[Dịch]Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta - Sưu tầm

Chương 37 : Cha mẹ nhẫn tâm, bác sĩ nhiệt tâm.

Người đăng: 

.
Sau khi ăn no, tiễn khách đi, trái tim Lâm Yến vừa thở phào nhẹ nhõm thì mệt mỏi như thủy triều ập đến. Cửa hàng cô đóng cửa liên tục những ngày qua, buôn bán tự nhiên không tốt, vỗn định sau khi thằng hai kết hôn, chuyên chú kinh doanh, xế chiều cô muốn đi cửa hàng xem một chút, nhân tiện tránh mặt cha mẹ,cô hi vọng lần này để cha mẹ đi nhà thằng lớn một chuyến. Thằng lớn Lâm Giai Hào không tốt, vợ anh ta Diêu Tĩnh Văn lại càng không phải đồ tốt gì,hai người một mặt trăm phương nghìn kế moi móc tiền mồ hôi nước mắt của cha mình, một mặt không cho người họ Lâm đến cửa, đời trước Lâm Yến bị nô dịch quen đối với mấy cái này làm như không thấy, hôm nay, nhất định thế nào cô cũng phải tính kế một lần, nhất định phải làm hai bạch nhãn lang vì phụng dưỡng cha mẹ mà ra chút sức. Dự định mặc dù tốt, tiếc rằng cả người không còn sức lực, bước chân có chút lung lay, Lâm Yến không dám mạnh mẽ chống đỡ, không thể làm khác hơn là trở về nghỉ ngơi. Lý Tuệ nhìn ra tinh thần cô không tốt, muốn đưa cô đến bệnh viện, Lâm Yến lười chuyển động: “Em mệt muốn chết rồi, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, không có bệnh gì đâu, chỉ là mệt mỏi thôi.” Lý Tuệ cũng coi như là hiểu biết Lâm gia với người nhà Dương gia dĩ nhiên hiểu Lâm Yến chịu nhiều khổ cực, lúc này chắc là cả người đều rã rời, cũng không kiên trì nữa, một mình đi trước. Lâm lão mẹ đến đây dĩ nhiên không muốn về tay không, cùng chồng đi theo con gái trở lại Cư xá Tân Hoa, ánh mắt sáng rỡ đang muốn nói cái gì, nhưng bị Lâm Yến đoạt mở miệng trước: “Cha, cổng Tây cư xá có một phòng khám chung, cha mời bác sĩ đến đây giúp con, con rất mệt, chỉ sợ là bị bệnh.” Mặc dù ông Lâm trọng nam khinh nữ, nhưng nhìn bộ dáng này của Lâm Yến, lại thêm thanh âm mềm nhẹ khẩn cầu, dĩ nhiên khó mà nói được gì, một lời cũng không có quay đầu đi ra ngoài. “Mẹ, thức ăn vừa rồi gói lại, mẹ sắp xếp bỏ vào tủ vào tủ lạnh giúp con đi.” thật ra thì cũng không có cái gì, chỉ là mười mấy cái bánh bao, còn có một bàn con nít sớm ăn no rồi đi chơi, mấy món cuối căn bản là không động đến, Lâm Yến bèn gói lại đem về. “Cô còn sai tôi nữa à.” Lâm mẹ còn chưa có lấy được gì tốt, còn muốn làm giùm con gái, liền không nguyện ý, bà sợ nhất là làm việc, có thể lười liền lười, cho dù bộ dáng con gái nói chuyện cũng không có lực, bà cũng không muốn giơ tay làm. Kiếp trước Lâm Yến cũng không để cho mẹ mình làm gì, lúc này thật không ngờ lòng dạ bà nhẫn tâm như vậy, cho dù biết bà lười, trong lòng vẫn dâng lên chua xót, cô nằm lên ghế salon nghỉ ngơi không nói thêm gì. Lâm mẹ đi một vòng trong nhà, cảm thấy nhà con gái cái gì cũng tốt, liền dâng lên tâm tư muốn ở lại đây. Ghế salon phòng khách là kiểu Baroque, ở giữa là ghế ngồi ba người, bên trái là ghế đơn một người, bên phải là giường quý phi, lúc này Lâm Yến đang nằm trên đó, Lâm mẹ đi đến, ngồi vào bên cạnh con gái: “Yến, con là thật khó chịu sao? Mẹ ở lại chăm sóc con mấy ngày nha.” “Được rồi, mẹ, trước đó mẹ giúp con xếp mấy thức ăn đem về bỏ vào tủ lạnh đi, còn có, hôm này nhiều người đến, cũng không đổi dép đi trong nhà, trên sàn phòng khách đầy dấu chân, mẹ giúp lau dọn đi.” Lâm mẹ không nghĩ đến con gái thật bắt bà đi làm việc, lập tức phồng má, trợn tròn mắt, vẻ mặt tức giận. Lâm Yến không nghĩ cũng biết mẹ cô không muốn, cô nhắm hai mắt lại, nghe được tiếng thở ồ ồ bên cạnh, khẽ nhíu chặt mày, cũng không nói cái gì. Lâm lão mẹ phồng má hồi lâu, tiếc rằng con gái không có nhìn bà, cơn giận trong lòng càng lúc càng lớn, nhịn không được hung ác khiển trách: “Tôi thật khó khăn mới đến nhà cô một chuyến, không hảo hảo chiêu đã thì thôi, cô thế nhưng lại bày ra bộ dáng muốn tôi hầu hạ, Yến, cô càng ngày càng quá đáng.” “Mẹ, con là thật khó chịu.” Nghe thanh âm con gái mang theo tia nức nở, Lâm mẹ nhất thời ngẩn ngơ, lời khiển trách cũng không nói được, bà tức giận đứng dậy, lại đi một vòng lớn trong nhà, tính toán rốt cuộc là đi hay ở, chuông cửa vang lên, ông Lâm dẫn về một bác sĩ trẻ tuổi. Vị bác sĩ Tây y trẻ tuổi dùng ống nghe kiểm tra tim phổi Lâm Yến,cũng không chẩn ra bệnh gì, không thể làm khác hơn là đề nghị cô đến bệnh viện lớn một chuyến. “Mẹ, may là mẹ đến đây, Vĩ Lương không có nhà, con nằm viện cũng không có người giúp đỡ mua cơm.” Lâm lão mẹ vừa nghe con gái thật muốn bà chăm sóc, lập tức thay đổi sắc mặt, bà từng ở qua bệnh viện, lúc ấy con gái rửa mặt lau người cho bà, bưng phân nước tiểu, cái việc kia còn muốn bà làm, so với bà ở nhà nấu cơm cho lão già còn khó khăn phiền phức hơn nhiều. “Yến, cha con sắp phải thu hoạch táo rồi, trong nhà không thể bỏ được.” “Không phải cha nói táo đã hái tốt lắm rồi sao?” “Đúng là còn lại không nhiều, nhưng một năm chúng ta trông cậy tất cả vào vài mẫu vườn trái cây này, ít nhiều cũng có đến hai ngàn không thể qua loa được.” Hai đứa con Lâm Hoan theo bà nội đến đây, hôm nay lại trở về, cô đi tiễn, vừa quay lại nhà, ông Lâm còn đang muốn kiếm cớ đi, lập tức nói với Lâm Yến: “Để Hoan Hoan chăm sóc con đi, bọn ta phải trở về rồi.” “Cha, hai người đem chút bánh bao về, nhiều như vậy ăn không hết hư thì thật tiếc.” Lâm Hoan xách một bọc đưa cho cha mình, nhìn hai người họ nghênh ngang đi, chị em các cô đối với chuyện như vậy đã quen nên không trách, nhưng còn vị bác sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh lại không chịu đươc cha mẹ máu lạnh như vậy, anh ta lại cầm ống nghe, nghiêm túc nói với Lâm Yến: “Tôi kiểm tra cho chị thêm một lần.” Lâm Yến cười cười, ý bảo anh ta có thể tiến hành. Bác sĩ trẻ tuổi cẩn thân dùng ống nghe khám lần thứ hai, miệng còn nói thầm: “Không kiểm tra được bệnh gì a, làm sao lại mệt mỏi như vậy đây?” Cuối cùng, anh ta đặt ống nghe lên bụng, nghi ngờ hỏi: “Có phải chị mang thai hay không, sao tôi nghe được....” Anh ta nhíu lông mày lại: “chắc chắn là chị mang thai,chị thật sơ ý.” Lâm Yến cười khổ, dạo này bận quá lại sơ sót. “Chị!” vẻ mặt Lâm Hoan vui mừng, cô sống ở nông thân, trong lòng cho rằng nhiều con là có phúc, nhưng một trai một gái như vậy cũng rất tốt. “Cố ăn một chút, nghỉ ngơi cho tốt.” Bác sĩ trẻ thu dọn dụng cụ vào hòm, “Chị phải nhanh đến bệnh viện kiểm tra, thân thể của chị có chút gì đó là lạ.” “Được, cảm ơn anh.” Trong lòng Lâm Yến vui vẻ, mệt mỏi trên người dường như cũng ít hơn nhiều, không vui vì cha mẹ vừa rồi cũng ném đến chín tầng mây, cô đứng dậy cùng Hoan Hoan tiễn bác sĩ. Hoàng Vĩ Lương một lòng muốn con gái, những năm trước vì cuộc sống quá vất vả, cô không dám lên kế hoạch về phương diện này, hiện tại, mặc dù cũng không phải thời điểm tốt nhất, nhưng còn có biện pháp gì đây? Ông trời đã đem con bé đến rồi. Ngày hôm sau, Lâm Yến cũng không có đi bệnh viện, cô đến cửa hàng, cửa hàng không thể không buôn bán nha. Ba ngày sau, Lan Hương và Lâm Giai Bình trở lại, chân Lâm Yến đã bắt đầu sưng lên, nhấn ngón tay vào một cái tạo thành cái hố. “Làm sao chị sơ ý như vậy? Đều đã hơn ba tháng, lập tức liền sẽ có máy thai rồi, may là không có sơ suất gì.” Nghĩ đến Lâm Yến còn đến nhà mẹ cô một chuyến, Lan Hương càng áy náy, “Ngày mai, em đến trông cửa hàng, chị để Hoan Hoan đi cùng chị đến bệnh viện đi, chị thật lớn gan.” Trong lòng Lâm Yến cũng có chút hối hận, cô không cần thiết phải liều mạng như vậy, đời trước cuộc sống khó khăn làm cô luôn có thói quen quên mình, chưa từng quý trọng thân thể này, nếu không cũng không thể bị kích thích mà chết. Mấy ngày kế tiếp, Lâm Yến ở nhà nghỉ ngơi, cửa hàng để Lan Hương trông coi. Cuộc sống an bình, tâm tình sảng khoái, mấy ngày sau cô thấy hết mệt mỏi, Lan Hương cùng Lâm Hoan kiên quyết phản đối cô đến cửa hàng, Lâm Yến cũng không kiên trì, cố gắng điều chỉnh tâm tình, học cách nhàn nhã, học yêu quý bản thân. Lý Tuệ lại khóc lóc đến cửa...
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang