[Dịch] Tranh Bá Thiên Hạ
Chương 295 : Một quyển sách
Người đăng: Lịch sử Việt Nam
Ngày đăng: 15:24 16-10-2019
.
Ngay ngày hôm sau, ngày trưởng công chúa tâm sự cùng với Phương Giải, mới sáng sớm, lúc mà hắn tới Diễn Võ Viện thì mới biết được chuyện các vị giáo thụ đã bị Hoàng đế gọi hết vào trong cung. Đương nhiên là Khâu Dư cũng có mặt trong đó, vậy là rảnh rỗi không có việc gì làm, hắn định đi tìm Ngô Nhất Đạo. Từ sau cái ngày mưu phản ở phủ Di Thân Vương, Phương Giải vẫn chưa hiểu được cái thân phận càng ngày càng không tầm thường của Tán Kim Hầu. Nếu không phải là Hoàng Đế nhắc nhở trước thì Phương Giải đúng là không thể nào ngờ được Hàng Thông Thiên Hạ chính là sản nghiệp của Hoàng Đế, và cả Tán Kim Hầu được xưng là thủ phủ Đại Tùy chỉ là người làm công mà thôi.
Thờ gian vào sáng sớm, không khí tươi mát đến việc hít thở cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Phương Giải cũng không có ý định rời Diễn Võ Viện ngay lập tức, hắn định bụng là buổi trưa sẽ đến phủ Tán Kim Hầu ăn trực bữa cơm. Nếu mà đến quá sớm ngộ nhỡ nói hết chuyện rồi thì có chuyện gì mà nói tiếp.
Cho dù đã là Nhất Đẳng Hương Tử rồi, nhưng tính cách của Phương Giải vẫn keo kiệt như vậy.
Lúc Phương Giải đi ngang qua tiệm ăn hắn đã mua một bao lạc, một cân thịt và một bình rượu. Thực ra đến tận bây giờ Phương Giải cũng không hiểu được tại sao lão tạp dịch già nua trong lầu Tàng Thư lại có một thân phận đặc biệt như vậy. Hắn biết ở trong phủ Di Thân Vương, tự dưng xuất hiện một vị cường nhân thần bí, chỉ với một chiêu mà người này đã bắt được Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc.
Bởi vì Hoàng đế đang mưu tính một việc giang hồ quan trọng cho nên thân phận của lão già vẫn chưa được tiết lộ. Hắn dự định trong ngày công cáo tội trạng của Di Thân Vương sẽ công bố luôn thân phận của người này trước bàn dân thiên hạ. Hiện tại thứ mà Đại Tùy cần nhất chính là một người nào đó hoặc một chuyện nào đó có nâng cao sĩ khí của dân chúng.
Mặc dù Hoàng đế không có ý định công cáo với thiên hạ chuyện thất bại của trận chiến tây bắc, nhưng dân chúng không biết thì không có nghĩa là đám quan lại kia cũng sẽ giả câm giả điếc theo.
Chuyện tái xuất giang hồ của một võ lâm thần thoại đối với Đại Tùy mà nói chẳng khác nào một liều thuốc an thần.
Cũng chính vì lý do này mà thân phận của người này đến hiện tại vẫn được bảo mật. Hôm đó người trong phủ Di Thân Vương mặc dù không ít nhưng không một ai biết rằng ông lão này, một trăm năm trước chính là Đại đường chủ Vạn Kiếm Đường Vạn Tinh Thần uy danh thiên hạ. Vị võ lâm thần thoại này đã ở ẩn quá lâu rồi, ai cũng không thể nào nghĩ được rằng chính ông lão này chỉ dựa vào sức mạnh của bản thân mà bắt được Di Thân Vương và Tiêu chân nhân.
Phương Giải cũng không biết, hắn chỉ đơn giản cho rằng ông lão bắt được Tiêu chân nhân kia chính là thế lực ngầm của Hoàng đế. Lúc mà nhắc đến chuyện này hắn còn cảm thấy có chút kỳ lạ tại sao mà Hoàng Đế lại không hề tỏ ra lo lắng chút nào về việc Di Thân vương tạo phản, đến ngay cả Tiêu chân nhân cũng không phải là đối thủ của lão biến thái, đối mặt với hàng vạn quân lính, giết một Di Thân Vương cũng không phải việc khó khăn gì. Nhưng nếu Di Thân Vương kiểm soát được đại cục thì sao? Bị người khác lấy đi cái đầu trên cổ không phải là một giấc mộng Hoàng Lương hay sao?
Phương Giải cũng không có quá nhiều chấn động, hắn cho rằng bên cạnh Hoàng đế có một cao thủ biến thái như vậy cũng chẳng phải là chuyện gì to tát, khiến mọi người khó chấp nhận.
Sở dĩ hắn thường xuyên tặng bao lạc cho ông lão tạp dịch ở Tàng Thư lầu là vì mỗi lần nhìn thấy ông ta, Phương GIải đều có cảm giác như được nhìn thấy ông nội đã mất của mình. Đây chính là một cảm giác thân thiết rất tự nhiên, khó có thể miêu tả bằng lời nói.
Phương Giải cũng không phải là thần tiên, cũng không phải là kiểu người sinh ra đã biết, nên đương nhiên là không thể đoán ra được ông lão tạp dịch trong Tàng Thư lầu mới chính là viện trưởng đích thực của Diễn Võ Viện, mới chính là nguyên nhân cơ bản khiến Diện Võ Viện trở thành một trong những địa danh nổi tiếng khắp thiên hạ. Cứ cho là hắn đã từng xem qua Thiên long bát bộ, thì hắn cũng không thể nào cho rằng Tàng Thư lầu của Diễn Võ Viện và Tàng Thư lầu của Thiếu lâm Tự là một, càng không thể nhìn ra lão tăng vô danh có quan hệ gì đó với lão tạp dịch.
Lúc bước vào trong Tàng Thư lầu, quả nhiên là ông lão đó đang ngồi ở chỗ mà ông ta thích ngồi hằng ngày, tay chống cằm, mắt nhắm lại, đầu thỉnh thoảng khẽ gật một cái, nhìn bên ngoài thì người này cũng lười nhác như những ông cụ bình thường khác.
Phương Giải mang bao lạc và xâu thịt đặt trên bàn, kéo một chiếc ghế mà ngồi đối diện với ông lão. Mặc dù có vẻ như đang ngủ rất say nhưng chiếc mũi của ông vẫn rất nhạy bén, ông vẫn nhắm mắt nhưng tay lại đưa ra , lần mò rồi cầm một củ lạc bỏ vào miệng .
Phương Giải cười cười rồi đem bầu rượu đặt trước mặt ông lão và nói:
- Mới chỉ được nhìn ngài uống trà, vãn bối vẫn chưa được nhìn thấy ngài uống rượu.
Ông lão mở mắt ra và nhìn hắn, sau đó thì ngồi thẳng lưng lên:
- Lúc ta còn trẻ ta cũng có uống chút đỉnh nhưng càng già thì càng không chịu được cái vị cay nồng của nó. Uống trà rất ngon, nhẹ nhàng mà lại có lợi cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng lão đây cũng uống vài chén rượu, tuy rằng cũng chẳng uống được bao nhiêu… coi như là hoài niệm vậy.
Phương Giải gật gật đầu:
- Lúc mà ngài nhớ lại hồi ức thì uống trà không được thích hợp cho lắm.
Rồi hắn lau con dao găm sạch sẽ, cắt xâu thịt thành những miếng nhỏ và đặt trước mặt ông lão:
- Có lúc vãn bối thường nghĩ, sau này lúc mà vãn bối cũng có tuổi như ngài bây giờ, liệu vãn bối có thích uống trà và sợ uống rượu không nhỉ. Rồi vào một buổi hoàng hôn đẹp trời, vãn bối cũng như ngài cầm chén rượu lên nhấp lấy vài ngụm và hồi tưởng về thời niên thiếu oai hùng của mình.
- Câu này nói rất đúng, chua nhưng mà không thối.
Ông lão cười cười , tiện tay bỏ miếng thịt vào miệng rồi nói:
- Nhưng nếu ngươi muốn có được cái tuổi của ta thì khó đấy… nhưng sau khi mà ngươi đến được cái độ tuổi như ta ngươi sẽ phát hiện ra rằng càng hồi tưởng lại thì càng cảm thấy đau lòng, làm gì có cái niềm vui như ngươi nói. Bởi vì có quá nhiều thứ mà ta coi là quan trọng, có thể nhớ cả đời thì sớm đã thành dĩ vãng rồi. Về lý mà nói thì ta nên vô cầu vô dục mới đúng nhưng mấy hôm trước khi ta bước ra khỏi cửa ta mới phát hiện ra rằng, bản thân vẫn còn rất nhiều thứ đáng bận tâm …
- Tiền bối bận tâm chuyện gì?
Phương Giải hỏi lại.
- Lo rằng bản thân mình già như vậy rồi, nhỡ có một ngày ta mới đi được nửa đường, chưa tới được nơi mình cần đến thì phải là sao? Ta đã già đến mức này rồi, chuyện đi lại đối với ta mà nói thì đúng là một chuyện rất khó khăn. Nếu như cứ đi cứ đi, rồi mỏi quá đành phải ngồi xuống nghỉ ngơi nhưng sau đó không đứng dậy được thì phải làm sao, có phải là rất đáng tiếc hay không? Ta vừa đi vừa nghĩ, vừa nghĩ vừa lại vừa sợ, đến cuối cùng vẫn không chế ngự được nỗi lo đang lớn dần trong lòng.
- Sau đó tiền bối lại trở về?
- Sau đó thì ta đành phải chi một khoản tiền để ngồi xe ngựa về thành.
Ông lão dường như rất vừa ý với câu trả lời của mình, ông ta khẽ cười để lộ ra vài chiếc răng còn sót lại.
Phương Giải thì vẫn cho rằng răng của ông lão vẫn con nguyên mới đúng, nếu không thì làm sao mà ông ta lại thích ăn lạc đến như vậy, cho nên sau khi hắn nhìn thấy mấy chiếc răng còn sót lại trong miệng của ông ta thì hắn lặng người đi, pha lẫn chút kinh ngạc.
Ông lão nhìn ra được tâm trạng của Phương Giải nên cười rằng:
- Cảm thấy lạ khi ta chỉ còn lại mấy cái răng thôi mà lại thích ăn lạc đến như vậy đúng không, cho rằng ta có chút kì quái đúng không?
- Không phải là kỳ quái…
Phương Giải suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng:
- Không chịu thua tuổi tác? Đến được cái độ tuổi như của tiền bối, đương nhiên là vẫn còn một trái tim tràn đầy tinh thần đấu tranh, không chịu khuất phục trước tuổi tác, lúc nào cũng giữ vững tinh thần kiên cương bất khuất, đúng là khiến người đời khâm phục!
Ông lão lườm hắn một cái rồi nói:
- Lắm chuyện, làm gì có nhiều lí lẽ nghe thuận tai đến như vậy cơ chứ, ta chỉ còn vài chiếc răng mà vẫn thích ăn lạc, đơn giản vì ta thích ăn thôi.
…
…
Phương Giải cười ngượng, nhóm lấy một nắm lạc cho vào miệng. còn ông lão thì chỉ uống có một ngụm rượu thôi, sau đó thì không động đến nữa. Thấy vậy PHương Giải cầm lên tu một hơi và thở mạnh:
- Vãn bối trước kia không thích uống rượu, lúc nào cũng cảm thấy uống rượu là không đúng. Rượu chính là một thứ khiến cho đầu óc của con người không được tỉnh táo, uống nhiều còn có hại là đằng khác.
Ông lão cầm xâu thịt đưa cho Phương Giải, sau đó lại bốc lạc bỏ vào miệng:
- Ngươi mới có tý tuổi đầu mà lại có nhiều tâm sự đến như vậy, chắc vất vả lắm đây… ta chỉ uống có một ngụm rượu thôi, bởi vì ta già rồi, uống nhiều hại sức khỏe. ta cũng chỉ ăn một miếng thịt cũng là bởi vì ta đây đã già lắm rồi, ăn thịt thì sinh nhiều đờm. Lạc thì lại không tồi,…
Phương Giải cười lớn rồi tiếp lời:
- No cái bụng, vui miệng lại còn giòn nữa chứ!
Ông lão không nhìn được phá lên cười, nhắm mắt lại nhìn hắn một cái rồi nói:
- Ta rất hiếu kỳ, tên nhóc nhà ngươi, làm sao mà lại có được địa vị như ngày hôm nay, nghe nói ngươi đã được phong tước vị? Cả cái gì mà tán chức ngũ phẩm du kỵ tướng quân? Không tồi, không tồi! có rất nhiều người dành cả đời mà cũng không leo lên được cái chức vị đó, vậy mà ngươi dùng có vài năm ngắn ngủi mà đã leo lên được rồi.
Phương GIải lắc lắc đầu:
- May mắn thôi!
- May mắn từ đâu đến thế?
Ông lão hỏi lại.
Câu hỏi này không dễ gì trả lời được cho nên Phương Giải suy nghĩ khá lâu rồi lại lắc đầu mà rằng:
- Vãn bối cũng không biết!
Ông lão cười cười đáp lại:
- Tên nhóc nhà ngươi đến may mắn đến từ đâu mà cũng không biết thì làm sao có thể nói tất cả những thành công mà ngươi có được là do may mắn chứ?
- Nhưng đến bây giờ, vãn bối thấy ngoài việc lấy may mắn ra giải thích thì không có lý do gì thích hợp hơn… vãn bối gặp được tiền bối, liền cảm thấy rất thân thiết, cho nên mới không kiêng kỵ cái gì …
Phương Giải thở dài đáp lại:
- Từ khi vãn bối sinh ra đến giờ, có rất nhiều chuyện vãn bối không sao làm chủ được, có lúc vãn bối cảm thấy thành công chính là nỗ lực của bản thân nhưng sau này mới phát hiện ra tất cả mọi thứ đều là do người khác sắp đặt, nhưng nếu không phải do người khác sắp đặt thì vãn bối cũng chỉ biết gọi nó là may mắn thôi.
Ông lão lắc đầu mà rằng:
- Ai cũng cảm thấy có thể làm chủ được số mệnh của bản thân, đặc biệt là lúc còn trẻ, nhưng sau này trưởng thành hơn, có nhiều kinh nghiệm và thất bại hơn thì mới nhận ra rằng tất cả mọi chuyện trên đời này đều đã được sắp đặt từ trước, tất cả mọi tranh giành trước đó đều chỉ là hư ảo, vô danh, còn không bằng thuận theo tự nhiên. Sự thay đổi này có người coi nó là sự trưởng thành, còn ta thì cho rằng nó chính là một kiểu chấp nhận thụ động.
Ông nhìn Phương Giải một cái, dường như trong ánh mắt đó có những thâm ý mà Phương Giải không thể nào hiểu được:
- Nếu như tiểu tử ngươi cho rằng tất cả mọi chuyện của ngươi đều do người khác sắp xếp vậy thì sao ngươi lại không đi tìm hiểu, xem xem là ai có thể can thiệp được vào số mệnh của mình.
Nghe đến đây trong lòng Phương Giải không khỏi căng thẳng:
- Tiền bối, ý của ngài là …
- Cái gì cũng không phải!
Ông lại lại uống một ngụm trà, cuối cũng thì ông ta cũng có thể nuốt được miếng lạc còn dở trong miệng:
- Có phải là ngươi muốn hỏi ta rằng liệu có phải là ta đã biết được chuyện gì rồi hay không? Ta cũng không phải là thần tiên, không thể nhìn ngươi một cái liền biết được kiếp trước kiếp này của ngươi.
- Vãn bối không tin!
Phương Giải lắc đầu mà rằng:
- Tiền bối không phải thần tiên, nhưng chắc chắn tiền bối chính là cao nhân.
- Ta không cao!
Ông lão lắc đầu và nói tiếp:
- Còn không cao bằng ngươi đó!
- Ý vãn bối không phải là chiều cao.
Ông lão lại cười mà rằng:
- Ta nghe nói ngươi có một câu nói rất hay, là: “Cách một tấc chính là trời”, câu nói này nếu mà là do chính ngươi nói ra thì có thể giải thích được chiều cao chính là cao.
Phương Giải cười khổ đáp lại:
- Tiền bối, ngài đừng đùa nữa!
Ông lão cười lớn thành tiếng rồi bóc một củ lạc cho vào miệng:
- Ngươi cho rằng tất cả mọi thứ đều là do người khác sắp xếp, nhưng điều này không phải là đang phủ nhận cái gọi là may mắn đó hay sao? Cuộc sống của một người bình thường làm sao có chuyện người khác can thiệp cơ chứ, chỉ cần là những người không bình thường thì đều có thể gặp được những cơ hội đặc biệt.
- Nghe nói ngươi muốn tới tây nam?
Ông lão hỏi tiếp.
- Vâng!
Phương Giải gật đầu đáp lại.
Ông lão lặng người đi một lúc rồi nói tiếp:
- Đi một chuyến thì cũng không có gì đáng lo ngại, là họa là phúc thì không biết trước được, và cũng không thể nào giải tỏa được hết những khúc mắc trong lòng ngươi. Ta không phải thần tiên nhưng sống cũng đủ lâu rồi, nên có một số chuyện tự nhiên có thể nhìn thấu được, tuy không phải là yêu quái nhưng đúng là có chút ma mị. Ngươi cứ cho là ta già rồi nên hơi lắm lời, may mắn ra thì đúng được vài câu, lúc đó thì hãy đến cảm ơn ta.
- Tiền bối …
Phương Giải do dư hồi lâu ,không nhẫn nhịn được nên đành phải lên tiếng:
- Hôm đó vãn bối nôn ra máu và ngất đi, trong máu có độc …
Ông lão khoát tay áo ngăn Phương Giải hỏi tiếp:
- Chỉ là một vài thứ không sạch sẽ thôi, cố làm rõ chuyện này thực ra cũng không hay hơn chuyện cố gắng cho nó qua đi.
Câu nói này của ông khiến Phương Giải thoải mái hơn nhiều, hắn sớm đã nghi ngờ những thứ khiến hắn ngất đi vào hôm đó chắc chắn là có liên quan đến ai đó. Lúc đầu hắn còn cho rằng là Khâu Dư nhưng ngay ngày hôm sau hắn liền bỏ luôn ý nghĩ này. Hôm nay nếu không phải là ông lão đã để lộ ra một vài điều kì lạ thì hắn vẫn không nghĩ tới ông ta.
Ông lão lấy một cuốn sách mỏng từ trong ngực ra đưa cho pHương Giải và nói:
- Thấy ngươi chăm chú xem Vạn Kiếm Đường Kiếm Lục, ta nói thật , thứ tạp nham đó xem nhiều cũng không có tác dụng gì đâu. Ta đây có quyển có thể giúp nước tiểu của ngươi không bị vàng, có xem không?
Phương Giải đưa hai tay đón lấy cuốn sách, nhưng nhìn qua thì không thấy có tên ở bên ngoài, mở ra xem thì phát hiện những bức họa vẽ về cơ thể của người nữ nhân khỏa thân, bức họa này vẽ rất rõ ràng, chi tiết và sinh động.
- Tiền bối, đây là?
Lão nhân liếc một cái rồi lúng túng đáp lại:
- Ách … ta nhầm!
Rồi ông lại lục lại trong ngực và lôi ra một quyển sách khác:
- Quyển này mới đúng, quyển đó thì trả lại cho ta!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện