[Dịch] Trí Tuệ Đại Tống (Đại Tống Đích Trí Tuệ)

Chương 77 : Hôn lễ tốc độ

Người đăng: 

.
“Cạch!” Vân Nhị đánh rơi cái gậy trong tay xuống đất, dựa vào thái độ của đại ca, có thể đoán ngay ra được nữ tử này là ai, cho dù mặc trang phục của nhà hoàn, nhưng dáng đi cử chỉ ấy, với khí chất đoan trang tao nhã ấy không thể che dấu được, lẩm bẩm:” Vân Đại vớ bẩm rồi!” Lục Khinh Doanh nghe Vân Tranh nói vậy quay đầu đi, bĩu môi: - Người ta tới xem của hồi môn của mình thôi. Thực sự tìm đúng lão bà rồi, không phải là cô tiểu thư nề nếp cứng nhắc như Hoa Nương dọa, nên nhớ tân hôn phu phụ trước hôn lễ một tháng không được phép gặp nhau, lần trước còn lý giải được là đó có thể là lần cuối họ gặp nhau, còn lần này thì sao? Vân Tranh cười híp cả mắt: - Thật không? - Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử phóng đãng mà thôi, tưởng mình là báu vật chắc, nói đi, ngươi làm thế nào vậy? Lục Khinh Doanh giở giọng đại tỷ, không hề khách khí gõ đầu Vân Tranh một cái, gõ xong mới biết đó là hành vi không nên, hơi thè lưỡi ra: - Xin lỗi, quen tay! Đầu Vân Tranh gục ngay xuống, thôi nguy rồi, bị lão bà coi là đệ đệ, thế này thì hỏng. Chịu thôi, ai bảo lão bà hơn gần bốn tuổi chứ, cơ mà gọi lão bà là tỷ tỷ cũng rất là kích thích, đầu óc thì đầy ý nghĩ đen tối, bề ngoài Vân Tranh lại tỏ ra rất thần thánh: - Biết làm sao, con người ta là thế, luôn được trời cao phù hộ, hôm qua khi người ta làm thủy lục đạo tràng, không may ngủ mất, trong mơ gặp được Lôi công Điện mẫu, bọn ta chơi đổ xúc xắc, Lôi công thua nổi điên, ta tỉnh lại một cái là co cẳng chạy ngay, thế là Lôi công đánh tan cái Thừa Yên quan, nguôi giận rồi vừa xong ta ngủ trưa còn hẹn lần sau chơi tiếp. Tiểu Trúng nghe mà hai mắt không chớp, liên tục lắc tay tiểu thư nhà mình: - Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ đã nói mà, cô gia quen biết thần tiên, giống Liễu Nghị biết Long vương ấy, con rồng râu đỏ cũng nổi sóng nhấn chìm tám trăm dặm còn gì. Lần này cô gia mời Lôi công đánh chết đám đạo sĩ xấu, cô gia nghe nói Lôi công có một cái đầu chim đúng không? - Đúng đấy, là cái đầu chim lông vàng, mỏ vàng, trông rất dữ dằn. Tiểu Trùng "oa" một tiếng thấy Vân Tranh đã cao lớn vĩ đại như thần tiên rồi, Lục Khinh Doanh thì đưa tay nhéo đùi y: - Không muốn nói gì thôi, nam nhân đều thế, có chuyện gì đều không nói với nữ tử. Vân Tranh nhịn đau cười ngả ngớn: - Hì hì, đợi nàng gả tới rồi sẽ biết nhà ta nông sâu ra sao, mời Lôi công chỉ là chuyện nhỏ, thăng thiên độn địa cũng không khó gì. Tiểu Trùng càng kích động, lắc Lục Khinh Doanh như diều trong gió, giờ nó chỉ muốn tiểu thư mau mau gả tới, như vậy nó cũng được thấy thần tiên. - Phì, vẫn bộ dạng phóng đãng đó. Lục Khinh Doanh đứng lên kéo Tiểu Trùng rất khôn cam lòng rời đi, đên cổng vòm mới nhún eo thi lễ: - Lang quân khổ cực rồi. Vân Tranh cười tới không còn thấy mắt đâu nữa: - Chuyện nhỏ thôi mà. Lục Khinh Doanh đi rồi, Vân Nhị cầm gậy trúc chọc Vân Đại một cái: - Cẩn thận ruồi bay vào mồm kìa, cười tới nhét cả tay vào mồm được luôn, rõ tởm. Vân Tranh chỉ cần hai cước là đuổi được Vân Nhị chạy trối chết, tiếp tục nằm xuống ghế, định làm mèo lười hết ngày, hôm qua thiếu chút nữa mất mạng chứ có phải đùa đâu. Buổi chiều Hoa Nương tới giúp Lão Liêu chuẩn bị, bố trí tân phòng thì phải do nữ nhân làm, mà chuyện này thì chẳng hi vọng gì vào Tịch Nhục, xong xuôi đâu đấy, ăn cơm rồi trở về. Vân Tranh nắm tay nàng giữ lại: - Thân nhân của ta đều ở Đậu Sa trại không ở đây, láng giềng đi mời cũng không ai tới, giờ cô cũng đi nốt thì trong nhà không còn khách nữa rồi. - Thân phận của ta không tốt, đừng để ảnh hưởng tới không khí ngày vui trong nhà. Hoa Nương không nói tới chuyện làm lão bảo tử Linh Tê các, đó là do nàng chọn, mà nói tới mười năm sống ở trên Nguyên Sơn: - Trước mặt ta đừng có nói mấy lời đó, cửu dương thương quan ta còn không sợ, sợ gì mấy thứ đó, cô ở lại làm hỉ nương cho ta. Hoa Nương hai mắt lúng liếng, đưa tay vuốt má Vân Tranh: - Gà nhép, ngươi sắp có tân nương rồi, đừng tơ tưởng tới tỷ tỷ nữa được không? Nói tới đó cười khanh khách: - Tịch Nhục, tối nay chúng ta ngủ với nhau đấy. Vân Tranh hận ngứa răng ngứa lợi, nữ nhân này chuyên nói lời trái lòng, cảm động ôm người ta một cái có sao đâu. Tiên sinh thật vô lý, cho nghĩ có một tháng, hết thời hạn là phải mặc cái đồng phục khó coi của thư viện rồi đi học, còn phải học từ lớp thấp nhất. Học lại từ đầu, củng cố cơ bản cũng tốt, dù sao y biết tuy nhiều, nhưng thiếu nhận thức nhân sinh quan của Đại Tống, học để dễ hòa nhập vào giới sĩ đại phu. Ngày mai phải đi đón dâu rồi, Bành Lễ tiên sinh đã tới Lục gia, Lỗ Thanh Nguyên cũng tới Lục gia, thay mặt gia trưởng của Vân Tranh đưa toàn bộ lễ vật, từ chim nhạn tới ngũ cốc, không thiếu cái gì cả. Trong nhà quét dọn, giăng đèn kết hoa không nói, Tịch Nhục cũng nài nỉ Hàn Lâm thay y phục bẩn thỉu, chủ nhân sẽ giữ họ ở lại chiêu đãi thật tốt. Nghe nói hào môn thế gia có tục lệ thử hôn, tức là đêm trước hôn lễ gửi người tới ngủ với tân lang, xác định tân lang không có vấn đề gì thì hôm sau hôn lễ tiến hành bình thường, huynh đệ Vân gia đợi mãi không thấy nha hoàn thử hôn tới thì thất vọng lắm, có điều nghĩ tới người đó là khả năng cao Tiểu Trùng thì Vân Tranh thấy chuyện không đến nỗi tệ. Vân gia nói cho cùng là tiểu môn hộ, nhà có hai huynh đệ đã đành, lại sống "thân thiện" với láng giềng quá, cho nên sáng sớm đi đón dâu chẳng có người đi theo, huy động toàn bộ hạ nhân trong nhà mà chỉ có đội nhân mã nhỏ, đừng nói tới ai khác, ngay cả Thương Nhĩ đi trên cùng cũng thấy mất mặt lắm, vì đội xe tiếp thân của Lục gia thôi đã hùng tráng hơn đội ngũ Vân gia rất nhiều lần, nhất định nói huynh đệ Thương Báo vì sợ mất mặt nên đi cuối đội ngũ, bất chấp thực tế hai người này luôn sống xa lánh đám đông. Chỉ mỗi hai huynh đệ Vân gia chẳng để ý chuyện đó, Vân Nhị ôm trong lòng một con gà trống lớn, mỏ gà bị Tịch Nhục dùng thừng buộc chặt, nếu không con gà trống này cứ mổ Vân Nhị. Vân Tranh mặc quan phục, đội mũ ô sa, quan phục của cái chức thừa phụng lang khó coi chết, đã rộng thùng thình, xanh lè như đít nhái, Vân Tranh thấy mình còn chưa thành thân đã xanh khắp người rồi, xúi quẩy. Còn Lục gia có thể nói khách khứa đầy nhà, bàn tiệc bày ra tới tận cửa, láng giềng bốn phương tới chúc mừng, đang ăn uống say sưa thì có tiếng pháo trúc nổ đi đùng, đám trẻ con reo hò hoan hô: - Kiệu hoa tới rồi, kiệu hoa tới rồi. Theo lệ lúc này nhà nữ sẽ đóng đại môn lại, bắt tân lang phải đọc thơ, phải hối lộ mới mở cửa cho vào, nhưng họ không đóng cửa được, không phải vì khách quá đông ngồi tràn ra cửa. Lục ông cười suốt từ hôm nọ tới giờ, còn đứng ở cổng đợi, có đời thùa nào lão tổ tông lại đi đón tôn nữ tế không, nhưng Lục ông làm đấy, ông cụ ở tuổi mà không bị lễ pháp ràng buộc nhiều nữa, vả lại hai nhà chênh lệch thấy rõ, ông làm thế còn được láng giềng khen ngợi không phân sang hèn. Vân Tranh từ xa thấy ông cụ đã vội vàng xuống ngựa thi lễ, Lục ông cười khà khà nắm tay Vân Tranh dẫn vào nhà, làm đám nữ quyến tay lăm lăm gậy đang định đánh tân lang đưa mặt nhìn nhau, thế này thì ai dám đánh chứ? Tốc độ đón dâu nhanh tới kinh người, Vân Tranh được tiên sinh cảnh báo vượt qua hơn mươi loại lễ nghi không thấy đâu, còn chưa kịp đi vào kính rượu nhạc phụ và người thân bên ngoại thì Lục ông đưa ngay y tới dưới tú lâu của Lục Khinh Doanh, hô lớn: - Khinh Doanh, phu quân cháu tới đón rồi đây, mau xuống nhanh nào. Lục Hòe, Lục Tịch xấu hổ tới mức chỉ muốn tìm lỗ nẻ mà chui vào, đầu cúi gằm không dám nhìn ai hết, ông cụ thấy vậy chửi: - Xéo qua một bên, chê lão già này làm các ngươi mất mặt phải không, chê Vân gia tiểu môn hộ không xứng phải không? Sống chừng đó tuổi đầu rồi vẫn ngu như chó, Lục Hòe năm xưa ngươi sợ mất mặt nên bỏ qua một thê tử tốt, tới giờ vẫn làm mấy bài thơ chua lè nhung nhớ, bản thân sống khổ sở thì đừng khiến con cái mình khổ theo, chỉ cần hai đứa chúng nó hòa hợp mỹ hảo, thể diện là cái gì? Bị ông cụ vạch mặt trước hậu bối, Lục Hỏe đỏ mặt tía tai vẫn chỉ dám vâng dạ. Vân Tranh càng không dám ho he gì, muốn cười lắm vẫn cúi đầu cắn rắng nhịn. Lục Khinh Doanh đội khăn chùm đầu được đường ca Lục Nguyên của nàng cõng xuống, cõng tới tận xe ngựa của Vân gia, Vân Nhị cười toe toét đưa cho hắn con gà trống, nó còn cởi dây thừng ra, con gà mổ mạnh vào tay Lục Nguyên, làm hắn giật mình buông tay, thế là nó vỗ cánh phành phách bay mất: - Bắt gà, mau bắt gà. Thế là khách khứa nháo nhào đuổi gà, nhưng nó nhanh "cánh" bay lên nóc nhà không chịu xuống, đứng đó ngạo nghễ. Lục ông bợp cho Vân Nhị một cái, sau đó cười khà khà bảo Vân Tranh: - Đi đi, đừng làm Khinh Doanh phải khổ đó, nó sống không vui vẻ gì mười năm qua rồi, lão già này chỉ còn một mong muốn phần đời còn lại hạnh phúc thôi, lão phu không mong ngươi sau này đại phú đại quý, chỉ mong ngươi có miếng ăn thì chớ quên Khinh Doanh. - Cháu nhớ rồi ạ. Vân Tranh quỳ xuống khấu đầu ba cái, đây là ông cụ đáng được tôn kính: Tiểu Trùng hôm nay cũng được trang điểm vô cùng xinh đẹp, hai cái má đánh phần hồng hồng còn vương dấu nước mắt, ngồi sau xe ngựa cứ khóc thút thít, bịn rịn cáo từ từng phó dịch Lục gia một, nó đã sống ở đây bốn năm rồi, mọi người trong nhà này rất tốt. Vân Nhị ngồi cạnh thấy đau đầu dỗ dành: - Đừng khóc, cơm nhà ta ngon lắm. - Ta không cần ăn, ta nhớ Lưu thẩm, nhớ Hoa thúc, nhớ Lâm Tam ca... - Nhà ta có Tịch Nhục, có Liêu thúc, Nhĩ thúc, có Vân Tam, còn có một con rắn nữa... Ai ngờ Tiểu Trùng khóc càng lớn, Vân Nhị bực lắm: - Tẩu tử của ta không khóc, ngươi khóc cái gì? - Tiểu thư khóc ở tú lâu rồi... Xe ngựa đi qua rừng đào, Lục Khinh Doanh bảo đánh xe dừng lại, vén khăn chùm đầu nhìn một lượt, bẻ lấy một cành đào rồi quay về xe.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang