[Dịch]Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta - Sưu tầm

Chương 36 : Việc cưới xin của Giai Bình (4).

Người đăng: 

.
Lâm Giai Hào bình thường đều ở trước mặt chị em diễu võ dương oai, nhất là năm ngoái, dựa vào mình là Phó quản lý công nhân, mua một diện tích lớn trong phòng ở nhân viên một trăm hai mươi mét vuông, mùa xuân năm nay dọn nhà, vợ anh không cho anh mời người nhà qua, lần này vốn muốn mượn hôn lễ của thằng hai mà khoe khoang thật nhiều, không ngờ đến chị gái vậy mà ở biệt thự nhỏ, so với nhà anh cấp bậc lớn hơn, hơn nữa trang trí cũng rất có phong cách, đồ vật trong nhà được chạm trổ cũng rất tinh tế. Những thứ này làm trong lòng anh rất không thoải mái, ghen tỵ cùng không phục tất cả cùng bốc lên, nói chuyện liền vô cùng chua: “Hai người lần lượt đổi công việc, làm sao có thể có tiền mua nhà Cư xá Tân Hoa?” Có người nói như vậy đối với người thân của mình sao? “Bọn ta là đi cướp ngân hàng đó, tiền trong nhà còn cả bao lớn, mua nhà thì đã là gì!” Lâm Yến tức giận nói. Em trai thế nhưng nghi ngờ là cô vờ làm người giàu sang, anh cho là ai cũng giống anh sao, đối với người ngoài thì tân bốc với cha mẹ thì như là hàng xóm, làm ra vẻ mình là người có tiền. Lâm Giai Hào thấy không vui, vừa rồi chị gái phản ứng kịch liệt như vậy còn chưa từng thấy trong trí nhớ anh, cảm thấy chị gái thật không giống như trong trước kia. Sắp đến mười giờ, Lâm Yến kêu mọi người lên taxi đến nhà hàng. Chưa được bao lâu xe rước dâu liền đến. Lâm Yến chỉ thuê một chiếc xe con, hai chiếc xe buýt, bên trong xe buýt đầy người, sao đúng là một trăm ba mươi bốn mươi người? Hai trăm người sợ rằng cũng đến. Lâm Yến vội vàng tìm Quản lý nhà hàng: “Mấy món ăn kia chia đều cho mỗi bàn không cần thêm nhiều.” Sợ có người ăn không đủ no, Lâm Yến lại nói, “Cuối cùng lại xào cải trắng cay, đậu hủ chiên ớt, củ cải muối, lại trộn với cải cúc đi, chuẩn bị nhiều bánh bao một chút.” Quản lý nhà hàng cười hắc hắc: “Chị gái thật có tiền.” Lâm Yến không để ý đến ông, vài món ăn này cũng phải hơn ba mươi đồng, mười mấy bàn là phải thêm năm trăm đồng. Lâm Giai Bình mặc bộ mới, vừa sáng sủa lại đẹp trai, Lan Hương cao thân hình thon thả thanh tú, hai người đứng cùng một chỗ giống như đôi kim đồng ngọc nữ, làm người ta hâm mộ , người dẫn chương trình dắt họ đi qua phòng bao, dẫn đến nhiều khách khứa khen ngợi. Lâm Yến vây quanh mẹ cô, làm bà đi chào hỏi bà Dương, dù sao, người nhà trai cũng phải chủ động một chút mới đúng. Đáng tiếc, mẹ già hồ đồ không chỉ không nghe lời khuyên, còn trợn mắt bĩu môi, tỏ vẻ bà đối với hôn sự này rất là không hài lòng. Mặcdù trong lòng Llâm Yến buồn bực nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì, khẽ nói vào tai bà: “Nếu là hôm nay mẹ làm chuyện gì quá phận, làm hỏng hôn lễ này, không nói đến tiểu Bình thu thập mẹ thế nào, sau này con cũng không cho mẹ thêm một phân tiền.” “Cái gì? Cô lặp lại lần nữa!” Lâm mẹ ỷ người nhiều, biết Lâm Yến sợ mất mặt, cố ý lớn tiếng hỏi. “Mẹ! Có phải đầu người có chút đau hay không? Cố chịu đựng một chút rồi sẽ hết, hôm nay là ngày vui của tiểu Bình, mẹ vui mừng đến điên rồi sao?” Lâm Yến trợn mắt nhìn mẹ già hồ đồ. Lâm Giai Bình chú ý đến chỗ này khác thường, quay đầu nhìn mẹ anh, Lâm mẹ thấy trong mắt anh lóe tà quang, không khỏi co rúm lại một chút, lúc này mới để Lâm Yến dẫn qua mẹ Lan Hương chào hỏi. Lão cha biểu hiện còn được, theo sát vợ, không chỉ có hàn huyên cùng mẹ Lan Hương vài câu còn chịu trách nhiệm giám sát vợ, nói chuyện không cần khác người, đại khái là ông cũng sợ bàquấy rối. Người dẫn chương trình dựa theo ý Lâm Yến, đem chương trình rút gọn đến ngắn nhất, khách ngồi vào chỗ mình, anh liền nói vài câu dạo đầu, liền bảo trưởng bối vào chỗ để chô dâu chú rể làm lễ. Lan Hương không có cha, anh cả cô đen mặt nhìn chằm chằm mẹ mình, bà Dương vốn muốn đứng lên đi lên phía trước, lúc này lại ngồi xuống không dám động đậy, trong mắt Lan Hương chợt xuất hiện nước mắt. Lâm Yến gọi người dẫn chương trình vào, bào anh ta không cần gọi người lớn hai nhà tiến lên: “Để cho cô dâu chú rể hướng về phía cha mẹ hai nhà cúi đầu là được rồi.” Người dẫn chương trình trước đó được Lâm Yến dặn dò, biết hôn lễ này nhiều phiền toái, cũng liền khách chiều theo chủ, làm như Lâm Yến an bài, chào hỏi cha mẹ hai bên mới bắt đầu làm lễ: Bái thiên địa. Anh Lan Hương đại khái không nghĩ đến cái này, anh đứng lên tỏ vẻ phản đối, bất đắc dĩ người dẫn chương trình giơ lên cái loa nhỏ trong tay phóng ra âm thanh lớn nhất, làm cho lỗ tai mọi người trong phòng ong ong, cô dâu chú rể theo lời người dẫn chương trình chỉ dẫn, bái thiên địa cha mẹ rồi vợ chồng lạy lẫn nhau, kết thúc buổi lễ xong, người dẫn chương trình nói một câu “Đưa vào động phòng!” Hai người liền tay trong tay đi ra. Khách khứa kinh ngạc không dứt, không biết là xảy ra chuyện gì, thức ăn thế nhưng bưng lên như khua chiêng gõ trống. Mặt anh Lan Hương xanh mét, lật bàn mình một cái, người dẫn chương trình nói với khách: “Ăn cơm, ăn cơm, mọi chuyện đều xong rồi, về phần hai bên thông gia có chuyện gì, thì họ tự thương lượng.” Anh Lan Hương phất tay áo bỏ đi. Nhà hàng vội vàng bưng thức ăn lên một bàn mới, Lâm Yến gấp gáp chạy qua gọi mọi người vào bàn: “Mọi người ăn trước đi, anh cả nhà thông gí có ý kiến gì, tôi sẽđi hỏi thăm tốt.” Cô lại mang vẻ mặt mong đợi nhìn mẹ Lan Hương, “Bác gái thông gia, ăn cơm trước đi.” Mẹ Lan Hương thở dài, ngồi xuống, lúc này trái tim treo cao của Lâm Yến mới roi xuống. Rất nhiều khách ở trong núi ra, còn chưa có thấy hôn lễ trong thành phố, có mấy người bỏ lại đũa đuổi theo anh Lan Hương ra ngoài, phần lớn căn bản là không phải cái gì chí thân, chỉ buồn bực ăn nhiều chút. Lâm Yến nào có khẩu vị ăn cơm, cùng Lý Tuệ đi đến của phòng ăn, anh Lan Hương hầm hừ quay lại, thấy Lâm Yến, nổi giận đùng đùng hỏi: “Lan Hương đâu?” “Đi du lịch rồi!” Sắc mặt anh ta cực thối, Lâm Yến càng cao hứng, cười hì hì đáp, giấy hôn thú đã lĩnh, hôn lễ đã cử hành, cho dù hôn lễnày giống trò cười thế nào, dù sao thân thích Dương gia cũng đã biết Lan Hương đã gả cho người, người anh lòng dạ hiểm độc này còn có thể làm gì? Cùng lắm thì tương lai Lan Hương ít về nhà mẹ đẻ đi mà thôi. “Lan Hương có nói gì với cô hay không?” “Nói rất nhiều, anh là nói về chuyện gì?” Anh Lan Hương cắn răng: “Tôi còn thiếu nợ người ta ba ngàn.” “Là Lan Hương mượn, tự nhiên Lan Hương sẽ trả anh không cần quan tâm nhiều.” “Tất nhiên là tôi mượn.” “Nga, cái này tôi biết, bởi vì anh trai nhà thông gia có nợ bên ngoài, Lan Hương một phân tiền hồi môn cũng không có, chúng ta sẽ không vì vậy mà xem thường cô ấy.” Anh trai Lan Hương thở hổn hển một chút, anh sắp bị tức chết: “Chúng ta nhà thông gia này, cô không còn muốn?” “Có hay không cũng không sao cả, dù sao tôi nhiều anh chị em, rất phiền, nghe nói anh còn một em trai em gái, anh hai Lan Hương từ khi đậu trường quân đội liền không trở lại nhà, anh ta bây giờ đang làm chức vụ gì ở bộ đội nha, ở địa phương nào nhỉ, anh hình như cũng không biết đi? hình như anh ta đã kết hôn, cũng không có đưa vợ trở lại. May là anh còn có cô em gái Lan Hương này, nếu anh cũng không muốn lui tới, dù sao cũng không quan hệ gì với tôi, anh đại khái không cần bận tâm, con rận cũng không cắn người.” Đây là nhục nhã vô cùng của anh Lan Hương, năm đó anh muốn em trai đem tiền lương giao cho anh quản lý, vì vậy mà anh em bất hòa, em trai một đi không trở lại, mẹ già không biết lặng lẽ chảy bao nhiêu nước mắt, người trong thôn nhìn ra khác lạ, sau lưng đám tiếu có thể đánh gãy lưng anh ta, em gái lớn lấy chồng, em rể cùng anh đánh nhau một trận, hai nhà không nhìn lẫn nhau, bây giờ em rể này nhìn tốt một chút, nếu là còn không lui tới..... May là dù da mặt anh trai Lan Hương dày, cũng không thể không lo lắng. Lý Tuệ kéo Lâm Yến, mới vào cửa vợ chồng Lâm Giai Hào đang đi ra ngoài, thấy chị gái cũng không chào hỏi, Diêu Tĩnh Văn nói thầm một tiếng: “Giống heo ăn thực nhiều.” Hai vợ chồng nghênh ngang rời đi. Lý Tuệ khẩn trương nhìn Lâm Yến. Lâm Yến cười khổ: “Cha mẹ em suốt ngày hại em còn chu cấp nó, nuôi ra loại khinh người như vậy, nhứng thứ văn chương kia đều vào bụng chó rồi đi.” Lý Tuệ không biết an ủi Lâm Yến thế nào, không thể làm gì khác hơn là kéo tay cô, đi đến một bàn trống ngồi xuống, nhà bếp bắt đầu đem mì canh chua lên, hai người ăn một chén lại gắp một vài miếng thịt lá sen rồi từ từ ăn. Thức ăn xuống bụng, tâm tình Lâm Yến tốt hơn chút, cô thấp giọng nói cho Lý Tuệ: “Em biết hôm nay sẽ không thuận lợi, mới sắp xếp hôn lễ thành như vậy. Vốn là đề phòng bà mẹ hồ đồ của em. Về phần anh trai Lan Hương chẳng qua là thấy anh ta như con thiêu thân, có chút đề phòng, không ngờ chó ngáp phải ruồi, nếu không phải vội vàng kết thúc lễ thì không biết hôm nay nháo đến thế nào.” “Sao không để anh ta ở lại không cho đi đưa Lan Hương?” “Nghe nói lần đầu gả Lan Hương, anh ta ngăn lại không cho đi, chú rể đánh nhau với anh ta, Lan Hương là bị cướp đi, hôn lễ bị loạn cũng không tiến hành nghi thúc, anh ta và chú rể đánh nhau đến bể đầu chảy máu.” “Người này thật kinh tởm, em gái tốt như vậy liền hủy trong tay anh ta.” Lý Tuệ nghĩ đến anh trai yêu thương mình, nhất thời cảm thấy mệnh chính mình còn không khổ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang