉ thấy chiếc nhẫn lúc biến thành dao , lúc biến thành nhẫn , biến đi biến lại liên tục . Nghịch chán hắn đeo chiếc nhẫn lên ngón trỏ tay phải rồi cầm viên thuốc lên xem .
2 đồ vật này cực kỳ quan trọng với hắn vì đây là vật duy nhất có thể cứu mạng hắn và giúp hắn sống qua 8 tháng ở khu rừng này .
Chỉ thấy viên thuốc này màu đỏ , không có mùi hương hay gì đặc trưng cả , nhìn nửa ngày không thấy viên thuốc có gì khác lạ , hắn liền bỏ viên thuốc vào túi .
Hắn chả ngu gì ăn ngay viên thuốc đó cả , thứ nhất chưa biết tác dụng rõ ràng của nó , thứ 2 là không biết sau khi ăn xong có tác dụng phụ gì hay không nên hắn lựa chọn cất đi đã rồi tính sau .
Đánh giá tình hình xung quanh , đây là một khu vực cực kỳ âm u , ánh sáng mặt trời hầu như không thể chiếu qua những tán cây to của khu rừng được nên không khí ở đây khá là ẩm , ở đây hầu như không tồn tại đường đi , khắp nơi toàn là cây cỏ đan xen lẫn nhau mà chính khu vực của hắn đang đứng cũng là một bãi thực vật mà hắn không biết tên .
Hít sâu một hơi , cố gắng đàn áp các cảm xúc tiêu cực , việc cần làm của hắn bây giờ là phải bình tĩnh , lạc quan và quan trọng nhất là phải đi tìm nước , một người có thể sống 3 tuần nếu không có thức ăn nhưng không thể sống quá 3 ngày nếu không có nước , hắn biết đc điều này nhờ xem các chương trình sống ngoài hoang dã ở kênh truyền hình discovery .
Bước đi được vài bước , hắn nhận ra một điều là ..... hắn không có bất kỳ một đôi giầy hay đôi dép nào để đi cả , do hôm qua hắn đi ngủ mà =.=" chả có ai đi ngủ mà đi theo giầy hoặc dép mà phải không, việc này khá quan trọng , chân hắn có thể bị thương và bị nhiễm trùng máu .
Hơi nhíu mày nhưng hắn mặc kệ , tiếp tục hít vào một hơi , hắn bắt đầu cuộc sống trong khu rừng này .
" Mình cần phải sống ! " Hắn mặc niệm trong lòng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện