[Dịch]Trọng Sinh Ta Yêu Nhà Ta - Sưu tầm
Chương 18 : Bạn học.
.
"Vĩ Lương à, địa điểm họp mặt lần này là ở phòng đa năng tầng bảy khách sạn Hoàng Hậu, Hải Lâm chịu toàn bộ chi phí. Đúng tám giờ tối bắt đầu, bảy giờ rưỡi vợ chồng cậu nhất định phải đến nha." Hướng Huy dặn dò một lần nữa qua điện thoại.
"Để một mình Hải Lâm trả hết tất cả chi phí, có phải không ổn lắm hay không?" Hoàng Vĩ Lương rất tốt bụng, lo lắng sẽ gây khó khăn cho bạn học.
"Có cái gì mà không ổn, bây giờ cậu ta mở một nhà máy sản xuất thuốc, mỗi ngày thu vào cũng hơn một vạn đó, bỏ ra một vạn để vui chơi với bạn bè thì tính là gì đâu, cậu nhanh đến đi nhá ." Bất chợt bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của một người khác. Ha ha, đây gọi là gì nhỉ? Ăn hôi sao?
Lâm Yến kinh ngạc nhìn Hoàng Vĩ Lương: "Bây giờ người giàu cũng không dễ làm nha, ha ha, khó trách lại có câu nói heo mập cũng sợ, heo gầy cũng sợ."
" Nói linh tinh cái gì đó, thay đồ nhanh lên em, sắp đến giờ rồi." Bạn học cũ cũng đã xa nhau hơn mười năm, Hoàng Vĩ Lương kích động đến nỗi tâm tư đã bay đi trước rồi.
Phòng để tụ hội được trang hoàng thanh lịch, có phong cách rất khác biệt, bàn đặt xung quanh được trải khăn trải bàn trắng noãn, bày đồ uống cùng điểm tâm, đã có tới hơn bốn mươi người đến, họ ngồi bên cạnh nhau lẳng lặng cầm đồ uống, tất cả đều là những người bạn thân thuộc, bên trong thỉnh thoảng lại có tiếng khóc nỉ non của mấy bạn học lâu ngày mới được gặp lại nhau, đến tám giờ tối buổi tiệc chính thức bắt đầu, một người bạn học nam đứng ra chủ trì gọi mọi người tập trung lại, rồi giới thiệu với bạn bè người thân của mình. Mọi người cùng cười đùa một hồi, sau đó là đến thời gian tự do hoạt động, Lâm Yến ngồi một bên cẩn thận quan sát, những người bạn đang đi làm ở nhà máy, phần lớn đều tương đối ngượng ngùng, những người làm ăn kinh doanh cùng với nhân viên nhà nước thì sôi nổi hơn.
Một cô gái mặc bộ đồ công sở màu xanh ngọc như bướm lượn vườn hoa tự do đi lại chung quanh , Lâm Yến nghe cô ta nói phòng phòng ốc ốc gì đó, cũng tò mò quan sát.
"Dương Vân, cậu nhìn Mã Thiến mà xem, cũng chỉ là người môi giới nhà đất, ai không biết còn tưởng rằng cô ta là bà chủ địa ốc đấy." Hai cô gái mặc quần áo thời thượng,có vẻ đứng lâu thấy mệt mỏi nên đi tới ngồi ở bên cạnh Lâm Yến, một trong hai người tỏ vẻ coi thường nho nhỏ nói thầm.
"Tuệ Linh, cậu vẫn như trước đây, không ưa Mã Thiến."
"Vậy cậu thì ưa cô ta hả ? Một cửa hàng mặt tiền mà giá tới tám mươi vạn, đúng là ăn thịt người mà, vậy còn không biết xấu hổ mà đi chào hàng khắp nơi."
"Thật ra thì cô ta nói cũng hợp lý, tiền đặt cọc mười vạn, về sau tiền cho thuê nhà cũng đủ tiền để hoàn vốn rồi, mình có chút động lòng."
"Hừ, ai so được với cậu, người giàu có!" Khiếu Tuệ Linh có chút giận dỗi, đứng lên đi qua chỗ khác.
"Thật đúng là, mình làm sao bằng được người nào đó, cả năm chỉ để ý tới trang phục và phụ kiện, của cải cũng treo hết trên người rồi, bây giờ lại kêu không có tiền." Dương Vân nói thầm.
Lâm Yến liền nhìn qua quần áo của cô gái vừa mới đi, quả nhiên toàn thân đều là đồ "Chanel" . Mấy năm nay, phụ nữ giàu có, khá giả của thành phố Y đều ưa chuộng nhãn hiệu "Chanel" này.
Cô đang suy nghĩ thì lại nghe thấy mộ cô gái ngồi sau lưng nói: "Ôi, cậu có nghe nói gì không, Tề Tuệ Linh ly hôn rồi, hình như lại tìm được một tên chồng giàu có."
"Cái gì mà giàu có, đó chỉ là một tên lừa gạt thôi. . . . . ."
Xem ra, bạn học nữ của Hoàng Vĩ Lương, cũng rất nhiều chuyện a, Lâm Yến không muốn nghe những chuyện này nữa, bưng ly rượu đỏ lên, thảnh thơi đi về phía trước, vừa lúc Mã Thiến đi tới, không hổ là nhân viên kinh doanh, nàng lập tức tươi cười nâng chén với Lâm Yến : " Cô là vợ của Hoàng Vĩ Lương- Hoàng phu nhân phải không? Chúc sức khỏe!"
"Chúc sức khỏe! Cô cứ gọi tôi là Lâm Yến được rồi." Lâm Yến cũng không quen nói chuyện xã giao, cô hơi có chút ngượng ngùng.
"Tôi tên là Mã Thiến, làm ở công ty nhà đất Ức Long, công ty tôi mới khai trương một tòa nhà để bán và cho thuê, có 20 căn nhà mặt tiền, tôi cảm thấy rất đáng giá để đầu tư, đang giới thiệu cho bạn học." Nói rất lưu loát, đây chính là đang marketing sao, Lâm Yến rất bội phục thái độ chuyên nghiệp của Mã Thiến.
"Có ai cảm thấy hưng thú không?"
"Nghe nói cũng có nhiều người cảm thấy hứng thú, cô nghĩ xem, đặt tiền đặt cọc xong, chờ xây dựng hai ba năm, cửa hàng mặt tiền kia có thể kiếm tiền cho mình rồi, người bỏ vốn chỉ cần ngồi thu tiền là được, còn ở đâu có chuyện tốt như vậy nữa ."
"Ức Long Hào Đình phải không?" Lâm Yến nhớ tới, vị trí của nơi này vô cùng tốt, hai ba năm sau, phố kia được khai phá hết, tiền thuê một gian mặt tiền không được một vạn cũng được 8000.
Mã Thiến thấy Lâm Yến có hứng thú, lập tức bám tới , túm lấy tay của cô, tìm chỗ vắng người ngồi xuống: "Hoàng phu nhân cũng cảm thấy rất đáng đầu tư phải không?"
"Gọi tôi là Lâm Yến, cô nói chi tiết cho tôi xem, có chính sách ưu đãi gì không? Chính phủ không phải là không cho phép thanh toán trực tiếp sao?"
"Đó cũng chỉ là khẩu hiệu, họ nói vậy thôi, ngân hàng vì có thể thu lại khoản tiền cho vay, nên phải để thương nhân nhà đất nhanh chóng thu hồi vốn, họ có cách để làm thủ tục, ông chủ của tôi có người quen ở ngân hàng."
"Ông chủ của cô có cho chính sách ưu đãi gì không ?" Lâm Yến thử dò xét, thật ra có vài người lòng dạ độc ác, thường đi lừa cả người quen.
"Cô thông minh thật đấy, tôi cùng Hoàng Vĩ Lương là bạn học cũ, chắc chắn sẽ giúp cô, ưu đãi cao nhất của ông chủ tôi cho là một cửa hàng giá bớt được là 0,3%, tính ra là hơn hai vạn." Mã Thiến thấy Lâm Yến ngày càng hứng thú hơn, mỉm cười kéo cô cùng ngồi xuống một cái ghế, hai người đang nhiệt tình tán gẫu, Tề Tuệ Linh lộp cộp giày cao gót bước tới: "Mã Thiến, cô tích đức chút đi, mỏ quặng Hoàng Vĩ Lương làm đã ngừng sản xuất nhiều năm, khó khăn lắm cậu ấy mới thi được chứng chỉ giám sát, mới vừa có công việc, cô lại xúi giục chuyện gì khiến nhà người ta lục đục hả." Người này làm sao vậy, không thích Mã Thiến thì thôi, lại chọc gậy bánh xe phá hỏng chuyện làm ăn của người ta như thế?
Mã Thiến kinh ngạc nhìn Lâm Yến một cái, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Tề Tuệ Linh thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Mã Thiến, trong mắt toát ra vẻ hiểu chuyện, thấy Lâm Yến mất hứng cau mày, vờ cười nói: "xin lỗi Hoàng phu nhân, Mã Thiến chỉ thích nói linh tinh thôi. Thật ra thì, trước kia Hoàng Vĩ Lương học giỏi nhất lớp tôi, lẽ ra cuộc sống phải tốt nhất, không thể nghĩ đến cũng sẽ nghỉ việc. . . . . ." Bộ dáng có vẻ hả hê.
Lâm Yến vô cùng không vui, nhưng cô không muốn gây chuyện tại buổi họp lớp của Hoàng Vĩ Lương, liền vỗ nhẹ mu bàn tay của Mã Thiến: "Cô cứ giới thiệu cho tôi cũng có sao đâu, vợ chồng tôi không mua nổi, thì có khi bạn bè của tôi muốn mua thì sao."
"Đúng vậy a, đúng vậy!" Mã Thiến thấy Lâm Yến nói đỡ cho mình, khuôn mặt nở nụ cười cảm kích.
"Thật sự là tôi chỉ có lòng tốt bụng nhắc nhở, sợ cô về nhà càu nhàu với chồng, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng, thế nhưng lại không biết cảm ơn." Tề Tuệ Linh phẫn nộ nói, " Hoàn cảnh nhà cô thế nào làm sao mà tôi không biết., Sau khi về nhà Mã Thiến nhất định sẽ gọi điện thoại khuyến khích Hoàng Vĩ Lương mua cửa hang của cô ta, chuyện này không phải làm cho cậu ta càng tức giận với cô sao."
Ở đâu lại có loại người cứ thích gây phiền hà cho người khác thế này, Lâm Yến kéo Mã Thiến đứng dậy tránh ra chỗ khác, Tề Tuệ Linh thấy mình bị gạt sang một bên, giọng nói chanh chua liền cao lên mấy phần: "Nhìn quần áo hai người mặc mà xem, còn đòi mua nhà, chó đần mà còn đòi giả làm chó săn, hừ!"
"Đã không có điều kiện còn học đòi mặc hàng hiệu, đó mới chính là chó đần muốn giả mạo đi ? Chó săn căn bản không cần phải phô trương người ta cũng có thể nhận ra được." Lâm Yến sợ người khác chú ý tới họ, quay đầu lại cười nói, tay còn giơ ly rượu lên.
Tề Tuệ Linh đen mặt tới mức có thể bốc cháy .
Tìm nơi khác ngồi xuống, Mã Thiến cười nói: "Trước kia Tề Tuệ Linh theo đuổi Hoàng Vĩ Lương, lại không được đáp lại, cô ta không ăn được nho mới nói nho chua, cô đừng tức giận."
"Không nói đến cô ta làm gì. Mã Thiến, tôi đúng là có ý muốn mua cửa hàng mặt tiền , hơn nữa muốn mua tới 2, 3 căn, cô phải giúp tôi đạt được ưu đãi lớn nhất đó."
"Không thành vấn đề, nguyện vì bạn học cũ cố gắng!" Mã Thiến nhẹ nhàng cầm ly rượu cụng ly với Lâm Yến , hai người nhìn nhau cười một tiếng, cùng nhau uống cạn.
Mã Thiến giới thiệu cụ thể cho Lâm Yến tình hình hiện tại của việc mua bán, lấy số điện thoại của cô, rồi cười híp mắt rời đi, người có tiền nhất trong đám bạn học Lưu Hải lâm đã tới, cô gấp tới mức không chờ nổi để chạy qua đó, Lưu Hải Lâm kinh doanh dược phẩm, sẽ không hứng thú với việc mua cửa hàng, nhưng những bạn bè xung quanh anh ta, có thể sẽ có hứng thú, Mã Thiến muốn dùng bạn học này làm cầu nối, tiếp xúc nhiều hơn với người có thực lực về kinh tế.
"Xin chào, Hoàng phu nhân! Tôi tên là Dương Vân, Mã Thiến nói chuyện gì với cô thế?"
Lâm Yến kể lại lời Mã Thiến về chuyện mua cửa hàng ở tòa nhà cao ốc.
"Cô có cảm thấy việc đầu tư này có lợi không?"
"Ha ha, tôi cũng chỉ đoán mò thôi, trong thành phố, lãnh đạo vẫn luôn có ý kiến chỉ đạo, phải tu bổ sông ngòi để bảo vệ thành phố, nếu quả thật ý kiến này được thực thi, thì tòa cao ốc đó gần khu nhà của chính phủ, không chừng sẽ hình thành công trình nối liền , giá đất khu cao ốc sẽ tăng nhanh."
"Ai nha, cô nói thật có lý, Mã Thiến cũng chỉ nói là có khả năng lớn là sẽ thu được rất nhiều tiền, đó đều là chiêu tung hỏa mù, không có phân tích cặn kẽ như cô. Cô muốn mua phòng ốc sao?"
"Đúng vậy , cao ốc Mã Thiến đề cử cho tôi, tôi thấy rất có hứng thú."
"A, không trách được Mã Thiến đi đứng cũng khác trước, cô xem cô ta vui như được bay lên trời kìa." Dương Vân cùng Mã Thiến này, cũng không hợp nhau cho lắm, cô ta khom người chụm đầu cùng Lâm Yến , nhỏ giọng mà nói ra: "Cô cũng đừng tin Mã Thiến quá, miệng cô ta thì nói là vì bạn học giúp đỡ, thật ra cái phố kia cũng rất rối loạn, Ức Long Hào Đình lại là nơi gần con sông bẩn nhất thành phố, tôi thấy cô ta nói như vậy cũng hơi động lòng, đến tận nơi xem xét, ai nha, suýt nữa thì bị hun chết, cô thấy chỉ là tòa cao ốc đồ sộ, ngộ nhỡ việc cải tạo sông tới mấy năm mới hoàn thành, cô mua cửa hàng mà không thể dùng, đó không phải là công ty họ chiếm dụng vốn trắng trợncủa người ta sao ?"
"Cám ơn cô đã nói những điều này với tôi. Chỉ là, cải tạo con sông đó đã là việc cấp bách rồi, cô nghĩ xem, nếu muốn phát triển sản nghiệp nhà đất, trong thành phố đã không còn chỗ, họ đành phải phát triển khu vực sông thôi? Tính ra khu vực đó có rất nhiều đất đấy? Lại nói, thành phố làm sao có thể chừa lại một vùng đất lớn không có nhà cửa như vậy?"
"Cũng đúng, ha ha, cô nói chính xác hơn Mã Thiến nhiều, cô ta chỉ nói mò, đoán bậy thôi ." Dương Vân lấy cớ nói chuyện cùng một người khác, rồi rời đi.
Mã Thiến thấy một màn như vậy, trên mặt vẫn miễn cưỡng tươi cười, trong lòng rất là khổ sở, cô bận rộn hơn một tháng trời, còn chưa bán ra được bao nhiêu căn nhà, ký hợp đồng lại chẳng có cái nào, thật khó khăn Lâm Yến mới có hứng thú, Tề Tuệ Linh cùng Dương Vân lại còn ở sau lưng cô phá hủy đi.
Chỉ là, chính cô cũng hoài nghi với việc thu lại lãi từ những căn nhà mình bán, nếu như Lâm Yến thật sự muốn mua cửa hàng mặt tiền đó, Mã Thiến không biết khen cô ta tinh tường, hay là đang vờ ngớ ngẩn, những tòa cao ốc trong thành phố có rất nhiều , nơi đó thật sự không đủ sức cạnh tranh.
"Nói không chừng vợ Hoàng Vĩ Lương thật sự là kẻ muốn khoác lên vẻ ta có tiền, dù sao chồng cô ta trước kia học giỏi nhất lớp, nhưng bây giờ thì gia đình họ cũng bình thường thôi." Nghĩ đến đây, Mã Thiến lập tức buồn như đưa đám.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện