[Dịch]Trên Trời Có Cây Tình Yêu - Sưu tầm
Chương 7 : Hiểu lầm tiêu tan
.
Những chùm ánh sáng thẳng tắp chiếu vào hang theo thời gian chầm chậm di chuyển. Đường Miểu dần tỉnh lại, ngay lúc vừa mở mắt, nàng liền phát hiện trên miệng mình vẫn còn dính phiến lá kia. Nàng cảnh giác nhìn cái cây kỳ quái trước mặt, tay thận trọng lần mò phiến lá đang bịt trên miệng. Nó cứ như mọc dính trên mặt nàng, không cần nhìn, Đường Miểu cũng biết mình lúc này giống như đang đeo một cái khẩu trang cỡ lớn.
“Nếu ngươi không ầm ĩ không náo loạn, ta sẽ giúp ngươi bỏ nó xuống.”
Thanh âm lười biếng của Hoàng Vũ vang lên trong hang đá rộng. Đường Miểu trợn tròn mắt cảnh giác nhìn một vòng xung quanh, vẫn như cũ không nhìn thấy tí tẹo bóng hình nào của Hoàng Vũ.
Dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu. Ngay cả anh ta ở đâu cũng không nhìn thấy, nàng còn có thể cao ngạo ngẩng đầu nói không được sao? Đường Miểu gật đầu.
Chiếc lá dính trên miệng trong khoảnh khắc nàng gật đầu nhẹ nhàng rơi xuống. Miệng bị bịt kín vừa lấy lại được tự do, Đường Miểu vẫn cuộn mình ở góc giường đá, trừng mắt nhìn cái cây kia, tỏ rõ bộ dáng phòng ngự, một ngọn lửa kỳ quái nảy ra trong lòng xông thẳng lên óc. Đều do tên đàn ông này, rõ ràng ở trong hang mà lại trơ mắt nhìn nàng bị một cái cây kỳ quái bắt nạt! Muốn cười nhạo nàng sao?
Đường Miểu nói rành mạch từng tiếng: “Nếu anh còn không ra đây, tôi xin thề, tôi tuyệt đối sẽ không tu luyện linh lực. Tất cả cùng nhau ở đây chết khát cũng tốt!”
Nàng là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc. Hoàng Vũ một thượng tiên chấp nhận cho nàng một cái hứa hẹn, chấp nhận làm bảo vệ cho nàng, chấp nhận giúp nàng tu luyện linh lực, không phải nhìn trúng tiềm chất ngự thủy mà nàng có hay sao? Đánh không lại chẳng lẽ không chơi xấu được?
Đường Miểu vừa nói, mắt lại chằm chằm nhìn khắp nơi trong hang, muốn xem rõ Hoàng Vũ ẩn thân nơi nào. Một bóng xanh chớp lên trước mắt, Đường Miểu còn chưa kịp thét lên, một chiếc lá nữa lại chuẩn xác bịt kín miệng nàng. Cây phượng hoàng vươn một cành cây ra cuốn lấy nàng, trong nháy mắt đem Đường Miểu treo lên giữa không trung.
Nàng liều mạng quẫy đạp hai chân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì giận dữ. Nàng có ngốc cũng nhìn ra là Hoàng Vũ đang âm thầm giở trò.
“Ta còn chưa ngủ đủ, khi trăng lên ta sẽ thả ngươi ra!” Hoàng Vũ hắt hơi một cái, chiều mùa hè thực khiến cho người ta mệt mỏi! Hắn không để ý đến Đường Miểu nữa, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ của mình.
Đường Miểu bị treo giữa không trung phát ra mấy tiếng kêu đau đớn, giãy dụa mãi đến kiệt sức. Trong hang yên tĩnh ngay cả tiếng gió cũng không còn nghe thấy. Muốn mắng sao? Không mở được miệng. Muốn đánh nhau sao? Ngay cả cánh tay cũng nhấc không nổi nữa. Lòng tràn đầy ủy khuất bất lực cùng phẫn nộ khiến nàng cảm thấy bức bối đến khó chịu. Một luồng khí huyết đột nhiên xông thẳng đến tận đỉnh đầu. Đường Miểu đầu ‘ong’ một tiếng, tâm trí rơi vào minh tưởng.
Trong chốc lát, một tia linh lực trôi nổi trong thức hải của Đường Miểu chợt điên cuồng sinh trưởng, kết thành một tấm lưới. Lưới linh lực bồng bềnh trong thức hải, mỗi một lần dạt xuống lại dập dềnh trồi dậy.
Linh lực của nàng dao động khiến Hoàng Vũ bừng tỉnh. Hắn ngạc nhiên chăm chú nhìn vào Đường Miểu đang bị treo trước mặt mình, không thể tưởng tượng được nàng lại ở thời điểm này tâm không chút níu giữ mà tiến vào minh tưởng.
Tâm niệm khẽ động, đầu cành một đóa hoa màu tím đỏ như tia chớp đánh thẳng vào giữa trán Đường Miểu. Linh lực hệ mộc tinh thuần không gì sánh được của Hoàng Vũ thẳng tiến vào thức hải của Đường Miểu, giúp cho tấm lưới linh lực kia bình ổn lại trên thức hải.
Tơ lưới linh lực giống như vô số đường bờ ruộng đem thức hải chia thành vô số những hình vuông đều đặn. Thức hải khô cạn nhất thời chớp động ánh sáng màu xanh, chuyển động chảy thành dòng thủy quang róc rách.
Đường Miểu không chút ý thức khẽ ngẩng đầu, một hơi trọc khí từ trong cổ họng phun ra. “Soạt” một tiếng nhỏ, phiến lá bịt kín miệng nàng bị thổi bay.
Đường Miểu tinh thần chấn động, cả người khoan khoái dễ chịu, đắc ý cười ha ha.
Cành cây quấn lấy nàng liền nới lỏng, đặt nàng lại trên giường đá. Đường Miểu nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn cái cây kia, xoa xoa thắt lưng mắng to: “Không dám thực hiện lời hứa thì đừng nên giả vờ giả vịt nhận lời! Âm thầm hạ độc thủ ngươi còn là đàn ông sao?”
Trước mắt đột nhiên lóa lên một luồng ánh sáng màu xanh, Đường Miểu sợ đến vẹo cả thắt lưng, dáng vẻ hống hách bệ vệ biến mất, không chút suy nghĩ liền trốn vào góc hang.
Cây phượng hoàng cao lớn bung ra những tia sáng màu xanh lục. Ánh nắng mặt trời chiếu vào như mộng như ảo. Ánh sáng xanh tụ lại, thân hình Hoàng Vũ cũng hiện ra, đôi mắt xanh biếc sáng trong như ngọc lưu ly híp lại, da thịt đôi chỗ gần như trong suốt.
Đường Miểu nhìn đến ngây người, chỉ vào Hoàng Vũ lắp bắp:
“Anh.. anh.. anh chính là cái cây kia?!”
Tao nhã phất phất ống tay áo, Hoàng Vũ thản nhiên nói: “Đã sớm nói cho ngươi biết rồi, ta là mộc tiên. Nguyên hình của ta là thần mộc Phượng Hoàng.”
Thụ yêu ngàn năm thành tinh? Đường Miểu phản ứng lại, nhảy dựng lên cao đến ba trượng, đứng trên giường đá cao nhìn xuống trừng mắt nhìn Hoàng Vũ giận dữ: “Anh dựa vào cái gì mà dùng lá cây bịt miệng tôi, dựa vào cái gì mà treo tôi lên? Giả thần giả quỷ chơi vui lắm hả?”
Hoàng Vũ quay nghiêng người tránh khỏi ánh mặt trời chiếu xuống, không cho là đúng: “Ngươi đánh thức ta.”
“Tôi đánh thức anh? Tôi đánh thức một thân cây? Ha! Tôi đánh thức anh nên anh đối xử với tôi như thế? Anh đừng quên đã hứa hẹn gì với tôi đấy!” Đường Miểu liếc mắt khinh bỉ.
“Ngươi gặp nguy hiểm sao? Ngươi không bị thương phải không?”
Đường Miểu ngẩn ra, kích động vỗ ngực chỉ trích: “Tinh thần của tôi bị hoảng sợ dẫn đến thương tổn nghiêm trọng! Phải biết rằng con người rất dễ bị dọa thành ngu ngốc!”
Hoàng Vũ nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt, không quay đầu lại bước đến chỗ mấy cây hỏa đằng: “Ngu ngốc!”
Đường Miểu giận dữ, tay nắm thành quyền, mắt sắc như đao, hận không thể chém Hoàng Vũ thành tám khối.
Dùng linh lực cắt một khúc hỏa đằng, Hoàng Vũ cầm lấy quay đầu cười: “Cho ngươi nếm thử hương vị hỏa đằng!”
Hỏa đằng trong tay hắn dài chừng hơn một trượng, thô ráp to bằng một cánh tay trẻ con, trên vỏ đầy gai sắc nhọn tua tủa. Nếu bị tên này cầm cái đó quật cho một cái… Đường Miểu run run, dáng vẻ hống hách hết thảy đền tan thành mây khói.
Nàng hoảng sợ lùi về phía sau, lẩm bẩm: “Tôi nhận sai còn không được sao!”
Hoàng Vũ mỉm cười, cầm hỏa đằng đến gần Đường Miểu: “Biết sai là tốt rồi. Mùa hè Đông Hoang nắng quá mạnh, ở đây hầu như không có nước. Ban đêm ta cần hấp thu ánh trăng để bổ sung linh lực. Ban ngày ngủ. Nếu ngươi thích đêm ngủ, ban ngày hãy yên lặng một chút!”
“Được, tôi cam đoan sẽ không đánh thức anh!” Đường Miểu gật đầu như giã tỏi, không ngừng nói với mình, quen với thực vật, đừng tìm phiền toái.
Thái độ Đường Miểu đột nhiên thay đổi khiến Hoàng Vũ vô cùng ngạc nhiên. Hắn nhìn một chút Đường Miểu, lại nhìn một chút khúc hỏa đằng trong tay mình, trong mắt chợt hiểu. Trêu đùa tiểu phàm tiên này thật sự… thật sự khiến người ta rất vui vẻ! Hắn cố nhịn xúc động muốn cười, tay vung lên kéo một cái, hỏa đằng chợt phát ra tiếng nổ lách tách như rang đậu.
Thấy sợ hãi trong mắt Đường Miểu, Hoàng Vũ trừng mắt: “Mùi vị của nó tuy rằng không được tốt lắm, nhưng ở Đông Hoang, chấp nhận một chút đi!”
Đường Miểu co rúm lại lùi ra sau, cố gắng khống chế xúc động muốn xông lên ôm đùi Hoàng Vũ cầu xin tha thứ. Trong lòng vừa sợ hãi vừa bi phẫn, cùng lắm thì chết thôi! Một cảm giác dũng cảm dâng lên giúp nàng quay lại run giọng nói: “Tôi không sợ!”
Hoàng Vũ phì cười. Nha đầu kia sợ cả người đã phát run, còn dám tỏ ra anh hùng. Hỏa đằng trong tay hắn lớp vỏ đã nứt hết ra, lộ ra phần lõi màu xanh trắng phơn phớt. Hắn lột hết vỏ đưa đến trước mặt Đường Miểu, buồn cười: “Nếm thử đi!”
Đường Miểu sửng sốt vài giây, rồi mãnh liệt nhào về phía Hoàng Vũ, nắm tay liều mạng đánh lên người hắn: “Anh đùa giỡn tôi! Anh dám đùa giỡn tôi!”
“Ha ha!” Hoàng Vũ cười lớn lui về phía sau, gương mặt ngẩng lên lộ ra tươi cười sáng lạn không gì sánh được. Hắn không sử dụng linh lực, chỉ lẹ chân tránh né đấm đá của Đường Miểu, còn không quên nhét vào miệng một miếng lõi hỏa đằng thỏa mãn nhai: “Ngươi không ăn cũng được! Ngu ngốc!”
Tay áo màu tía phiêu động dưới ánh mặt trời, tròng mắt xanh lục sáng trong rực rỡ đầy mê hoặc, hương thảo mộc thơm ngát lan khắp hang đá… Người này thật là đẹp! Đường Miểu hoảng hốt nhìn, dừng bước.
Hoàng Vũ nao nao, quay lại bước đến bên nàng, nghi hoặc hỏi: “Thật sự tức giận?”
Đường Miểu mặt đỏ bừng, giơ tay ra nói: “Tôi đói bụng, không còn sức nữa!”
Hoàng Vũ đặt một khúc lõi hỏa đằng vào tay nàng: “Ăn đi, hiện giờ ta chỉ có thể kiếm được thứ này. Đến tối ta sẽ xuống hoang nguyên xem thử, ngươi là phàm tiên, có lẽ trên Hoang Nguyên sẽ có mấy thứ ngươi có thể ăn.”
Lõi hỏa đằng có vị như mía, Đường Miểu ăn thấy có chút ngọt. Là tại mình cứ luôn hiểu lầm anh ta. Ban ngày vặt lá cây lại còn muốn khắc chữ lên thân cây mới chọc giận anh ta đúng không? Nàng nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, ban sáng tôi đã khắc chữ lên thân cây.. a, không, là khắc chữ lên người anh.”
Trên người Hoàng Vũ nếu như có khắc Đường Miểu đã đến đây một lần sẽ thế nào đây nhỉ? Đường Miểu càng nghĩ càng buồn cười, phì cười một tiếng.
Ánh nắng chiếu xuống khiến da nàng sáng lên, sắc nhung vàng mềm mại làm tôn lên khí chất thanh xuân tươi trẻ. Hai hàng lông mày lá trúc dường như xinh đẹp hơn nhướn lên sinh động trên gương mặt. Hoàng Vũ trước nay luôn cho rằng điềm tĩnh mới là đẹp đột nhiên cảm thấy thích thú bộ dáng vui vẻ của Đường Miểu. Hắn bỗng như có ma xui quỷ khiến hỏi: “Ngươi không phải thích đặt chân xuống đất sao? Tối nay có muốn cùng ta đi xuống hoang nguyên không?”
Đường Miểu cười đến híp mắt, dùng sức gật mạnh đầu: “Hay lắm! Buổi tối tôi một mình ở trong hang đá cũng chẳng có gì vui!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện