[Dịch]Tranh tài thiên hạ

Chương 3 : Chương một Bạch Phong Tịch(2)

Người đăng: Zhu Xian

.
Khi ngân thương sắc bén sắp đâm vào thân thể của Yến Doanh Châu, bỗng nhiên xuất hiện một bóng trắng, nhanh đến mức khiến cho người ta không thể nhìn rõ, sau đó ngân thương đâm hụt, thân ảnh Yến Doanh Châu đã biến mất. Biến cố này xảy ra rất bất ngờ, tất cả mọi người đều đứng ngơ ngác tại chỗ. Mà vị tướng quân áo bào trắng vẫn duy trì động tác đâm tới, ngân thương vươn ra thẳng tắp, giống như đã đâm vào cơ thể địch nhân, nhưng thực ra hắn không hề đâm trúng. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào mũi thương, dường như không tin được một nhát đâm toàn lực của mình mà lại thất bại, hơn nữa ngay cả việc đối thủ là ai, đang ở đâu cũng không biết! “Ha ha...... Ha ha......” Trong lúc mọi người vẫn còn đang ngơ ngẩn, trong khu rừng oi ức và đầy mùi máu tanh bỗng nhiên vang lên một tiếng cười trong trẻo. Trong nháy mắt, tất cả mọi người cảm thấy có một luồng gió mát thổi qua, mùi hương thoang thoảng, chóp mũi dường như có thể ngửi được mùi hương tươi mát, lại giống như có một dòng suối lạnh lẽo chảy qua, mọi người cảm thấy dường như mình đang trầm mình vào trong dòng nước mát, sự oi bức biến mất, một cảm giác tươi mát nảy sinh từ tận đáy lòng. “Thật thú vị! Vừa tỉnh ngủ có thể lập tức nhìn thấy nhiều tên ngốc như vậy!” Thanh âm trong trẻo vang lên, mọi người nhìn về phía tiếng nói phát ra thì thấy một cô gái trẻ tuổi đang ngồi trên gốc cây cao cách đó ba trượng. Mái tóc đen bóng mềm mại, trên trán nàng đeo một chuỗi vòng trân châu màu đen được điểm xuyết bằng một miếng ngọc hình trăng khuyết, dung mạo nàng xinh đẹp vô cùng, khóe miệng lộ ra vẻ cười mỉa, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, nhìn mọi người với vẻ lười biếng của người mới ngủ dậy. “Ngươi là ai?” Vị Lâm đại hiệp kia mở mồm hỏi. “Lâm Ấn An Lâm đại hiệp của Nam quốc? Lúc này dám chủ động lên tiếng, thế sao vừa rồi khi đối mặt với mũi kiếm của Yến Doanh Châu lại rút lui liên tục?” Nữ tử áo trắng không đáp mà hỏi ngược lại, sau đó nàng vung tay lên, có thứ gì bay vào tay nàng. Lúc này mọi người mới thấy rõ, thì ra thứ nàng bắt trong tay chính là Yến Doanh Châu, giờ hắn đã hôn mê, bên hông quấn một dải lụa trăng thật dài, nghĩ lại thì có lẽ vừa rồi chính nữ tử này cứu hắn bằng dải lụa trắng đó. “Ngươi......” Lâm Ấn An đỏ bừng cả mặt, xấu hổ vô cùng. “Chậc chậc, gã Yến Doanh Châu này tuy là anh hùng cái thế, nhưng lại bị đám cẩu hùng các ngươi đánh cho suýt chút nữa thì toi mạng, thật là đáng thương!” Nữ tử áo trắng kia túm lấy Yến Doanh Châu, ngắm nghía chăm chú, hơn nữa còn lắc đầu cảm thán. Một nam tử nặng hơn trăm cân bị nàng nâng lên giống như một đứa trẻ con. “Con ả kia, ngươi muốn chết à!” Một giọng nói thô ráp vang lên, một vị đại hán cao lớn bước ra, đỏ mặt tía tai quát lớn. Tất cả bọn họ đều là những người danh tiếng lẫy lừng trong các quốc gia, nhưng lúc này lại bị nữ tử này mắng là cẩu hùng, sao lại có thể không tức giận? “Ngươi...... Ư......” Đại hán kia đang muốn tiếp tục mở miệng thì mọi người bỗng thấy một bóng xanh lóe lên,“Phụp!” một tiếng, cái miệng đang mở rộng của hắn đã bị nhồi kín bởi lá cây. “Giọng nói của ngươi thật là khó nghe, ta không muốn nghe.” Nữ tử áo trắng tiện tay đặt Yến Doanh Châu lên cây, sau đó vẫy vẫy tay nói,“Hơn nữa giọng điệu của ngươi thật là tệ hại, tốt nhất là nên câm miệng!” “Khục!” Có người thấy rất buồn cười, nhưng vì e ngại vẻ hung dữ của đại hán nên cố nhịn. Vẻ mặt đại hán kia ngây ngốc, dùng tay lấy lá cây trong miệng ra, miệng vẫn còn đau, trong lòng hắn vừa sợ lại vừa giận, nhưng không dám mở miệng tiếp. Nữ tử áo trắng này tiện tay ném ra một ít lá cây liền bịt mồm mình , đủ thấy công lực đã tới mức trích diệp phi hoa, đạt tới cảnh giới đả thương người một cách vô thanh vô tức, mà bản thân mình thậm chí còn không thấy được người ta ra tay như thế nào, cao thấp đã rõ ràng, nếu người ta không nương tay, có lẽ lúc này mình đã có kết cục giống Công Vô Độ. Hắn đánh không lại người ta, lên tiếng nữa cũng chỉ là tự rước nhục vào thân, chi bằng xem tình hình thế nào rồi tính sau. “Vị cô nương này, những người ở đây hôm nay đều không phải hạng người vô danh, mặc dù cô nương võ công cao cường, nhưng mãnh hổ cũng nan địch quần hồ, do đó ngươi việc gì phải xen vào chuyện của người khác, chi bằng cứ lo chuyện của mình, coi như chúng ta nợ cô nương một mối nhân tình, sau này gặp lại cũng dễ nhìn mặt nhau.” Người ăn mặc giống thương nhân kia bình tĩnh khuyên nhủ. “Hà Huân Hà lão bản quả thực rất biết buôn bán, nói mấy câu này qủa thật rất ‘'hợp tình hợp lý '', làm cho người khác khó mà không động lòng, thảo nào việc buôn bán của Thiên Huân tiêu cục các ngươi tốt như vậy.” Nữ tử áo trắng gật gật đầu, nói với người tên Hà Huân kia. Hà Huân nghe được những lời này liền thở phào nhẹ nhõm, phải biết hắn đã lăn lộn trên giang hồ cả đời, khả năng nhìn người đương nhiên không kém, nữ tử áo trắng đối mặt với nhiều người như vậy nhưng vẫn bình tĩnh, chuyện trò vui vẻ, hơn nữa từ mấy lần nàng ra tay, có thể thấy đây chắc chắc không phải là hạng người tầm thường. Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, huống hồ vấn đề quan trọng nhất chính là Huyền Tôn Lệnh. “Chỉ có điều...” Mọi người vừa thở phào thì nữ tử áo trắng bỗng ngân giọng nói. “Có điều gì?” Hà Huân vẫn hỏi với vẻ hòa hoãn, trong lòng thì lại bồn chồn vô cùng. “Chỉ cần các ngươi có thể bồi thường tổn thất cho ta thì ta sẽ đi.” Nữ tử áo trắng cười nói. “Việc này dễ thôi, không biết cô nương muốn bao nhiêu?” Hà Huân cười thầm, thì ra cũng chỉ là một kẻ tham tiền. “Ta muốn cũng không nhiều.” Nữ tử áo trắng giơ một ngón tay thon dài lên. “Một trăm ngân diệp?” Hà Huân hỏi. Nữ tử áo trắng lắc đầu. “Một ngàn ngân diệp?” Hà Huân hỏi lại. Nữ tử áo trắng lại lắc đầu. “Chẳng lẽ cô nương muốn một vạn ngân diệp?” Hà Huân hít lạnh một hơi, thế không phải là ăn cướp sao. “Không phải vậy.” Nữ tử áo trắng thở dài, lắc đầu nói. “Vậy cô nương...” Hà Huân cũng không biết rốt cuộc nàng muốn bao nhiêu tiền, không phải là muốn một trăm vạn ngân diệp chứ? “Hà lão bản đúng là kẻ làm ăn, ngoại trừ vàng bạc không thể nói đến cái gì khác sau?” Nữ tử áo trắng phe phẩy dải lụa trắng trong tay, trái tim mọi người cũng đập thình thịch theo nó. “Xin cô nương nói rõ.” “Ôi......” Nữ tử áo trắng thở dài một hơi, dường như có chút tiếc nuối vì Hà Huân không hiểu ra ý mình,“Vốn ta đang ngủ trưa, đang có mộng đẹp thì bỗng nhiên bị các ngươi đánh thức, thực ra một giấc mơ bị phá ngang cũng chẳng là gì, đúng không Hà lão bản?” Hà Huân gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử đang tươi cười này, không biết rốt cuộc nàng muốn nói gì. “Vấn đề chính là giấc mộng này là một kỳ ngộ ngàn năm khó gặp!” Nữ tử áo trắng đột nhiên không cười nữa, nghiêm túc nói,“Các ngươi phải biết rằng, ta đang mơ mình được Tây Vương Mẫu mời lên núi Côn Luân, được uống quỳnh tương ngọc dịch, ngắm nhìn tiên nữ ca múa, thật sự rất vui vẻ, sau đó nàng còn ban thưởng cho ta một quả đào tiên ở Dao Trì, nhưng lúc ta sắp nhận được quả đào tiên này thì các ngươi lại xông đến phá ngang giấc mộng của ta, làm cho ta không thể nhận được đào tiên, ngươi thấy việc này có nghiêm trọng không? Hà lão bản!” “Cái gì? Con mụ kia, ngươi đang đùa giỡn chúng ta sao?” Lâm Ấm An nghe được lời này không khỏi tức giận mắng. “Chậc chậc......” Nữ tử áo trắng lắc đầu, liếc nhìn Lâm Ấn An, trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười,“Ta đùa giỡn các ngươi? Những gì ta nói đều là sự thật, phải biết rằng đào tiên Dao Trì này không phải vật tầm thường, ăn nó có thể trường sinh bất lão, trở thành thần tiên. Ngươi nghĩ xem, đó là mơ ước của biết bao người, nhưng vì các ngươi mà ta lại không thể ăn được, tổn thất rất lớn đó! Vì thế đương nhiên các ngươi phải đền cho ta!” “Chẳng lẽ cô nương muốn chúng ta đền cô nương một quả đào tiên Dao Trì?” Hà Huân biến sắc, trên vẻ mặt không còn chút hòa khí, thay vào đó là vẻ âm trầm. “Đương nhiên rồi!” Nữ tử áo trắng vung tay lên, dải lụa vẽ thành hình một quả đào trên không trung, “Chỉ cần các ngươi đền cho ta đào tiên Dao Trì, ta sẽ lập tức rời đi, Yến Doanh Châu hay Huyền Tôn Lệnh gì gì đó cũng hoàn toàn không liên quan đến ta.” “Xem ra cô nương muốn nhúng tay vào chuyện này!” Vẻ mặt Hà Huân trở nên lạnh lùng, tay âm thầm cầm lấy ám khí, “Có điều Hà mỗ muốn khuyên cô nương một câu cuối cùng, những người ở đây lúc này đều là anh hùng trong khắp lục quốc, cô nương nhúng tay vào chuyện này sẽ đắc tội với lục quốc, thiên hạ tuy rộng lớn, nhưng đến lúc đó cô nương cũng sẽ không còn chỗ nương thân!” “Anh hùng của lục quốc tề tụ sao, thật sự rất vinh hạnh!” Nữ tử áo trắng nghe vậy thì cất tiếng cười trong trẻo,“Nhưng ta thật sự là có mắt như mù, không nhìn ra được mấy vị anh hùng ở điểm nào!” Hà Huân vốn tưởng rằng hắn nói những lời đó, nữ tử kia dù võ công cao cường đến đâu nhưng nghe vậy cũng phải có chút băn khoăn lo lắng, ai ngờ nàng lại càng tỏ ra hứng thú, không để mắt đến anh hùng của lục quốc, hơn nữa lại còn hỏi lại. “Tại hạ xin hỏi, cô nương là Phong nữ hiệp sao?” Vị tướng quân áo trắng vẫn trầm mặc từ lúc nữ tử áo trắng xuất hiện bỗng nhiên mở miệng hỏi. “A? Ngươi biết ta?” Nữ tử áo trắng đưa mắt nhìn hắn, xem như thừa nhận mình chính là “Phong nữ hiệp” mà hắn nói. Vị tướng quân áo trắng kia hạ thương xuống, cung kính thi lễ với nàng:“''Tố Y Tuyết Nguyệt'' Bạch Phong Tịch, khắp cả thiên hạ đều biết, huống chi là tại hạ.” Lời này làm cho tất cả mọi người đều rung động! Nhất là Hà Huân, hắn không khỏi cảm thấy may mắn ám khí trong tay mình vẫn chưa ném ra, nếu không thì chắc chắn đám ám khí đó sẽ găm vào chính bản thân mình! Võ lâm đương thời, nổi tiếng nhất chính là hai người Phong Tịch và Phong Tức, vì tên của bọn họ đồng âm, dễ bị lẫn lộn, người trong võ lâm liền dựa vào trang phục của họ mà gọi Phong Tịch là Bạch Phong Tịch, Phong Tức gọi là Hắc Phong Tức, gọi chung là Bạch Phong Hắc Tức. Bọn họ thành danh đã gần mười năm, chính là cao thủ số một số hai đương thời, vốn tưởng bọn họ đều đã trung niên, không ngờ Bạch Phong Tịch lại là một nữ tử trẻ tuổi! Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang