[Dịch]Trang Chủ Đừng Vội - Sưu tầm

Chương 6 : Gặp gỡ ở tân phòng

Người đăng: 

.
Edit: Tiểu Ngọc Nhi Bắc Vực Hư Tuyết Sơn, quanh năm băng tuyết, cao không thể chạm, hàn băng thấu xương. Địa vực vô cùng rộng lớn, không thấy dấu vết con người, nhìn xa chỉ thấy một mảnh trắng xoá vô biên. Gió bắc đìu hiu, mưa tuyết mịt mù, tựa như hoa lê trắng nở đầy trời, rồi lại như lông ngỗng nghiêng rơi, đẹp đến mê mê người. Một đoạn thảm đỏ bằng gấm bất ngờ xuất hiện, là thứ diễm lệ nhất trong trời đất này, giống như kinh hồng bay lên, rồng lửa đi qua, đáng tiếc không ai nhìn thấy được tuyệt cảnh thiên địa khó có được này. Tuyết Diên Sơn Trang. Chu Diệu Lang mặc một bộ váy áo màu xanh nhạt ôm sát người, áo nhỏ vải gấm mao vũ, đai lưng ngang hông màu lục điểm chút hồng. Trông thấy thảm đỏ cùng kiệu hoa xa xa tới gần, trên mặt lộ vẻ vui mừng, nghênh đón cười nói: “Chủ mẫu tân nương đến rồi sao?” Kiệu hoa hạ xuống, lặng yên không một tiếng động, chỉ xua tan tuyết trắng chung quanh. Thư Tu Trúc nói: “Giao cho ngươi.” “Yên tâm.” Chu Diệu Lang vui mừng nhướng mày, vén rèm kiệu hoa lên, nụ cười trên mặt chợt cứng lại, kinh dị nói: “Chủ mẫu tân nương. . . . . .” Từ lúc hai người nói chuyện, Đường Niệm Niệm đã biết là đến Tuyết Diên Sơn Trang, màn kiệu vừa mở, trước mắt cùng lúc sáng ngời, chỉ thấy một gương mặt nữ tử chừng hai lăm hai mươi sáu tuổi. Nữ tử này mắt trắng nõn, mi thanh, đầu búi tóc phi nguyệt, ánh mắt trong suốt lại sắc bén, cương nhu tinh tế, làm cho người ta thấy mà hai mắt tỏa sáng. Chu Diệu Lang cúi đầu, cân nhắc lời nói, rồi cau mày chất vấn Thư Tu Trúc, “Khăn hỉ đâu!” Thư Tu Trúc nói: “Xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn.” Chu Diệu Lang liếc mắt nhìn, gặp gật đầu, lúc này mới khôi phục sắc mặt tươi cưới, ôn nhu nói với Đường Niệm Niệm: “Chủ mẫu tân nương đi đường mệt mỏi không, ta là tổng quản sự vụ của Tuyết Diên Sơn Trang, Chu Diệu Lang, để ta đưa chủ mẫu tân nương tới tân phòng.” Vừa nói vừa vươn tay tới trước mặt Đường Niệm Niệm. Đường Niệm Niệm sóng mắt lay chuyển, nữ tử trước mắt quanh người tỏa ra làn sương mù màu xanh nhạt, hẳn là thường tiếp xúc với đan dược. Không nói gì cầm tay nàng, Đường Niệm Niệm khom người bước ra khỏi kiệu hoa. Chu Diệu Lang trong lòng kinh ngạc, trước giờ chưa từng gặp qua tân nương nào nghe lời như vậy. Nàng lấy ra một tấm lụa đỏ, nói: “Ủy khuất chủ mẫu tân nương.” Đường Niệm Niệm nhàn nhạt lắc đầu, chỉ nhân lúc chưa bịt khăn quét mắt liếc nhìn chung quanh. Chỉ thấy trước mắt một rừng tùng tuyết trắng, lầu canh điện ngọc (ý chỉ nơi ở của thần tiên trong truyền thuyết), giống như một bức tranh thủy mặc, đẹp đẽ, xa hoa, mông lung không rõ như đang ở trong mây mù mờ mịt. Thấy Đường Niệm Niệm phối hợp như thế, vẻ nhu hòa trong mắt Chu Diệu Lang hiện ra rõ ràng, động tác bịt mắt cho nàng lại càng thêm mềm nhẹ. Đỡ nàng đi, không nhanh không chậm nhẹ giọng nói: “Có lẽ trước gả đến đây, chủ mẫu tân nương đã nghe qua lời đồn về Tuyết Diên Sơn Trang, ta cũng không lừa gạt người, mười hai chủ mẫu tân nương trước đúng là đã không còn, lễ cưới này cũng là thuộc hạ chúng ta tự định đoạt cho trang chủ, thật sự không muốn trang chủ cô đơn một mình, nên trang chủ cũng rộng lượng nghe theo chúng ta.” Đường Niệm Niệm hỏi: “Phải làm sao mới có thể sống sót?” Chu Diệu Lang không nghĩ tới nàng đột nhiên lên tiếng, còn hỏi trắng ra như vậy. Sửng sốt một chút, nở nụ cười, “Người là người đầu tiên hỏi ta vấn đề này, ta cũng không lừa người, trang chủ đúng là có chút khác biệt so với người bình thường, người nếu muốn sống thì phải thích trang chủ, được trang chủ thích thì càng tốt.” Trên mặt Đường Niệm Niệm nhìn không ra biến hóa, song trong lòng lại co rút. Đáp án này có khác gì chưa nói chứ! Chu Diệu Lang cũng phát hiện lời mình nói có vấn đề, ho nhẹ một tiếng, cười nói: “Tức là, người phải thông minh nhưng lại không thể tự cho là thông minh.” Mắt Đường Niệm Niệm cách tấm lụa nhìn nàng một cái, trầm mặc. Hỏi thì nhiều, nhưng lại không có chút hiệu quả nào. Chu Diệu Lang thấy nàng thần sắc vẫn không thay đổi, song gò má hơi phồng lên một chút, sợ là ngay cả chính nàng cũng không phát hiện, không khỏi cong môi cười. Chủ mẫu tân nương lần này so với những lần trước có vẻ thú vị hơn, cũng không biết trang chủ có thích hay không. Aiz. Chu Diệu Lang im lặng thở dài, nhìn trang chủ tuổi lớn như vậy, nhưng đối với nữ tử không có một chút hứng thú nào, không gần nữ sắc, thật sự là khiến cho đám thuộc hạ bọn họ gấp gáp. Đến tân phòng, Chu Diệu Lang cũng không tháo tấm lụa che mắt Đường Niệm Niệm ra, ngược lại còn đút một viên đan dược vào miệng nàng, nói: “Đây không phải độc dược, chỉ khiến cho cả người vô lực một ngày mà thôi. Người cũng không cần gấp gáp, đây cũng là vì muốn tốt cho người, lúc trước, trong mười hai chủ mẫu, có người tự cho mình thông minh mà không ăn nó, cuối cùng vẫn chết, ăn đan dược vào ngược lại có thể sống qua đêm nay. Đây cũng là vì ta thích người nên mới nói thật cho người biết.” Đường Niệm Niệm nuốt viên thuốc vào, mặc nàng đỡ mình ngồi trên giường, nghe nàng nói vậy, liền tò mò hỏi: “Tại sao?” Chu Diệu Lang nhẹ nhàng cười cười, nhẹ đẩy nàng nằm xuống giường, sâu xa nói: “Đây chính là kết quả cho việc tự cho là thông minh.” Cảm thấy Đường Niệm Niệm khó có được nhu thuận, hơn nữa còn thật sự hợp ý mình, Chu Diệu Lang lại giải thích thêm một chút, “Hôm nay là ngày thành hôn, trang chủ nể mặt chúng ta nên mới tới đây một đêm, ngươi bất động không nói gì ít nhất sẽ không chọc hắn tức giận không phải sao?” Bởi vậy, Đường Niệm Niệm liền cho rằng vị trang chủ Tuyết Diên Sơn Trang còn chưa gặp mặt này chính là tính tình hỉ nộ bất định. Nói xong, Chu Diệu Lang lưu lại một câu ”Tự giải quyết cho tốt” rồi đi ra ngoài. Phút chốc sau khi cửa đóng lại, Đường Niệm Niệm liền đưa tay kéo tấm lụa trên mắt xuống, mở mắt ra dò xét xung quanh. Có Lục Lục, ngay cả độc dược ba ngày như Tục Hồn đan cũng không có tác dụng, thì Nhuyễn Kinh Đan này của Chu Diệu Lang đối với nàng mà nói lại càng không có tác dụng, độc mạnh không những Lục Lục không hề chán ghét, trái lại càng thêm cao hứng. Toàn bộ đồ dùng trong tân phòng này đều được làm tinh xảo bằng tay, trong không khí tỏa ra một mùi hương gỗ nhàn nhạt, làm người ta cảm thấy thoải mái. Đường Niệm Niệm đánh giá một hồi lâu, rồi lại lấy tấm lụa bịa mắt lại, rồi lẳng lặng nằm. Thời gian từng chút từng chút trôi qua trong yên lặng, ánh trăng cũng đã mọc giữa đêm đen. Trong lúc Đường Niệm Niệm hoàn toàn không hề phát hiện, cửa tân phòng không tiếng động mở ra, một đôi giày thêu hoa văn đen trắng bước vào, vạt áo màu bạch nguyệt lướt nhẹ qua cửa, lướt đi cùng với đôi giày. “Chủ, chủ nhân! Độc độc. . . . . . Độc độc! Độc độc! Muốn độc độc!” Đường Niệm Niệm hoàn toàn là bị giọng nói đột nhiên xuất hiện của Lục Lục làm bừng tỉnh, từ Lục Lục truyền đến khát vọng thắm thiết giống như nó kinh hô lúc này, khiến thân thể nàng không khỏi chấn động, sau đó dựng bắn người lên. Há mồm đang định nói chuyện, thì liền bị một vật thể ngăn chặn. Ưm? Thật dài, lành lạnh, tinh tế mịn màng. . . . . . Đường Niệm Niệm nháy mắt mấy cái, cái lưỡi thơm tho theo phản xạ liếm liếm, phác hoạ rõ ràng hình dáng vật trong miệng hơn. “Độc độc. . . . . . Muốn độc độc. . . . . . Chủ nhân, muốn độc độc. . . . . .” Giọng nói mềm nhẹ nũng nịu mang đầy khát vọng của Lục Lục khiến Đường Niệm Niệm bừng tỉnh. Nàng bây giờ không phải đang nằm trên giường tân phòng ở Tuyết Diên Sơn Trang sao? Trong miệng nàng là cái gì? Tại sao nàng đột nhiên đụng phải vật này? Hơn nữa hình dáng này, tại sao cảm giác. . . . . . Rất quen thuộc! “Ăn ngon không?” Giọng nam lành lạnh lãnh đạm đột nhiên vang lên. Đường Niệm Niệm khẽ nhếch miệng nhỏ, trước mắt chợt bừng sáng, mảnh lụa trên mắt nàng bị người ta lấy xuống. Bên trong phòng, ánh sáng Dạ Minh Châu mông lung nhu hòa, đứng bên giường là một nam tử yên lặng như xử nữ, hai mắt Đường Niệm Niệm trợn tròn, tràn đầy khiếp sợ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang