[Dịch]Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta - Sưu tầm

Chương 7 : Chương 7

Người đăng: 

.
Nhà bếp đã chuẩn bị xong thức ăn, mọi người vừa ồn ào nói chuyện, vừa ngồi vây quanh bàn ăn cơm, nói đến nhiều nhất, chính là việc Lâm Yến mang quà tặng về. Mẹ chồng cùng em chồng, đại khái chưa từng trải qua hoàn cảnh như vậy, ngồi ở bên cạnh Lâm Yến, ánh mắt nhìn cô tràn đầy cảm kích, khiến Lâm Yến vô cùng cảm động trong lòng, cha mẹ cùng anh em của cô, nếu là giống mẹ chồng và em gái như vậy, quý trọng tấm lòng của Lâm Yến, thật là tốt biết bao. "Yến, con và Vĩ Lương bây giờ cũng khó khăn, tiêu nhiều tiền như vậy làm gì." Hàng xóm đi về hết, mẹ chồng cảm động xong rồi, lại bắt đầu nghĩ thương con trai, bà vào thành phố, thấy nhà con dâu cũng không có gì, cũng không bằng dân quê ngày một sống tốt hơn, trong lòng rất là ái ngại, lúc trước oán hận, giờ cũng hóa thành áy náy. "Mẹ, đại sự cả đời của Ngọc Lương, con và chồng phải lo cho em. Vĩ Lương đi làm mấy tháng, tiền nộp thuê nhà đúng hạn , tiền lương của ta đủ dùng, tiền mua đồ hôm nay đều là tiền Vĩ Lương kiếm được." "Yến, con cũng cần mua đồ trong nhà mình chứ, nhìn. . . . . ." Bà không dám nói nhà con dâu chẳng có gì, bà hối hận trước kia không cho con dâu sắc mặt tốt. "Mẹ, nhà chúng con sau này, sẽ tốt hơn ." "Ừ, sẽ." Mẹ chồng nói theo ý Lâm Yến nói. Ngày hôm sau, bác dâu cả Hoàng gia tới sớm tìm quay một vòng, không thấy bác dâu thứ đâu, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài, bác gái cả lấy chồng gần thôn, thế nhưng lại cùng cô nhỏ lấy chồng ở xa cùng đi tới, họ đưa cho Ngọc Lương quà tặng, một là ga giường bằng vải bông, người khác lại là một cái đệm, giá khoảng hơn mười đồng gì đó, tốt xấu cũng là lòng người, Lâm Yến nhìn mẹ chồng cũng không có nói gì , nhưng hành động sau của hai bà bác, làm cho mấy người ở đây cũng rất là giật mình, họ cầm tay Ngọc Lương, đeo vào một đôi vòng bạc, mấy vòng bạc xoắn lại với nhau, nặng trĩu rất đáng tiền, nhìn là biết là đồ gia truyền. "Tiểu Ngọc, bác cũng không còn cái gì tốt, vòng tay này, là bà nội cháu cho chúng ta làm của hồi môn, kiểu dáng không đẹp, cháu đừng chê." "Bác, cháu sao dám ghét bỏ." Không chỉ Ngọc Lương ngạc nhiên, Lâm Yến cũng cảm thấy kỳ lạ, cha chồng rời nhà bỏ con một đi không trở lại, người của Hoàng gia, đối với mẹ chồng đều là khinh bỉ, nếu không có đứa con trai Hoàng Vĩ Lương này, bọn họ có lẽ sẽ buộc mẹ chồng tái giá, mặc dù xã hội đổi mới rồi, nhưng bọn họ nếu là cố tình chèn ép, mẹ chồng chỉ sợ cũng không sống được, trước giờ, thân thích Hoàng gia nhìn mẹ chồng cho tới bây giờ đều là nhìn kẻ dưới, khi Lâm Yến kết hôn, bọn họ hi vọng hai người này đều học đại học, có lẽ có thể thăng quan phát tài, lúc đầu còn rất nhiệt tình sau thấy họ túng quẫn, cũng không còn tươi cười niềm nở, hôm nay sao lại vậy? Đội ngũ rước dâu, đã nghe thấy tiếng sáo và trống đi tới cửa thôn, hai bác dâu nhà Hoàng gia vội vội vàng vàng đến tham dự, họ cho Ngọc Lương quà tặng, là một bộ vật dụng trong giường, bốn bộ toàn làm từ vải bông, Lâm Yến làm trong ngành sản xuất, biết rõ ràng giá tiền, bên ngoài giá bán cũng phải 7-80 một bộ, chất lượng không thành vấn đề, in hoa không đẹp lắm, loại này ở nông thôn, cũng thuộc hàng cao cấp rồi, Lâm Yến chú ý thấy mẹ chồng có vẻ nghi ngờ, mới hiểu ra, những người thân thích này, bình thường không có hào phóng như vậy . Những quà tặng này, dĩ nhiên cũng nhập vào khối đồ cưới của Ngọc Lương, rồi sau đó, đồ cưới đều được để ở cửa nhà trai, khiến mọi người đều thấy. Những biến hóa này của thân thích bên nhà Hoàng gia, Lâm Yến cảm thấy rất là nghi hoặc, đời trước quà tặng cũng không tốt như vậy, Lâm Yến mua một bộ vật dụng trong giường, là xa hoa nhất rồi , đại khái tốn hơn hai trăm đồng, đồ cưới Ngọc Lương, không có gì có thể để cho dân quê cảm thấy có thể khen . "Chị dâu, cả đời em đều nhớ ơn lòng tốt của chị!" Ngọc Lương khóc đến nước mắt ràn rụa cáo biệt Lâm Yến. "Ngọc Lương, con gái đi lấy chồng phải sống cho tốt, đừng khóc, anh cô tí nữa tới, còn phải gặp cô nữa." lời này của Lâm Yến khiến cho nét buồn trên mặt Ngọc Lương càng sâu thêm. "Ngọc Lương, nước mắt tân nương là đậu vàng đó, cô cứ khóc vậy, chị phải lấy bồn để đỡ." Lâm Yến nhanh nhạy, nói đùa một câu. "Ha ha ——" Ngọc Lương vừa muốn khóc vừa muốn cười, biểu hiện trên mặt vô cùng quái dị, nước mắt cũng thu lại rồi. Chú rể cùng Ngọc Lương cùng hành lễ với bà Hoàng, ra hiệu phù dâu đỡ Ngọc Lương lên đường. Bà Hoàng nước mắt ràn rụa, nhìn con gái ngồi lên máy kéo rước dâu của nhà trai. "Yến, con đối với Ngọc Lương như vật, mẹ dù có chết rồi, cũng yên tâm." Bà lau nước mắt, "Nhờ có con, người Hoàng gia mới nhiệt tình đối xử với Ngọc Lương." Lâm Yến còn muốn nói mình không làm được gì nhiều, mẹ chồng vỗ vỗ tay của cô: "Kể từ khi Vĩ Lương lên đại học, trong tộc có đại sự gì, cũng phải gọi nó về bàn bạc, con lại hào phóng như vậy, làm cho các bà ấy cảm thấy Vĩ Lương rất quý cô em gái này , đối xử với em nó không tốt sợ tương lai nó biết chuyện." Thì ra là hành động của Lâm Yến có ảnh hưởng sâu xa như vật, điều này làm cho đau sót không dứt khi đời trước mình đối với mẹ chồng và em chồng nhiều sơ sót như vậy. Nhà trai đón dâu đều dùng máy kéo, thấy người mà Ngọc Lương gả cho, kinh tế cũng bình thường. Lâm Yến cùng mẹ chồng chịu đựng xóc nảy, đi tới nhà chồng Ngọc lương, ăn một bữa cơm, lại xóc nảy trở về, một ngày cứ như thế mà đi qua. Nhìn mẹ chồng bộ dạng buồn bực không vui, Lâm Yến quyết định ở lại nhà hai ngày, dù sao ngày mai là thứ bảy, Tiểu Tường không cần đi học. Mẹ chồng cô vô cùng mừng rỡ: " Con ở trong phòng của Ngọc Lương đi, con và Tiểu Tường ở cùng một chỗ, chật lắm." Bà vội vội vàng vàng giúp Lâm Yến trải giường chiếu, để cho cô lại cảm động trong lòng . Ngày hôm sau, Lâm Yến cùng mẹ chồng nấu cơm, thấy con trai ỉu xìu ngồi chơi ở sân, có chút chán nản. "Tiểu Tường, đố biết đây là gì?" Lâm Yến mở balo ra, lấy ra máy học tiếng anh. "Mẹ, mẹ mua lúc nào vậy?" Hoàng Bằng Tường vui mừng ra mặt. "Mẹ mua tủ lạnh được đại lý khuyến mãi, vốn là phải mua tủ lạnh loại 3000 đồng mới được, mẹ mua không đủ tiêu chuẩn, nhưng là vì mẹ lại mua thêm một cai máy giặt quần áo, người ở đại lý mới đồng ý." Bà nội nhìn cháu trai vui sướng như vậy, lặng lẽ hỏi Lâm Yến: "Cái đó để làm gì?" "Cho Tiểu Tường Học Anh ngữ ." "A, được, được, Tiểu Tường học giỏi, nhất định có thể thi lên đại học." "Mẹ, bây giờ con muốn nghe, nhưng lại không mang theo băng rồi ." Hoàng Bằng Tường nhỏ giọng mà nói. "Bà thấy ở nhà ông nội Bằng Huy cũng có cái như vậy, bà nội sẽ mượn cho con." Bà nội vừa nghe là cháu nội muốn học, vui mừng cười không khép miệng lại được, Lâm Yến cùng mẹ chồng thụ thập 1 chậu nhỏ đậu phụ khô không dùng hết, trần lại thịt, rồi bà mang ra ngoài. Cho dù làm đám cưới con gái không to, đồ chuẩn bị kiểu gì cũng phải có thừa, phong tụ ở đây, đồ còn dư lại, bao nhiêu cũng phải cho hàng xóm một ít, Lâm Yến dùng tô và mâm, thu dọn xong, chờ mẹ chồng biếu quà về, mình thì lấy bát cất vào giỏ lớn đựng đồ, dùng nilon che kỹ. Trước kia, nàng về cũng vội vàng, rất ít làm việc nhà, bây giờ nhìn thấy phòng ốc cũ kỹ, gia cụ đơn sơ, trong lòng không biết là tư vị gì, năm xưa mẹ chồng ly hôn, khổ cực nuôi lớn anh em Hoàng Vĩ Lương, cho Hoàng Vĩ Lương học lên đại học, lại không theo con trai hưởng phúc một ngày nào, chỉ có cô nhỏ Ngọc Lương tận hiếu, Hoàng Vĩ Lương giấu Lâm Yến, len lén cho bà một chút tiền xài, cuộc sống về già của bà mới bớt khổ cực. Lâm Yến tự trách không dứt, mình mất công nuôi một đám bạch nhãn lang bên nhà mẹ để, lại bỏ quên người của bên nhà chồng, cũng không biết Hoàng Vĩ Lương rất đau lòng, sau đó quan hệ của hai người cũng lạnh nhạt dần. Bà nội vui mừng ôm một hộp băng trở về: "Tiểu Tường, bà bác cũng không biết cháu học cái nào, bà ấy cho bà cầm về hết." Hoàng Bằng Tường cười đón bà nội, nhận lấy hộp trong tay bà, chọn một cái, sau đó nói với bà: "Bà nội, bà mệt không, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, cháu băng còn lại đi trả." "Không cần không cần, bà bác nói, anh Huy cháu khi về tự sang đây lấy, cháu cứ học đi." Lâm Yến kết hôn mấy chục năm, cũng không còn nghe được giọng nói vui mừng của mẹ chồng nhiều, trong lòng cô lại chua sót. Đoán rằng mẹ chồng không muốn vào nhà cô trong thành phố chật chội bí bách, không muốn đi cùng, Lâm Yến thừa dịp ở nhà hai ngày, dọn dẹp trong ngoài một lần, trong lòng mẹ chồng cảm động, đối với Lâm Yến đặc biệt hiền từ, con trai lấy vợ tám năm, lần đầu tiên bà tin tưởng con dâu mang lại phúc. Lâm Yến chưa từng nghĩ cho mẹ chồng, cũng không có được sự trìu mến của bà, trong lòng cũng ấm áp. Chủ nhật là ngày cô em chồng lại mặt, Lâm Yến giúp mẹ chồng làm một bàn thức ăn ngon, chồng của cô em là một anh chàng nông thôn anh tuấn, cùng với Ngọc Lương duyên dáng rất là xứng đôi, mẹ chồng thấy con dâu hiếu thảo, con gái gả được cho người tốt, cả ngày cười miệng không khép lại được, bà nửa đời cơ khổ, cuối cùng cũng khổ tận cam lai. Lâm Yến dẫn Hoàng Bằng Tường trở về thành phố, mẹ chồng nhất định bắt họ mang theo quả lựu cất trong vại lúa mạch. "Bà nội, không cần đâu, để lại cho bà ăn." Hoàng Bằng Tường rất hiểu chuyện từ chối. "Yến, con cầm đi, phải cho cả bác Lý đấy, bác ấy giúp đỡ mẹ và Tiểu Tường, phải tốt với bà ấy, cũng coi như tấm lòng của mẹ." Nhớ tới Lý Tuệ, Lâm Yến thoài mái nhận. Mẹ chồng chưa ở trong thành phố , chắc là gặp phải rất nhiều khó khăn, Lý Tuệ là một người nhiệt tình, sẽ không bỏ mặc. Cây thạch lựu này từ rất lâu rồi, vị chua ngọt rất ngon, Lâm Yến xách theo, mang con trai về. Vào khu nhà tập thể, thấy trong phòng Lý Tuệ một mảnh hỗn độn, Lâm Yến ảo não vỗ đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang