[Dịch]Trang Chủ Đừng Vội - Sưu tầm
Chương 63 : Muốn cùng Cô Hồng sinh đứa nhỏ
.
Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Phía đầu thuyền có mấy người đang đứng, Cung Cẩn Mặc mặc cẩm bào màu lam đứng đầu, dưới cơn gió mạnh, tóc đen bay múa, ánh mắt cuồng ngạo lợi hại khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đường Xảo Chi đứng ở bên cạnh hắn, một bộ váy gấm điểm hoa màu hồng, lạnh lùng nhìn ba người Đường Niệm Niệm trong thuyền nhỏ, chỉ cảm thấy vết thương đang chậm rãi khép lại trên cổ tay bắt đầu ẩn ẩn đau. Câu nói vừa rồi kia của nàng, mặc dù có lấy địa vị Đại Vân Hải ra trợ uy, nhưng nàng cũng không nói sai, không sợ Cung Cẩn Mặc trách tội. Lúc này nàng ta đã coi mình như một thành viên của Đại Vân Hải rồi.
Cung Cẩn Mặc đến có thể xem như mạnh mẽ rót thêm một thùng dầu vào ngọn lửa đang dần dập tắt, lập tức bùng lên cháy mãnh liệt.
Mặc kệ là Liễu Phiêu Tuyết lúc trước bị tình nghi ái mộ Cung Cẩn Mặc, bây giờ lại biểu lộ tâm ý với người khác, hay là một câu của Đường Xảo Chi, đều khiến cho mọi người vốn đã ăn ý quên mất việc giết người, đặt bản thân ra ngoài mâu thuẫn, bây giờ không khỏi muốn nhìn một chút, xem chuyện này rốt cuộc phát triển như thế nào.
Liễu Phiêu Tuyết nhìn thuyền hoa đến gần, khom người thi lễ, “Cung thiếu chủ.”
Cung Cẩn Mặc liếc nàng một cái, khẽ gật đầu, cũng không nhìn thêm.
Đường Xảo Chi đắc ý nhíu mày với nàng. Tuyết Liên Tiên Tử sao? Cũng chỉ là một con gà rơi xuống nước mà thôi!
Liễu Phiêu Tuyết coi như không thấy vẻ khiêu khích của nàng ta, chỉ thản nhiên cúi đầu, trong đáy mắt hiện lên lãnh ý khinh thường. Cho dù có thể đứng bên cạnh Cung Cẩn Mặc thì sao? Còn không phải không chiếm nổi một chút tình ý của hắn, hừ!
Hai nữ tử không tiếng động đánh giá, trong lòng đều tự xa lánh đối phương, nhưng cũng không quên chú ý tới chuyện trước mắt.
“Niệm Niệm.” Cung Cẩn Mặc hướng về phía trong thuyền nhỏ gọi.
Đường Niệm Niệm nhích sát vào người Tư Lăng Cô Hồng, không đáp lời.
Cung Cẩn Mặc nói: “Ta biết nàng vẫn còn giận, lên thuyền đi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Lời hắn nói giống như sấm sét khiến cho đám người vây xem cả kinh. Nữ tử trong thuyền nhỏ này dường như có quan hệ rất sâu đậm với Cung thiếu chủ!
Đường Niệm Niệm nhàn nhạt nói: “Ta và ngươi không có gì để nói.”
Nàng là ăn ngay nói thật, nhưng vào tai Cung Cẩn Mặc lại thành nàng đang giận dỗi.
Cung Cẩn Mặc trầm tĩnh một hồi, sau đó sửa lại giọng điệu bình thản, lãnh đạm nói: “Vô Ngân thiếu chủ, giết người trong Đại Vân Hải, có phải nên giải thích một chút hay không?”
Vô Ngân thiếu chủ?!
Sóng trước chưa lặng, sóng sau đã nổi, mọi người đã không biết mình nên làm ra biểu tình gì nữa rồi.
Vô Ngân Sâm Lâm nằm trong Tư Lăng gia tộc trước nay luôn thần bí, thiếu chủ trong đó càng thần bí hơn, trong thiên hạ, người gặp qua hắn đã hiếm lại càng hiếm, cơ hồ chỉ biết danh không biết mặt.
Đường Xảo Chi giật mình, lập tức biến sắc. Nàng rõ ràng nhớ rõ tiện nhân kia gả cho quái vật trong Tuyết Diên Sơn Trang, làm sao lại thành nữ tử bên người thiếu chủ Vô Ngân?
Liễu Phiêu Tuyết cũng ngẩn ra sau đó âm thầm nở nụ cười. Ánh mắt của nàng quả nhiên không tệ.
Trong thuyền nhỏ, Tư Lăng Cô Hồng lau miệng cho Đường Niệm Niệm, nói: “Đáng chết.”
Chỉ cần là người Niệm Niệm giết, đều đáng chết.
Cung Cẩn Mặc cũng không nói thêm, một luồng chưởng phong từ tay hắn vung về phía thuyền nhỏ, nhưng còn chưa tới gần đã nổ tung giữa không trung. Sóng nước nổi lên vô tận, sen bích hải trôi nổi bên trên cũng lay động kịch liệt, càng thêm sinh động.
Cung Cẩn Mặc nhảy từ thuyền hoa xuống, rút ra Vân Long kiếm, một tiếng thương long rít gào, sóng to gió lớn.
Đường Niệm Niệm đang muốn động, Tư Lăng Cô Hồng lại nhẹ nhàng ép lại trở về. Đường Niệm Niệm mở to mắt nhìn, nhưng cũng không động nữa, ánh mắt ẩn chứa vẻ tín nhiệm ủng hộ nhìn hắn, dường như muốn cổ vũ hắn cố gắng lên.
Tư Lăng Cô Hồng cười cười, cánh môi nhẹ nhàng hôn một cái lên mắt nàng, sau đó người liền phi thân ra khỏi thuyền nhỏ.
Trường bào màu trắng. tóc đen tung bay, chân bước trên nước không chút dấu vết. Nhất thời, trong Bích Hải viên tĩnh lặng. Sự xuất hiện của hắn, yên tĩnh như tranh, thần bí như đêm, không lưu lại chút dấu vết.
Liễu Phiêu Tuyết nhìn đến ngây ngốc, tim đập như sấm, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Giờ khắc này, nàng nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp Cung Cẩn Mặc năm đó, rồi nhớ tới lúc này. Từ sau khi gặp Cung Cẩn Mặc, sinh lòng yêu mến đến khi thất vọng, nàng có thể lý trí khống chế bản thân, nhưng lúc này lại có chút hỗn loạn không thể khống chế được.
Nam tử này, nàng nhất định phải đoạt được!
Hai bóng người một xanh một trắng trong nháy mắt giằng co cùng một chỗ, chỉ một chiêu liền dậy lên không ít sóng gió. Làm cho thuyền bè xung quanh dạt ra khắp nơi, người xiêu vẹo người bị ngã. Biết được hai người bọn họ đều không phải kẻ tầm thường, liền nhanh chóng né tránh, đề phòng bị ngộ thương.
Đường Niệm Niệm từ trong thuyền nhỏ đi ra, đứng bên cạnh Thù Lam, nhìn hai người đang đánh nhau. Về phần sóng to và kình phong cuộn tới, chỉ cần vừa tới gần chỗ nàng, chưa cần Đường Niệm Niệm ra tay, đã bị Tư Lăng Cô Hồng nhất tâm nhị dụng giải quyết.
(*) nhất tâm nhị dụng: 1 lúc làm hai việc khác nhau.
Chỉ cần như vậy, đã đủ khiến cho Cung Cẩn Mặc biết được chênh lệch giữa hai người.
Tuy rằng vẫn chưa xuất hết toàn lực, nhưng chỉ đánh mười chiêu, Cung Cẩn Mặc liền thu thế trước, giọng nói lạnh lùng: “Hôm nay là ta hơn một chút, ngày khác nhất định sẽ khiến ngươi trở thành thủ hạ bại tướng dưới tay ta.”
Ngay sau đó, đôi mắt hắn co lại, rồi cực nhanh giãn ra. Nhưng cổ vẫn đau đớn, một dòng chất lỏng chảy vào vạt áo. Hàn quang trong mắt phóng ra, nhìn về phía Tư Lăng Cô Hồng. Nếu Tư Lăng Cô Hồng dùng thêm lực một chút, thì e rằng mạng hắn đã gặp nguy hiểm rồi.
Tư Lăng Cô Hồng đứng trên mặt nước gợn sóng, nói: “Niệm Niệm là của ta.”
Hai mắt Cung Cẩn Mặc hơi ngưng lại, ánh mắt nhìn hắn càng thêm u ám.
“Hươu về tay ai, còn chưa biết.”
Tư Lăng Cô Hồng vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, chỉ hơi cụp mắt xuống. Bóng mờ dày đặc, con ngươi ẩn giấu trong đó, giống như nổi lên cảm xúc gì đó. Yên tĩnh cực hạn, so với sự rung chuyển ban nãy càng khiến cho người ta kinh hồn táng đảm.
Cung Cẩn Mặc thân thể không khỏi căng thẳng, cơ bắp toàn thân cứng lại. Loại cảm giác nguy hiểm này vẫn là lần đầu tiên gặp phải, còn đến từ kẻ có tuổi tương đương với hắn. Nhưng, sự kiêu ngạo dung nhập vào xương tuỷ không cho phép hắn nhượng bộ.
“Cô Hồng.” Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại kêu lên phá vỡ không khí trầm tĩnh giữa hai người, đồng loạt quay đầu nhìn lại, người tới chính là đầu sỏ dẫn tới màn giằng co này, Đường Niệm Niệm.
Mặt nước dưới bước chân nàng bình lặng, đế giày không dính một bọt nước, không gợn chút sóng. Cung Cẩn Mặc nhìn mà hai mắt ngưng lại. Có thể làm được đến nhường này, chẳng những cần thân pháp vô cùng tốt, còn cần khả năng khống chế nguyên lực tinh diệu. Nhưng trong ấn tượng của hắn, Niệm Niệm mà hắn biết vẫn luôn ốm yếu. tái nhợt như tờ giấy, lung lay theo gió, xinh đẹp nhưng yếu ớt, làm cho người ta có cảm giác hư vô không thực.
Niệm Niệm trước mặt, trừ bỏ dung mạo vẫn xinh đẹp như xưa, thì tất cả đều khiến hắn cảm thấy xa lạ vô cùng. Cũng bởi vậy, mà hôm qua hắn mới không thể nhận ra nàng khi vừa chạm mặt, thẳng tới khi nàng chính miệng thừa nhận mới dám xác định, nàng chính là Đường Niệm Niệm.
Ba năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm cho nàng thay đổi to lớn như vậy. Lại là lý do gì, mà chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nàng từ một nữ tử nhu nhược bị bệnh quấn thân, trở thành một nguyên giả thực lực không kém đạp thuỷ vô ngân như vậy.
Tất cả đều xảy ra trong ba năm hắn rời đi, trở thành bí ẩn mà hắn không thể nào biết được.
Thương Hải trên trán đột nhiên nóng lên khiến Cung Cẩn Mặc bừng tỉnh, nguyên lực toàn thân tự giác bao phủ, sau đó nhìn thấy một tầng bột phấn cách hai mắt hắn không đến một tấc bị nguyên lực ngăn cản bên ngoài. Bên cạnh hắn bây giờ ngoại trừ Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng ra không còn ai khác, độc này chỉ có thể là một trong hai người hạ. Nhưng khi Đường Niệm Niệm xuất hiện mới có độc, nếu không phải Thương Hải hộ chủ, thì bây giờ tình trạng của hắn đã khó mà lường được rồi.
Độc này…..
Chẳng lẽ là do nàng hạ sao?
Cung Cẩn Mặc nhìn về phía Đường Niệm Niệm.
Trên mặt Đường Niệm Niệm không hề che giấu vẻ kinh ngạc, sau đó ánh mắt càn quét trên người hắn một lần, cuối cùng dừng trên Thương Hải buộc ở đai trên trán hắn. Cái linh khí dao động xuất hiện trong chớp mắt kia, hẳn là do thứ này, vật này là linh bảo, xem ra đã nhận chủ rồi.
A, nếu muốn cướp được, thì phải giết chủ nhân.
Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn.
Lúc này, một bàn tay ôm thắt lưng nàng, một tay khác che mắt nàng, hô hấp nóng ẩm ở ngay bên tai, có chút cảm xúc khó nói nên lời: “Niệm Niệm, đừng nhìn hắn.”
Tâm thần Đường Niệm Niệm từ trên Thương Hải thu hồi, lúc này tiến vào trong ngực hắn. Cầm lấy bàn tay đang che mắt mình, định lấy xuống, vậy mà không lấy được, “Cô Hồng?”
Cằm Tư Lăng Cô Hồng đặt trên vai nàng, môi sát bên tai, nói: “Niệm Niệm là của ta, không nên nhìn người khác.”
Đường Niệm Niệm đối với hành vi bá đạo nhưng cũng không cường ngạnh của hắn có chút cái hiểu cái không, chỉ cảm thấy không hề khó chịu, ngược lại có chút mừng thầm tràn ngập trong lòng, cười nói: “Ừ, ta là của Cô Hồng, Cô Hồng cũng là của ta, sẽ không nhìn người khác.”
Ngữ điệu của nàng khiến người ta cảm nhận được sự chân thành và nghiêm túc, mí mắt Tư Lăng Cô Hồng hơi run rẩy. Bàn tay che mắt nàng hạ xuống, nhưng cũng xoay người nàng đối mặt với mình, ôm nàng nói: “Trở về ta làm cơm cho Niệm Niệm.”
Trong lòng Đường Niệm Niệm còn chút nhớ tới khối linh khí kia, đầu vừa chuyển liền cảm giác được tay Tư Lăng Cô Hồng buộc chặt hơn một chút. Nhìn hắn rũ mắt, bộ dáng có chút không hiểu. Nhưng Đường Niệm Niệm cảm giác được, nếu nàng quay đầu, hắn nhất định sẽ không vui.
So sánh Tư Lăng Cô Hồng và linh bảo, Đường Niệm Niệm căn bản không hề do dự, liền đứng im, ánh mắt nhìn hắn, gật đầu nói: “Được.”, nghĩ nghĩ lại ngẩng đầu mong chờ nói: “Hôm nay ta muốn ăn tôm tươi chấm dấm hạt tiêu.”
“Được.” Tư Lăng Cô Hồng thỏa mãn cười, ôm nàng rời đi.
“Còn có gà chưng ngũ vị.”
“Được.”
“Mực tơ xào. . .”
“Được.”
“Còn có. . .”
“. . .”
Hai người càng đi càng xa, Cung Cẩn Mặc đứng đó, trong đôi mắt gió nổi mây phun, ai cũng đoán không ra hắn đang nghĩ cái gì, áo bào thanh lam y theo gió bay bay, dung nhan tuấn lãng. Khiến nhiều nữ tử vụng trộm liếc mắt đưa tình.
Thù Lam thấy hai chủ tử rời đi, cũng yên lặng chèo thuyền quay về. Đợi đến khoảng cách khá ổn, mới thi triển thân pháp bay lên hành lang thuỷ tạ, bước nhanh đuổi kịp bóng dáng hai người Đường Niệm Niệm.
Trong chốc lát, Cung Cẩn Mặc cũng chân đạp nước biển, thân ảnh cực nhanh đi xa, một lát đã không thấy tăm hơi.
Trên thuyền hoa, Đường Xảo Chi há mồm định gọi, song nhìn thân ảnh hắn đi xa lại ngừng lại, hung hắng cắn môi, cúi đầu mắng một câu “tiện nhân” rồi phân phó người quay thuyền về.
Không đầy một lát sau, mặt nước Bích Hải Viên lại khôi phục vẻ tĩnh lặng. Nhưng phần tĩnh lặng này chỉ là biểu hiện bên ngoài, trong lòng mỗi người rung chuyển thế nào, cũng chỉ có bản thân tự biết.
Liễu Phiêu Tuyết đứng ở bè trúc phía trước, nhìn phương hướng Tư Lăng Cô Hồng rời đi, trong đôi mắt trong veo loé loé. Thiếu chủ Vô Ngân Sâm Lâm của Tư Lăng gia tộc, Tư Lăng Cô Hồng. Cô Hồng, người cũng như tên. Nhưng hắn không phải hồng điểu mặc người bắt giết, mà là phượng điểu bay lượn khắp cửu trọng thiên.
Nàng sẽ không nhìn lầm người! Giống như năm đó nhìn Cung Cẩn Mặc, liền biết hắn chắc chắn sẽ là vân long có khả năng giúp Đại Vân Hải trở mình.
Nhưng mà…..
Hai người này thế mà đều quay xung quanh nữ tử tên Niệm Niệm kia?
Nhất là Tư Lăng Cô Hồng! Cử chỉ và giọng điệu sủng nịnh thân thiết vô cùng như vậy, khiến cho nàng đố kị và khó chịu.
Lúc này, một người đột nhiên kinh hô ra tiếng, sau đó bừng tỉnh nói: “Ta đã nói làm sao lại trông quen mắt như vậy, nữ tử trong lòng thiếu chủ Tư Lăng gia kia không phải chính là Đường Môn Đường Niệm Niệm, người được xưng tụng là kinh hồng tiên, thuỷ lưu ly sao? Dung nhan đẹp đến mức khiến người ta chỉ cần gặp một lần liền khó quên, chính là nàng, Đường Niệm Niệm. Nghe nói nàng từ nhỏ mang bệnh, yếu ớt như sương khói, làm sao lại có thể….”
Câu nói kế tiếp Liễu Phiêu Tuyết không nghe tiếp, vung tay áo bảo tỳ nữ điều khiển bè trúc đi ra ngoài.
Kinh hồng tiên, thủy lưu ly? Nàng đúng là đã từng nghe qua, một người không có nguyên lực, cũng không thường xuyên xuất hiện trong chốn giang hồ, thế nhưng lại có thể có được hai danh hiệu, từ đó có thể thấy dung mạo và dáng người của nàng đẹp cỡ nào. Khiến cho kẻ từ nhỏ đã được người ta tán thưởng là tuyệt sắc mỹ nhân như nàng, cũng không khỏi nổi lên vài phần bất mãn. Nhưng dù sao cũng chỉ là danh hiệu nhất thời, rất ít ai đề cập, nên nàng cũng khinh thường rồi dần quên đi.
Nhớ lại bộ dáng Đường Niệm Niệm xuất hiện vừa rồi, còn có dáng người đạp nước mà bay, Liễu Phiêu Tuyết mím môi, cảm thấy trong lòng như bị một khối đá lớn đè áp, trầm trọng lại khó chịu.
Trong hành lang dài trên thuỷ tạ Bích Hải viên.
Trên một tầng lầu ngắm cảnh phía đông, có hai người đang đứng.
Nam tử bên trái mặc trường bào bó sát màu lam nhạt, thêu hình trúc điệp, da trắng, mặt mày tuấn tú, dáng vẻ cởi mở hào sảng, khoé môi khẽ cong như gió xuân tháng ba. Nhưng trong mắt thỉnh thoảng lại hiện lên tia sáng, nghiêm nghị sắc bén, khiến người ta sợ hãi.
Nam tử bên cạnh hắn mặc võ bào màu đen, khuôn mặt bình thường, thân thể cường tráng, nhất là đôi mắt lạnh lùng bức người, thanh kiếm sau lưng cơ hồ dài bằng nửa người, mũi kiếm rộng cỡ một ngón tay hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Hai người này, nếu Đường Niệm Niệm nhìn thấy, nhất định sẽ nhận ra, chính là hai người Chu Thiện và Thẩm Cửu đã từng gặp trong Vạn Độc Đàm ngày đó.
Chỗ hai người đứng, có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong Bích Hải viên.
Chu Thiện cười nói: “Không nghĩ đến nhanh như vậy đã gặp lại.” Hắn nhìn về phía Thẩm Cửu, “Chẳng lẽ đây chính là duyên phận đến từ nhân duyên kiếp trước.”
Thẩm Cửu lạnh lùng nhìn bộ dáng vô lại của hắn, nói: “Nàng là hoa đã có chủ.”
Chu Thiện nhún vai, thở dài, “Vốn đang định liệt nàng vào người đứng đầu trong số nhân tuyển làm thê tử ta, bây giờ xem ra không có nhiều hi vọng rồi.”
“. . .” Thẩm Cửu há mồm nhưng không nói gì, hắn kì thật rất muốn nói: ngươi hoàn toàn không có hi vọng, cho nên đừng đi làm loại chuyện đoạt thê không có nhân phẩm này. Nhưng nghĩ nghĩ, hiểu được mình nói ra cũng vô dụng, Chu Thiện này nếu thực sự quyết định sẽ cố làm bằng được, bây giờ hắn ra vẻ vô lại như thế, chứng tỏ hắn không quá để tâm chuyện này.
“Ngươi cũng thấy rõ đúng không.” Chu Thiện đột nhiên nghiêm túc nói.
Thẩm Cửu gật đầu: “Ngọc giản, là bản lĩnh mà tiên nguyên mới có được.”
“Không chỉ như vậy.” Chu Thiện đôi mắt tối lại, nói: “Tư Lăng Cô Hồng kia thực lực rất kỳ quái.”
“Kỳ quái?”
“Ta hoàn toàn không nhìn thấu được hắn, rõ ràng là một người bình thường, nhưng lại làm cho ta cảm giác được nguy hiểm, rất kỳ quái.” Chu Thiện nói: “Sau này nếu đụng phải, không thể trở mặt.”
Thẩm Cửu gật đầu, trong lòng lại nghĩ: không thể trở mặt, loại chuyện nhìn trộm thê tử đối phương cũng coi như trở mặt đi.
“Còn mục tiêu lần này. . .” Chu Thiện nói rồi ngừng lại.
“Cung Cẩn Mặc thì sao?” Thẩm Cửu tiếp lời.
Chu Thiện đột nhiên cười vô lại, hơi nhiều chuyện nói: “Ta thấy hắn nhất định là đánh không lại tên Tư Lăng Cô Hồng kia.”
“. . .” Thẩm Cửu trên trán chợt nổi gân xanh, cuối cùng hung hăng nhịn xuống xúc động muốn đánh người.
Chu Thiện trên thực tế còn có lời nhưng không nói ra. Hắn cảm giác được biển sen bích hải nở rộ là do Đường Niệm Niệm, thủ đoạn giết bốn người kia của Đường Niệm Niệm cực nhanh, nhưng hắn vẫn loáng thoáng nhìn thấy một ánh lửa, hơn nữa tình trạng bốn người đó hoá thành tro bụi…. Còn có thuốc bột bị Cung Cẩn Mặc kịp thời ngăn lại.
Từng manh mối liên tiếp xuất hiện, khiến hắn có chút suy đoán đối với thân phận của Đường Niệm Niệm.
…..
Đường Niệm Niệm về tới trang viên mới nhớ đến chuyện nhất thời quên mất, liền hỏi Tư Lăng Cô Hồng, “Mất hứng vì sao không giết hắn?”
Nàng nói là Cung Cẩn Mặc.
Mạng người ở trong mắt nàng không có bao nhiêu trọng lượng, thậm chí trong tư tưởng của nàng, có rất nhiều chuyện, giết là cách giải quyết tốt nhất. Nhưng khách quan mà nói, nàng cũng đã trưởng thành hơn nhiều so với ban đầu, có giết cũng sẽ suy nghĩ kĩ hơn, nếu không phải tất yếu, nàng sẽ không ra tay.
Nhưng, Tư Lăng Cô Hồng bây giờ có thể nói là vảy ngược của nàng, kẻ dám chạm vào, tất nhiên đáng chết.
Tư Lăng Cô Hồng nói: “Giết sẽ phiền toái.”
Nếu là lúc trước cô độc một mình, có lẽ hắn sẽ giết, nhưng bây giờ có Đường Niệm Niệm, hắn cũng phải suy nghĩ đắn đo nhiều hơn.
Hắn muốn nàng có thể bình thản đi ngao du thiên hạ, không muốn nàng chìm trong cuộc sống ngày ngày bị đuổi giết gây sự, cũng không muốn đi đến đâu đều bị người ta dùng ánh mắt quái vật nhìn nàng.
Giết Cung Cẩn Mặc không khó, nhưng sau khi giết hắn là phiền toái do toàn bộ Đại Vân Hải mang lại.
Hắn có thể diệt Đại Vân Hải, có thể không để nàng không bị tổn hại, nhưng cuối cùng cũng sẽ bị thế nhân sợ hãi ghét bỏ, cảnh này nhất định nàng không muốn nhìn tới.
Nàng không thích mùi vị máu tanh, không thích bộ dáng huyết nhục, cho nên khi giết người mới thích hoá thành tro bụi.
Hắn dù thế nào cũng sẽ không để nàng phải sống trong cảnh nàng không thích, hắn muốn cho nàng tốt nhất, bất kể thứ gì.
Mặc kệ nội tâm ngổn ngang trăm mối, Tư Lăng Cô Hồng cũng không hề nói ra miệng dù chỉ một chút, chỉ ôm chặt nàng vào ngực, tham luyến ngửi hương vị trên người nàng.
Đường Niệm Niệm gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nếu Cô Hồng không muốn giết thì không giết, linh bảo không cần cũng được.
Sau lần du ngoạn Bích Hải Viên, đảo mắt đã qua ba ngày.
Toàn bộ Đông Vân Thành vẫn nghị luận đồn đại náo nhiệt, về chuyện thiếu chủ Đại Vân Hải Cung Cẩn Mặc, thiếu chủ Vô Ngân Tư Lăng Cô Hồng, Kinh Hồng tiên tử Đường Niệm Niệm, và Tuyết Liên tiên tử Liễu Phiêu Tuyết.
Đối với hai cái tên nổi tiếng lại không thường xuất hiện trong chốn giang hồ như Tư Lăng Cô Hồng và Đường Niệm Niệm, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện cùng nhau, nguyên nhân trong đó thực làm cho người ta tò mò. Qua một phen tìm hiểu làm cho người ta biết được chuyện Đường Niệm Niệm từng gả cho Tuyết Diên Sơn Trang, lại suy đoán thêm, làm cho người ta không khỏi nghĩ, chẳng lẽ trang chủ Tuyết Diên sơn trang chính là Tư Lăng Cô Hồng?
Lại nói tới việc Tuyết Liên Tiên Tử biểu lộ tâm ý ở Bích Hải Viên, giọng điệu thân mật của Cung Cẩn Mặc đối với Đường Niệm Niệm, còn có tam tiểu thư Đường Môn Đường Xảo Chi bên cạnh hắn, hết thảy đều làm cho người ta cảm thấy hứng thú.
Lúc này, còn không đến ba ngày nữa là sinh nhật Cung Cẩn Mặc, từ Cung gia Đại Vân Hải đưa tới thiếp mời, mời các gia tộc tứ phương đến Cung gia ở Nhập Thiên đảo Đại Vân Hải.
Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng đương nhiên cũng nhận được thiệp mời, mấy người thu thập hành trang xong liền xuất phát đến Nhập Thiên đảo.
Trên bến tàu có ba con thuyền hoa mang dấu hiệu Vân Long, do người Cung gia trấn giữ. Chu Diệu Lang đưa thiệp mời cho người phụ trách, mấy người Cung gia liền cung kính cúi người mời họ lên thuyền hoa.
Người trong thuyền hoa không nhiều, khi nhìn thấy hai người Tư Lăng Cô Hồng, giống như định tiến lên nói chuyện, song lại chùn bước.
Đoàn người bọn họ thực sự không thể không hấp dẫn ánh mắt mọi người, không nói tới Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng, chỉ riêng quái xà vẻ mặt kiêu ngạo đeo chuông trượt phía sau, và Bạch Lê đeo hoa đỏ thẫm nằm trên vai Mộc Hương, cùng dược thú mặc cái yếm nhỏ màu xanh biếc trong tay Thù Lam, đã đủ khiến mọi người câm lặng không dám nói gì.
Sau khi đưa mấy người vào từng sương phòng của thuyền hoa, thuyền hoa cũng buông dây thừng, du hành trên mặt biển.
Đường Niệm Niệm cũng không đứng trong sương phòng, thấy thuyền chạy xuôi theo dòng nước, liền đi cùng Tư Lăng Cô Hồng đến đằng trước thuyền ngồi chơi cờ.
Gió thổi trên mặt biển mang theo hương vị nước biển, Đường Niệm Niệm thích loại cảm giác tự nhiên này, không chỉ vì kiếp trước chưa từng có được, mà còn vì nàng tu luyện thánh thiên dược thể, luôn có sự thân thiết đặc biệt đối với vạn vật.
Liên Kiều, Mộc Hương đang ở trên thuyền hoa cười cười nói chuyện phiếm, Bạch Lê thỉnh thoảng cũng ‘chi chi’ vài tiếng.
Chu Diệu Lang và Thù Lam đứng bên cạnh hai người Đường Niệm Niệm, Lý Cảnh và Chiến Thương Tiễn đều tự canh giữ ở một bên, về phần con rối Lâm Đằng, đã bị Đường Niệm Niệm để ở trong một gian sương phòng, không có mệnh lệnh của nàng, hắn bình thường chỉ biết cứng người đứng đó.
Nếu nói cô đơn nhàm chán nhất thì chính là quái xà, nằm rạp trên đất nhìn Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng đang chơi cờ, uất ức híp mắt. Mỗi lần, chỉ cần chủ nhân ở cùng hắn liền y như rằng quên mất bản xà vương, nhưng nếu đi lên, người kia sẽ….
Nó nhớ rõ, khi người kia còn là đứa nhỏ, thiếu chút nữa độc chết mình, còn có lần trước ném mình ra ngoài, sau đó chỉ cần nó đến gần chủ nhân, hắn liền nhìn qua, ánh mắt lạnh băng khiến tâm nó cũng co rúm lại. Tuy không ra tay giết nó, nhưng mỗi lần đều vung một đạo chưởng phong ném nó ra ngoài.
“Tê” sau khi suy nghĩ hồi lâu, quái xà vẫn nhàm chán nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích. Nếu lần này bò lên bị ném ra ngoài, nơi này nhiều người nhìn như vậy, rất mất mặt bản xà vương.
Thời gian dần dần qua, chơi thêm vài ván, Đường Niệm Niệm đột nhiên “A” một tiếng, quay đầu nhìn về phía đuôi thuyền.
Tư Lăng Cô Hồng không cần hỏi, đã thu thân đứng lên, đem nàng ôm vào trong lòng, thi triển khinh công, trong nháy mắt đi tới nơi phát ra tiếng vang ít ai nghe được ở đuôi thuyền. Chỉ thấy trước mặt có hai người đang đứng, thần sắc có chút kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ tới sẽ gặp phải hai người bọn họ.
Đường Niệm Niệm tựa vào trong ngực Tư Lăng Cô Hồng, ánh mắt dừng trên người nam tử áo lam, cho dù khuôn mặt xa lạ, nhưng lại không ngăn được linh thức nàng nhìn thấu bên trong. Nàng vươn tay đến trước mặt nam tử, nói: “Phương thuốc.”
Vẻ mặt nam tử áo lam không thay đổi, trong ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc nói: “Cô nương có ý gì? Tại hạ không rõ.”
Đường Niệm Niệm bình tĩnh nhìn hắn, chắc chắn nói: “Ngươi hiểu được.”
Nam tử áo lam hơi căng thẳng, nhưng vẫn như trước nói: “Nếu cô nương không nói rõ ràng, tại hạ làm sao hiểu được?”
Đường Niệm Niệm nói rõ: “Đen ăn đen.”
Nam tử áo lam lần này nghe hiểu, nàng đúng là biết sự thật. Nhưng nàng làm sao biết? Chẳng lẽ nhờ linh thức? Nếu vậy, tu vi của nàng hiển nhiên còn cao hơn tưởng tượng của hắn.
“Chu Thiện.”
Nghe được nàng kêu ra cái tên này, nam tử áo lam ngẩng đầu, vừa liếc mắt nhìn đã trông thấy vẻ mặt giống như đang nói: “Ta đã sớm nhìn thấu ngươi” của nàng, nhất thời không biết nên làm gì cho tốt. Từ trước tới giờ, chỉ có một người có thể khiến hắn bất đắc dĩ không biết làm sao như thế này.
Chu Thiện xóa đi ảo thuật cấp thấp trên mặt, khôi phục diện mạo vốn có, nói với Đường Niệm Niệm: “Thật khéo, Đường cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bên cạnh Thẩm Cửu cũng xóa ảo thuật, vừa nghe đến lời này của hắn, sắc mặt hơi đen lại, ánh mắt cũng không rời hai người Đường Niệm Niệm và Tư Lăng Cô Hồng mảy may.
Đường Niệm Niệm chăm chú nhìn hắn.
Nụ cười trên mặt Chu Thiện bị ánh nhìn chằm chằm của nàng làm cho thiếu chút nữa không duy trì được, khi lần đầu tiên gặp mặt, hắn làm sao không biết nữ tử này có tính tình như vậy, quả nhiên chỉ có thể làm bạn chứ không thể là địch. Đưa tay lấy ra một phương thức Thiên phẩm vừa lấy được từ người khác, nhưng không đưa ngay cho Đường Niệm Niệm, mà chỉ thành khẩn nói: “Đường cô nương, cô xem, phương thuốc này ta lấy được cũng không dễ dàng, cô cứ lấy đi như vậy thực sự không phúc hậu lắm đâu?”
Đường Niệm Niệm không chớp mắt, đương nhiên nói: “Bọn họ đánh không lại các ngươi, bị các ngươi cướp đi, các ngươi đánh không lại chúng ta, cho nên bị chúng ta đoạt.” Đánh ra một chiêu, phương thuốc trong tay Chu Thiện liền nằm trong tay nàng.
Vốn nàng có chút hứng thú với hội đấu giá ở Thừa Bảo hiên, nhưng cản bản không thể so sánh vs Tư Lăng Cô Hồng, sau này cũng ném ra sau đầu. Lúc lên thuyền cảm giác được linh lực dao động, phát ra linh thức liền phát hiện đang có người đánh nhau đoạt bảo, nhưng cũng không có hứng thú tham gia, không nghĩ đến hai người này thế nhưng lại ở trên thuyền hoa, dù sao bây giờ cũng không có chuyện gì, nên nàng đương nhiên muốn đoạt lại.
Chỉ có thể nói, Chu Thiện và Thẩm Cửu hoàn toàn là tự dâng lên cửa.
“Ôi chao?” Chu Thiện ánh mắt tối lại, chiêu thức ấy mặc dù hắn có phát hiện, nhưng muốn ngăn đã không kịp. Mắt thấy Đường Niệm Niệm muốn thu hồi phương thuốc, hắn lập tức nói: “Nể mặt giao tình giữa hai người chúng ta, Đường cô nương cho ta chép lại một phần được không?”
“Giao tình?” Đường Niệm Niệm nghi hoặc nhìn hắn, hắn cùng nàng có giao tình gì. Chẳng qua khi ở Vạn Độc Đàm đúng là bọn họ có hỗ trợ.
Đường Niệm Niệm nhìn thoáng qua phương thuốc, là Ngự Thú Đan thiên phẩm cấp bốn, đan dược này chuyên dùng để thu phục mãnh thú, đem mãnh thú về cho bản thân sử dụng, đúng là đan dược hiếm có khó tìm. Nhưng trong Bích Tuyền Quyết của Đường Niệm Niệm lại có không ít đan dược giống vậy, thậm chí còn cao cấp hơn. Lúc này thỏa mãn được chút tò mò trong lòng, nên nàng liền trả phương thuốc lại cho Chu Thiện: “Trả ngươi ân tình trợ giúp ở Vạn Độc Đàm.”
Phương thuốc đặt trong tay Chu Thiện, lúc này sắc mặt Chu Thiện chợt cứng ngắc, lại nhìn vẻ mặt đơn thuần nghiêm túc của Đường Niệm Niệm, lần đầu tiên hắn nếm thử cảm giác nghiến răng nghiến lợi.
Đối tu chân giả mà nói, nhân tình có thể nói là nhân quả, ngươi nợ người khác ân tình, thì phải trả, nếu không sẽ trở thành nghiệp chướng trên con đường tu chân.
Hắn làm sao có thể ngờ được, Đường Niệm Niệm thế nhưng cứ như vậy đem phương thuốc trả lại cho hắn coi như trả ân tình ngày ấy. Ngày ấy hắn cố ý không đề cập tới, trên thực tế là có ý định để dành cho sau này. Hiện tại phương thuốc ở trong tay hắn, dù vứt bỏ cũng căn bản vô dụng. Biết sớm vậy, hắn đã không nói ra câu muốn chép lại kia, hoặc là ngay từ đầu sẽ không lên con thuyền này.
Thẩm Cửu thường nói hắn vô lại, lúc này Chu Thiện lại cảm thấy, so với Đường Niệm Niệm, hắn thật sự đã gặp sư phụ.
Lúc này, đám người Chu Diệu Lang cũng chạy tới đuôi thuyền, nhìn thấy hai bên đứng nhìn nhau, lại không cảm giác được địch ý liền tiến lên từng bước nói: “Trang chủ, chủ mẫu, đã đến Nhập Thiên đảo, người Cung gia mời trang chủ, chủ mẫu lên đảo.”
“Ừ.” Tư Lăng Cô Hồng lên tiếng, ôm Đường Niệm Niệm xoay người rời đi.
Đám người Chu Diệu Lang đi theo ở phía sau.
Quái xà và Chiến Thương Tiễn có chút bất ngờ khi trông thấy hai người Chu Thiện, nhưng chỉ liếc mắt nhìn một chút, rồi xoay người đuổi kịp mọi người.
Chu Thiện trơ mắt nhìn mấy người rời đi, lại nhìn phương thuốc trong tay, nhét vào tay áo, lắc đầu hơi cười khổ một tiếng.
Thẩm Cửu nói: “Đáng đời.”
Chu Thiện liếc hắn, nhún vai, bỏ qua nói: “Đi thôi.” Rồi cũng đi về phía đầu thuyền.
Nhập Thiên đảo tuy chỉ là một hòn đảo nhỏ, nhưng rộng lớn, liếc mắt nhìn không thấy giới hạn. Lúc này thuyền hoa cũng không đến bờ Nhập Thiên đảo, mà dừng lại cách một nghìn mét, trên mặt biển dưới thuyền hiện lên các loại thủy ngư màu xanh. Đầu tròn, thân cường tráng hình dẹp, nhìn lên có vài phần mộc mạc. Con thú này tên là thú hải cầu, tính tình ôn hoa nhất trong số hung thú, khá dễ thu phục, thường dùng để đi xa trên biển.
“Mời chư vị ngồi trên thú hải cầu, tiến vào Nhập Thiên đảo.” người Cung gia không nhanh không chậm nói.
Trên thuyền hoa này, nếu bàn về thân phận thì Tư Lăng Cô Hồng là cao nhất. Người Cung gia vừa dứt lời, tất cả đều không nhúc nhích, đợi Tư Lăng Cô Hồng đi trước.
Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm từ thuyền hoa đáp xuống trên lưng một con thú hải cầu, đám người Chu Diệu Lang nhảy lên mấy con khác. Hai người Chu Thiện không chậm, những người khác cũng lần lượt rời thuyền.
Người Cung gia dẫn đầu, mọi người liền tiến vào một mảnh mây mù, mỗi người đều hiểu ra, chỉ sợ đây là trận pháp hộ đảo của Nhập Thiên đảo.
Một lát sau, sương mù trước mắt tán hết, Nhập Thiên đảo xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Từ xa nhìn lại, Nhập Thiên đảo cao ngất khôn cùng, mây mù vờn quanh, giống như tiên đảo thế ngoại. Nhưng xem gần, lại tuyệt diệu xinh đẹp, hào quang như cầu vồng bao quanh, từng cành cây ngọn cỏ đều chứa linh khí mịt mù, nhẹ nhàng động lòng người.
Một tỳ nữ mặc quần áo xanh nhạt đợi bên ngoài, cạnh bên là từng tòa xe thú.
Mọi người vừa lên bờ liền được an bài xe, chạy vào sâu trong đảo.
Cung cách của Cung gia Đại Vân Hải quả thực nghiêm cẩn lại xa hoa, làm cho người ta không tìm được sai sót.
Đường Niệm Niệm ngồi trong xe nhìn phong cảnh bên ngoài, đột nhiên tâm thần vừa động, tay buông màn xe, nằm ở trong lòng Tư Lăng Cô Hồng nhắm mắt lại, tiến vào nội giới.
Trong Nội giới mỗi ngày đều thay đổi, nay đã sớm tự hình thành cảnh sắc riêng biệt, từ xa nhìn lại không hề thua kém Nhập Thiên đảo, huống chi lúc này đầy ắp bảo vật, nơi thoạt nhìn như cỏ dại thực tế đều là thảo dược quý báu.
Ánh mắt Đường Niệm Niệm dừng trên ngọc bích, nguyên thân của Lục Lục, chỉ thấy lúc này ngọc bích lóe ra từng đợt ánh sáng, giống như có một sinh mệnh đang chậm rãi nở rộ, tràn ngập ảo diệu huyền cơ. Dây dưa một lúc, ánh sáng từ ngọc bích càng lúc càng nhanh, một gợn sóng không tiếng động từ trung tâm khai mở, toàn bộ cỏ cây trong nội giới đều đổ về phía sau, rồi lại hồi về, lần hồi về này giống như mang theo một cỗ sinh khí vô tận, một lần nữa ngưng tụ trong ngọc bích.
Tách ——
Sương mù mỏng manh màu xanh trắng từ ngọc bích tản ra, sau đó dần ngưng tụ thành hình dáng đứa nhỏ ba tuổi, tướng mạo khi xưa mơ hồ không rõ, lúc này đã nhìn ra ngũ quan. Mày liễu mắt to, mũi nhỏ, môi đỏ mọng, vừa tú lệ vừa đáng yêu, nhìn mà Đường Niệm Niệm hơi hơi sửng sốt, nhịn không được muốn đưa tay qua chọt chọt khuôn mặt đứa nhỏ. Nàng quả thật chọt, nhưng lúc này là nguyên thần nàng đi vào giới, không có thật thể, ý thức vừa động, thì một cơn gió nhỏ hóa thành ngón tay hướng về phía mặt đứa bé chọc chọc, nhưng lại xuyên qua mặt đứa bé.
Đứa nhỏ lúc này mở mắt, một đôi mắt đơn thuần giống như ngọc bích, sau đó nhìn Đường Niệm Niệm, cao hứng kêu lên: “Chủ nhân. . . Chủ nhân ~ “
“Lục Lục. . .” Đường Niệm Niệm nháy mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Thật đẹp.”
Lục Lục ngay lập tức mặt mày hớn hở, thân mình ở không trung xoay tròn, cao hứng nói: “Thật sao? Thật sao? Chủ nhân thích Lục Lục như vậy?”
“Thích!” Đường Niệm Niệm dò xét toàn thân nó, cuối cùng nghi hoặc hỏi: “Lục Lục không phải nữ, cũng không phải nam.”
“Ô.” Lục Lục ngón tay xoắn xuýt, mở to đôi mắt xanh biếc nói: “Lục Lục là nguyên linh không có phân biệt nam nữ. . . Chủ nhân không vui sao?”
“Thích, Lục Lục bộ dáng gì cũng thích!” Đường Niệm Niệm nói. Nếu hỏi ai là người Đường Niệm Niệm quan tâm nhất, lúc trước khi không có Tư Lăng Cô Hồng, tất nhiên là Lục Lục, còn bây giờ là hai người bọn họ.
Lục Lục nghe vậy, thân thể lại bắt đầu đong đưa, đôi mắt xanh mở to, cánh môi hồng nhuận tươi cười, làm cho Đường Niệm Niệm muốn đi lên niết một cái. Còn có ý định đi mua một đống trang sức đeo lên người nó. Đây quả thực là hứng thú thình lình nổi lên của Đường Niệm Niệm, từ hôm mua đồ trang sức đeo cho ba con thu kia, đám người Chu Diệu Lang cũng cảm thấy có chút không hiểu nổi, nhưng sau đó nghĩ đến nữ tử đều thích thú cưng và mấy thứ đồ xinh xắn, Đường Niệm Niệm hứng trí như vậy cũng không lạ, nhưng biểu hiện thường ngày của nàng lúc ban đầu khiến bọn họ thích ứng không kịp mà thôi.
Đường Niệm Niệm nói: “Lục Lục có thể đi ra sao?”
Lục Lục giật mình, vuốt vuốt tóc mình, nói: “Ô ô….bây giờ đi ra rất hao tổn nguyên khí, không thể ở lâu….”
Đường Niệm Niệm có chút thất vọng, lập tức lại nghe Lục Lục nói: “Nhưng có biện pháp khác. . .”
Đường Niệm Niệm liền hỏi: “Biện pháp gì?”
Lục Lục nói: “Lục Lục có thể bám vào trên người dược thú, ô ô, dược thú kia đã sống bốn trăm năm, toàn thân dược khí nồng đậm, có thể nhập vào. . .”
“Dược thú sẽ thế nào?” Dược thú nói sao cũng là qua Tư Lăng Cô Hồng tặng nàng, đối với đồ Tư Lăng Cô Hồng đưa, Đường Niệm Niệm luôn quý trọng.
“Dược thú lười biếng thích ngủ, Lục Lục bám vào trên người nó sẽ không thương tổn nó, còn có lợi cho nó nữa, như vậy là có thể cùng chủ nhân chơi!”
“Được!” Nếu không hại nó, liền không thành vấn đề.
Đường Niệm Niệm đang định rời khỏi nội giới, bên tai chợt nghe thấy tiếng nữ tử quen thuộc:
“Vô Ngân thiếu chủ trú ở chỗ này? Phiêu Tuyết ở ngay nội viên bên kia, cách nhau không xa, thật có duyên nha, ha ha.”
Đường Niệm Niệm mở to mắt, ánh mắt lưu chuyển, liền nhìn thấy Liễu Phiêu Tuyết đứng cách đó không xa đang nhìn về phía này. Hôm nay nàng một thân xiêm y trắng tuyết, váy dài, thắt lưng màu lam, nổi bật lên dáng người phiêu phiêu dục tiên, nhất là nụ cười thuần mỹ ngọt ngào, dưới ánh mặt trời, rực rỡ động lòng người.
Tư Lăng Cô Hồng đang bước đi lúc này ngừng lại, dưới ánh mắt vui vẻ của Liễu Phiêu Tuyết, cũng không quay đầu liếc nàng một cái, mà cúi đầu nhìn Đường Niệm Niệm trong lòng, giọng nói ẩn chứa ý cười ôn nhu: “Tỉnh ngủ rồi?”
“Ừ.” Đường Niệm Niệm thấy Liễu Phiêu Tuyết khẽ biến sắc, thu hồi ánh mắt dừng trên mặt Tư Lăng Cô Hồng, lại nhìn nhìn sắc trời, nháy mắt mấy cái, cười nói: “Sắp ăn trưa sao?”
Tư Lăng Cô Hồng thấy nàng tỉnh lại liền không đi về phía sướng phòng nữa, nghiêng người đi đến bàn gỗ ngoài sân, để nàng ngồi trên ghế, vuốt lại mái tóc hơi loạn của nàng, nói: “Ta đi làm, chờ một lát.”
Đường Niệm Niệm đương nhiên không có ý kiến.
Đợi Tư Lăng Cô Hồng rời đi, Thù Lam và Chu Diệu Lang âm thầm thở dài một hơi trong lòng. Nơi này cũng không phải địa bàn nhà bọn họ, nghĩ đến Tư Lăng Cô Hồng lần này đi phòng ăn Cung gia, các nàng đã có thể đoán được đám người ở đó sẽ khiếp sợ đến cái dạng gì.
Về phần Liễu Phiêu Tuyết đang ra vẻ có duyên gặp lại kia, đã sớm bị bỏ quên không ai đếm xỉa, mím môi, im lặng rời đi.
“Thù Lam.” Đường Niệm Niệm mở miệng gọi.
Thù Lam vội vàng đáp: “Tiểu thư có gì phân phó?”
“Đưa dược thú cho ta.” Đường Niệm Niệm nhìn chằm chằm dược thú trong tay nàng.
Thù Lam còn chưa kịp phản ứng, thì dược thú vốn ngủ ngoan trong lòng nàng đã run lên, sau đó vui vẻ lăn ra khỏi tay Thu Lam. Vừa đáp xuống đất lại lăn vài vòng, Đường Niệm Niệm vẫy tay một cái liền nâng nó lên tay. Một tay kia cầm khăn trắng, tỉ mỉ lau lau ngón chân bạch ngọc và thân mình dược thú, động tác hiếm khi mềm nhẹ mà nghiêm túc.
“Tê tê tê tê ——!” Quái xà vốn lười biếng nằm rạp trên mặt đất, chợt trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, bên trong lộ rõ vẻ bất mãn không cam lòng, uất ức và giật mình. Bất công! Rất bất công! Con dược thú bé teo này dựa vào cái gì được chủ nhân đối đãi như vậy! Bản xà vương so với nó tốt hơn bao nhiêu, làm sao có thể như vậy, chủ nhân không phải là không thích người khác đụng vào sao? Tại sao lại giúp nó lau người, chủ nhân còn chưa từng đối đãi với bản xà vương như vậy đâu….
Trong lòng quái xà tức giận bất bình, mắt thấy Đường Niệm Niệm nhìn cũng không thèm nhìn nó một cái, ngay lập tức liền híp mắt nhìn chằm chằm dược thú.
Thù Lam và Chu Diệu Lang cũng mang vẻ mặt không thể tin. Phải biết ngoại trừ Tư Lăng Cô Hồng ra, còn ai có thể hiểu rõ Đường Niệm Niệm, tất nhiên là hai người trường kỳ hậu hạ bên cạnh Đường Niệm Niệm như các nàng. Đường Niệm Niệm không thích người khác đụng vào, cho dù là các nàng cũng ít khi dám chạm vào nàng ấy. Còn có, Đường Niệm Niệm không thích bẩn, giống như Tư Lăng Cô Hồng, chứ đừng nói là tự mình chà lau vết bẩn cho kẻ khác, ngoại trừ Tư Lăng Cô Hồng ra.
Huống chi, trước đó, Đường Niệm Niệm đối với dược thú không hề khác biệt gì, giống như đối với quái xà, ít quan tâm, đều do Thù Lam chăm sóc.
Hôm nay là làm sao vậy?
Đừng nói bọn họ, ngay cả dược thú lúc này đang bị Đường Niệm Niệm nắm trong lòng bàn tay, tỉ mỉ lau móng vuốt đã toàn thân cứng ngắc như sắt. Đường Niệm Niệm lau đến đâu, nó liền giơ đến đấy, không dám có một chút dị động nào. Đôi mắt xanh biếc bình thường chỉ khép hờ, cực kì lười nhác, lúc này đã tròn vo, ngập nước, tràn đầy—-hoảng sợ.
Bộ dáng kia, làm cho người ta cảm thấy, không biết nó có thể ngay lập tức té xỉu hay không.
Dược thú này hiển nhiên là thụ sủng nhược kinh, kinh hãi!
Đường Niệm Niệm giúp nó lau sạch bụi bẩn trên người và trên móng vuốt, ngón tay duỗi ra, chiếc khăn trắng hoá thành tro bụi,
Dược thú nhìn chiếc khăn hoá thành tro, thân thể nhẹ nhàng run lên, ngã về phía sau. Nhưng rất hiển nhiên, có Đường Niệm Niệm đỡ, nó muốn té xỉu cũng không có khả năng.
Đường Niệm Niệm nhìn chằm chằm đôi mắt xanh biếc của nó, nhớ tới bộ dạng của Lục Lục trong nội giới, nhất thời cảm thấy thật giống nhau, cong cong mày, nhẹ vỗ lên trán nó, vô cùng thân mật kêu một tiếng: “Lục Lục.”
Ai cũng không nhìn đến, khi ngón tay Đường Niệm Niệm đụng vào trán dược thú, một luồng u quang ẩn vào trong đó, rồi chỉ thấy dược thú nhắm mắt lại, yên tĩnh nằm trong tay nàng.
Qua một cái hô hấp, dược thú đột nhiên mở mắt ra, chỉ thấy cặp mắt xanh biếc kia loé sáng, khác với vẻ lười biếng thường ngày, bây giờ đôi mắt sáng ngời linh động, vừa nhìn liền khiến người ta cảm thấy được một sự giảo hoạt hiếu động.
“Ngao ngao ~” Dược thú Lục Lục há mồm kêu hai tiếng, rồi nâng chân nhỏ mập mạp lên, để trên cổ tay Đường Niệm Niệm, cúi đầu thân thiết cọ cọ tay nàng.
【 Chủ nhân, hồn thú của nó ngủ rồi ~】
Đường Niệm Niệm cảm giác ngón tay hơi ngứa, nhìn động tác Lục Lục, không hề có vẻ cự tuyệt hay không vui, ngược lại cười rộ lên.
“Tê ——!” Quái xà ý đồ hấp dẫn lực chú ý của nàng, hơi trượt đến bên cạnh nàng, híp mắt nhìn nàng chằm chằm.
【 Chủ nhân, người không công bằng! 】
Đường Niệm Niệm đang ôm Lục Lục, cúi đầu liếc nó một cái, trừng mắt nhìn, đưa tay sờ sờ đầu nó một chút, lý luận nói: “Ngươi khác Lục Lục.”
Đường Niệm Niệm từ trước đến nay không hề bác ái, tâm cũng cực kì thiên vị. Nếu lấy Lục Lục so với quái xà, thì khẳng định là Lục Lục quan trọng hơn. Huống hồ, Lục Lục và nàng cùng một thể, từ khi nàng tới thế giới này đã đi theo nàng, hai người đã sớm thân thiết như tay chân, đối với hành động thân mật của nó, Đường Niệm Niệm không có nửa điểm bài xích.
“Tê.” Quái xà khổ sở, sau đó hung hăng nhìn chằm chằm Lục Lục.
Là bản xà vương nhìn lầm! Thì ra vật nhỏ bé tí teo này mới là kẻ gian trá nhất, thế nhưng không biết từ đâu tranh được sự sủng ái của chủ nhân! Lão tổ tông quả nhiên không nói sai, càng là vật nhìn đáng yêu yếu đuổi, càng phải cẩn thận cẩn trọng, nhìn vật nhỏ này xem, bộ dạng như chỉ cần một ngụm liền có thể cắn chết, thế mà lại là một con sói đội lốt cừu!
Lục Lục chớp đôi mắt xanh trong veo như nước nhìn nó, bộ dáng đáng yêu tinh thuần. Nhưng ngay sau đó nhếch cái miệng nhỏ, hai chân ôm lấy tay Đường Niệm Niệm, ‘ngao ngao’ hai tiếng với quái xà.
【 Chủ nhân thích nhất Lục Lục, ai cũng đừng mơ cướp! Ô Ô! Độc độc không tính, ngoại trừ độc độc, ai cũng đừng mơ! 】
Quái xà trừng mắt. Đây là thứ quái quỷ gì, dược thú không phải vật nhỏ linh trí yếu kém sao? Đồ quỷ này sao có thể biết cách truyền lời?
Nhưng mà…..
“Tê tê tê tê, tê tê!” Quái xà gầm nhẹ.
【 Cái gì kêu chủ nhân thích nhất ngươi? Ngươi tính kiểu gì đấy! Bản xà vương mới là người chủ nhân thích nhất! Ngươi mau xuống khỏi người chủ nhân cho bản xà vương, mau xuống! 】
Lục Lục: 【 Không xuống! 】
Quái xà: 【 Xuống dưới! 】
Lục Lục quay đầu, hừ!
Quái xà giận dữ, há mồm đang định rống lên, thì Đường Niệm Niệm nhìn qua liếc mắt một cái, nói: “Không cho phép bắt nạt Lục Lục.”
Quái xà bị ánh mắt nghiêm túc của nàng nhìn cho khí thế toàn thân tiêu tán, thân thể mềm nhũn xụi lơ trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng ‘tê tê’ nho nhỏ. Chủ nhân bất công, bất công, bản xà vương làm sao bắt nạt nó, rõ ràng chính là nó bắt nạt bản xà vương. . . Phi! Ai dám bắt nạt bản xà vương, là bản xà vương bắt nạt nó! Không đúng. . . Bản xà vương mới không có bắt nạt. . . A a a!
Thù Lam và Chu Diệu Lang nhìn cảnh một người một thú một rắn này, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ buồn cười và câm nín của đối phương. CÁc nàng thật sự không rõ bọn họ rốt cuộc đang nói những gì, nhưng lại hiểu được rõ ràng đây là cảnh một thú một rắn đang tranh giành tình cảm.
Thù Lam thỉnh thoảng liếc nhìn dược thú đang nhảy nhót trong tay Đường Niệm Niệm, nhỏ giọng nói với Chu Diệu Lang: “Chu tổng quan, dược thú này không phải nổi tiếng lười biếng thích ngủ sao? Làm sao đến tay tiểu thư lại….”
Chu Diệu Lang trầm mặc một hồi, nàng cũng không rõ lắm, cuối cùng chỉ im lặng nói: “Chuyện kì lạ xung quanh chủ mẫu còn thiếu sao?” Cho nên không cần sợ lớn sợ nhỏ chút chuyện này, quen là được rồi.
Thù Lam hiểu được ý tứ của nàng, lại nhìn dược thú khác thường, im lặng. Đúng vậy, thành thói quen là được rồi.
Bên này Đường Niệm Niệm đang lấy từ nội giới ra một băng gấm màu xanh nhạt không biết từ đâu đến, băng gấm làm từ tơ lụa bình thường, dưới ánh nắng chiếu rọi mơ hồ lấp lánh huỳnh quang nhu hoà, vô cùng đẹp. Đường Niệm Niệm đeo lên cổ Lục Lục, vừa nghĩ nghĩ. Băng gấm này hình như là hôm đó rời khỏi Hàn Mai Tửu Cư, trước khi đến Tư Lăng gia đã được Cô Hồng sai người đưa cho nàng.
Ô. Hình như còn nói, cái đó là bảo vật trong nhà Quan Tử Sơ?
Bất tri bất giác liền cột chắc tơ lụa, Đường Niệm Niệm giơ Lục Lục lên nhìn một hồi, vừa khéo là một nút thắt hình bông hoa.
“Tê!” Một bên quái xà vừa nhìn thấy Lục Lục chịu đãi ngộ như vậy, ngay lập tức vui sướng khi người gặp họa.
Đường Niệm Niệm nói: “Lục Lục thích không?”
Lục Lục hai chân sờ sờ bông hoa trên cổ, mở to đôi mắt ngập nước, vẻ mặt tràn đầy vui mừng, cực nhanh gật gật đầu.
【 Thích, thích! Chủ nhân làm, Lục Lục thích nhất ~】
Đường Niệm Niệm ngay lập tức mặt mày hớn hở.
Thù Lam cùng Chu Diệu Lang yên lặng nhìn về phía quái xà.
Quái xà há hốc miệng, bộ dáng như chịu đả kích quá lớn.
Trong lòng Thù Lam và Chu Diệu Lang ngay lập tức dâng lên một ý nghĩ giống nhau. Quái xà và dược thú căn bản không phải cùng một tầng cấp, muốn tranh thủ tình cảm? Nhìn người ta như vậy, đáng yêu cỡ nào a!
Đường Niệm Niệm lúc này lại đeo một cái túi lên băng gấm trên cổ dược thú, bên trong tràn đầy đan dược, nói: “Chờ tìm đủ nguyên liệu, sẽ làm một cái túi Càn Khôn cho Lục Lục.”
“Ngao ngao ~” Lục Lục hai chân linh hoạt mở ra túi gấm trên cổ, nặn ra một viên đan dược bỏ vào miệng, gật đầu. 【 Ngô ngô! Chủ nhân tốt nhất ~】
Ánh mắt quái xà cơ hồ đỏ lịm, không biết là ủy khuất hay là ghen tị.
Đường Niệm Niệm quay đầu liếc mắt nhìn nó một cái, nói: “Hồng Lê nghe lời lập công, cũng làm cho Hồng Lê một cái.”
Ở trong mắt Đường Niệm Niệm, Lục Lục là thân nhân nhất thể, có thể tùy ý cưng chiều. Quái xà là khế thú, phải có giới hạn.
“Tê!” Quái xà đắc ý nhìn Lục Lục, rất là nhu thuận gật đầu. Giả ngoan? Hừ! Bản xà vương cũng biết!
Lúc này, Tư Lăng Cô Hồng từ bên ngoài trở về, đi theo sau hắn là một đám tỳ nữ áo xanh bưng khay.
“Ngao ngao ~” Lục Lục nhìn chằm chằm Tư Lăng Cô Hồng, hai mắt tràn ngập vui mừng, đứng ở trong lòng bàn tay Đường Niệm Niệm, thế nhưng hành lễ với hắn.
Tư Lăng Cô Hồng ôm Đường Niệm Niệm ngồi xuống, đương nhiên cũng nhìn thấy nó.
Đường Niệm Niệm cười khanh khách nói: “Lục Lục, Lục Lục ở trên người nó, đã có thể đi ra.”
Tư Lăng Cô Hồng cảm giác được được nàng quan tâm đến Lục Lục, ngón tay vốn giật giật liền thả lỏng, không có ném nó ra khỏi tay nàng, “ừ” một tiếng.
Nhóm tỳ nữ áo xanh lần lượt xếp các món ăn lên bàn trước mặt hai người, rồi cung kính lui ra ngoài.
“Ngao ~” Nhìn Tư Lăng Cô Hồng bắt đầu đút đồ ăn cho Đường Niệm, ánh mắt Lục Lục chớp chớp, rồi nhảy ra khỏi tay nàng, kêu một tiếng rồi nhảy lên bàn.
Đường Niệm Niệm thấy nó không chạy xa, nên cũng kệ nó, tựa vào trong lòng Tư Lăng Cô Hồng thưởng thức đồ ngon.
Thù Lam và Chu Diệu Lang không khỏi nhìn nhau, lại quan sát dược thú đã thay đổi hoàn toàn này, trong lòng mặc niệm: quái xà làm sao tranh nổi vật nhỏ này, nhìn xem người ta hiểu ý cỡ nào, quái xà kia chính là làm không được a.
Bóng đêm trăng sáng.
Sau một đêm hoan hảo, Đường Niệm Niệm nằm trong lòng Tư Lăng Cô Hồng, chống má, còn nghiêm túc đánh giá khuôn mặt tuấn tú của hắn. Trong đầu nhớ lại bộ dáng trẻ con ba tuổi của Lục Lục, khuôn mặt phấn nộn mũm mĩm đáng yêu kia cũng chầm chậm biến hoá, từng chút ngưng tụ thành bộ dáng có chút mơ hồ….
“Phì.” Không biết tại sao nàng đột nhiên cười ra tiếng, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
Một bàn tay đưa tới xoa xoa mặt nàng, giọng nói còn hơi mất tiếng, hỏi: “Nghĩ đến cái gì buồn cười sao?”
Ánh mắt Đường Niệm Niệm tỏa sáng, bắt lấy tay hắn, bình tĩnh nói: “Muốn cùng Cô Hồng sinh đứa nhỏ.”
Tư Lăng Cô Hồng thân mình căng thẳng, bàn tay được nàng nắm cũng nắm chặt, hơi nhổm dậy ôm lấy eo nàng, nâng mắt hỏi: “Đứa nhỏ của ta và Niệm Niệm sao?”
Đường Niệm Niệm gật đầu, ánh mắt lóe sáng, nói: “Đứa nhỏ, rất thú vị.” Nhớ lại bộ dáng Lục Lục, rồi liên tưởng đến con của nàng và Cô Hồng, vẻ hứng thú vui mừng trong mắt Đường Niệm Niệm càng lớn, “Bộ dạng con của Cô Hồng nhất định còn đẹp hơn, thú vị hơn.”
Tư Lăng Cô Hồng vẻ mặt nhu hòa, đôi mắt hơi cúi xuống nhìn nàng tràn đầy ôn nhu, đột nhiên thu chặt bàn tay, ôm chặt nàng vào trong lòng, cằm khẽ cọ cọ hõm cổ nàng, vô cùng thân thiết. Cánh môi khẽ cong thành một nụ cười ấm áp, cúi đầu cười khẽ, vừa ấm áp, vui sướng, lại giống như than nhẹ, nói nhỏ: “Như vậy, là gia đình thật sự rồi?”
Đường Niệm Niệm nghĩ nghĩ, chắn chắn đáp: “Phải!”
“Ha ha.” Bị giọng điệu không cho phép phản đối của nàng làm cho ấm áp trong lòng, Tư Lăng Cô Hồng ôm nàng càng chặt, giọng nói ẩn chứa ý cười và tham niệm: “Niệm Niệm, thật ấm, rất thoải mái.”
Hắn giống như mãnh thú bị rơi xuống chín tầng vực sâu, một mình sa vào màn đêm đen tối vắng lặng vô ngần, tham lam nhanh chóng túm lấy phần ấm áp này, cho dù thương tích đầy mình, đốt sạch hồn phách cũng muốn độc chiếm, chết không buông tay. Thu lại răng nanh, móng vuốt sắc nhọn, hoà tan đi đôi mắt lạnh lùng, đem tất cả tình yêu dịu dàng trao cho nàng.
Đường Niệm Niệm nhìn không tới mặt của hắn, rõ ràng là ngữ điệu ôn nhu vui mừng, nhưng nàng lại ẩn ẩn cảm giác được một chút lo âu không nói nên lời.
Thật ấm, rất thoải mái?
Nàng nhớ tới khi lần đầu tiên gặp hắn ở tân phòng, hắn cũng giống lúc này vùi vào cổ nàng. Thật cẩn thận giống như sợ người trước mặt khó chịu, sau đó vô cùng nhẹ nhàng thân thiết cọ cọ, ngửi ngửi. Cúi đầu, vừa thích thú, vừa than thở nói: thật ấm, thật thoải mái.
Hiện tại nhớ tới, khi đó chính nàng tuy có giật mình, nhưng kì thực cũng cảm thấy: người này thật ấm áp, hương vị trên người cũng rất dễ chịu, hô hấp âm âm, giống như có thể xuyên qua da thịt nung tới lòng người, tim đập cũng dần rối loạn.
Thật ra, bị hắn mềm nhẹ đụng chạm vuốt ve, đều rất thoải mái, làm cho nàng ngay cả cảm giác bài xích cũng rất khó nảy sinh.
Từ kiếp trước cho đến kiếp này, hắn là người đầu tiên đối xử dịu dàng với nàng như vậy, làm cho nàng cảm nhân được cảm giác được quan tâm, thương yêu, nuông chiều mà nàng chưa từng có được.
Đường Niệm Niệm không rõ vì sao có chút lo lắng, nhưng chỉ cần có thể làm cho Cô Hồng ấm áp, thoải mái, chỉ cần hắn vui vẻ, thì nàng cũng sẽ vui vẻ.
Lúc này, Đường Niệm Niệm yên lặng vận chuyển dược lực, mùi thơm ngát đặc thù bao quanh thân mình dần dần trở nên nồng đậm, nhiệt độ cơ thể cũng chậm rãi tăng cao, nhưng không làm nóng người. Nhu thuận để Tư Lăng Cô Hồng ôm, kề sát, vươn hai tay ôm eo hắn. Giọng nói mềm nhẹ giống như trẻ nhỏ, lại chân thật đáng tin, nói: “Chỉ cần Cô Hồng thích, ta có thể vì Cô Hồng làm bất cứ chuyện gì.”
Đáp lại nàng chỉ có tiếng hít thở chậm rãi nhẹ nhàng của Tư Lăng Cô Hồng, và một cái “ừm” giọng mũi phát ra trong màn dược hương tràn ngập. Tư Lăng Cô Hồng hơi cúi đầu, khoé miệng cong lên thành một nụ cười.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện