[Dịch] Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 52 : – Mỉm cười mưa đỏ lả tả rơi

Người đăng: fishscreen

.
Người đi đường ở khu vực này không vui vẻ, nhưng bọn họ vẫn tò mò. Nhất là khi bọn họ biết, nhân vật mà bọn họ cho rằng thần căm quỷ ghét, quyền khuynh thiên hạ, ở nơi này cùng với đám gian tặc tiểu nhân tát ao bắt cá, đốt rừng để săn, tiến hành vơ vét đối với nhân dân cả nước, bọn họ càng muốn cao bay xa chạy. Nhưng không phải mọi người đều đi được, tránh được, bất bình chưa chắc có thể đứng và kêu, bất phục chưa chắc có thể phản và kháng, bọn họ chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng, ủy khuất cầu tồn. Có điều, tuy bọn họ đã mất đi kỳ vọng, nhưng vẫn có hi vọng. Mặc dù mọi người không biết làm sao, nhưng vẫn có lòng hiếu kỳ. Hiếu kỳ nhất là nhìn xem những kẻ gian tà vô pháp, hại nước hại dân này cuối cùng sẽ có kết quả gì. Hôm nay bọn họ vừa biết được Tây Uyển xảy ra chuyện, lại có tin tức truyền đến, nói rằng thừa tướng còn bị người khác uy hiếp, mọi người đều nín thở chờ đợi, vươn cổ ngóng trông. Khi bọn họn biết người dùng một cung ba tên một mình uy hiếp quyền tướng Thái Kinh, lại là Vương Tiểu Thạch mà bọn họ luôn luôn ngưỡng mộ; mà Vương Tiểu Thạch một mình xông vào, nghĩa không chối từ, là để cứu hai tên hảo hán lúc trước đã đánh hoàng đế và tướng gia, càng khiến bọn họ khâm phục tôn kính, vui vẻ trong lòng. Bọn họ cũng nghe nói tại pháp trường và Phá Bản môn đều có người cướp tù, tấn công người của Thái đảng, Yêm đảng (đảng hoạn quan), chẳng lẽ là hảo hán trong thiên hạ cùng nhau tạo phản? Như vậy thì quá tốt rồi. Đáng tiếc, kết quả hình như không phải. Người cướp tù ở hai mặt đông, nam đã rút lui, nghe nói còn tử thương la liệt. Thái Kinh hình như cũng chưa chết. Vương Tiểu Thạch thì sao? Hắn ở nơi nào? Vì sao hắn không giết Thái Kinh, trừ một mối hại lớn cho quốc gia xã tắc? Nhưng phần lớn mọi người cũng không oán trách, bọn họ chỉ hi vọng Vương Tiểu Thạch có thể bình an vô sự là tốt rồi. Dù sao núi xanh vẫn còn, lo gì không có củi đốt. Bọn họ đều rất lo lắng cho an nguy của hắn. Bọn họ lại không biết, Vương Tiểu Thạch đã lẻn ra khỏi Tây Uyển. Biệt thự Biệt Dã được xưng là cực kỳ xa xỉ, tường đồng vách sắt, lại không giữ được Tiểu Thạch Đầu, một “tiểu nhân vật” đến từ một địa phương nhỏ bé ở phương xa. Hiện giờ Vương Tiểu Thạch đang ở ngay trước mắt bọn họ, nhưng bọn họ đều không ra nhận. Như vậy cũng tốt. Trên đời có một số đại nhân vật, ngươi nghe được những sự tích, chiến công, việc làm, hành vi bình sinh của bọn họ, có thể kính ngưỡng, hâm mộ, tưởng nhớ suốt đời, nhưng không nhất định cần phải gặp được mới thỏa tâm nguyện bình sinh. Phần lớn nhân vật tài ba, nếu như dùng diện mục chân thật, bản tính vốn có gặp nhau, tương giao, chưa chắc đã ghê gớm như danh tiếng của hắn hay trong tưởng tượng của ngươi. Huống hồ, Vương Tiểu Thạch cũng không cho rằng mình là “đại nhân vật” gì. Hắn luôn thích làm “tiểu nhân vật”, bởi vì chỉ có tiểu nhân vật mới có thể tự do tự tại, không cần gò bó, không cần bận tâm, như vậy thật tốt biết bao. Làm “đại nhân vật” quá cực khổ. Có điều, bất kể lớn hay nhỏ, hắn vẫn có chí, quyết chí và kiên chí làm một “nhân vật” . Làm người không thể không làm “nhân vật”, một nhân vật chân chính mới có thể dũng cảm gánh vác. Không có đôi vai sắt gánh vác chính nghĩa, không tính là một “nhân vật”. Do đó trong suy nghĩ của Vương Tiểu Thạch, đại nhân vật hay tiểu nhân vật đều không quan trọng, hắn chỉ cầu mình “là một nhân vật”, hơn nữa, hắn kết giao bất kể danh vị hay phú quý, chỉ hi vọng đối phương tốt nhất cũng là một “nhân vật”. Lúc này, dân chúng đều không nhận ra “nhân vật” Vương Tiểu Thạch, khiến cho hắn dần dần có thể đuổi kịp Chương Tuyền. Bóng lưng của Chương Tuyền rất đẹp, nhỏ gầy xinh xinh. Nàng giả trang thành nam, lại có một cảm giác tươi mát khác biệt, khiến Vương Tiểu Thạch bỗng nhiên nhớ đến một người. “Quách Đông Thần” Lôi Mị. Đó là một cô gái Vương Tiểu Thạch vĩnh viễn cũng không hiểu được, đã đoán không ra cũng sờ không rõ. Hắn không hiểu vì sao nàng lại phản bội giết chết Lôi Tổn, cũng không biết vì sao nàng lại phản bội Tô Mộng Chẩm. Hắn thậm chí cũng không rõ vì sao cuối cùng nàng lại trở mặt giết chết Bạch Sầu Phi? Vì sao? Hình như nàng là một cô gái trời sinh phản nghịch, chỉ thích ám sát. Nghĩ đến cô gái như vậy, Vương Tiểu Thạch bất giác không rét mà run, nhưng vẫn cứ nhớ đến nàng. Chương Tuyền đi rất lanh lẹ, nhưng cũng không xem là quá nhanh. Dường như nàng đang cố ý đợi hắn, chờ hắn đuổi theo. Lúc hắn đuổi theo, nàng cũng không để ý đến hắn, hơn nữa dân chúng chen chúc đến xem “náo nhiệt” và “hỗn loạn” vẫn còn nhiều, bọn họ cũng không tiện nói chuyện với nhau. Chờ khi Chương Tuyền vòng qua một góc tường cũ kỹ, đi đến bên cạnh một gốc cây đang rơi xuống những đóa hoa đỏ tươi, lúc này nàng mới dừng lại, che nửa khuôn mặt, cười khúc khích, lúm đồng tiền trên gương mặt ửng hồng tạo thành hai mảng mây hồng. Vương Tiểu Thạch nhìn một lúc, ngây ra một hồi, vội nhìn sang chung quanh. Chương Tuyền không vui hỏi: - Nhìn cái gì? Vương Tiểu Thạch nói: - Sợ người khác nhìn thấy. Chương Tuyền nói: - Sợ cái gì? Bọn họ không phát hiện ra đâu. Vương Tiểu Thạch nói: - Không phải sợ kẻ địch, quân đội, mà là sợ dân chúng. Chương Tuyền ngạc nhiên nói: - Dân chúng cũng đáng sợ sao? Vương Tiểu Thạch nghiêm mặt nói: - Sợ, đương nhiên sợ. Dân chúng là nước, hồ lớn sông lớn biển lớn. Còn bọn hoàng đế Triệu Cát, gian tướng Thái Kinh chẳng qua là thuyền, là đò, lớn đến mấy cũng chỉ có thể nhất thời đạp gió rẽ sóng. Một ngày nào đó nước có thể đẩy thuyền, cũng có thể lật thuyền. Hắn dừng một chút, sau đó lại cười nói: - Thứ ta sợ không liên quan đến những chuyện này… mà là cô cười lên xinh như vậy, đẹp như vậy, người khác nhìn vào, cho rằng dưới trướng Thái Kinh và Nhất Gia có nhân vật xuất sắc đến thế, chắc đều đi nương nhờ bọn họ rồi, chẳng phải là hại người sao? Chương Tuyền híp mắt cười. Nàng vén chiếc mũ của mình xuống, một sự thuần khiết và xinh đẹp của cái tuổi đôi mươi, cùng với nụ cười không sợ ánh mặt trời chiếu rọi đều hiện ra trước mắt. - Không ngờ. Nàng nói. - Không ngờ cái gì? Vương Tiểu Thạch hỏi. - Không ngờ ngươi đường đường là đại hiệp, lại biết trêu chọc một tiểu nữ như ta. Nàng như cười mà không cười, nhưng chỉ cần nheo mắt lại, gò má ngọc như hai cái bánh bao hấp lập tức hiện lên lúm đồng tiền thấp thoáng: - Ta không cứu lầm ngươi, không nhìn ra ngươi còn có chút lương tâm, biết cách làm ta vui vẻ. Những năm gần đây Vương Tiểu Thạch lưu vong nhiều nơi, hòa mình với bình dân áo vài, cười đùa thành quen, nhìn cô gái này lúc cười hai gò má phúng phính, một mảnh tuyết ý, lại giống như bánh bao hấp chín, liền trêu ghẹo một câu: - Cẩn thận cứu lầm đấy, có lúc lương tâm của ta nhỏ đến mức ngay cả mình cũng suýt nữa không tìm được. Chương Tuyền đang cười, lúm đồng tiền chợt sâu chợt cạn. Đột nhiên hai gò má ngọc lạnh đi, nụ cười đã không thấy nữa, lúm đồng tiền cũng lập tức bằng phẳng, biến mất. Chỉ nghe nàng nghiêm nghị nói: - Ngươi đừng gạt ta. Ta vì ngươi đã mất đi một cơ hội tốt để báo huyết hải thâm cừu cho cha mẹ người nhà. Vương Tiểu Thạch nghe được liền ngẩn ra, trong lòng lạnh đi. Lúc hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Chương Tuyền vốn thường hay cười, lúc này lại chảy ra hai hàng lệ xanh, còn đang lã chã tuôn rơi. Trong lòng Vương Tiểu Thạch càng rung động: Nữ nhân (này) sao dễ khóc như vậy, mới cười bây giờ lại trở thành khóc thảm. Hắn vội nói: - Cô, cô đừng giận, ta chỉ nói đùa thôi. Hôm nay cô trượng nghĩa cứu giúp, ta, ta rất… Chương Tuyền hừ lạnh một tiếng, sương lạnh trên mặt càng dày hơn, cắt lời: - Ta không thích nghe nói dối. - Không phải nói dối. Vương Tiểu Thạch vừa nói vừa lưu ý xem bình dân bách tính ở khu vực này có nhìn sang đây hay không: - Mặc dù cô đã cứu ta, nhưng cũng phải nói lý chứ! Hắn thấp giọng kháng nghị. Đám người rộn ràng kia lui lui tới tới, vừa lúc che chắn cho bọn họ. Hắn vốn định cảm tạ ơn cứu giúp của Chương Tuyền. Vừa rồi sau khi Thái Kinh hạ lệnh thả Đường Bảo Ngưu, Phương Hận Thiếu và quần hào cướp tù, nếu không phải vì an nguy của Chương Tuyền, hắn thật muốn mạnh tay đánh một trận, xem thử có thể giết chết tên gian hùng hại nước hại dân Thái Kinh này hay không. Nếu được thì có thể trừ một mối hại lớn cho dân, nếu không được thì nhiều nhất bỏ mạng đương trường. Nhưng Vương Tiểu Thạch không thể, hắn không thể để bằng hữu theo hắn hoặc vì hắn mà hi sinh. Hắn không thể hi sinh Chương Tuyền, cho nên hắn đành phải cố nhịn, thậm chí không thể sảng khoái giết ra khỏi phủ đệ Thái Kinh đã hao phí biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân. Hắn định cảm tạ Chương Tuyền thật tốt, nhưng hắn nhìn thấy cô gái này chợt cười chợt khóc, động một tí là oán người, động một chút là không vui, hắn lại nuốt lời cảm ơn vào trong bụng, muốn nói vài lời cứng rắn. Vì vậy lại chọc cho Chương Tuyền giậm chân, cau mày (nhưng mắt vẫn híp, dù là lúc tức giận cũng không mở lớn lắm), chống nạnh (đối với nữ nhân thì động tác chống nạnh giống như là một vị tiểu thư khuê các bỗng nhiên trở thành bà tám, nhưng cô gái này chống nạnh lại có một phong tư giống như vũ đạo vặn eo), mắng: - Hóa ra câu mà ngươi muốn cảm kích ta là câu này! Nàng lại bi thống dâng trào, nước mắt doanh tròng: - Ngươi bảo ta không nói lý? Nàng lại muốn khóc. Chợt một cơn gió thổi qua, gốc cây phía sau nàng rơi xuống một chùm mưa hoa, mỉm cười thành tuyết đỏ, ào ào rơi xuống trên sườn dốc, trên ngói, trên tường, trên đất, trên sườn núi. Trên áo, trên tóc, trên vai của Vương Tiểu Thạch và nàng. Giống như trong lòng cũng rơi mất một chút. Hoa rơi như mưa. Hoa rơi đầy đất. Hai người vốn đang định cãi nhau, lại vì một trận gió và hoa này, trong lòng đều có sự yên tĩnh của tuyết và trong vắt của trăng. Một lúc sau Vương Tiểu Thạch mới nói: - Ta không phải có ý đó. Chương Tuyền cười nói: - Vậy thì có ý gì, chẳng lẽ ta đã nói lý sao? Ngươi nói cũng không sai, chỉ là, sao cứ nói chuyện lúng ta lúng túng, nhìn đi nơi khác? Nàng có phần khinh miệt (dường như với mình nhiều hơn đối phương) nói: - Có lẽ, ta là một cô gái không đáng để ngươi chuyên tâm nhất trí.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang