[Dịch]Tranh tài thiên hạ

Chương 1 :  Lời dẫn Dịch Zhu Xian Biên tập Nại Hà

Người đăng: Zhu Xian

.
Nửa đêm, những vì sao lấm tấm trên bầu trời, tô điểm cho màn đêm tĩnh lặng, trăng sao trong trẻo lơ lửng giữa không trung. Ngọn núi cao nhất Đông Triều-Thương Mang, dưới ánh trăng như được phủ lên một tấm lụa mỏng màu bạc, tựa như một miếng ngọc bích, nằm sừng sững trên bình nguyên Vương Vực, tôn quý, hùng vĩ mà lại thánh khiết, không thẹn cho cái danh “vương sơn” của nó! Trên đỉnh núi cao, lúc này có hai lão giả đang ngồi, cả hai tuổi chừng sáu mươi, tướng mạo thanh quắc, ánh mắt hiền hòa mà lại đầy trí tuệ. Một người áo trắng, một người áo đen, hai người ngồi cách nhau khoảng một trượng, ở giữa là một khối đá lớn hình vuông, phần trên được khắc thành một bàn cờ, ở trên bày bố dày đặc các quân cờ, mỗi quân cờ đều là những viên đá kích thước giống nhau. Ván cờ này đã đánh được hơn nửa, thế trận hai bên ngang ngửa, ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết. “Trăng sao sáng quá, lâu rồi không thấy như vậy!” Ánh mắt trầm tư của lão giả áo trắng ngồi bên trái bỗng dời khỏi bàn cờ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy trăng sao, cảm khái vô cùng. “Thời loạn thế, khó thấy trong sáng!” Lão giả áo đen ngồi bên phải cũng nhìn lên bầu trời“Đã qua giờ tý, cũng nên đến rồi.” Trong giọng nói có chút chờ đợi. Lão giả vừa dứt lời, bầu trời bỗng nhiên sáng bừng ánh sao, một ngôi sao chợt hiện, sát khí xông thẳng lên chín tầng trời, giây phút này, ánh sao thậm chí làm lu mờ cả vầng trăng, trong phút chốc chiếu rọi khắp trời đất! “Xuất hiện! Xuất hiện!” Lão giả áo trắng ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn ngôi sao kia, vẻ mặt vốn bình tĩnh lạnh nhạt lộ ra vẻ kích động khó thể khống chế. Đúng lúc này, trên bầu trời lại xuất hiện một vì sao, cũng hào quang vạn trượng như thế, cũng rực rỡ như vậy, giống như khắp cả trời đất chỉ có thể chứa được một vì sao là nó, chói lọi vô cùng, không gì sánh nổi! “Xem kìa! Cũng xuất hiện rồi! Cũng xuất hiện rồi!” Lão giả áo đen kích động đứng lên, chỉ vào ngôi sao trên bầu trời. “Rốt cục đều đã xuất hiện!” Lão giả áo trắng cũng đứng dậy, nhìn hai vì sao rực rỡ hơn cả vầng trăng ở trên bầu trời, chúng nằm xa nhau, ánh sáng đan xen! “Rốt cục cũng xuất hiện! Thời loạn thế này rốt cục cũng kết thúc!” Lão giả áo đen kêu lên, nhìn hai vì sao trên bầu trở, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. “Loạn thế sẽ chấm dứt trong tay chúng nó, nhưng trên bầu trời lại chỉ có thể chứa được một ngôi sao vua! Khi hai ngôi sao này gặp nhau, ai sẽ ngã xuống?” Lão giả áo trắng vươn tay lên, như muốn chạm đến vì sao trên bầu trời, trong giọng nói có chút kích động cùng với sự ngờ vực và hy vọng vào tương lai không thể đoán trước. Hai vì sao chói lọi trên bầu trời bỗng nhiên chậm rãi thu lại hào quang của mình, tuy không còn chói mắt như vừa rồi nhưng vẫn chói sáng hơn rất nhiều so với những vì sao xung quanh! “Hai ngôi sao gặp nhau, ai sẽ ngã xuống? Việc đó hãy để cho vận mệnh định đoạt!” Lão giả áo đen bình ổn tâm tình kích động, ánh mắt nhìn lên vì sao phía chân trời, thanh âm tựa như vang lên từ viễn cổ, ngân nga mà thâm trầm. “Vận mệnh sao?” Lão giả áo trắng quyến luyến nhìn hai vì sao trên bầu trời, dường như có chút tiếc hận và buồn bã. “Ván cờ này đánh tiếp không?” Lão giả áo đen thu ánh mắt lại, nhìn vào ván cờ trước mặt. “Không.” Lão giả áo trắng nhìn qua bàn cờ, sau đó chỉ tay lên bầu trời. “Ván cờ này để họ đánh đi!” “Bọn họ sao?” Lão giả áo đen nhìn bàn cờ sau đó lại nhìn bầu trời, cười khẽ: “Cũng được, lưu ván cờ này lại cho bọn họ đánh.” “Chúng ta xuống núi đi, đến lúc chúng ta đi tìm bọn họ rồi.” Lão giả áo trắng liếc nhìn hai vì sao trên bầu trời lần cuối sau đó xoay người chuẩn bị xuống núi. “Sau khi tìm được bọn họ, thắng bại giữa bọn họ cũng chính là thắng bại giữa chúng ta?” Ánh mắt bình thản của lão giả áo đen bỗng trở nên sắc bén. “Việc đó còn phải nói sao? Ngươi và ta đấu hơn mười năm nhưng vẫn chưa phân được thắng bại, nửa sau ván cờ này hãy để cho bọn họ đánh, phân định thắng bại giữa chúng ta, phân định thiên hạ này!” Lão giả áo trắng quay đầu cười với lão giả áo đen, cười như vân đạm phong khinh, tràn đầy ẩn ý. “Được!” Lão giả áo đen vuốt cằm nói. Hai người bình thản rời đi, để lại ván cờ dang dở trên đỉnh núi Thương Mang. Về sau có người đi lên đỉnh Thương Mang, nhìn thấy ván cờ như vậy thì vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng chẳng có người nào động đến nó. Cao nhân có thể đi lên ngọn núi cao nhất Đông Triều cũng không nhiều, cũng không phải là hạng phàm phu tục tử, đã có người lưu lại ván cờ này thì dĩ nhiên sẽ có người đến đánh nốt nó. Rất nhiều năm sau, có hai người đi theo quỹ tích của vận mệnh, cuối cùng gặp nhau trên đỉnh Thương Mang này, đối mặt với ván cờ mà vận mệnh lưu lại cho họ. Hiện nay là những năm Kì đế của Đông Triều. Đông Triều đã trải qua ba trăm năm từ khi Thủy đế lập quốc cho đến Kì đế bây giờ. Thủy đế hùng tài đại lược, võ công cái thế, đánh đông dẹp bắc, tiêu diệt kẻ địch, được lòng dân chúng, nhờ đó xây dựng nên đế quốc Đông Triều. Sau khi đế quốc được thành lập, Thủy đế ban thưởng theo công trạng, phong vương cho bảy người thuộc hạ tâm phúc nhất sau đó cắt đất cho họ, lấy này họ của mỗi người làm tên nước, chia thành bảy nước Hoàng, Ninh, Phong, Bạch, Hoa, Phong, Nam. Dùng thép lấy từ đáy biển Bắc Hải chế thành tám cái lệnh bài, chiếc lớn nhất được gọi là Huyền Tôn Lệnh, đại biểu cho đế, bảy chiếc còn lại gọi là Huyền Mặc Lệnh, phân cho bảy vị vương. Khi lệnh bài được đúc ra, đế và bảy vị vương đã lấy máu để thề: Huyền Tôn Lệnh xuất hiện, bảy nước cúi đầu! Sau thời Thủy đế là Thành đế, Quan đế, Ngôn đế, tất cả đều là minh quân, chiêu mộ hiền tài, chú trọng nắm bắt dân tình, giảm thuế, chính trị trong sạch, các nước chư hầu đều an phận. Đông Triều dưới sự cai trị của bọn họ ngày càng trở nên cường thịnh. Sau đó đến thời Chí đế, Ích đế, Tề đế, Triệu đế, những người này đều không có tài, có thể giữ nước đã là rất khó. Tới thời Gia đế, Hỉ đế, Di đế, những người này có thể nói là hôn quân, ham việc an nhàn hưởng lạc, bỏ bê chính sự, gian thần nắm việc triều chính, đế quốc Đông Triều cường thịnh càng lúc càng suy tàn. Đến thời Lễ đế thì lại càng tệ, thích sự xa hoa, mỗi lần đi tuần đều xây tẩm cung, hao tài tốn của. Hai lần xuất binh đánh Mông Thành đều thất bại thảm hại, khiến cho dân chúng lầm than, oán thán khắp nơi. Lúc này các nước chư hầu cũng nảy sinh ý đồ bất chính. Đầu tiên là Ninh vương của Ninh Quốc dấy binh muốn đánh đến đế đô, giết Lễ Đế soán ngôi. Quân của Ninh quốc chưa đánh đến điện Kim Loan, Lễ Đế do tửu sắc quá độ cộng với quá sợ hãi đã băng hà ở cung Trì Long hoa lệ. Thái tử Cảnh lên ngôi, Cảnh đế xuất ra Huyền Tôn Lệnh, hiệu lệnh sáu nước chư hầu đứng lên cần vương, liên hợp quân đội sáu nước, đánh lui quân đội Ninh quốc. Ninh vương bại trận mà chết, đất đai của Ninh quốc được sát nhập vào Phong quốc, Hoàng quốc và Phong quốc. Sau khi dẹp tan cuộc phản loạn của Ninh quốc, các nước chư hầu đều an phận, tuy Cảnh đế có chí lớn nhưng lúc này Đông Triều vốn đã suy tàn, hơn nữa ông bị trúng tên vào ngực trong cuộc phản loạn của Ninh vương vì thế phải nằm trên giường bệnh triền miên, không đến ba năm liền băng hà. Cảnh đến không có con nối dõi, hoàng đệ Lệ vương kế vị, lấy danh hiệu là Lệ đế. Lệ đế tính tình tàn bạo, không thích vàng bạc mỹ nữ mà chỉ thích đi săn, nhưng săn này không phải săn thú mà là săn người! Thả người sống vào khu vực săn bắn, dẫn quần thần tướng sĩ đi săn, ai lấy được càng nhiều đầu người thì chiến thắng! Nếu có người may mắn sống sót thì khi uống rượu thưởng công sẽ đem ra mổ bụng làm trò vui! Việc này khiến dân chúng vô cùng phẫn nộ, nổi loạn khắp nơi. Sau hai lần xuất binh đánh Mông Thành, lại thêm loạn Ninh vương, quân lực của Đông Triều đã suy yếu vô cùng, Lệ đế đành phải mời các nước xuất binh trấn áp, các nước chư hầu lợi dụng việc này chiêu binh mãi mã, tranh nhau đi chinh phạt để mở rộng lãnh thổ và tài phú của quốc gia, thỉnh thoảng còn đánh lẫn nhau, lúc này đế đã mất khả năng khống chế các nước chư hầu. Năm Lệ đế thứ mười một, khi Lệ đế đi săn ở Thu Cát thì bị bạo dân giết chết, đế bị bầm thây vạn đoạn, sử sách gọi việc này là “Thu Cát liệp biến”. Sau đó, thái tử Kì đăng cơ lên làm đế, phát hiện ra Huyền Tôn Lệnh đã mất tích, vì thế các nước chư hầu không còn chịu thần phục, hoàng đế trở thành hữu danh vô thực. Đế quốc Đông Triều cường đại bị chia năm xẻ bảy, rơi vào thời loạn, sáu nước đấu đá lẫn nhau. Đất đai của Đông Triều vô cùng rộng lớn, ở giữa là đế đô và mười châu Kì Vân, đây là phần lãnh thổ thuộc quyền của hoàng đế. Phía bắc là Bạch quốc, đất đai rộng hơn ngàn dặm, có mười tòa thành; phía tây là Phong quốc, đất đai có ba ngàn dặm, ba mươi sáu tòa thành trì; tây nam là Phong quốc, đất đai có hai ngàn hai trăm dặm, hai mươi tòa thành trì; nam là Hoàng quốc, đất đai ba ngàn dặm, ba mươi bốn tòa thành trì; Hoa quốc nằm giữa Phong quốc và Hoàng quốc, đất đai rộng hai ngàn dặm, có hai mươi tòa thành trì; phía đông là Nam quốc, đất đai rộng một ngàn hai trăm dặm, mười tòa thành trì. Trong sáu nước thì Hoàng quốc và Phong quốc lãnh thổ lớn nhất, quốc lực mạnh nhất, Hoa quốc thì giàu có nhất, Phong quốc ở tầm trung còn Bạch quốc và Nam quốc hơi yếu thế. Sau khi Huyền Tôn Lệnh mất tích, quần hùng trong thiên hạ ai cũng muốn đoạt lấy nó để hiệu lệnh thiên hạ. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang