[Dịch]Tránh Xa Nhân Vật Chính - Sưu tầm
Chương 7 : sinh thần
.
Nửa tháng
Vết thương ở vai đã lành hẳn,không còn để lại sẹo thứ thuốc Lưu Mộ Dịch đưa cho thật hiệu nghiệp.
Định bước chân ra cửa thì tiếng gõ cửa từ ngoài truyền vào.
"Tam Tỷ,hôm nay sinh thần của đại trưởng lão tỷ bắt buộc có mặt."
Tố Thanh Thanh chưa kịp nói tiếng nào tiểu danh mãnh đã thốt ra trước cả nàng,trong truyện có viết đoạn đại trưởng lão sinh thần sao,nàng nhớ không hề có nha.Thắc mác thì vẫn thắc mắc.
"Cơ thể ta chưa khỏe hẳn,nên..."
Tiểu danh mãnh kháng nghị.
"Ép buộc đệ tử đầu của mỗi trưởng lão đều có mặt.Ở đại sảnh,tỷ nhớ đến."
Tiểu tử này là đệ tử của đại trưởng lão mới nhận sao.Trắng trắng,mập mập tròn vo y như quả bóng.Gương mặt lại giống con gái vô cùng,dễ thương quá.Chiếm tiện nghi hai cái má lúng lính đầy thịt của nó đến đỏ mới nuối tiếc buông tay.Đặt luôn biệt danh 'tiểu dưa'.
"Tiểu dưa ở lại chơi với tam tỷ,có thứ ăn ngon lắm."
Tố Thanh Thanh mở giọng dụ dỗ trẻ nhỏ.
"Hôm khác đệ sẽ đến chơi.giờ không tiện."
Bạn nhỏ nói hết bóng cũng chẳng thấy.Hắn mới không cần chơi vói tam tỷ,tỷ luôn bắt nạt hắn.Quá đáng hơn,chỉ cần gặp mặt y rằng hai má hắn sẽ xưng tấy.
"Không đáng yêu chút nào."
~~~~~~~~
Trong bếp loay hoay làm bánh.
"Hoàn thành sản phẩm."
Tố Thanh Thanh xong xuôi mọi thứ cũng lem nhèm khắp người.Đem bánh mang về phòng,chuẩn bị nước tắm lần nữa luôn.
Vừa được giải thoát,nhìn lại cũng đã muộn chợt nhớ ra sinh thần đại trưởng lão.Chạy nhanh đến đại sảnh.
~~~~~~~~
"Tam tỷ sao chưa đến."
Tiểu dưa lo lắng ngoái đầu nhìn ngoài cửa thấy một bóng trắng từ xa chạy nhanh đến.
"Tiểu dưa,tỷ đến kịp chứ."
Tố thanh Thanh hổn hển thốt câu.
"Kịp,sắp muộn."
Tiểu tử tức giận ra mặt.
"Tỷ xin lỗi để tiểu dưa chờ lâu."
Nàng hối lỗi.
"Vào thôi."
Tiểu dưa đành thở dài về vị tỷ tỷ này.
"Được hai chúng ta cùng vào."
Đại sảnh
Trang trí đơn giản nhưng lại không thô,ngược lại phù hợp các vật ở đây.
"Tiểu đệ,ai trang trí thế."
"Đại sư huynh."
"Có mắt thẩm mĩ."
Tố Thanh Thanh gật gù tán thưởng.
"Đó là đương nhiên,sư huynh rất giỏi."
Tiểu dưa gương mặt sủng bái nói đại sư huynh thế này thế kia vân vân...
Tố Thanh Thanh ngó nghiêng tìm kiếm vị sư phụ trích tiên.Thấy rồi phải ra đó đứng không chắc tội nghiệp cái tai nàng qua.
"Tiểu dưa,ta phải qua chỗ sư phụ."
Lặng lẽ đứng sau sư phụ Bạch Lâm.
"Sao giờ mới đến."
Bạch Lâm lạnh nhạt có xen chút không hài lòng nói.
"Đồ nhi có chút việc."
Tố Thanh Thanh biết thế nào Bạch Lâm sẽ hỏi nên biện sẵn vô số lí do.Sao không nghe gì nữa vậy.
"Ừ."
Bạch Lâm chỉ 'ừ' xong im bật.
Không chất vấn,trách móc thật tốt.
"Cảm ơn các vị đã đến ăn sinh thần của Minh mỗ."
Đại trưởng lão dáng dấp đã trung niên dù không được anh tuấn,có thể nói là dễ nhìn.
Đang ồn ào,một giọng thé thé ái nam ái nữ vang lên.
"Hoàng thượng giá lâm."
Đùa à.Hoàng thượng đến ư không đùa chứ,hiệu ứng cánh bướm à.Sao lại thế.
Toàn trường im lặng.Rồi vang vọng.
"Chúng thảo dân bái kiến hoàng thượng vạn tuế vạn vạn vạn tuế."
"Tất cả bình thân."
Lão hoàng rảnh rỗi hết việc làm đến đây chơi ư.Theo thói quen ngoái đầu nhìn không tin vào mắt mình.Khuôn mặt tuấn dật,mắt phượng,môi mỏng,toát ra phong phàm của một đế vương,cao cao tái thượng.Tiếc rằng thuộc về nữ chủ tránh xa khẩn cấp.
Hoắc Kinh Thiên cảm thấy có một đôi mắt quan sát mình.Tìm kiếm đó là một tiểu cô nương 15 tuổi ngẩn ngơ nhin mình.Trâm cài cố định búi tóc,phần còn lại xoa tự nhiên,gương mặt băng sơn,bạch ý như vị tiên tử giáng trần lạc vào đây.
Tố Thanh Thanh ngẩn ngơ suy nghĩ quen thu tầm mắt về bị người ta nhìn mà không tỉnh lại.
"Dân nữ to gan,dám nhìn long thể của hoàng thượng."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện