[Dịch]Trên Trời Có Cây Tình Yêu - Sưu tầm

Chương 36 : Thỉnh cầu của Mộ Ly

Người đăng: 

Đường Miểu miễn cưỡng ngồi ở bên lan can, ánh mắt xuyên qua tinh vân rực rỡ của Lưu Quang thành, nhìn về phía Đông Cực. Bàn tay nàng đặt ở ngực, nhè nhẹ vỗ về dấu đóa hoa màu tím. Giọng Hoàng Vũ lúc ở bụi hoa đó là giả, Đường Miểu phiền muộn vô cùng. Nỗi nhớ cố hết sức chôn sâu dưới đáy lòng không muốn chạm đến, rốt cuộc bị giọng nói ở sau bụi hoa đó khơi lên hoàn toàn. Vài ngày ngắn ngủi cùng nhau tại Đông Hoang, nàng lại khắc sâu ấn tượng như vậy, tưởng như ở cùng Hoàng Vũ một thời gian thật dài, thật dài. Nhắm mắt lại, lần đầu học đáp mây, lần đầu dùng linh lực, từng chút một rõ ràng giống như mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Nàng thật sự mong chờ được gặp lại Hoàng Vũ đến cỡ nào. Để cho hắn nhìn thấy một Đường Miểu có thể vận dụng thành thạo linh lực. Nàng ước ao được nhìn thấy đôi mắt trong veo như ngọc bích kia lộ ra sự ngạc nhiên và vui sướng. Đường Miểu không kìm được nghĩ, nửa năm qua, công chúa Cơ Oánh đã được như mong muốn rồi chứ? Tại sao nàng ta vẫn chưa quay về Bắc Địa? Dù sao nàng ta cũng không thể khoác bộ mặt của mình mãi như vậy được phải không?! Mạt Dương nhẹ chân bước vào. Từ sau khi hắn triệu tập Thất tinh túc vệ Bắc cung Huyền Vũ, ánh mắt Đường Miểu nhìn hắn có chút kỳ lạ. Nghĩ đến lời Thiên Hậu nói khi rời khỏi thành Ngân Sương, tâm tình Mạt Dương trở nên phức tạp vô cùng. Đường Miểu chỉ nhắm mắt chứ không ngủ. Bước chân Mạt Dương có nhẹ hơn nữa, nàng cũng cảm giác được. Đường Miểu không quay đầu lại, chỉ nói: “Thành Hằng thượng tiên có vấn đề gì sao?” “Đúng vậy. Thủy Các của Thành Hằng thượng tiên đã được điều tra rõ, chính là một cứ điểm của Tây Địa ở thành Lưu Quang. Tiểu thư từng có khúc mắc gì với Tây Địa sao?” Người Tây Địa theo dõi mình. Thanh âm giả giọng Hoàng Vũ ở sau bụi hoa đó thăm dò mình. Tây Ngu Hạo nghi ngờ Cơ Oánh. Một cảm giác khoái trá nảy lên trong lòng Đường Miểu. Nàng nhớ rõ ở trên yến hội ở Tiên cung thành Ngân Sương, Tây Ngu Hạo kiêu ngạo và ngang ngược cỡ nào. Nếu hắn phát hiện Đường Miểu kia chính là công chúa Bắc Địa, hắn sẽ đối xử với Cơ Oánh thế nào nhỉ? Các loại ác ý nảy sinh trong đầu nàng. Dường như nàng có thể thấy Cơ Oánh bị Tây Ngu Hạo hung ác sỉ nhục, dường như có thể thấy cô công chúa lạnh lẽo thánh khiết như thủy tinh kia u sầu khóc lóc, dường như có thể nghe thấy toàn bộ các thần tiên ở tiên giới đều đang cười nhạo Cơ Oánh. Nhất thời, Đường Miểu không kìm được phá lên cười sằng sặc. Tiếng cười mang theo sự điên cuồng ngay cả chính Đường Miểu cũng không rõ ràng, như là vô cùng thoải mái, vô cùng hưng phấn. Nhưng trong lòng nàng lại sinh ra chút ít kinh ngạc. Tiếng cười thoát ra từ miệng này dường như không phải của nàng. Nàng cố gắng dừng lại, nhưng không còn sức lực. Đừng có cười nữa! Đường Miểu lảo đảo đứng dậy, trước mắt đền đài lầu các hiển hiện rõ nét, Mạt Dương giật mình nhìn nàng. Nàng há miệng, giống như muốn thét lên phá vỡ một cơn ác mộng, gian nan thốt ra tên Mạt Dương. Sắc mặt xanh trắng, trên cần cổ thon thả nổi hằn gân xanh, tiếng cười sặc sụa cùng với vẻ mặt giằng xé của Đường Miểu khiến Mạt Dương kinh sợ, hắn tiến lên cầm lấy cổ tay nàng: “Tiểu thư, làm sao vậy?” Cảm xúc không chịu sự khống chế ở trong đầu nàng giống như bong bóng xà phòng mỏng manh bị giọng nói của Mạt Dương chọc vỡ, tan thành mây khói. Đường Miểu níu tay hắn nhấc thân mình đầy mồ hôi dậy. Nàng vô lực ngồi xuống, thì thào: “Tôi không sao. Tôi và Tây Địa không có hiềm khích gì, chẳng qua, Tây Ngu Hạo đã sinh nghi ngờ. Tôi cũng không rõ, gương mặt này, linh lực của thân thể này đều đã thay đổi tất thảy, anh ta làm sao có thể nghi ngờ tôi mới là Đường Miểu mà anh ta muốn mang về Tây Địa?!” Đôi con ngươi màu bạc của Mạt Dương không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Hắn lập tức nhớ tới tiểu phàm tiên ở yến hội trên Tiên cung thành Ngân Sương ngày đó. Nhớ lại những điều bình thường Đường Miểu hay nói, chỉ chốc lát Mạt Dương liền hiểu được. Hắn cố kiềm chế không giật mình, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ nữ tiên ngày đó trên điện là…” Đường Miểu ngắt lời: “Là công chúa.” Công chúa tự thân xông vào nguy hiểm, tráo đổi thân phận xâm nhập Tây Địa? Mạt Dương không khỏi căng thẳng: “Nếu như Tây Địa nghi ngờ tiểu thư, không phải nghĩa là công chúa sẽ có nguy hiểm? Vậy thì phải làm sao đây?” Đường Miểu hơi thở dốc, trong lòng lại sinh ra chút bi thương. Đây là hộ vệ dùng huyết khế để ký ước với nàng, nhưng người hắn quan tâm nhất vẫn là Cơ Oánh. Ác ý ban nãy của nàng là vì ghen tị sao? Tất cả mọi người đều suy nghĩ cho Cơ Oánh, tất cả mọi người đều lo lắng an nguy của nàng ta. Ngay cả Mạt Dương.. Hộ vệ trung thành lấy máu làm khế ước, suy nghĩ trong giờ khắc đầu tiên này cũng là sự an toàn của Cơ Oánh, mà không phải bản thân mình đang bị Tây Địa nhằm vào. Đường Miểu tự giễu bật cười. Tính ra mình là kẻ may mắn mà. Sự may mắn như vậy đối với một tiểu phàm tiên mới lên thiên giới, chẳng hiểu điều gì mà nói, là phúc duyên của thần tiên. Nửa năm, nàng đã không còn há hốc miệng sợ hãi bay lượn, cũng không cảm thấy linh lực pháp lực gì đó.. của thần tiên là không thể tin nổi nữa. Thậm chí nàng còn ở trong tiên cung xem rất nhiều sách ngọc thẻ ngọc. Từ chỗ ngây thơ chẳng biết gì, đến giờ đã trở nên bình tĩnh lãnh đạm. Chiếm được phúc duyên hoàng tộc tiên giới ban cho, thì dĩ nhiên phải trả giá lớn vì hạnh phúc của công chúa. Ngón tay Đường Miểu nhẹ nhàng xoa giữa trán, mệt mỏi nói: “Anh đừng có gấp. Mộ Ly Tinh quân nhất định sẽ hỏi ra tin tức từ miệng Tước Linh kia. Chờ nghe Tinh Quân sắp xếp đi.” “Ta đúng là có sắp xếp.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mộ Ly. Hắn đứng dựa cửa, mặt mỉm cười. Thân hình thẳng tắp khoác y phục trắng tinh, áo dài bằng sa mỏng, thắt đai lưng tơ bạc, trên búi tóc cắm một cây trâm ngọc cũng trắng muốt. Bỏ đi trang phục hoa lệ trước đây, phong thái cũng trở nên thanh lãng xuất trần. Trước mắt Đường Miểu sáng rực lên, không khỏi sinh ra vài phần cảm giác háo sắc. Ngẫm nghĩ, Mộ Ly nhất định là vì Cơ Oánh mà đến, bỗng nhiên cảm thấy bức tranh mỹ nam trước mắt chẳng còn màu sắc. Nàng miễn cưỡng nói: “Sắp xếp của Tinh Quân chẳng liên quan gì tới tôi. Tôi đang định rời khỏi thành Lưu Quang.” Mộ Ly lộ ra chút tiếc nuối, khẽ thở dài: “Thành Lưu Quang cũng có vài phàm tiên, thích nhất là ăn uống, lúc nhàn hạ thường tự tay làm vài món thức ăn phàm giới. Vừa vặn hôm nay có người mời Bản quân dự tiệc. Bản quân vốn không hứng thú với đồ ăn phàm giới, đang định mời ngươi cùng đến đó. Nhưng nếu ngươi muốn rời khỏi, Bản quân đành một mình đi vậy.” Thức ăn phàm giới? Đường Miểu ngẩn người. Thật không dễ chút nào, tiên giới có đồng hương có thể làm món ăn nàng muốn! Nhưng nàng đã khẳng định chắc nịch thế kia, nói ra rồi sao có thể dễ dàng rút lời lại chứ. Trong lòng giống như bị móng vuốt một con mèo nhỏ quấy nhiễu, ngứa ngáy khó nhịn. Cuối cùng không thể chống nổi ham muốn, Đường Miểu cố ý trầm ngâm một chút mới chầm chậm nói: “Tôi đánh anh một lần, hai ta đã thanh toán xong. Nếu Tinh Quân đã thành tâm mời, dĩ nhiên là phải giữ thể diện cho Tinh Quân rồi, sau tiệc hẵng đi cũng không muộn.” Khóe miệng hơi cong đã để lộ tâm tư của nàng, Mộ Ly cười càng thêm sáng lạn: “Thành Lưu Quang có vị tiên có thể sửa chữa Mặc Liên Ảnh Thuẫn, Mạt Dương hãy đem mảnh vỡ của Mặc Liên đi trước, sau tiệc Bản quân sẽ đưa tiên tử an toàn trở về.” Theo lời hắn thì đã sắp xếp xong hành trình của Mạt Dương hôm nay rồi, không để Mạt Dương có thể đi theo Đường Miểu đến dự tiệc. Mạt Dương không tiếp nhận, lạnh lùng nói: “Đa tạ ý tốt của Tinh quân, Mạt Dương lúc khác đi sửa cũng không sao cả.” Tại sao Mộ Ly nhất định muốn tách Mạt Dương ra? Đường Miểu cảm thấy hứng thú. Nàng rất muốn biết Mộ Ly hùa theo ý thích của nàng rốt cuộc là muốn một mình nói với nàng điều gì. Nàng cười hì hì nói: “Mạt Dương anh hãy mau chóng sửa lành lại Mặc Liên đi. Lúc phi hành tôi muốn tiết kiệm chút sức lực nữa.” Mạt Dương đang muốn phản bác, đột nhiên thấy Mộ Ly trừng mắt nhìn mình. Trong lòng hắn có chút chần chừ, nghĩ tới Cơ Oánh. Đường Miểu thoáng thấy, trong lòng nguội lạnh, không chút do dự phất tay, bước về phía Mộ Ly: “Phải nói trước điều này, tôi không muốn tự mình bay đi đâu.” Mộ Ly cười nói: “Xe ngựa đã chuẩn bị tốt.” Bạch Long mã thần tuấn, bốn vó sinh mây, mũi thở phì phì, kiêu ngạo đứng giữa không trung. Đường Miểu lại một lần nữa ngồi trên xe ngựa Bạch Long mã. Trong xe có bàn trà nhỏ, trên đĩa ngọc bày những quả thánh lan màu lam căng mọng mượt mà, rượu quỳnh hoa trong bầu rượu lóng lánh như băng nguyệt nhè nhẹ tản ra hương thơm tinh khiết. Rèm xe cuộn lên, tinh vân với những màu sắc lộng lẫy sáng rực chảy xuôi ngoài cửa sổ. Đường Miểu ngẩn người ngắm nhìn, im lặng, Mộ Ly cũng không nói gì. Trong xe thinh lặng như tờ. Một lúc lâu, Đường Miểu mới quay đầu lại, bình tĩnh nhìn Mộ Ly nói: “Không phải là anh đột nhiên tìm thấy lương tâm nên mới cố ý lấy lòng tôi đấy chứ?” Mộ Ly ho nhẹ, con người đảo vòng, sảng khoái thừa nhận: “Ta lấy lòng ngươi, đương nhiên là có việc muốn nhờ.” Đường Miểu cầm một quả thánh lan lên ăn, chất lỏng ngọt ngào chảy vào cổ họng, nàng lại nhớ tới Hoàng Vũ dưới ánh trăng đêm đó, đặt quả thánh lan vào tay nàng. “Anh biết không? Khi tôi mới tới thành Lưu Quang, ngạc nhiên nhất chính là loại quả này. Um tùm rập rạp đầy đường, là thứ quả dại không người hái. Nhưng nó lại là báu vật chốn Đông Hoang.” Mộ Ly bất giác than thầm, nha đầu này quả thực tâm tư đơn thuần. Hắn cười nói: “Hoàng Vũ cho rằng ngươi ở lại tiên cung làm tiên thị. Đông Cực còn chưa truyền ra tin có Đế tôn mới. Có lẽ hắn và Quỷ Diện công tử giờ còn đang đấu nhau gay gắt.” Đường Miểu bĩu môi: “Tôi ở Đông Hoang, chỉ ở cùng anh ta có mấy ngày thôi.” Mộ Ly cười như không, nhìn nàng nói: “Ngươi ngay cả một quả dại cũng nhớ mãi không quên, huống chi cái người đẹp đến mức ta cũng phải ghen tị kia?!” Đường Miểu nhất thời bặt tiếng, quay đầu hừ một tiếng. Động tác giấu đầu hở đuôi của nàng khiến Mộ Ly âm thầm buồn cười. Hắn rót một chén rượu, chậm rãi nhấm nháp: “Ta có thể sử dụng xe ngựa Bạch Long mã kéo, có thể làm thành chủ thành Lưu Quang, tương lai Thiên tôn nếu vẫn không có con trai, có lẽ ta còn có thể làm Thiên tôn Bắc Địa.” Hắn đột nhiên khoe khoang quyền thế của mình, thao thao bất tuyệt cả những chuyện ngày xưa ở trên đường phố Bắc Địa làm bá vương đám đệ tử nhà giàu lêu lổng, khiến Đường Miểu liên tục trợn mắt khinh thường. Mộ Ly chuyển đề tài: “Ba tộc của Đông Cực thế lực rất mạnh. Đế tôn hiện giờ xuất thân từ Tuyết Anh Bích Hoa Đài. Trọng Vũ Cung và Hắc Chiểu Linh của Hoàng Vũ và Quỷ Diện bất kể là ai chiến thắng, muốn nắm trong tay Đông Cực, đều phải tranh thủ sự ủng hộ của Tuyết Anh tộc. Cách kết minh đơn giản nhất là kết hôn với công chúa của Tuyết Anh Bích Hoa Đài. Nếu Hoàng Vũ thắng, không cưới công chúa, hắn nhất định phải tìm nguồn lực trợ giúp bên ngoài thật mạnh. Ta có thể bảo đảm Bắc Địa sẽ ủng hộ hắn.” Đường Miểu có ngốc cũng nghe ra ý của hắn, tức giận đến bật cười: “Anh không để ý đến sự sống chết của tôi mà tính kế tôi một lần, còn muốn lợi dụng tôi lần nữa?” Mộ Ly cong khóe miệng, ghé sát Đường Miểu, nụ cười ái muội: “Lẽ nào ngươi không có ý gì với hắn?” Đường Miểu giận dữ: “Chỉ mới dò xét được chút manh mối đã muốn lợi dụng, anh thật bỉ ổi.” Mộ Ly nhún vai, vẻ mặt vô lại: “Điều kiện này ngươi không thích thì cứ coi như ta đánh rắm nói láo, thối xong thì thôi. Ngươi muốn đến phàm giới sao?” Gương mặt đỏ bừng của Đường Miểu còn chưa nguôi giận, đã bị lời hắn làm cho sửng sốt. Mộ Ly thỏa mãn nhìn phản ứng của nàng, đắc ý nhướn mày: “Nếu như ngươi muốn đến phàm giới, ta có thể lén mang ngươi hạ phàm.” Đường Miểu tim đập thình thịch. Nàng bất chấp tức giận, hơi căng thẳng hỏi: “Anh có thể đưa tôi trở về phàm giới? Trở về bên cạnh ba mẹ tôi?” Mộ Ly nghẹn họng, đáp: “Sao có thể? Tiên giới một ngày, phàm giới mười năm. Chỉ qua một canh giờ, phàm giới đã có thể trôi qua mấy tháng. Ra khỏi tiên môn ai biết có thể đến chỗ nào của phàm giới? Hơn nữa lén lút hạ phàm là việc rất nguy hiểm. Tự ý hạ phàm sẽ bị trói lên Trảm Tiên Đài đánh tan nguyên thần. Có thể mang ngươi xuống hạ giới một chuyến đã là phạm vào thiên quy, là một việc mạo hiểm vô cùng.” Đường Miểu thất vọng thở dài: “Vậy thì còn gì hay nữa? Tôi đã chết một lần, không muốn lại chết lần nữa. Đã không phải thế giới cũ nơi tôi sống thì tôi đến làm gì? Được rồi, anh không cần vắt hết óc nghĩ điều kiện trao đổi với tôi. Bây giờ tôi không phải đang giúp mấy người hay sao, anh còn muốn gì nữa? Ngọc Khuyển ngửi thấy mùi trên người tôi, tôi còn có cách nào? Chẳng lẽ còn muốn tôi chạy đến trước mặt Tây Ngu Hạo liều chết không thừa nhận?” “Chính thế!” Đường Miểu quái dị nhìn Mộ Ly, tưởng mình nghe lầm. Mộ Ly ánh mắt nóng rực, nhấn từng tiếng: “Ta muốn ngươi đến Tây Địa một chuyến. Đã nửa năm Hoàng tỷ không có tin tức gì. Thiên tôn và Thiên hậu chỉ nói cho ta rằng nàng vẫn ổn. Nhưng ta lo lắng, ta không dám sai người tới Tây Địa tìm nàng. Chỉ có ngươi, để cho Ngọc Khuyển mang ngươi tới Tây Địa, với gương mặt này của ngươi cùng với linh lực hoàn toàn mới, giúp Tây Ngu Hạo thôi nghi ngờ, thay Hoàng tỷ ta giải vây.” Đường Miểu vốn dĩ có đôi chút thương cảm cho Cơ Oánh, nàng cũng rất cảm kích tấm lòng thương con của Thiên tôn Thiên hậu. Nhưng nàng không muốn tới Tây Địa, khiến những suy nghĩ ác ý từng nảy sinh trong lòng thật sự biến thành hiện thực. Đường Miểu lắc đầu: “Tây Ngu Hạo ghê gớm lắm, tôi không muốn liên quan gì đến anh ta cả. Khi Cơ Oánh quyết định biến đổi thân phận thì cũng nên chuẩn bị tinh thần bị Tây Ngu Hạo phát hiện. Kết quả tệ nhất cũng chỉ như vậy. Nàng tốt xấu gì cũng là công chúa Bắc Địa, chẳng lẽ Tây Ngu Hạo còn dám giết nàng?” Mộ Ly lạnh giọng nói: “Ta tuyệt đối không để Hoàng tỷ ta lại bị Tây Ngu Hạo nhục nhã lần nữa!” Đường Miểu kiên quyết: “Tôi sẽ không đi Tây Địa! Anh nghĩ cách khác đi! Ví dụ như bắt được Ngọc Khuyển, giống như Tước Linh kia ấy, đổi lấy Cơ Oánh trở về.” Đang nói, Bạch Long mã hí lên một tiếng dài, kéo xe ngựa vững vàng hạ xuống. “Cung nghênh Tinh Quân giá lâm!” Bên ngoài truyền đến tiếng người. Mộ Ly và Đường Miểu đều ngậm miệng, coi như không có chuyện gì xuống xe ngựa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang