[Dịch] Trí Tuệ Đại Tống (Đại Tống Đích Trí Tuệ)

Chương 24 : Lương gia tiểu thư (2)

Người đăng: 

- Vân Đại, tấm da báo đó đã hiếu kính lão thái gia, Lương gia mua đồ không bao giờ có chuyện trả lại, Đại thiếu gia, xin hãy giữ thể diện cho nhà ta. Lương quản gia mặt đen như đít nồi, hết lời khuyên can: - Trong nhà có thứ điêu nô như ngươi mới là mất thể diện, lấy da báo đi, trả 6 quan, không được thiếu một xu. Nam nhân từ đầu tới cuối không thèm xuất hiện, hắn ở bên trong dứt lời, có tiểu nha hoàn bê da báo gấp gọn gàng đi tới: Vân Tranh nhận lấy da báo kiểm tra, xác thực là da báo mình bán, bảo tiểu nha hoàn đợi, bê tấm da báo tới trước mặt Lưu quản gia: - Lưu quản gia mời xem, tấm da này màu sắc tươi sáng, thổi một hơi là lông lún xuống, là lông mới mọc vào mùa đông, 7 quan không phải là nhiều đâu. Còn về phần có tổn hại không, mời ngài xem kỹ, báo này do thợ săn kỹ thuật cao siêu bắn vào mắt, không hề có vết thương. Lưu quản gia cười cực vui, không biết là nói cho ai nghe: - Đúng là da báo 3 lượng bán đầy đường, có điều thứ đó có thể gọi là da báo à? Bắn thủng lỗ chỗ như sàng rồi, lại còn là lông báo mùa thu, mùa hè, ai thèm. Lưu gia mua đồ là mua thứ tốt nhất, mang về cho thiếu nãi nãi làm đệm, có khi sinh ra được tiểu thiếu gia cường tráng như báo. Các nhà khác được thể lớn tiếng phụ họa. - Tiểu tử, tâm tư tốt, làm ăn cũng giỏi, sang tay một cái kiếm ngay được quan tiền. Đây, một quan, sáu quan còn lại ngươi tới hiệu nhà ta mà lấy, trên người ta không có nhiều tiền, không tin thì ta viết phiếu thu, nếu không trả tiền ngươi tới nha môn tố cáo, ha ha ha... Lương quản gia cười khổ chắp tay liên hồi, xin đám Lưu quản gia tha cho, tội danh mua đồ giá cao của ông ta được Vân Tranh rửa sạch, nhưng thể diện Lương gia cũng mất hết. Trong xe không còn động tĩnh gì nữa, Vân Tranh cũng không thèm để ý, lần trước Lương quản gia trả 6 lượng, thực chất là có 5, ỷ thế chủ chèn ép y, Vân Tranh phải chịu thiệt đồng ý, không ngờ hôm nay còn diễn cái trò tự chuốc nhục vào thân. Hôm nay Vân Tranh mua bán cực tốt, không bị Lương gia giành trước đồ tốt nữa, mấy nhà còn lại đua nhau trả giá tưng bừng náo nhiệt, đến khi y bán hết hàng rồi, không ngờ cái xe kia còn chưa đi. Đợi cho Vân Tranh thu tiền xong xuôi, chiếc xe vén rèm lên, thế nhưng xuất hiện không phải là nam nhân ngu xuẩn kia, mà là thiếu nữ đội cái mũ lông che kín tai, để lộ khuôn mặt hồng hào xinh xăn, đeo hoa tai hồng bảo thạch đỏ rực, lấp lánh đoạt hồn phách, mi cong mềm mại, mũi nhỏ, môi hồng chúm chím xinh đẹp. Vân Nhị tức thì hai mắt sáng rực, không ngừng gỡ tay Tịch Nhục muốn chui ra khỏi cái gùi, nó rất là hứng thú với tiểu thư nhà giàu thời cổ, cô tiểu thư trước mắt còn quá kỳ vọng của nó. Quả nhiên không tệ, Vân Tranh nghe nhiều người khen Lương gia tiểu thư mà mỹ nhân số một trong huyện, nha đầu này mới mười ba mười bốn mà đã thế này, vài năm nữa trưởng thành đẩy đủ không biết sẽ thế nào, dù sao Vân Tranh không hứng thú, chỉ là cô nhóc thôi. - Ngươi cũng cơ trí đấy, nếu tới thương hiệu Lương gia ta, không tới vài năm là có thể nở mày nở mặt, làm tới vị trí Lương thúc không phải là không thể, tới nhà ta đi, không bạc đãi ngươi đâu. Không ngờ tiểu cô nương này lại có lòng dạ như vậy, Lương gia vừa bị mất mặt một phen mà không giận, Vân Tranh có thể nhận ra câu này rất chân thành. Nói xong câu đó, Lương đại tiểu thư cực kỳ tự tin hơi hếch cái cằm xinh xinh, đợi Vân Tranh thề trung thành với Lương gia, chợt đôi mắt to như mắt hồ ly nhìn nhìn Vân Nhị bầu bĩnh, thằng nhóc này gần đây nhờ ăn uống tốt, trông như búp bê trong tranh, rất có tính lừa tình. - Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ uổng công rồi, đại ca đệ lập chí muốn xướng tên ở Đông Hoa môn, tỷ tuyển đệ đi, đệ biết bán hàng, có thể bán sạch cả nhà tỷ. Vân Nhị thích mỹ nữ, lập tức trả lời thay đại ca, còn vươn cánh tay mũm mĩm ra, muốn mỹ nữ bế mình. Thực ra lời này của nó rất khốn kiếp, nghe đi "bán sạch cả nhà" người ta, nhưng ai bảo nó có cái mặt siêu cấp đáng yêu, làm người nghe không phản cảm, chỉ thấy thú vị, Lương đại tiểu thư bế Vân Nhị vào lòng, lúc này mắt lại nhìn Vân Đại, không ngờ một tên tiểu tử nghèo ở trên núi lại lập chí cao xa như vậy. Vân Đại nhìn Vân Nhị không ngừng cọ mặt vào cổ thiếu nữ, cánh mũi phập phồng hít hít, tay thì lén lút đặt lên ngực người ta, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, quyết định về nhà sẽ cho nó ăn no đòn. Lương đại tiểu thư không hay biết bị phi lễ, thằng bé này không những đẹp đẽ đáng yêu, mà còn sạch sẽ quá mức, người thoang thoảng mùi thơm cỏ cây, không biết quần áo xông bằng cái gì, còn bàn tay nó bóp ngực mình thì tuy có chút thiếu tự nhiên, song vì là trẻ con không quá để tâm, đường tẩu nàng có đứa bé chạc tuổi này, còn đang bú, cho nên thích ngực nữ nhân, thấy ngực ai cũng rúc vào đòi bú. Nàng nhoẻn miệng cười với Vân Đại: - Thì ra thế huynh tuổi trẻ chí lớn, tiểu muội lỗ mãng rồi, chỉ là không biết thế huynh đã có công danh chưa? - Tỷ tỷ, Đại ca đệ vẫn là chân trắng, mấy ngày nữa huynh ấy thi huyện, rồi thi phủ, cuối cùng thi viện, năm sau sẽ là tú tài mới có công danh. Tỷ gả cho Đại ca đệ đi, huynh ấy sẽ được xướng tên Đông Hoa môn thật đấy, khi đó tỷ tỷ sẽ là phu nhân quan gia rồi. Vân Nhị ăn đậu hũ chán chê rất hài lòng, vỗ ngực bồm bộp đảm bảo: Tới lúc này Vân Đại không chịu nổi nữa, ra hiệu cho Tịch Nhục đi tới đón lấy Vân Nhị, chắp tay nói với Lương gia tiểu thư đang đỏ mặt tía tai: - Tiểu thư, ấu đệ tuổi nhỏ vô tri, Vân Tranh sẽ về nhà dạy bảo lại nó. - Không sao, không sao, nó còn nhỏ mà. Lương tiểu thư xua tay, nàng vốn không có ý gì, nhưng lời của Vân Nhị khiến không khí thiếu tự nhiên: Xe trâu của Vân gia đi xa rồi, nam nhân trong xe mới cười khẩy: - Xướng danh Đông Hoa môn? Đúng là tên tiểu tử nhà quê ếch ngồi đáy giếng, cả đời này y chỉ có thể nằm mơ thấy được điều đó thôi. … …. Bởi vì hôm nay phát tài lớn, cho nên Vân gia ăn gà, gà hầm trong hũ gốm tuyệt đối là mỹ vị nhân gian, vài lát hành, vài lá hoa tiêu, một nhúm muối thế là đủ ròi. Thịt gà xé vụn không ngừng nổi bập bềnh trong hũ, con gà rất béo, bên trên có lớp mỡ dày vàng ruộm, dùng rưới cơm ăn là hưởng thụ tối cao trên đời. Vân Nhị đã không quản được nước bọt của mình nữa, cầm bát nhìn cái hũ không chớp, nữ khách không lớn không nhỏ quên cả lau trúc, thi thoảng lại chùi mép, quên cả cái cơn đau ở mông, hôm nay Vân Đại đánh nó một trận tàn bạo, nếu không có Tịch Nhục, đêm nằm úp là cái chắc, nhưng nó thấy hoàn toàn đáng giá, ngực của Lương tiểu thư nhỏ hơn ngực Tịch Nhục một chút, áo lại dày, nhưng người ta là tiểu thư nhà giàu, nó tính cái tay này ba ngày nữa mới rửa, tới giờ ngửi vẫn thấy thơm. Vân Đại nhất là lặng lẽ xem sách, hình như là quên mất món ngon đang nấu, đọc từng trang một rất say sưa, Lưu đô đầu không ngờ kiếm được cho y một cuốn ( Trúc thư kỷ niên), trên đó ghi chép lịch sử Tiền Tần, do sử quan nước Ngụy viết, khác biệt nhiều lịch sử mà y biết, vừa xem vừa đối chiếu hai đằng, quên luôn cả ăn cơm. Chịu hết nổi trước tiên là Vân Tam, đi tới dùng cái đầu lông lá cọ cọ lên người Vân Đại, nó biết rất rõ trong cái nhà này đâu là con đầu đàn. - À, xin lỗi. Vân Đại ngẩng đầu lên bị hai cặp mắt u oán làm rợn sống lưng, lấy muôi nguấy hũ, thấy chín quá rồi, cho rau thơm chuẩn bị sẵn, tuyên bố: - Ăn thôi. Lập tức có hai bát cơm trắng đầy ú ụ đưa tới mặt, múc mỗi người một thìa, đùi gà cho Vân Nhị, phần ức cho Tịch Nhục, đầu và phao câu cho Vân Tam, còn Vân Đại gắp cái cổ, rưới thêm ít mỡ. Trở đầu đũa đánh vào tay Tịch Nhục, ai lại đi tranh phao câu với Vân Tam, thấy bộ dạng tội nghiệp của nàng, gắp thêm cho cái cánh mới chịu cười. Khi ăn cơm không nên nói chuyện, quy củ này rất chính xác, nước canh gà rưới cơm mới là cách ăn chính xác nhất, gà nướng gà rán toàn là lãng phí, một miếng cơm nóng hổi thấm đẫm nước cốt gà ngầy ngậy vào bụng, sẽ biết thế nào là hạnh phúc. Vân Nhị ăn rất hỗn, cơm dính đầy mặt, nó sử dụng đôi bàn tay còn chưa thuần thục, nắm đũa không chặt, cho nên dùng cái thìa lớn. Răng sữa của nó chưa đối phó được với xương gà, ăn hết thịt rồi là thả xương vào bát Tịch Nhục, Tịch Nhục hoan hỉ cắn xương rôm rốp, hút hết tủy với mỡ rồi bỏ vào bát Vân Tam, ngay cả Vân Tam cũng không thèm ăn cái thứ xương đã bị nàng ép chỉ còn bã. Gió nhè nhẹ thổi vào, không còn quá lạnh nữa, ba người một chó vừa ăn uống phủ phê xong lười biếng nằm trên sàn nhà, không ai muốn nhúc nhích, tiêu hóa thức ăn cũng là một loại hạnh phúc. *** Hôm nay dừng ở đây thôi, mình dịch được gần 100 chương, vậy mà tới ngày post truyện thì Hà Nội trở lạnh, không cẩn thận để bị ốm, giờ nước mắt nước mũi cứ đang ròng ròng nên không biên được nhiều, mấy ngày nữa khỏe lại mình sẽ tăng tốc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang