[Dịch]Trang Chủ Đừng Vội - Sưu tầm

Chương 37 : Đền!

Người đăng: 

.
Edit: Tiểu Ngọc Nhi Đúng như Tư Lăng Cô Hồng nói, mấy ngày nay hắn không còn nhàn rỗi để như hình với bóng cùng Đường Niệm Niệm nữa. Sáng sớm chuẩn bị bữa sáng cho nàng, cùng nàng ăn xong là rời đi, không biết đi đâu, thỉnh thoảng có vài hôm buổi trưa cũng không về. Đường Niệm Niệm cũng nghe lời không chạy lung tung, lúc hắn không có ở bên thì thong thả luyện dược, thỉnh thoảng vào nội giới thăm Lục Lục, rồi xử lý dược điền, dáng vẻ nhàn nhã khiến Chu Diệu Lang thấy mà bất đắc dĩ không thể nói gì. Nàng thật không hiểu, chẳng lẽ chủ mẫu ngay cả chút cảm xúc khẩn trương cũng không có? Hơn nữa, trang chủ không ở bên, mà chủ mẫu lại không hề nhung nhớ gì? Đáy lòng Chu Diệu Lang chán nản, cũng bất bình thay cho Tư Lăng Cô Hồng. “Chủ mẫu.” Chu Diệu Lang tới gần Đường Niệm Niệm đang ngồi chơi cờ vây vô cùng nghiêm túc. Đường Niệm Niệm cầm một quân cờ trắng, lông mi chớp chớp: “Hửm?” Đặt quân cờ vào một chỗ. Chu Diệu Lang không khỏi tò mò nhìn lướt qua thế trận trên bàn cờ, ngay lập tức bị thế cục vô cùng thê thảm kia đả kích cho dở khóc dở cười. Đành ho nhẹ một cái, hỏi: “Chủ mẫu, chẳng lẽ người thật sự không tò mò trang chủ đang làm gì sao?” “Nga.” Đường Niệm Niệm lại cầm lên một quân cờ trắng, cẩn thận quan sát, do dự chưa hạ xuống. Chu Diệu Lang nghẹn họng, nhíu mày, rồi thở dài một hơi, sâu kín nhìn trần nhà, buồn bã nói: “Trang chủ mấy ngày nay phí công phí sức là vì ai nha….” Cúi đầu len lén nhìn Đường Niệm Niệm một cái, thấy nàng vẫn không hề nhúc nhích, đành quăng ra một viên thuốc kích thích: “Còn không phải là vì chủ mẫu người sao!” “Vì ta?” Ánh mắt Đường Niệm Niệm rốt cuộc rời khỏi bàn cờ, nhìn Chu Diệu Lang. “Đương nhiên a!” Chu Diệu Lang ca thán, cảm xúc phức tạp lộ rõ trong mắt, không giả được. Nhìn Đường Niệm Niệm mặc dù nghi hoặc nhưng vẻ mặt vẫn không để ý nhiều, Chu Diệu Lang mấp máy môi, quyết định nói rõ một số chuyện. Mấy chuyện này theo tính tình trang chủ khẳng định sẽ không nói ra, nhưng trang chủ không nói, chủ mẫu làm sao hiểu được hành động của hắn, hiểu được hắn đã vì nàng mà trả giá bao nhiêu? Chu Diệu Lang cúi người, ngồi xuống bên cạnh Đường Niệm Niệm, hỏi: “Chủ mẫu, ngài đối với trang chủ biết được bao nhiêu?” “Hắn rất mạnh.” Đường Niệm Niệm bắt đầu thu thập tàn cuộc trên bàn cờ, đem từng quân cờ đen từng quân cờ trắng cất vào trong hộp. Đáp án đơn giản như vậy làm người ta cảm thấy nàng chỉ trả lời cho có lệ, nhưng ngữ điệu của Đường Niệm Niệm khiến người ta biết được, nàng đang nói thật tình. Chu Diệu Lang thả lỏng người, nếu chủ mẫu lôi ra một mớ ví dụ thì sẽ không phải là chủ mẫu rồi. Huống chi ba chữ này đúng là sự thật. “Chủ mẫu, thuộc hạ coi như là lão nhân bên người trang chủ, nhìn thấy trang chủ từ nhỏ đến lớn.” Chu Diệu Lang nói những thứ này, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng chậm rãi, trong mắt cũng lộ ra vẻ yêu thương không dấu được, nói: “Chủ mẫu không biết, những thứ Tư Lăng gia tộc mang tới cho trang chủ chỉ có thống khổ, hắn không thích nơi này, nếu không bởi vì chủ mẫu, e là vĩnh viễn hắn cũng sẽ không trở lại đây.” Động tác trên tay Đường Niệm Niệm bất giác chậm lại, mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhìn Chu Diệu Lang, tỏ vẻ mình đang chăm chú nghe. Chu Diệu Lang thấy bộ dáng này của nàng, nghĩ đến phần để tâm mà Tư Lăng Cô Hồng dành cho nàng, cảm xúc không khỏi dâng lên, tâm tư khó tả, chua sót nói: “Tư Lăng gia tộc từ ngày xưa, đã vô cùng nghiêm khắc trong việc bồi dưỡng con cháu. Trang chủ từ lúc sinh ra đã khác biệt với mọi người, toàn thân đều là độc, khi còn nhỏ không biết khống chế, những nơi đi qua đều bị khô kiệt, người hầu bên người cũng không có ai sống sót, những đứa trẻ cùng lứa đều e sợ, coi hắn như yêu quái, ngày thường trang chủ bị bắt nạt nhục mạ vô số lần, song gia quy của Tư Lăng gia tộc luôn lấy cường giả vi tôn, nên không hề để ý tới chuyện này, nếu không có phu nhân liều mình nuôi nấng dạy dỗ….” Nàng mím môi nhìn Đường Niệm Niệm, phát tiết sự bất mãn vẫn đè nén dưới đáy lòng, “Người biết không, trang chủ thiên phú dị bẩm, vừa sinh ra đã nhớ được hết mọi chuyện, từ khi một tuổi, bị ném vào xà quật, bắt nuốt đủ loại độc dược, chịu các loại độc trùng cắn xé, cầu sống sót trong Phong Nhân cốc,…. tuổi nhỏ như vậy, lại nhớ rõ toàn bộ những gì phải trải qua…..” Lồng ngực Chu Diệu Lang hơi hơi phập phồng, tựa như nhớ lại một vài kí ức, sắc mặt thống khổ đau lòng, không muốn nói tiếp, chỉ nhìn Đường Niệm Niệm. “Nha.” Đường Niệm Niệm thản nhiên đáp lại một tiếng. Ở trong mắt người khác, có lẽ đó là cuộc sống kinh khủng đầy thống khổ không chịu nổi đối với một đứa bé, nhưng Đường Niệm Niệm nghe kể cũng không sinh ra một chút cảm xúc đồng tình hay rung động nào. Duy nhất có chẳng qua chỉ là kinh ngạc, kinh ngạc những gì Tư Lăng Cô Hồng trải qua lại có phần giống mình, có một chút đồng bệnh tương liên. Chu Diệu Lang chỉ thấy cảm xúc đang dâng trào của mình giống như đập vào một khối bông, ngăn lại toàn bộ, bi phẫn do đắm chìm vào hồi ức bất tri bất giác biến mất tăm. Nàng nhìn nhìn Thù Lam đứng một bên sắc mặt tái nhợt, lộ ra vẻ khiếp sợ cùng thương cảm, lại nhìn Đường Niệm Niệm không hề biến hóa, có một loại xúc động muốn đập đầu vào tường. “Chủ mẫu, chẳng lẽ người không hề có một chút cảm giác nào sao?” Chu Diệu Lang không cam lòng hỏi. “Cảm giác gì?” Đường Niệm Niệm nói. Chu Diệu Lang đương nhiên sẽ không nói đồng tình hay đáng thương cho trang chủ, nên há mồm lại không nặn ra lời, thất bại nói: “Không có gì.” Đường Niệm Niệm lại bắt đầu xếp cờ, quăng một câu, “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, vì sao Cô Hồng trở về lại là vì ta?” Chu Diệu Lang khôi phục nguyên khí, nói: “Thuộc hạ đang định nói tiếp, hôm đó Quy Nhạn thiếu gia vào sơn trang, nhắc tới việc để trang chủ mang chủ mẫu về nhà, chính là ý nói Tư Lăng gia tộc đã chú ý tới chủ mẫu, lấy phu nhân cùng chủ mẫu để uy hiếp trang chủ, nguyên bản nếu chỉ có phu nhân, thì trang chủ cũng sẽ không lại trở lại, nhưng mà…” Đang nói đột nhiên dừng lại, sắc mặt Chu Diệu Lang bỗng ngưng trọng phức tạp nhìn về phía trước. Đường Niệm Niệm cũng nhìn lại theo, chỉ thấy dưới ánh nắng rực rỡ, một bóng hình xinh đẹp như liễu đang chầm chậm đi tới. Nữ tử ước chừng trên dưới hai mươi, tóc đen dùng tử ngọc vãn búi thành một búi nhìn tưởng chừng đơn giản nhưng thực chất vô cùng phức tạp tinh xảo, da trắng như bạch ngọc, một đôi mắt mị hoặc dài hẹp trời sinh, hào quang chiếu sáng, nhìn xuống một chút có thể thấy chiếc mũi đẹp đẽ tinh tế, cùng cái cằm tinh xảo và đôi môi đỏ mọng không cần son phấn. Trên người nàng mặc một bộ ngoại sam màu tím nhạt, thêu hình hoa mẫu đơn bằng chỉ bạc, bên trong là áo lụa đỏ tía, eo thắt một đoạn gấm ngọc màu trắng bạc, treo thêm dây tua ngọc bội, theo bước đi của nàng, vạt áo nhẹ nhàng như nước lay động, phiêu dật tao nhã tựa như từ tranh vẽ đi ra, mềm nhẹ mỉm cười. Chu Diệu Lang đứng lên, đi tới trước mặt nữ tử cúi đầu thi lễ, nói: “Tham kiến Tịch Nhan tiểu thư.” Con mắt nữ tử tên Cố Tịch Nhan hơi chuyện động, bên trong có ánh sáng lưu chuyển, rất động lòng người, mặc dù ma mị nhưng không hề tầm thường. Nhìn Chu Diệu Lang một cái, nhẹ nhàng cười: “Chu tỷ tỷ khách khí rồi, giữa hai chúng ta cần gì tới nghi thức xa giao này. Chỉ vài năm không gặp, mà tỷ đã liền xa cách ta rồi.” Chu Diệu Lang không nói gì, nhưng nụ cười trên mặt vẫn nhu hòa mà xa cách, vẻ phức tạp trong mắt không hề giảm. “Vị muội muội này hẳn chính là Đường Niệm Niệm.” Ánh mắt Cố Tịch Nhan cuối cùng dừng trên người Đường Niệm Niệm. Từ lúc đi tới nàng ta đã sớm nhìn thấy Đường Niệm Niệm, kinh hồng tiên, thủy lưu ly trong lời đồn quả nhiên không tầm thường, chẳng qua dáng người có thực sự giống kinh hồng tiên tử hay không, đôi mắt có như thủy lưu ly hay không còn chưa biết được. “Ngươi rất kỳ quái.” Đường Niệm Niệm đột nhiên nói, ánh mắt không hề che giấu đánh giá Cố Tịch Nhan. Trên người nàng ta thế nhưng có yêu khí mờ nhạt, mà cơ thể lại là cơ thể con người. Từ khi cảm giác được yêu khí trên người tiểu Bạch Lê, Đường Niệm Niệm mới biết ở thế giới này thực sự có yêu tu tồn tại. “Nha?” Đáy mắt Cố Tịch Nhan chợt lóe qua vẻ không vui, động tác thanh nhã chậm rãi đứng đối diện nàng, nhẹ nhàng cười nói: “Không biết ta kỳ quái ở chỗ nào?” “Hồn.” Đôi mắt thấu triệt của Đường Niệm Niệm có một luồng sóng xanh không dễ phát hiện xẹt qua. Hồn phách nữ nhân này có vấn đề, chẳng lẽ là bị yêu hồn chiếm cứ? ”Hồn phách của ngươi không tinh khiết.” Sắc mặt Cố Tịch Nhan lập tức thay đổi, híp mắt như đao, sát khí chợt lóe lên rồi biến mất. Rũ mắt cười nhẹ vài tiếng, nhưng trong giọng nói không có nửa điểm ý cười, ẩn ẩn còn chứa một phần tức giận không dễ dàng nhìn ra, “Xem ra Cô Hồng đã nói chuyện của ta cho muội muội biết rồi, chỉ là muội muội cần gì phải giả bộ dùng việc này để sỉ nhục ta?” Một bên Chu Diệu Lang cũng giật mình nhìn Đường Niệm Niệm, nàng biết rõ tính tình Tư Lăng Cô Hồng, chuyện này hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói với Đường Niệm Niệm. “Ta khi nào thì sỉ nhục ngươi ?” Đường Niệm Niệm liếc nàng một cái, trên mặt rõ ràng viết: ngươi thật khó hiểu. Cố Tịch Nhan nhất thời nghẹn một hơi trong ngực, mặt mày cong cong khó có thể nhìn thấy ý cười chân thật, ngón tay dài nhỏ đặt trên bàn cờ bằng ngọc, khóe miệng nhếch lên, có vài phần cố tình gây xích mích, nói: “Nếu muội muội đã biết bí mật của ta, như vậy tất cũng biết ta đối với Cô Hồng rất quan trọng, là bất đồng trong lòng hắn, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế. Ngươi nói phải không? Muội muội?” “A?” Đường Niệm Niệm lực chú ý đã sớm không ở trên người nàng, chớp chớp con mắt nghi hoặc: Ngươi vừa nói cái gì? Két —— Bàn cờ ngọc thạch dưới đầu ngón tay của nàng ta nứt ra một đường, tay Đường Niệm Niệm đang cầm quân cờ giữa không trung thu lại, bình tĩnh nhìn Cố Tịch Nhan, phun ra một chữ: “Đền.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang