[Dịch] Trí Tuệ Đại Tống (Đại Tống Đích Trí Tuệ)
Chương 48 : Vân gia chuyển nhà
.
Màu xanh là màu chủ đạo của mùa này, không giống loại mùa xanh của mùa đông mang theo vẻ tàn úa, không giống màu xanh chói mắt của mùa hè, màu xanh mùa xuân êm dịu mát mắt, như rượu lâu năm làm người ta say trong đó không muốn tỉnh lại.
Trên ruộng bậc thang có vô số nông gia đang lom khom làm việc, chỉ có điều bọn họ chăm lúa gạo còn Vân Tranh thì chăm lúa mì, ruộng nhỏ, hai người chẳng mấy chốc mà xử lý xong toàn bộ, đứng trên cánh đồng nhà mình phóng mắt nhìn quanh, núi xa như lông mày, con trâu như nốt ruồi điểm xuyết trên đó.
Xe ngựa của Lương Kỳ giống như giọt nước mắt bên khóe mi, nàng đứng từ xa vẫy tay với Vân Tranh, chiếc váy đỏ rực cực kỳ bắt mắt, hoàn toàn phá hỏng cảnh sơn thủy mỹ lệ, trời mới biết vì sao nha đầu này thích màu đỏ như thế, chắc muốn gả đi lắm rồi.
Vân Tranh bỏ nắm cỏ xuống, cúi gục đầu, Lương Kỳ đại khái đã nghe ngóng được chuyện nhuộm vải, tới thăm dò mình đây mà.
Lương Kỳ rất xinh đẹp, nhất là cái cổ trắng thanh thoát như thiên nga, cao quý tao nhã, đôi mắt to như hồ ly tinh trong phim hoạt hình, tiếc là còn nhỏ, ngực nhìn không ra, hông chẳng thấy đường cong, vóc dáng như con cá mắm, nhìn chẳng có tí hứng thú nào.
- A, Vân thế huynh!
- A, Lương gia tiểu muội.
Vân Tranh chào hỏi kiểu trêu ghẹo, không biết nha đầu này nghe ai kể nam nữ huân quý ở Biện Lương chào hỏi nhau cứ phải “a” một tiếng trước, thế là sau đó thích cách thức chào hỏi này, trước kia không khoa trương như vậy.
Lương Kỳ trừng mắt với Vân Tranh, nhưng lại nhoẻn miệng cười với Vân Nhị và Tịch Nhục, Vân Nhị lập tức quay đầu đi, lần trước bị Lương Kỳ bẹo má rất đau, nó là đứa thù dai.
- Bán tơ lụa rồi thì đừng xen vào nghề này nữa, nhà muội đã ép Lão Hà phải chuyển sang bán vải bông, giờ người ta khó khăn lắm mới tìm được con đường mới, định dồn người ta vào chỗ chết à? Với Tiêu chủ bạ thì không mở miệng được, nhưng với nha đầu này, Vân Tranh chặn họng trước:
Lương Kỳ giảu môi làm bộ giận dỗi: - Huynh không muốn bán cho muội sao?
- Bán, sao lại không bán, Đại tiểu thư thưởng cho tiểu nhân miếng cơm ăn, tiểu nhân không vội vàng ôm lấy là nể mặt mà không nhận rồi. Chỉ cần muội cung cấp vải mộc thì không thành vấn đề.
Đó là giao hẹn với Lão Hà, chỉ cần người trong trại không tham gia mua bán vải mộc là được, đơn thuần là nhuộm vải thôi, Lão Hà cũng không được lũng đoạn trát nhiễm của trại, trại có thể làm trát nhiễm cho bất kỳ ai.
- Tơ lụa cũng có thể nhuộm mà.
- Vớ vẩn, tơ lụa đem làm trát nhiễm mất đi vẻ đẹp mộc mạc của nó.
- Cổ hủ, tơ lụa làm trát nhiễm càng cao quý, đại hộ nhân ra rất thích.
Vân Tranh lắc đầu, tơ lụa trát nhiễm không lạ, nhưng trong trại không thể làm, một là yêu cầu công nghệ quá cao, xưa nay nhuộm màu tơ lụa luôn không phải dễ, hai nữa là nếu để Lương Kỳ trà trộn vào trại, chẳng bao lâu trại thành nhà của nha đầu này.
Muốn tộc trưởng đối phó với con tiểu hồ ly này thật làm khó ông quá mức.
Quan trọng hơn nữa ngày hôm qua đã từ chối Tiêu chủ bạ, hôm nay dù thế nào cũng không thể bán cho Lương gia, nếu không khác gì tát vào mặt người ta, nghĩ tới đó Vân Tranh ngớ người.
Tiêu gia sao đột nhiên chú ý tới chuyện trát nhiễm chứ, họ đâu chuyên về nghề này, ở Đậu Sa huyện bao năm chỉ chú tâm kinh doanh tiêu cục, không hề có ý mở rộng lĩnh vực khác, nếu vậy nguyên nhân chỉ có thể là ngăn không cho Vân Tranh bán cho người khác.
Người khác ở đây khả năng cao nhất là Lương gia, Lương gia kinh doanh lụa, nếu bây giờ chủ động được cả nguồn sản xuất, một là không cần đi nhập hàng về, tức là không cần tới Tiêu gia, hai nữa là nếu có công nghệ nhuộm này, Lương gia chắc chắn sẽ thành nhà giàu nhất huyện.
Khả năng này rất cao, lão già giảo hoạt.
Lương Kỳ thấy Vân Tranh đang nói chuyện lại ngây ra, xua xua tay trước mặt y: - Này, huynh làm sao thế?
- Đại tiểu thư, cảnh đẹp gió mát thế này chúng ta đừng bàn chuyện tiền bạc nữa, hay là cùng nhau ở đây ăn bữa cơm dã ngoại, ta có chút rượu ngon, muội nếm thử...
Lương Kỳ nhìn Vân Tranh chằm chằm: - Huynh lúc nào cũng tỏ ra cung kính, nhưng từ đáy lòng coi thường bọn muội đúng không, huynh nhìn bọn muội như nhìn đám trẻ con, đừng chối, muội cảm nhận được, bằng vào cái gì huynh có cảm giác ưu việt đó chứ?
Hôm nay cơm trưa của Vân gia là cơm rang, rất đơn giản chỉ có cơm nguội rang với trứng gà, dù có để nguội mùi vị vẫn không kém đi, Vân Nhị cầm cái bát nhỏ của mình ăn ngon lành, mắt hết nhìn Vân Đại lại nhìn Lương Kỳ, giống như vừa ăn vừa xem kịch hay.
Cảm giác ưu việt này không chỉ Vân Tranh và Vân Nhị có, mà bây giờ ngay cả Tịch Nhục cũng có, giờ nàng không tán gẫu với nữ nhân trong trại nữa, vì thiếu gia yêu cầu nàng đọc sách, giờ nàng đã biết mấy chục chữ rồi.
Vân Tranh cười toét miệng: - Đại tiểu thư sao lại nói thế, Vân mỗ chỉ có một gian nhà, ruộng có một mẩu, kiếm sống gian nan vô cùng, sao dám xem thường ai chứ?
- Chính cái bộ dạng này đấy, khẩu thị tâm phi, người đọc sách đọc thành giả dối như huynh thật hiếm có. Lượng Kỳ dậm chân, ánh mắt ai oán: - Muội chỉ muốn hợp tác với người trong trại thôi mà, đâu phải muốn cướp miếng ăn của họ.
- Ta biết, nhưng sau khi hợp tác với muội, kết cục của người trong trại không tốt đẹp được, ở đây toàn là những người dựa vào đôi tay nuôi cái miệng, bọn họ đơn thuần, không biết đấu tranh, cho nên chịu đựng là bản chất của bọn họ. Đại tiểu thư đã muốn ta thẳng thắn, vậy được, hãy bỏ ý định này đi, tha cho bọn họ. Vân Tranh thở dài:
Ngày xuân ấm áp phải nói những chuyện này không thoải mái chút nào, mắc lừa mỹ nữ kết quả nói một câu thật lòng, làm mỹ nữ giận bỏ đi rồi, nha đầu này còn nhỏ mà có tiềm chất lừa tình, lớn lên không biết họa hại nhà ai.
… …
Những ngày tháng tươi đẹp bao giờ cũng ngắn ngủi, một trận mưa lớn như trút tuyên bố mùa xuân đã kết thúc.
Mưa rất to, giữa trời đất như chỉ còn lại cơn mưa mờ mịt, Vân Đại và Vân Nhị ghé vào cửa sổ nhìn cảnh mưa tráng lệ, tây bắc không có cơn mưa lớn như thế này, mưa được một lúc thì nhà bắt đầu dột, Tịch Nhục bận rộn cầm hũ gốm chạy hứng chỗ này, che chỗ kia, nhưng chỗ bị dột quá nhiều, dùng hết hũ trong nhà đẻ hứng rồi mà vẫn không đủ, đành quỳ xuống nhìn con rắn cuộn mình ở góc nhà, rắn không chuyển nhà, Vân gia không cách nào đi được, người già trong thôn nói, rắn trông nhà không chịu vào nhà, nhất định trong nhà có thứ không lành, bất lợi cho chủ nhân.
Vân Nhị đi tới an ủi Tịch Nhục, nói mình còn nhỏ, buổi tối chỉ cần một chỗ khô là ngủ được.
Chỉ có mèo mời chê nghèo thích giàu, con rắn Vân gia trung trinh quá đáng, tử thủ cái nhà trúc rách nát không muốn đi, dù Tịch Nhục dùng cách nào cũng không đi, thế là ba người một chó chen chúc nhau trong không gian ít ỏi không bị dột.
Thương lão đội mưa tới vân gia, cỏ trên mái nhà này đã mục rồi, không chịu được mưa to như thế, lo huynh đệ Vân gia có chuyện, vội vàng tới.
- Sao, con rắn không muốn chuyển nhà?
Thương lão sau khi biết được nguyên cớ thì thuận tay ném luôn con rắn ra ngoài cửa, nhìn con rắn trườn trong mưa, Tịch Nhục rơi nước mắt, Vân Tam vừa sủa mấy tiếng bị ông già đá một phát lăn tới chân tường.
Con rắn định bò lại nhà bị Thương lao thô bạo túm đuôi ném sang nhà mới, thấy ông đứng ở cửa, nó không dám bò ra nữa.
- Xem, đơn giản thế thôi, cháu không thể mềm lòng quá được, trong cái nhà này cháu nói sao là phải vậy, dù là rắn do sơn thần gia gia phái tới, nhưng ở trong nhà không thể so với chủ nhân, chủ nhà cao hơn tất cả, đó là đạo lý, phải nhớ lấy.
Vân Tranh mắt chữ O mồm chữ A, đúng là chết vì thiếu hiểu biết, ai ngờ chủ nhà to như vậy, nhà của mình gió vào được, mưa vào được, quốc vương không cho không vào được, đó là tư tưởng nhân quyền cổ xưa của người Châu Âu, không ngờ ở đây cũng thế, thần linh cũng không được phép át chủ nhà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện