[Dịch]Trên Trời Có Cây Tình Yêu - Sưu tầm

Chương 27 : Băng sương chi tịch

Người đăng: 

.
Khoảnh khắc mảnh lá cây trong tay áo Mộ Ly héo rũ, Hoàng Vũ đang tĩnh tọa mở mắt. Hắn nhìn về phía Tiên cung trên đỉnh núi Ngọc Tiêu, thần sắc kinh nghi bất định. Thăm dò của hắn đã bị phát hiện, linh lực của Thiên tôn Thiên hậu trong tiên cung Bắc địa hắn không có cách nào chống lại được. Hắn nên làm gì đây? Hoàng Vũ buồn bực bất an bước qua bước lại trong phòng. Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Linh Tu. “Vào đi.” Hoàng Vũ nhìn về phía Linh Tu, bình tĩnh hỏi: “Là từ công chúa?” Linh Tu cúi đầu nói: “Là Đế tôn.” Hoàng Vũ kinh hãi: “Đế tôn?” Linh Tu nhẹ giọng nói: “Đế tôn đã hạ lệnh chỉ, lệnh công tử ngay trong đêm trở về Đông Cực. Nghi vấn của công tử ngài sẽ giải đáp.” Hoàng Vũ bản năng cự tuyệt: “Ngày mai ta đi.” Linh Tu lấy trong ngực ra một tấm thẻ bài màu vàng nhạt, vô cùng trịnh trọng nói: “Đế tôn sai hồng nhạn vạn dặm truyền tin, thấy được lệnh chỉ phải lên đường ngay lập tức, không được chậm trễ. Nếu không.. trục xuất khỏi Đông Cực.” Hoàng Vũ sắc mặt trắng nhợt, lảo đảo lui lại phía sau. Hắn thì thào: “Tại sao? Tại sao lại gấp như vậy?” Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Tiên cung, bất chấp Linh Tu đang có mặt, kéo vạt áo ra, móng tay vẽ thành một vệt máu trên ngực. “Công tử!” Linh Tu kêu lên thất thanh, tay vội vàng điểm về phía vết thương của Hoàng Vũ. “Đừng động! Hộ pháp cho ta!” Hoàng Vũ quát to, khoanh chân ngồi ngay ngắn dưới đất. Ngón tay nhuốm máu tươi ở ngực nhanh chóng vẽ thành một đóa Phượng Tử Hoa Quan. Nét cuối cùng hoàn thành, đóa Phượng Tử Hoa Quan bằng máu tươi tỏa ra hào quang chói mắt. Linh Tu thấy thế xoay người ra khỏi phòng, chòm râu hoa râm dưới cằm không ngừng run rẩy, hiển nhiên là vô cùng kích động. Một quầng sáng màu tím êm đềm như làn sóng lộ ra từ ngực Hoàng Vũ, nhấn chìm cả căn phòng trong ánh sáng. Linh Tu quay đầu nhìn lại ánh tử quang lộ ra từ cửa sổ, trong lòng kinh nghi bất định. Là ai khiến công tử phải dùng Phượng Tử Hoa Quan để bảo vệ? Vì sao Đế tôn muốn công tử nhất định đi ngay trong đêm không được chậm trễ? Lẽ nào Đế tôn đã đoán được đêm nay công tử sẽ có kiếp nạn? Linh lực dao động kinh động chúng tiên của sứ đoàn, hầu như tất cả đều cùng tụ đến. “Bảo vệ bốn phía, thay công tử hộ pháp!” Linh Tu trầm giọng hạ lệnh. Vừa mới nói xong, ánh tử quang trong phòng biến mất, một tiếng kêu đau đớn vang lên. Linh Tu sững sờ, vọt đi vào. Hoàng Vũ khóe miệng có một vệt máu, nửa người ngả ra mặt đất, ánh mắt vô hồn không còn thần thái như trước. Ở ngực hắn có một đóa hoa màu tím chỉ lớn bằng đầu ngón tay, ánh sáng tím như hơi thở lúc tỏ lúc mờ. Tay hắn run rẩy đưa tới nâng nó lên, không nói một lời nào. “Công tử!” Linh Tu nhìn thấy là Phượng Tử Hoa Quan, nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại bị sắc mặt sầu thảm của Hoàng Vũ làm cho sợ hãi. “Nàng không còn nữa.” Hoàng Vũ thì thào. “Ai? Ai không còn?” Hoàng Vũ suy sụp đứng dậy, tay cầm Phượng Tử Hoa Quan đập mạnh vào ngực. Ánh sáng tím lóe lên, Phượng Tử Hoa Quan lặng yên biến mất. Hoàng Vũ nhìn Linh Tu nhẹ nhàng mỉm cười: “Tuân theo lệnh chỉ của Đế tôn, khởi hành quay về Đông Cực Địa.” Linh Tu thượng tiên a một tiếng, gặp phải ánh mắt Hoàng Vũ đột ngột trở nên tàn nhẫn như một con sói cô độc. Ông ta rùng mình, quay người đi hạ mệnh lệnh. “Bắc địa, ta sẽ quay lại.” Hoàng Vũ nghiến răng. Trên tầng mây dày đặc, chúng tiên sứ đoàn Đông Cực vây quanh Hoàng Vũ bay về phía Đông. Bầu trời Bắc địa quang đãng lạ thường, không một gợn mây, đầy sao lóng lánh. Dưới ánh sao, Hoàng Vũ quay đầu nhìn về phía Tiên cung trông như một đóa hoa sương nơi xa kia, chỉ cảm thấy trái tim như bị cắt đi một mảnh. Hắn kích động Phượng Tử Hoa Quan, kết quả lại chỉ có thể thu hút nó trở về. Một khắc đó, hắn biết, tiểu phàm tiên mà hắn muốn bảo vệ kia đã mất đi rồi. ** Trong Tiên cung Bắc địa, Thiên tôn thu hồi linh lực. Mây mờ tràn qua giường ngọc, trên đó một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm ngủ. Giữa vầng trán mượt mà là một đóa hoa sương sáng lấp lánh. Ông ta thở ra, nói với Thiên hậu đứng một bên: “Được rồi!” Thiên hậu thở dài nói: “Thật là khiến cô bé phải chịu khổ. Ngày khác Oánh Nhi quay về, xin Thiên tôn giúp cô bé giải phong ấn.” “Bản tôn hiểu.” Thiên tôn Bắc địa hơi ngẩng đầu, chắp tay đi ra khỏi cung điện. Thiên hậu khẽ phất tay áo, Đường Miểu chậm rãi mở mắt. “Con gái, Thiên tôn đã phong ấn Ngự Thủy Chi Linh của con. Bản hậu truyền cho con linh lực khác, gọi là Băng Sương Chi Tịch. Đến xem xem gương mặt mới của con, vừa lòng chứ?” Thiên hậu tự tay đưa đến một tấm gương. Đường Miểu tò mò nhìn vào gương. Vầng trán trơn mượt, mũi ngọc mày ngài, đôi mắt đen lóng lánh sáng ngời, môi tựa cánh hoa, da hơn sương tuyết. Nàng vuốt mặt mình, thì thào: “Đây là mình? Thật là đẹp!” Thế nhưng, cũng không phải là chính mình. Mà nàng chỉ có thể chọn lựa thân phận mới. “Khiến con phải thiệt thòi rồi.” Thiên hậu nói vẻ xin lỗi. “Tốt mà, đẹp hơn tôi nhiều lắm!” Đường Miểu nhìn bà cười cười, bật dậy khỏi giường ngọc. Nàng giơ hai tay cách mặt đất một thước, xoay mình, làn váy thêu đầy hoa sương màu bạc tản ra ánh sáng thật đẹp mắt. Nàng nghiêng đầu hỏi: “Băng Sương Chi Tịch? Rất mạnh sao?” Thiên hậu thấy nàng vui vẻ, cũng mỉm cười nói: “Bản lĩnh giữ nhà của Bản hậu. Số thượng tiên có thể bắt nạt được con sợ rằng không nhiều lắm đâu.” “Oa, tốt quá. Sau này ai dám bắt nạt tôi, xem tôi có đánh cho hắn răng rơi đầy đất hay không!” Việc đã đến nước này, Đường Miểu chỉ muốn nghĩ đến phương hướng tốt. Thiên hậu kéo tay nàng mỉm cười: “Con ngoan, nếu như Oánh Nhi có một nửa hiểu được lòng người của con, Bản hậu đã thấy mãn nguyện.” Công chúa có một người mẹ yêu thương nàng biết bao! Đường Miểu mỉm cười, nói: “Tương lai công chúa sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Thiên hậu.” Lúc này nàng thật sự rất hâm mộ công chúa. Gặp phải tai họa còn có thể chạy về Bắc địa, sẽ có Thiên tôn Thiên hậu giúp nàng ta dọn dẹp mớ lộn xộn. Còn mình? Có bản lĩnh giữ nhà của Thiên hậu, có thân phận mới, không nhiều người có thể ức hiếp được nàng. Có thể nói rằng một bước lên trời. Nhưng nàng không có nhà! Không chỉ không có nhà, ngay cả Hoàng Vũ, người duy nhất nàng quen biết và tin cậy cũng phải coi là người lạ. Sau này nàng sẽ ra sao? Đường Miểu mờ mịt không rõ. Thiên hậu do dự chỉ vào ngực nàng nói: “Còn có một chuyện. Đóa hoa phong ấn trên ngực con hình như là pháp bảo của Vũ công tử Đông Cực. Khi Thiên tôn làm phép, nó có biến đổi bất thường. Để tránh lộ tin tức, Thiên tôn đã bức ra ngoài, nó sẽ quay trở về với chủ nhân. Vũ công tử của Đông Cực lấy máu phong ấn, pháp bảo kia dù rời khỏi thân thể con, vẫn còn lại ấn ký. Bản hậu cũng không biết giao tình giữa hai người lại sâu đậm như thế…” Anh ấy phong ấn Phượng Tử Hoa Quan ở ngực nàng, muốn bảo vệ nàng. Đường Miểu không kìm được ôm ngực, ảm đạm nói: “Thiên hậu yên tâm. Trước khi công chúa khôi phục thân phận, tôi sẽ coi như chưa bao giờ quen biết anh ấy.” Thiên hậu ôm Đường Miểu vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng: “Sau này con chính là đệ tử thân truyền của Bản hậu. Mạt Dương!” Ngoài cửa điện truyền đến một giọng nói trầm ổn: “Thiên hậu có gì phân phó?” Cửa điện lặng lẽ mở ra, ngoài cửa, một nam tử vóc người cao thon mặc áo xanh đang quỳ một gối. Thiên hậu mỉm cười nói: “Mạt Dương, ngẩng đầu lên.” “Dạ!” “Sau này người chính là thị vệ của nàng.” Đường Miểu ngẩn người, là thị vệ hay là giám sát ngầm bên cạnh nàng? Bất kể thế nào, nàng không thể không nhận lấy. Dù sao gương mặt đã thay đổi, thân phận cũng thay đổi, nhiều thêm một thị vệ làm chân chạy cũng được. “Mạt Dương tuân lệnh!” Mạt Dương trên mặt không chút biểu cảm, hắn liếc mắt nhìn Đường Miểu một cái, ngẩng mặt nhắm hai mắt lại. Thiên hậu kéo tay Đường Miểu nói: “Nhỏ một giọt máu điểm ở giữa trán hắn, lấy máu của con định ra khế ước cùng hắn. Hắn sẽ vĩnh viễn trung thành với con. Trừ khi tự mình lấy máu, cho dù là Bổn hậu cũng không có cách nào hủy bỏ khế ước giữa hai người. Đây là quy củ của tiên giới.” Vậy không phải thành nô lệ của nàng? Anh ta thật sự không phải được sai làm giám thị? Sau này nàng có nhiều thêm một thị vệ trung thành lại rất cool nữa. Đường Miểu tò mò hỏi: “Nếu tôi không muốn anh ta phục vụ thì sao?” Mạt Dương nghe vậy, hai tay âm thầm nắm chặt lại thành nắm đấm. Thiên hậu liếc mắt nhìn nàng nói: “Bản hậu hạ lệnh chỉ, hắn mới chấp nhận. Đổi lại người khác, vũ nhục hắn như vậy, hắn nhất định sẽ giết kẻ đó.” Không nhận anh ta làm người hầu chính là vũ nhục? Tiên giới quả nhiên không có dân chủ. Đường Miểu vừa oán thầm vừa cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống trán Mạt Dương. Giọt máu đỏ tươi lóe sáng rồi biến mất. Mạt Dương mở hai mắt, đồng tử tựa như hồ nước sâu màu bạc. Hắn bình tĩnh nhìn Đường Miểu: “Mạt Dương nên xưng hô với tiểu thư thế nào?” “Đường… Đường.” Đường Miểu cười khổ, ngay cả tên chính mình cũng không thể dùng được nữa. Thiên hậu nghe liền hiểu được, áy náy nắm tay Đường Miểu nói: “Mạt Dương, Đường Đường từ nhỏ tu luyện ở Vụ Ẩn Sơn, không hiểu quy củ tiên giới, sau này ngươi nói thêm cho nàng rõ.” “Mạt Dương đã biết.” Thiên hậu dắt Đường Miểu quay vào trong điện, mỉm cười nói: “Con cứ yên tâm ở lại đây, sau khi sử dụng thành thạo Băng Sương Chi Tịch rồi thì hãy ra khỏi cung du lịch. Tiên giới có rất nhiều nơi đáng để nhìn ngắm.” Đường Miểu gật đầu vâng dạ. Cho nàng nhiều như vậy đổi lấy nàng mai danh ẩn tích một thời gian. Kỳ hạn chỉ đến khi công chúa trở về. Đối với cha mẹ như vậy, nàng chỉ có thể hâm mộ lại thông cảm. Huống chi, nàng căn bản không có đường lựa chọn từ chối. Thiên hậu đã đi. Đường Miểu úp sấp trên lan can nhìn biển sao Bắc địa ngẩn người. Gió thổi lay động vạt váy màu bạc, những lọn tóc đen xõa tung bên hông nhè nhẹ vờn bay. Nàng vạch áo len lén liếc nhìn xuống ngực, quả nhiên có một dấu ấn hình đóa hoa mờ nhạt màu tím. Đường Miểu đột nhiên thấy thỏa mãn. Cho dù tất cả điều biến đổi, nàng còn có nó. Đường Miểu mỉm cười. Còn có dấu ấn Phượng Tử Hoa Quan cùng nàng. À, bây giờ còn có thêm một thị vệ trung thành. Đường Miểu quay đầu lại, hoảng sợ giật người lui lại, suýt chút nữa thì kêu ra tiếng. Mạt Dương giống như một bức tượng đứng phía sau nàng chừng hơn một trượng, thẳng tắp như bạch dương. Anh ta vào từ lúc nào vậy? Lúc nàng len lén nhìn ngực mình, anh ta có nhìn thấy không? Đường Miểu ngượng ngùng nói: “Sao anh còn chưa đi nghỉ đi?” Mạt Dương trầm mặc rồi nói: “Mạt Dương ở ngay ngoài điện, tiểu thư có việc thì cứ sai bảo.” Sau đó nhẹ nhàng bay vút ra ngoài, dễ dàng đóng cánh cửa điện lại. “Quá cool!” Đường Miểu rụt vai. Nàng vỗ vỗ ngực, cười rạng rỡ: “Hoàng Vũ, ngủ ngon nhé! Chờ khi chúng ta gặp lại, nếu còn dám mắng tôi ngu ngốc, xem tôi chỉnh đốn anh thế nào!!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang