[Dịch]Triệu Hoán Vạn Tuế - Sưu tầm
Chương 27 : Xà yêu
.
"Thật là một tiểu tử tham lam a, ngươi chẳng lẽ không biết thần khí chọn chủ, một khi nhận chủ, như vậy sẽ giới hạn chủ nhân sử dụng sao?" Phí Văn Lệ nữ hoàng cười.
"Vậy cho một trăm đầu thần thú đi!" Nhạc Dương đồng học yêu cầu không quá cao.
"Ngươi không sợ thần thú cắn trả, không những ngươi không sử dụng được, ngược lại bị chúng một ngụm nuốt vào bụng sao? Tiểu tử, mượn ngoại lực đều là bàng môn tả đạo, là phương pháp đần nhất ngu nhất, ngươi nếu là đem cái công pháp thần kỳ ngay cả ta nhìn cũng không thấu kia mà tu luyện, tăng lên tới cực cảnh. Vậy, cho dù là thần thú ở trước mặt của ngươi thì đó cũng chỉ là một con chó nhỏ, thậm chí là một con bé nhỏ không đáng kể như con kiến, ngươi cần gì phải bỏ gần tìm xa a?" Phí Văn Lệ nữ hoàng nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói: "Ngươi bây giờ tựa như vừa mới mọc ra chút lông vũ vẫn còn chưa học cách phi hành tiểu ưng, tựa như thay răng dài thành răng nhọn nhưng còn không có học được cách đi săn hổ con... Ở trước mặt của ngươi, có vô biên vô hạn bầu trời mặc cho ngươi bay lượn, có cả vùng đất rộng lớn bao la bát ngát mặc cho ngươi chạy nhảy, ngươi chỉ cần dũng cảm thể hiện bản lĩnh chính bản thân ngươi! Còn nữa, ngươi vốn là một nam tử hán tràn đầy kiêu ngạo, thật sự cần trợ giúp của ta sao? Tiểu tử, ở trước mặt của ngươi, ta cũng không phải là xà yêu nữ hoàng, ta chỉ là một nữ tử yếu ớt ngay cả thân thể cũng không có..."
"Ngươi là một nữ tử yếu ớt?" Nhạc Dương đồng học nghe mà cảm giác như đầu mình bị đập vô.
"Đối với người khác mà nói, ta rất cường đại, bất quá ở trước mặt của ngươi, ta thế nhưng lại là một nữ tử yếu ớt. Ngươi xem, mới vừa rồi ngươi lấy tay mạnh mẽ phi lễ ta, ta đều không thể ngăn cản!" Trên khuôn mặt tuyệt thế thiên nhai của Phí Văn Lệ nữ hoàng toát ra vẻ tiểu tức phụ (cô vợ bé nhỏ) điềm đạm đáng yêu bị khinh bỉ.
"ta phi lễ ngươi?" Nhạc Dương choáng, đây coi như là phi lễ? Mình chẳng qua là tò mò, đưa tay sờ sờ... Aiz, được rồi, sờ sờ coi như là phi lễ đi, ai bảo nàng ta là nữ hoàng bệ hạ làm chi!
Phí Văn Lệ nữ hoàng khẽ thở dài một hơi: "Ta tình nguyện mình không phải là xà yêu nữ hoàng, ta tình nguyện biến thành một cô gái loài người bình thường có thể tự do tự tại chạy dưới ánh mặt trời, cho dù phải mất đi hết thảy cũng so với ngủ say ở cái hắc động không gian này tốt hơn rất nhiều! Tiểu tử, có lẽ ngươi sau khi rời khỏi đây, một năm cũng không cách nào tiến vào nơi này. Nếu như năng lực của ngươi không đột nhiên tăng mạnh, có lẽ cần một năm, mười năm thậm chí trăm năm, ngươi mới có thể gặp lại ta, mà trong khoản thời gian ấy, ta lại phải một mình tịch mịch ở trong mộng cảnh cô độc..." –Trucxinh-
Nhạc Dương có điểm đồng tình với vị nữ hoàng bệ hạ này, mất đi tự do, đích thật là điều đáng sợ. Nhất là lại bị vây ở trong hắc động đến cả vạn năm…cho tới tận bây giờ vẫn không cách nào đạt được tự do, nếu đổi lại là mình, đoán chừng đã điên rồi cũng nên!
"Cần trợ giúp sao? Ta có thể làm chút gì đó?" Nhìn thấy trong mắt Phí Văn Lệ nữ hoàng tinh thần chán nản, trong nội tâm Nhạc Dương bỗng nhiên sinh ra một loại ý muốn bảo hộ của đại nam tử hán, cảm thấy vị nữ hoàng bệ hạ xinh đẹp này danh tiếng mặc dù lớn, nhưng trên thực tế trải qua cuộc sống tù phạm, những thứ khác không nói, chỉ là ngủ say vạn năm thì đủ thảm.
"Trở nên mạnh mẽ, trở nên so với ta còn mạnh hơn, so sánh với kẻ tạo ra cái hắc động phong ấn này càng mạnh hơn, như thế mới có thể đưa ta rời khỏi cái lao tù này!"
Vừa Phí Văn Lệ nữ hoàng nói mà Nhạc Dương muốn hôn mê tại chỗ. Cái này nói thì dễ, nhưng làm được lại là một quá trình đầy gian nan cùng khó khăn! Nhạc Dương cảm giác mình hay là đi ra ngoài trước rồi tính sau, hiện ở trong này quá lâu hắn có chút mệt mỏi. Vừa nghĩ vậy hắn lập tức hướng Phí Văn Lệ nữ hoàng hỏi: "Ta làm thế nào đi ra ngoài?"
Vừa thấy Nhạc Dương muốn rời đi, lúc này, trên mặt Phí Văn Lệ nữ hoàng hiện lên một chút lưu luyến, bất quá nàng rất nhanh khôi phục tự nhiên, mỉm cười gật đầu: "Ta lập tức đưa ngươi đi ra ngoài, bất quá bởi như vậy, ta cần tiêu hao đại lượng linh khí, vì vậy quá trình khôi phục thân thể cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, một lần nữa lâm vào hôn mê... Ngươi bây giờ liền muốn rời đi sao?"
Nàng nói đến câu nói sau cùng, trong lời nói ẩn chứa một chút sâu kín, tựa như một nữ tử yếu ớt mắt thấy nam nhân bảo vệ mình tàn nhẫn rời khỏi mình vậy.
Nghe giọng nói u oán này của nữ hoàng bệ hạ, Nhạc Dương cũng có một giây đồng hồ mềm lòng.(Anh này mềm lòng có 1s à! Quá tàn nhẫn = = )
Lại nói, nàng quả thật là rất đáng thương .
Hơn nữa, nàng đối với mình cũng cũng không tệ lắm, chẳng những hoan nghênh hiến vẫn(hiến dâng nụ hôn), hơn nữa dễ dàng tha thứ cho cử chỉ phi lễ của mình, cuối cùng còn có thể đại lượng đưa mình rời đi.
Bất quá nếu hắn lưu lại theo nàng, đây là không thể nào, Nhạc Dương đồng học còn không vĩ đại đến trình độ này.
"Ở bên ngoài, ngươi có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không? Ta có lẽ có thể nghĩ nghĩ biện pháp!" Nhạc Dương cảm thấy, nếu như vị nữ hoàng bệ hạ này có vô số mỹ nữ thần dân cần mình chiếu cố mà nói, kia cũng không là vấn đề.
"Ta cũng ngủ say vạn năm, sợ rằng quốc gia đã sớm biến mất, hơn nữa cuộc sống của ngươi là ở Long Đằng Đại Lục, mà ta là Ma Uyên xà yêu nữ hoàng, ta cho dù có cái tâm nguyện gì, ngươi cũng không thể nào làm được. Hơn nữa, ta duy nhất tâm nguyện, chính là đạt được tự do." Phí Văn Lệ nữ hoàng cười, cười đến nghiêng nước nghiêng thành. Trong lúc đang chuẩn bị đưa Nhạc Dương đi ra ngoài, Phí Văn Lệ chợt nhớ tới một chuyện: "Phải rồi, huyết mạch của ngươi tựa như huyết thần, thậm chí càng thêm thần bí càng thêm kỳ lạ, có lẽ có thể đem nàng phục sinh sống lại..."
Phí Văn Lệ nữ hoàng nâng lên ngọc thủ, không cần triệu hồi ra bảo điển trực tiếp triệu hồi ra một quả thất thải lưu quang trứng sủng vật.
Nhạc Dương nhìn thấy chiêu thức nữ hoàng bệ hạ vừa thi triển hai mắt càng thêm tỏa sáng.
Nếu học được cách không cần triệu hoán bảo điển liền trực tiếp triệu hoán chiến thú, vậy chẳng phải có thể ẩn dấu được hành tung rất tốt? Địch nhân tuyệt đối sẽ lầm cho là mình không phải là một người có bảo điển khế ước mà khinh thị mình! Chiêu này quả thực chính là kỹ năng thiết yếu dùng cho ‘ở nhà du lịch giết người diệt khẩu’ sao!
Nhìn kỹ lại quả trứng sủng vật tỏa ra thất thải lưu quang kia, tim Nhạc Dương đập nhanh một trăm lần, chẳng lẽ đây là trứng rồng trong truyền thuyết?
"Đây là?"
"Nàng là thân vệ đội trưởng của ta, năm đó vì bảo vệ ta mà chết trận, ta không có biện pháp đem nàng phục sinh, không thể làm gì khác hơn là đem nàng biến trở về trạng thái nguyên sinh! Máu của ngươi nếu như có thể khiến nàng phục sinh, nàng có lẽ có thể giúp ngươi một chút, bất quá, ta cũng không có thể xác định nàng hay không còn bảo tồn trí nhớ chiến đấu trước kia!" Phí Văn Lệ đầu tiên là cắn ngón trỏ của mình dùng máu vẽ một ký hiệu kỳ quái ở phía trên quả trứng, rồi mới vừa ý đưa cho Nhạc Dương.
Nàng trước tiên ở lòng bàn tay Nhạc Dương rạch một đạo miệng máu, sau đó đem quả trứng lóng lánh kia nhẹ nhàng để xuống .
Quả trứng nọ cũng giống như một tiểu quỷ hút máu, điên cuồng hút máu tươi thông qua miệng vết thương trên lòng bàn tay Nhạc Dương. Thiếu chút nữa đem Nhạc Dương hút khô...
Trong lúc Nhạc Dương đầu váng mắt hoa, một đạo ánh sáng mãnh liệt dâng lên, lóe ra một cái xuất hiện hình ảnh một xà yêu chiến sĩ vượt qua mười thước, hình ảnh nọ chỉ tồn lại chưa tới một giây liền biến mất không dấu vết, tất cả quang mang nhanh chóng để hắc động không gian hút đi.
Hút đủ máu tươi quả trứng nọ liền hòa tan biến mất, biến thành một đạo huyết văn ở trên cánh tay Nhạc Dương du động(di chuyển), cho đến trước ở lồng ngực Nhạc Dương bày ra một cái đồ án xà yêu khéo léo linh lung, sáu tay giơ lên cao, mỗi tay cầm binh khí bất đồng, mà đuôi rắn thật dài vặn vẹo quấn bên hông dưới bụng Nhạc Dương. Nhạc Dương còn chưa kịp thấy rõ, trong phút chốc, cái đồ án kia liền như có sinh mệnh, một đạo ánh sáng bảy sắc cầu vồng từ trong thân thể của hắn bay vụt ra, nhanh như tia chớp xẹt qua giữa hai người, cách không gian lao thẳng về phía thân thể Phí Văn Lệ nữ hoàng.
"Trời ạ!" Phí Văn Lệ nữ hoàng phát ra một tiếng kêu sợ hãi, sáu tay đồng thời giơ lên như muốn ngăn trở ánh sáng cầu vồng nhập vào cơ thể. Nhưng, phút chốc thần sắc của nàng hơi do dự. Cuối cùng buông ra ngăn cản, mặc cho ánh sáng cầu vồng bắn vào thân thể của mình.
Nhạc Dương thoáng cái nghe thấy được từ thân thể của nàng bắt đầu tản mát ra từng đợt hương thơm ngát thấm vào ruột gan, tại vầng sáng cùng hương khí bên trong, đồ án xà yêu kỳ diệu kia ở trên bụng Phí Văn Lệ nữ hoàng, vậy mà sinh ra một tiểu la lỵ nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng.
Bề ngoài tiểu la lị này cùng Phí Văn Lệ nữ hoàng lớn lên giống nhau như đúc, bất quá chỉ là phiên bản thu nhỏ tiểu la lỵ. Đồng dạng có sáu tay cùng đuôi rắn, bộ dáng mang một ít ngây ngô non nớt. Thân thể cùng Nhạc Sương tiểu nha đầu kia có kích cỡ tương đương, độ cao chỉ đến bên hông Nhạc Dương.
Xà yêu tiểu la lỵ dường như ngay cả đứng cũng không vững, sáu tay vươn ra, ôm lấy Phí Văn Lệ xà yêu, một đầu tóc vàng nhỏ nhắn, quay đầu lại dùng đôi mắt to màu ngọc bích, chăm chăm nhìn Nhạc Dương. Cảm giác tựa như tiểu cô nương nhìn thấy ba ba đi xa nhà đã lâu nay mới trở lại, vừa muốn nhận thức lại tựa như không dám nhận thức, vừa muốn ôm lại không dám đưa tay, mang theo một ít bộ dáng khả ái.
"Đây là?" Nhạc Dương thấy một màn như vậy lập tức trợn mắt há mồm, này…này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện