[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Chương 47 : Nữ đeo mặt nạ cùng nam Di Lặc
.
- Cung cấp cho chúng ta một cái sân đấu. Chúng ta muốn luận bàn chiến kỹ.
Vu Nhai cảm giác mình giống như tiến vào kỹ viện, gia hỏa này chính là quy công. Nhưng Lữ Nham có lẽ đã thành thói quen, tiện tay ném ra một thẻ bài nói.
Người kia lập tức tiếp nhận, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Hóa ra là Lữ Nham đại gia. Mời vào. Ta sẽ lập tức sai người đi an bài.
Lữ Nham gật đầu, thu hồi thẻ bài lại, sau đó cùng Vu Nhai đi vào phía trong. Không ít người đã chú ý tới bên này. Đặc biệt là hai chữa đại gia. Chỉ có người có cống hiến cho nghiệp đoàn võ học mới có thể được gọi là đại gia. Cách gọi đầy đủ là đại gia võ học.
Rất nhanh, Vu Nhai cùng Lữ Nham đã được dẫn tới hậu viện. Nơi đó có mấy cái sân đấu kỹ có thể chứa được mấy trăm người quan sát. Bên trong mấy sân đó đều có người đang đấu kỹ. Bọn họ đều giống nhau, đều là vài người yêu thích võ học, cũng không có cao thủ nào. Rất nhanh đã có một sân được dọn sạch. Những người này cực kỳ phối hợp. Khi biết có cao thủ muốn tới đấu kỹ, tất cả đều ngồi xuống khán đài.
- Nghiệp đoàn võ học chính là như vậy. Bọn họ sẽ không yêu cầu ngươi đưa ra chiến kỹ, nhưng có thể để người ta quan sát. Đương nhiên, ngươi cũng có thể yêu cầu bọn họ ra ngoài hết.
Thấy Vu Nhai thoáng nhíu mày, Lữ Nham lại nói.
- Không sao, không khí nơi này rất tốt.
Vu Nhai quả thực không cảm thấy khó chịu. Hắn có cảm giác giống như trở lại cuộc sống quân hành kiếp trước. Tình hữu nghị giữa các quân nhân vượt qua rất nhiều thứ. Không ít người cũng vô tư dạy những điều mới lạ cho người khác. Hình như ở đây thân thiện hơn so với học viện Bắc Đấu đầy tranh đấu của đám con cháu quý tộc.
- Cho ta một thanh trường kích tam giai!
Lữ Nham gật đầu, sau đó nhìn về phía người tiếp đón hắn nói.
- Được rồi!
- Ngươi không cần Huyền Binh bản mệnh nhập thể của ngươi sao?
- Vu Nhai huynh đệ nói đùa. Ta sử dụng Huyền Binh bản mệnh nhập thể chẳng phải là chiếm tiện nghi của ngươi sao?
Lữ Nham nói xong, trường kích tam giai đã được đưa qua. Hắn không nói hai lời, tiến vào sân đấu kỹ. Trong nháy mắt khi vừa nắm chắc trường kích trong tay, toàn thân Lữ Nham dường như thay đổi.
Vu Nhai cũng không nói nhiều, tháo trường kích xuống cũng đi vào trong sân đấu kỹ. Hai người đứng hai phía, giơ kích hướng về phía đối diện. Trong nháy mắt, đám người quan sát ở đây đều cảm giác được một khí tức đè ép. Dường như đứng ở nơi đó không phải là hai người, mà là hai ngọn núi cao.
- Vu Nhai huynh đệ, trong lúc chiến đấu, ta sẽ không hạ thủ lưu tình. Mong huynh đệ xuất toàn lực. Ta sẽ khống chế lực lượng ở dưới Chưởng Binh Sư tam giai.
Lữ Nham dùng kích hướng về phía Vu Nhai, lạnh lùng nói.
- Không cần, chỉ cần huyền khí không phải là Tướng Binh Sư ta có thể ứng phó.
Vu Nhai tự tin nói.
Hắn tự tin bất kỳ kẻ nào có mặt ở đây dưới tình huống không sử dụng Huyền Binh bản mạng, dưới Tướng Binh Sư, hắn là vô địch. Chỉ cần là kiếm hoặc kích, ngoại trừ không thể tiếp nhận vào trong cơ thể, hắn đều có thể xem thành Huyền Binh nhập thể thật sự.
Keng...
Lữ Nham căn bản không đáp lời. Đối với lời Vu Nhai nói, hắn cần thực tế để chứng thực. Hắn chưa bao giờ nghi ngờ bất kỳ kẻ nào mạnh miệng. Chỉ có điều hắn thích tự mình động thủ để chứng thực.
Kích kỹ của Lữ gia, mặc dù không phải là chân truyền, nhưng vẫn mạnh hơn so với Lạc Đằng gấp mười, gấp trăm lần.
Vu Nhai hiện tại không cần Xích Thố tới hỗ trợ. Với giai đoạn của hắn hiện nay đã hoàn toàn thành thạo kích kỹ có thể sử dụng được, hoàn toàn dung hợp. Chỉ có điều hắn cũng không dám khinh địch. Khinh thường mười tám gia tộc binh khí? Thật buồn cười. Cho dù là con cháu ngoại môn của mười tám gia tộc binh khí, vẫn không phải là kẻ bất kỳ người nào cũng có thể khinh thường. Trường binh đối phó với trường binh, trọng binh đối phó với trọng binh. Cảnh tượng khiến người ta cảm thấy kích thích nhất từ trước đến nay.
Vào giờ phút này, các khán giả ở đây đều bị hai khí thế chấn nhiếp. Ban đầu bọn họ vẫn cảm giác người có vóc dáng nhỏ bé kia sẽ bị đánh ra mới là. Nhưng hiện tại vừa vặn người lại. Kẻ lui lại không phải là người có vóc dáng nhỏ bé, mà là người cao lớn, bện tóc kia.
- Vu Nhai, ngươi đã sử dụng hành động của ngươi, chứng minh lời ngươi nói là sự thật. Ta sẽ dùng lực lượng dưới Tướng Binh Sư.
Sau khi Lữ Nham bị đẩy lui, trên mặt cũng không che giấu được sự khiếp sợ. Thất Tinh Thần Kích rốt cuộc là thứ khủng khiếp thế nào, sao có thể mạnh mẽ đến mức này? Vì sao nó có thể khiến một chiến sĩ bình thường biến thành cao thủ dùng kích như vậy? Hơn nữa hắn còn... kích kỹ hợp với thân thể.
Bất kể như thế nào, hắn cũng phải tăng cường lực lượng chống đỡ cùng Vu Nhai. Rất có khả năng hắn sẽ phát huy được lực lượng kích cao hơn.
Cuộc đối chiến lại tiếp tục. Trên sân đấu kỹ, bụi bay mù mịt. Lúc này không ít người đều cảm thấy đáng tiếc. Nếu như hai người đều cưỡi vật cưỡi thì tốt rồi.
Sự náo nhiệt bên này đã khiến càng lúc càng nhiều người tới xem. Nhưng đáng tiếc, phần lớn bọn họ cũng không hiểu về kích pháp, chỉ xem náo nhiệt.
Ngay thời điểm Vu Nhai cùng Lữ Nham đại chiến, từ hậu viện của nghiệp đoàn võ học có hai người đi ra. Đó là một đôi nam nữ. A, mọi người vừa nhìn đã thấy không giống là một đôi.
Nam nhân toàn thân đầy thịt, cười giống như phật di lặc, cúi đầu khom lưng đứng ở bên cạnh nữ nhân. Nữ nhân, trên mặt mang mặt nạ, toàn thân mặc y phục màu trắng, chỉ lộ ra đôi tay trắng tới mức dọa người. Dường như tay cũng trắng như màu y phục hoàn toàn không khác chút nào. Mặt nạ ngược lại không che cả khuôn mặt, mà lộ ra phần dưới mũi. Cái cằm nhọn phối hợp khéo léo với đôi môi. Khi nói chuyện đôi môi thoáng mở ra, khiến người ta có cảm giác kích động hận không thể lột chiếc mặt nạ của nàng ra.
Môi của nàng rất trắng, giống như mắc căn bệnh nào đó. Nhưng nhìn kỹ lại có chút sáng bóng, cũng không phải màu trắng lúc bị bệnh, mà giống như trời sinh ra chính là như vậy. Chiếc mặt nạ của nàng càng cổ quái. Chỗ mắt không ngờ không có lỗ trống, chỉ giống như hai vết lõm. Trên mặt nhẹ nhàng sử dụng tiểu đao khắc thành hai con mắt. Không biết nàng rốt cuộc có nhìn thấy thế giới bên ngoài hay không.
- Hả? Dường như xảy ra chuyện gì đó thú vị!
Giọng nói của nữ nhân mang mặt nạ nhẹ nhàng thanh thoát truyền ra, êm tai giống như u linh. Đúng vậy, là u linh, mà không phải là tiên nữ. Nếu như buổi tối nghe được âm thanh này, tuyệt đối sẽ không muốn mở mắt nhìn một cái.
- Tiểu thư có cần tới đó xem hay không? Cao thủ Bắc Đấu Thành cũng không phải ít thì phải?
Nam nhân béo mập kia nặn ra một nụ cười tươi, dáng vẻ đầy nịnh bợ. Cũng không biết là người nào an bài, hôm nay đại tiểu thư đột nhiên tập kích. Thật sự có chút cảm giác trở tay không kịp, làm cho một đám tiểu quỷ làm ầm ĩ.
- Ừ!
Nữ nhân đeo mặt nạ cũng không để ý lắm, gật đầu. Rất nhanh hai người đã đến chỗ sân đấu kỹ của Vu Nhai và Lữ Nham.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện