[Dịch] Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 58 : – Trừ răng không còn gì khác

Người đăng: fishscreen

.
Vì muốn giúp Thái Kinh trút nỗi hận trong lòng, đám quyền thần hoạn quan Vương Phủ, Đồng Quán, Lương Sư Thành, Chu Miễn ở trong triều đồng lõa đồng mưu, cấu kết với nhau, đồng thời điều động tay chân, sát thủ do mình nuôi dưỡng, muốn lấy tính mạng của Vương Tiểu Thạch để khiến Thái Nguyên Trường vui vẻ. Bọn họ đều phái ra các đạo nhân mã, có người đã ra tay, có người đã quay về, có người căn bản không gặp được Vương Tiểu Thạch, có người… giống như bốn người này, đã nhìn chằm chằm vào đoàn người Vương Tiểu Thạch. Cho dù đám người Vương Tiểu Thạch đều đã cải trang, nhưng bốn người này vẫn kết luận mình không nhìn sai, đây chính là mục tiêu. Bởi vì bốn người này đều xuất thân từ bổ khoái, khá là khôn khéo, giỏi về trinh sát truy tung. Bọn họ vốn thuộc Hình bộ, lúc đầu là tinh anh do Chu Nguyệt Minh một tay bồi dưỡng, sau đó được Đồng Quán nhìn trúng, thu nạp thành thuộc hạ bên cạnh hắn. Giống như những người khác, có thể thúc đẩy bọn họ tham gia nhiệm vụ gian khổ đuổi giết Vương Tiểu Thạch và đồng bọn này, dĩ nhiên phải có phần thưởng khiến những tinh anh (hoặc bại hoại) võ lâm này động tâm động ý. Phần thưởng đánh động được bọn họ có lẽ không giống nhau, nhưng cũng có điểm tương tự. Giống như Diệp Vân Diệt, Thái Kinh hứa hẹn với hắn là: “Nếu ngươi giết được Vương Tiểu Thạch, địa vị của Nguyên Thập Tam Hạn trước kia sẽ thuộc về ngươi. Ngươi ngồi vị trí này thật tốt, ngay cả Gia Cát Chính Ngã cũng phải nhường ngươi bảy phần.” Như vậy là đủ rồi. Đó giống như là người đứng đầu võ lâm thiên hạ, hơn nữa còn là do hoàng thượng công nhận, phê chuẩn, sắc phong. Còn như Đại Tứ Hỉ này, Đồng Quán hứa hẹn là: “Các ngươi giết chết Vương Tiểu Thạch, các ngươi chính là Tứ Đại Danh Bổ. Tướng gia nhất định sẽ thành toàn, ta cũng nhất định sẽ tiến cử.” Vậy là đủ rồi. Đối với bốn người Ngô Khai Tâm, Bạch Cao Hứng, Hác Âm Công, Thái Cảm Động, đây là chuyện mà bọn họ cả đời mong ước. Tứ Đại Danh Bổ danh chấn thiên hạ, hai đạo hắc bạch ai cũng ca tụng. Có thể làm Tứ Đại Danh Bổ thật tốt biết bao. Đáng tiếc bọn họ muốn làm Tứ Đại Danh Bổ, lại không học theo Tứ Đại Danh Bổ vốn không nịnh trên nạt dưới, không tham ô cướp đoạt, chỉ mưu lợi cho dân, giúp thiện trừ ác, kiềm chế cường hào, trừng phạt gian tham, mà lại đi theo con đường nịnh hót quyền quý, làm sát thủ, tay chân, đao phủ. Sau khi bọn họ cẩn thận nghiên cứu tuyến đường Vương Tiểu Thạch có thể chạy trốn, lại cẩn thận truy tìm, cuối cùng đã tìm được đầu mối. Bọn họ nhiều lần nghiên cứu và thảo luận, cũng hiểu rất rõ, xét theo lý trí, chỉ với thực lực của bọn họ thì chưa chắc có thể giải quyết được Vương Tiểu Thạch và bọn đồng đảng của hắn, do đó bọn họ cần tìm kiếm trợ thủ. Bọn họ cần trợ thủ mạnh, nhưng không cần quá nhiều, bởi vì quá nhiều người thì công lao sẽ ít đi. Cho nên bọn họ chỉ tìm một người, một người mạnh thật sự. Bọn họ đã chọn được, đó là Diệp Vân Diệt. Sau khi bốn người Hách, Bạch, Ngô, Thái nhìn thấy mục tiêu, đều rất nhẫn nại. Bọn họ không tìm nữ nhân, không tranh cãi, không uống rượu, không có hành động khác thường, đúng là bốn tên thợ săn tiêu chuẩn. Thợ săn giỏi cần phải bình tĩnh. Điều này khiến cho cả Thần Du Gia Gia cũng có điểm bội phục bọn họ. Bốn người này dù sao vẫn còn trẻ, lại có thể bình tĩnh tự kiềm chế, không vội không nóng nảy như vậy. Bản thân hắn ít nhất cũng rất hưng phấn, hơn nữa còn bực bội. Cho nên răng rất đau, đau đến mức khiến cho hắn hận không thể nhổ sạch cả hàm răng trong miệng. Có lúc đau răng, đầu cũng đau theo, đúng là lòng không chí lớn, nản lòng thoái chí, trừ răng thì không còn gì khác. Hắn lại không biết, bốn người trước mắt trước khi làm chuyện này, đã chà đạp, giày vò, cưỡng gian, làm nhục không ít nữ nhân, hơn nữa còn là Đồng Quán cố ý để cho bọn hắn làm bừa, mà nữ nhân phần lớn là do Chu Miễn dâng lên, đưa tới cho bọn hắn. Có loại nhân vật uy phong thiên hạ, quyền cao chức trọng này chống lưng, để nâng cao tinh thần trước khi đi, bọn hắn đương nhiên không từ việc xấu nào, không chuyện ác nào không làm. Trên thực tế, ngay cả dọc theo đường đi, bọn hắn cũng đã làm không ít chuyện như vậy. Bạch Cao Hứng thích xử nữ, hắn cưỡng gian bọn họ. Ngô Khai Tâm thích đàn bà, hắn uy hiếp bằng cách dọa giết trượng phu của bọn họ, ai cũng phải nghe theo. Thái Cảm Động không quá thích nữ nhân, thư đồng lại thành miếng thịt cấm của hắn. Hác Âm Công lại thích tất cả nữ nhân, hắn thích hành hạ bọn họ. Rất ít người (nữ) có thể giữ được tính mạng sau khi bọn chúng chơi đùa, ngay cả thân quyến gia nhân cũng thế. Có điều, một khi bọn hắn muốn làm việc (chính sự), sẽ có thể tạm thời kiềm chế, gạt bỏ tất cả những thói quen này. Bọn hắn muốn chuyên tâm làm cho thật tốt, làm xong rồi hãy nói. Chỉ cần làm cho tốt, lo gì không có nữ nhân? Muốn hoang đường, buông thả, tuyên dâm như thế nào cũng thoải mái. Cho nên bọn hắn kiềm chế không phải là vì muốn kiềm chế, mà là để sau này có thể tận tình phóng túng hơn. Điều này khiến Diệp Vân Diệt ngộ nhận rằng mấy người trẻ tuổi này rất bình tĩnh, không rượu, không nói, không sắc, chỉ làm việc. Thực ra hợp tác làm việc với người khác, quan trọng nhất là phải hiểu rõ người mà mình hợp tác. Không hiểu rõ thì sẽ không tín nhiệm, không tín nhiệm thì sẽ không làm nên chuyện. Thế nhưng, khi một ngóm người cùng nhau hợp tác làm việc, phân đoạn khó khăn nhất chính là vấn đề nhân sự. Nhân sự, vĩnh viễn còn khó khăn hơn làm việc. Làm thế nào để giết chết Vương Tiểu Thạch? Năm người có năm ý kiến khác nhau. - Dụ hắn ra, một đối một. Diệp Vân Diệt cảm thấy mình có vai vế khá cao, võ công cũng tuyệt đối cao minh hơn so với bốn tên mới ra đời kia, cho nên lúc hắn phát ngôn cũng chọn tư thế cao: - Một mình ta cũng có thể giải quyết hắn. Hách Âm Công không đồng ý. - Ngươi muốn giết một người, mục đích chỉ là muốn hắn chết; ngươi muốn một người chết, quyết đấu một chọi một là phương pháp tệ nhất. Hắn nói đến bên miệng, đã đổi chữ “ngốc” đổi thành chữ “tệ”, nhưng vẫn khiến Diệp Thần Du khẽ hừ một tiếng, mùi dầu thuốc lại càng sặc mũi. Đại Tứ Hỉ dù sao cũng là người giang hồ, bọn hắn đều từng bị thương, chợt ngửi được mùi rượu thuốc kia, khiến cho xương cốt bọn hắn đã từng bị thương đều không kìm được rên rỉ một chút. Ít nhất, trong lòng bọn hắn đã nghe, hết sức rõ ràng. Thái Cảm Động cũng bày tỏ ý kiến. - Diệp tiền bối anh hùng phong độ, đám vãn bối không thể sánh bằng. Chỉ có điều, đối phó với loại tiểu nhân hèn hạ như Vương Tiểu Thạch, nếu một đấu một quang minh chính đại, ngược lại dễ bị hắn thừa cơ hội. Chúng ta ở trong tối còn hắn ở ngoài sáng, nếu không lợi dụng ưu thế này, ngộ nhỡ làm lỡ mệnh lệnh của tướng gia và tướng quân, vậy thì đúng là thiên lý bất dung. Diệp Vân Diệt trầm mặc, cũng trầm mặt xuống. Lời này nghe khá lọt tai, hơn nữa phần sau có quan hệ quá lớn, hắn không muốn gánh lấy trách nhiệm này. Ngô Khai Tâm đúng lúc nói: - Đi cùng với Vương Tiểu Thạch đều là những kẻ làm xằng làm bậy, hơn nữa vô cùng hung ác, rất khó đối phó. Chúng ta dùng độc bỏ vào trong thức ăn và nước uống của bọn chúng, độc chết toàn bộ là tốt nhất. Đôi mày rậm của Diệp Vân Diệt khẽ rung lên. Bạch Cao Hứng lại cho rằng: - Nên dùng thuốc mê. Thừa dịp bọn chúng ngủ say, ta dùng thuốc mê hồn thổi vào, bọn chúng từng tên mềm nhũn gục xuống, vậy thì chúng ta sẽ thoải mái giải quyết. Hác Âm Công vừa rồi chỉ phê bình chủ trương của Diệp Vân Diệt, còn chưa đề xuất phương pháp, hiện giờ lại bổ sung: - Nổ chết bọn chúng. Hắn nhếch mép nói: - Chôn thuốc nổ trên đường bọn chúng nhất định phải đi qua. Ta có biện pháp lấy được thuốc nổ. Thái Cảm Động lại có diệu kế khác: - Trong bảy tám ngày tới, ít nhất bọn chúng sẽ phải qua sông ba lần. Ta quen thuộc thủy tính, đục thủng đáy thuyền của bọn chúng, xem bọn chúng có chết hay không. Biện pháp đã có. Một, thuốc độc. Hai, thuốc mê. Ba, thuốc nổ. Bốn, chìm thuyền. Bốn phương pháp này đều tốt, cũng là phương pháp ác độc nhất. Bọn họ đều nhìn về phía Diệp Vân Diệt. Dù sao hắn là tiền bối, bọn họ hi vọng hắn có thể chọn một trong đó, hoặc là chọn cả bốn, tốt nhất giao lại quyền lựa chọn cho bốn người bọn họ. - Dùng độc, dùng thuốc mê, nổ người tan xương nát thịt, đục thuyền chết chìm, không dùng gì cả. Trước mặt bốn người này, Diệp Thần Du chợt có một loại cảm giác chưa từng từng có, đó là một loại vinh quang thần thánh, khiến cho hắn cảm giác được hóa ra mình là một “nhân vật”, là một hảo hán, bất giác có phần vui vẻ: - Ta cũng biết Vương Tiểu Thạch không phải thứ tốt gì, nhưng ta muốn giết hắn thì sẽ giết hắn, tuyệt đối không làm chuyện lén lén lút lút. Loại chuyện đó, thích hợp để các ngươi đi làm hơn. Ta chỉ thích hợp quyết chiến mà thôi. Đại Tứ Hỉ đưa mắt nhìn nhau. Bạch Cao Hứng thăm dò: - Tiền bối cần gì phải cố chấp như vậy? Giết Vương Tiểu Thạch là được rồi. Diệp Thần Du nói: - Không phải cố chấp. Muốn giết người thì phải có sát khí, lén lén lút lút thì chỉ có thể trộm gà trộm chó, dựa vào cái gì để giết người? Ngô Khai Tâm thuyết phục: - Diệp gia, dù sao hoàn thành nhiệm vụ là được, mặc kệ là dùng thủ đoạn gì. Diệp Vân Diệt hỏi ngược lại: - Nếu như ngươi vì muốn có bạc, bảo mẹ ngươi đi làm kỹ nữ, có được không? Thái Cảm Động cười chuyển đề tài: - Bọn chúng đông người… chúng ta dùng ít đánh nhiều, dĩ nhiên phải dùng một chút thủ đoạn. Thần Du Gia Gia vẫn nói: - Một người dùng thủ đoạn nhiều, khó thành đại sư, làm việc luôn dựa vào thủ đoạn, khó thành người tài. Hác Âm Công cười lạnh nói: - Vương Tiểu Thạch cũng không phải người dễ chọc. Ngài cứ xem thử, Nguyên Thập Tam Hạn, Lục Hợp Thanh Long, Phó Tông Thư… đều bị bại trong tay hắn, ngay cả tướng gia cũng từng bị hắn uy hiếp, ngài thật sự muốn quyết đấu với bọn chúng sao? - Quyết đấu à? Đến đây đi! “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt hào khí ba vạn trượng, nói: - Ta chỉ sợ không có đối thủ tốt. Bốn người Hách, Thái, Ngô, Bạch lại nhìn nhau một cái. Bọn hắn tiếp tục theo dõi nhóm người Vương Tiểu Thạch, hơn nữa cảm giác được dường như không chỉ có bọn hắn chú ý đến đám người Vương Tiểu Thạch. Có một nhóm nhân mã, bọn hắn rất nhanh đã thăm dò được, biết rõ lai lịch. Có một đám người (hoặc một người) khác, bọn hắn lại hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí không biết là địch hay bạn. Bọn hắn quyết định phải ra tay trước, để tránh bị người ta chiếm công, đoạt mất tiền đồ tốt đẹp. Đối với việc Diệp Vân Diệt muốn “anh hùng tỷ thí”, bọn hắn đương nhiên cũng đã có kế hoạch. - Lão bất tử kia cho rằng mình là anh hùng. Hắn à? Ta khinh! Ngay cả thứ trong quần ta cũng không xứng, hắn chỉ là cẩu con bà nó hùng mà thôi. Ở trước mặt Diệp Thần Du thì Thái Cảm Động là người ôn hòa nhất, nhưng sau lưng lại chỉ trích kịch liệt nhất. - Chó ngoan không cản đường. Hắn muốn chết thì cứ đi tìm chết, lại ngăn cản tài lộ và tiền đồ của chúng ta. Hách Âm Công cũng rất bực tức đối với Diệp Vân Diệt. - Hắn chỉ là không có biện pháp, không biết tự lượng sức. Chúng ta không cần ngăn cản, cứ để hắn đi quyết đấu tìm chết. Chúng ta vẫn làm theo kế hoạch, lấy mạng của Vương Tiểu Thạch. Ngô Khai Tâm nói xấu sau lưng: - Chúng ta cứ làm chuyện của chúng ta, ai giết chết Vương Tiểu Thạch trước thì là công của người đó. Bạch Cao Hứng bỗng hỏi lại một câu: - Nếu như hắn đắc thủ trước thì sao? Ba người đều ngẩn ra. Hác Âm Công âm hiểm nói: - Hắn à? Già sắp chết chỉ còn lại một hơi, hắn có khả năng này sao? Bạch Cao Hứng hỏi: - Nếu như hắn thật sự có thì sao? Thái Cảm Động mỉm cười: - Bốn người chúng ta liên thủ còn sợ không bằng lão rùa đó sao? Bạch Cao Hứng vẫn hỏi: - Nếu như hắn thật sự tiên hạ thủ vi cường trước chúng ta thì sao? Có phải công đầu để cho hắn độc chiếm hay không? Ba người yên lặng một lúc. Vẫn là Ngô Khai Tâm lên tiến: - Nếu như hắn có thể, chúng ta sẽ giải quyết hắn, công lao vẫn là của chúng ta. Lúc này Bạch Cao Hứng mới gật đầu: - Ta chỉ chờ câu này. Hắn đã chờ câu này. Cuộc nghị luận của bọn họ bắt đầu từ câu này phát triển tiếp. - Nếu lão bất tử muốn tự mình ra tay, không bằng chúng ta cứ để hắn ra tay trước. - Đúng, nếu như hắn thất thủ, đó là chuyện của hắn; còn nếu như hắn đắc thủ, chính là công lao của chúng ta. - Giết Vương Tiểu Thạch khó, còn giết lão rùa lại dễ. - Cho nên, sao không để bọn chúng quyết một trận tử chiến trước, chúng ta lại tới dọn dẹp tàn cục? Bọn hắn quyết định để Diệp Vân Diệt làm tiên phong, không ngờ ngày thứ hai Thần Du Gia Gia lại tới hỏi bọn hắn: - Các ngươi đã quyết định xong chưa? - Quyết định cái gì? - Dùng phương pháp nào để đối phó với đám nghịch Vương Tiểu Thạch? Không phải các ngươi đã thương thảo cả đêm rồi sao? - Chúng ta? Bốn người lại nhìn nhau một cái, vẫn do Bạch Cao Hứng lên tiếng: - Chúng ta quyết định làm theo ý của Diệp gia, để hai vị anh hùng công công bình bình quyết đấu một trận. Diệp gia thần dũng cái thế, tất thắng không bại, lỡ may thất bại cũng có bốn người hậu bối chúng ta gánh vác. - Cám ơn, ý tốt của bốn vị, ta xin tâm lĩnh. Diệp Vân Diệt nghiêm túc nói: - Hôm qua ta đề nghị một mình chiến đấu với Vương Tiểu Thạch, chỉ là muốn thử xem liệu các ngươi cũng có dũng khí như vậy, công khai quyết một trận tử chiến với Vương Tiểu Thạch hay không. Không ngờ các ngươi trẻ trung khoẻ mạnh, còn không dám chính diện giao phong, vậy ta còn tranh cái gì? Như vậy đi, ta sẽ theo ý của các ngươi, dùng độc thì dùng độc, dùng thuốc thì dùng thuốc, nếu không đánh ngã được hắn, ta sẽ chống đỡ cho các ngươi, lấy xương sườn cho các ngươi làm xương, quang minh chính đại cho Vương Tiểu Thạch nhìn thấy, các ngươi hiểu rồi chứ? Bốn người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cùng kêu lên: - Đã hiểu. - Đã hiểu, đúng là đã hiểu. Bốn người lén lút giậm chân mắng. - Lần này đúng là đã hiểu thật! - Gừng vẫn càng già càng cay! - Không. Lão già này đã thích tranh giành, lại thích mặt mũi, trở về suy nghĩ một đêm lại còn sợ chết, đã muốn dùng kế của chúng ta, lại ỷ vào thân phận của mình, giả vờ như thánh nhân, còn tệ hơn so với chúng ta, đúng là đồ không biết xấu hổ! - Giả dối! - Hèn hạ! Lúc mọi người căm phẫn bất bình mắng Diệp Thần Du, lại quên mất tất cả kế độc, âm mưu, thực ra đều từ trong đầu bọn hắn nghĩ ra, từ trong miệng nói ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang