[Dịch]Tranh tài thiên hạ
Chương 2 : Chương một Bạch Phong Tịch(1)
Người đăng: Zhu Xian
.
Đã lập thu nhưng thời tiết vẫn rất nóng bức, giữa trưa chính là thời gian nóng nhất trong ngày, mặt trời chói lóa làm cho người ta đầu váng mắt hoa. Vậy nên mọi người đều ở trong nhà nghỉ trưa, mà những người số khổ phải ở bên ngoài cũng đều tìm chỗ râm mát để tránh nắng.
“Yến Doanh Châu, giao Huyền Tôn Lệnh ra!”
Dưới chân núi Tuyên Sơn ở biên cảnh phía tây của Bạch quốc, trong rừng cây bỗng vang lên tiếng thét, thanh âm rất thô cứng khó nghe, nếu có người ngủ trong rừng thì có lẽ cũng sẽ bị thanh âm này đánh thức.
Sâu trong rừng cây , có mười người đang bao vây một người, có tướng sĩ mặc nhung trang, có thư sinh mặc nho bào, có người mặc giống thương nhân, thậm chí còn có người nhìn giống nông dân....Trang phục khác nhau, thần thái cũng khác, chỉ giống ở chỗ đao kiếm trong tay những người này đều chĩa vào người đang ở giữa vòng vây.
Người bị bọn họ bao vây là một nam tử áo đen tầm hai bảy, hai tám tuổi, tay cầm một thanh kiếm dài ba thước, hiên ngang đứng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đám người kia. Trên người hắn có rất nhiều vết thương, máu tươi chảy ra từ vết thương nhuộm đỏ cả lớp cỏ dưới chân hắn.
Mà ánh mắt của những người bao vây hầu hết đều tập trung lên cái bao trên lưng nam tử áo đen.
“Yến Doanh Châu, để cái bao sau lưng ngươi lại, ta tha cho ngươi một con đường sống!” Người mặc nhung trang nhìn giống như tướng quân kia nhấc đại đao lên, chỉ vào nam tử áo đen - Yến Doanh Châu.
Nam tử tên Yến Doanh Châu kia cười nhạt, lạnh lùng trào phúng:“Từng nghe Tằng tướng quân của Hoa quốc mỗi lần phá thành đều đồ thành ba ngày, người chết dưới tay nhiều không kể xiết, không lẽ hôm nay lại phá lệ từ bi với Yến mỗ?”
Tằng tướng quân bị châm chọc một phen tức đỏ cả mặt, muốn lên tiếng biện bạch nhưng những điều người ta nói lại là sự thật.
Thư sinh mặc nho bào màu lam bên cạnh hắn ve vẩy chiếc quạt, nhã nhặn nói:“Yến Doanh Châu, hôm nay ngươi khó lòng trốn thoát, biết điều thì hãy giao Huyền Tôn Lệnh ra, chúng ta có thể cho ngươi một cái chết nhẹ nhàng!”
“Yến mỗ dĩ nhiên biết hôm nay khó lòng thoát chết, nhưng Công Vô Độ, độc phiến của ngươi đã hại chết hai mươi binh sỹ của ta, ta dù có chết cũng phải lấy mạng của ngươi!” Yến Doanh Châu nâng kiếm lên, chỉ thẳng vào Công Vô Độ, ánh mắt còn sắc lạnh hơn cả bảo kiếm trong tay!
Công Vô Độ giết người vô số, nhưng giờ phút này khi phải đối mặt với ánh mắt đó cũng không khỏi sợ hãi.
Tất cả mọi người xung quanh không tự giác nắm chặt binh khí trong tay, đề phòng cẩn thận. Tứ tướng Phong Sương Tuyết Vũ của Hoàng quốc danh chấn thiên hạ, người đứng đầu trong tứ tướng là Liệt Phong tướng quân Yến Doanh Châu võ công tuyệt đỉnh, trong trận chiến ở Thanh Thành từng một mình tiêu diệt ba trăm người!
“Yến Doanh Châu, cho dù ngươi có võ công cái thế, nhưng hôm nay ngươi đã bị thương, hơn nữa chúng ta người đông thế mạnh, ai thắng ai thua đã rõ ràng.” Người nhìn giống nông dân kia tuốt đao ra khỏi vỏ,“Các vị, việc gì phải sợ hắn! Chúng ta sóng vai xông lên, giết chết Yến Doanh Châu sau đó trở về nhận thưởng!”
“Được! Lâm đại hiệp nói rất có lý, giết chết Yến Doanh Châu, Huyền Tôn Lệnh sẽ là của chúng ta!” Người giống như thương nhân kia lấy ra một chiếc roi dài, cánh tay vung lên, ngọn roi phóng ra nhanh như chớp, nhưng mục tiêu không phải là đánh người mà là muốn đoạt cái bao trên lưng Yến Doanh Châu.
“Sóng vai chiến đấu! Các vị, đây cũng không phải là lúc nói đến phong độ quân tử!” Tằng tướng quân vung đại đao lên, chém thẳng vào ngực Yến Doanh Châu.
“Được!” Những người còn lại cũng đều ra tay, vung binh khí tấn công Yến Doanh Châu đang ở giữa vòng vây.
Yến Doanh Châu mặc dù đang thương nhưng thân thủ vẫn rất nhanh nhẹn, hắn hơi nghiêng người, vung tay trái lên, chộp lấy chiếc roi, sau đó nhanh chóng xoay người, vung tay, người có vẻ ngoài giống thương nhân liền bị hắn kéo ra ngăn trở trước lưỡi đao của Tằng tướng quân. Tiếp đó, Yến Doanh Châu vung tay phải lên, dùng đại kiếm đón đỡ đao kiếm đang bổ tới, cánh tay phát lực, quát lên một tiếng ''Đi!'', những đao kiếm vừa chém vào đại kiếm đồng thời rung lên, những người kia đều cảm thấy hổ khẩu cầm nhức, suýt nữa không cầm nổi binh khí đành bất đắc dĩ lui về. Thân hình lui vài bước về phía sau mới có thể giữ chắc binh khí!
Những cử động này Yến Doanh Châu xảy ra chỉ trong chớp mắt, động tác mạch lạc lưu loát.
“Giết!''
Không để cho Yến Doanh Châu có cơ hội thảnh thơi, một người mặc áo bào trắng khoảng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi đứng ngoài vòng vây phất tay, năm tên thị vệ sau lưng hắn đồng loạt xông lên, lao thẳng vào Yến Doanh Châu, người chưa đến gần, đao phong mãnh liệt đã làm cho da thịt đau rát, đủ thấy võ công của năm người này rất cao.
“Chúng ta cũng ra tay!” Công Vô Độ vung quạt lên, lao vào vòng chiến, những người vốn vẫn quanh sát cũng xuất ra binh khí tấn công Yến Doanh Châu, chỉ có người mặc áo bào trắng kia vẫn đứng ở ngoài, nhìn không chớp mắt vào vòng chiến.
Yến Doanh Châu bị hơn mười người vây ở giữa, bóng kiếm lượn bay mang theo ánh bạc chói mắt chém về phía kẻ địch, kiếm đi tới đâu, tất có máu chảy!
Nhìn trận chiến hỗn loạn này, người mặc áo trắng âm thầm gật đầu, ánh mắt càng trở nên sắc bén!
“A...... A......”
“Con mẹ nó! Yến Doanh Châu! Ngươi muốn chết!”
Tiếng chửi bới và kêu thảm không ngừng vang lên, không ít người có võ công thấp đã ngã xuống, mặt đất nhuốm đầy máu. Yến Doanh Châu tự biết hôm nay khó lòng thoát chết, vì thế chỉ công không thủ, đánh rất liều mạng. Hắn vốn đã bị thương, dùng sức quá mạnh khiến miệng vết thương trên người vỡ ra, máu chảy đầm đìa. Những nơi hắn đặt chân đến, mặt cỏ đều bị nhuộm đỏ, hắn cũng dần dần lực bất tòng tâm, mệt mỏi chống đỡ, chỉ một lúc trên người đã có thêm mấy vết thương.
“Yến Doanh Châu! Nộp mạng đi!”
Chợt nghe thấy một tiếng thét chói tai, Công Vô Độ chờ đúng thời cơ, dùng quạt như đao, đâm thẳng vào ngực Yến Doanh Châu. Yến Doanh Châu nghiêng người tránh né nhưng đã hơi chậm, quạt sắt đâm vào dưới sườn hắn.
Công Vô Độ thấy mình đắc thủ, đang cao hứng thì bỗng cảm thấy ngực đau nhức, cúi đầu nhìn thì thấy kiếm của Yến Doanh Châu đã đâm vào ngực hắn.
“Ta đã nói rồi, chắc chắn sẽ giết được ngươi!” Yến Doanh Châu cắn răng nói, hắn liều lĩnh nhận một đòn của Công Vô Độ để giết y.
“Ngươi......”
Công Vô Độ há mồm nói, Yến Doanh Châu nhanh chóng rút kiếm, máu tươi phun ra, bắn đầy người hắn, Công Vô Độ liền ngã gục xuống.
Yến Doanh Châu vừa rút kiếm liền chém ngay về phía sau, nhưng đã muộn, cảm giác đau đớn truyền đến từ vai trái, lưng hắn bị đại đao của Tằng tướng quân chém sâu vào, máu tuôn như suối, nhuốm đỏ cả người!
“Đánh lén từ phía sau! Thật đáng hổ thẹn cho đại tướng của một nước!” Yến Doanh Châu hít lạnh, trợn mắt nhìn.
“Hừ! Lúc này có ai là quân tử?!” Tằng tướng quân không chút xấu hổ, đại đao vẫn chém sâu vào thân thể của Yến Doanh Châu, nhìn Yến Doanh Châu đã trọng thương mất khả năng phản khán, trong lòng hắn vô cùng đắc ý, tay trái chụp lấy chiếc bao trên lưng Yến Doanh Châu,“Ngươi vẫn là...... A......”
Hắn chưa dứt lời thì bỗng có ánh bạc lóe lên, Tằng tướng quân kêu thảm một tiếng, gục xuống hôn mê, hai tay của hắn đã bị chặt cụt từ cổ tay!
Yến Doanh Châu dùng tay trái rút đại đao vẫn còn găm ở lưng mình ra, tùy tiện ném xuống đất, hai bàn tay đã bị chặt đứt của Tằng tướng quân vẫn nắm trên cán đao, những người xung quanh thấy vậy đều không rét mà run, dừng lại động tác, lui người về phía sau.
Mà Yến Doanh Châu cũng đã sức cùng lực kiệt, khụyu gối xuống đất, mặc dù vậy nhưng hắn vẫn nắm chặt kiếm, ngẩng đầu nhìn những kẻ địch đang ở xung quanh, ánh mắt khát máu, sắc bén mà ngoan độc, những người xung quanh đều bị khí thế của hắn trấn áp, không dám tùy tiện hành động.
Rốt cục, Yến Doanh Châu chậm rãi đứng dậy, cầm chắc kiếm, những người đó không tự chủ được lại lui về phía sau.
“Đến đây đi! Hôm nay Yến Doanh Châu ta có thể gặp gỡ các anh hùng của các quốc gia đúng là rất may mắn! Đường đến suối vàng có các vị làm bạn có lẽ cũng không buồn chán!”
Yến Doanh Châu nhìn sắc mặt trắng bệch của mọi người, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ cười lạnh châm chọc, nâng kiếm lên, chỉ thẳng về phía trước, nhưng Lâm đại hiệp đứng phía trước hắn lại tiếp tục lui về phía sau, nuốt nướt bọt, sợ hãi nhìn Yến Doanh Châu.
“Bộp bộp! bộp bộp!”
Đang trong lúc giằng co, bỗng nhiên trong rừng vang lên tiếng vỗ tay, mọi người không khỏi quay đầu nhìn lại, ngay cả Yến Doanh Châu cũng nhìn về phía người vừa vỗ tay.
Một vị tướng quân mặc áo bào trắng đứng cách đó ba trượng, hắn chính là người đã vỗ tay, thấy tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn mình, hắn dừng lại, nhìn chằm chằm Yến Doanh Châu.
“Yến Doanh Châu, ngươi quả nhiên là bậc anh hùng! Thay vì chết trong tay đám ô hợp này, không bằng chết trong tay ta! Đỡ Mặc Vân ngân thương của ta đi!”
Vừa dứt lời, hắn đã phi người lên, ngân thương trong tay, lao thẳng về phía Yến Doanh Châu, phảng phất như ánh sáng xuyên qua mây mù, nhanh mà lại mĩ lệ, sắc bén vô cùng!
Yến Doanh Châu đứng sừng sững tại chỗ, tay phải nắm chặt chuôi kiếm, hắn không thể tránh, tránh cũng không được! Hắn chỉ có thể đứng chờ, chờ ngân thương đâm vào trái tim hắn! Nhưng kiếm của Yến Doanh Châu hắn nhất định cũng sẽ đâm vào tim kẻ địch!
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện