[Dịch]Tránh Xa Nhân Vật Chính - Sưu tầm
Chương 23 : Chương 23
.
"Đệ đang suy nghĩ gì?"
Bất chợt thêm một cái bóng không hay biết xuất hiện từ lúc nào?
"Chỉ vài điều vẩn vơ thôi! Sư huynh à!"
"Ân."
"Đệ làm nhiều điều có lỗi với Thanh Nhi đúng không?"
"Tiểu nha đầu rất cô đơn ,nó luôn trầm mặc khi không có đệ. Đứa nhỏ nào, cũng cần có sự yêu thương của trưởng bối. Đệ đã khiến con bé thiếu hụt thứ đó? Mỗi lần đệ gọi nha đầu chỉ có thể ngưỡng mắt lên nhìn bằng tình yêu nó dành cho đệ. Nó đơn thuần nghĩ trả ơn đã cứu mạng nhỏ của mình."
Người đó rời đi.
--- ------ ------ ------ -----
Ngày hôm sau về đêm
"Rốt cuộc huynh đưa muội đi đâu?"
"Bí mật."
Tố Thanh Thanh chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc Mặc Du đang dẫn nàng đi đâu? Có phải thần thần bí bí như thế không!
Đi khoảng một canh giờ, đột nhiên dừng lại.
Tiếng nói thốt lên.
"Đã đến nơi."
Lấy tay tháo khăn bịt mắt. Sau khi miếng vải được tháo xuống, Nàng chẳng biết thể nói gì cho phải trước cảnh đẹp đang diễn ra này. Ánh nến lung linh, nó được đặt giữa con đường nát đá, hai hàng thẳng tắp. Chúng đốm lửa động đậy theo từng bước chân của hai người. Giữa cái bàn đá tròn có một chiếc bánh Gato, xung quanh trang trí những đá cuội nhỏ. Bên phải cây liễu ngả xuống.
"happy birthday."
Nàng cứ nhiên quên mất nàng sinh nhật của nàng chứ? Mũi bất đầu có xu hương lên men, bấy nhiêu đau khổ suốt ngày qua đều tan biến trên chín tầng mây.
"Cảm ơn huynh, cảm ơn huynh."
"Tiểu ngu ngốc, đây là chuyện ta nên làm."
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Đôi tình nhân lương theo ánh nến dựa vào nhau ngắm ánh trăng. Thế giới tĩnh lặng, tiếng lá đong đưa theo nhịp điệu của chiều gió. Mặc Du đánh tan bầu không khí.
"Trăng cùng sao làm cho bầu trời đêm thêm đẹp hơn."
"Vâng."
Tay nâng lên ngăn tầm nhìn của Tố Thanh Thanh. Khó hiểu xoay đầu hỏi.
"Sao che tầm của muội."
Nghiêng, nới lỏng tay vật sáng lấp lánh lấp lánh.
"Quà."
Nàng chì hoàn hoạt động của não bộ, lâm vào trạng thái ngây ngốc.
"Vật kỉ niệm của mẹ huynh."
"Ừ."
Quỳ gối.
"Làm người của ta."
Tố Thanh Thanh giờ chí độn hoàn toàn. Tim đập 'thình thịch' liên hồi không ngớt.
Mặc Du yên lặng chờ hồi đáp.
Nàng chỉ cười, gật đầu.
Người bất động đứng dậy vòng tay qua cổ nàng đeo cho nàng, cài khóa chói buộc chọn đời.
Dây truyền có hình ngôi sao và mặt trăng.Mặt trăng ngoài khăm những viên kim cương nhỏ tinh xảo, trên lười liềm phải một hình tròn được gắn liền ngôi sao với một viên kim cương hồng.
"Ha ha, các ngươi hạnh phúc nhỉ."
Từ đâu vang vọng tiếng nói gầm thét giận dữ cũng khinh miệt.
Họ đang đắm chìm trong hạnh phúc. Tên lạ mắt khốn khiếp nào phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Ngươi là ai?"
"Mặc công tử quên thật nhanh."
Dần dần bóng người hiện ra sau những tán lá trúc.
"Phá Lệ."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện