[Dịch]Trảm Tiên (Convert)- Sưu tầm

Chương 6 : Trảo Tẫn Mao Thần Phương Kiến Yêu .

Người đăng: 

.
Không riêng gì văn sĩ trên đài, ngay cả các tù phạm ở dưới đài nghe thấy lời của Dương Thần cũng lạnh run không thôi. Tàn Tuyệt Tiên Ma Thủ, có thể nói là hình phạt ác độc nhất của Tiên giới. Cho dù là Đại La Kim Tiên, nếu như bị dính phải thì toàn thân cũng trở nên tê dại, thống khổ không chịu nổi. Nếu như bị tê dại đến đỉnh điểm thì còn mất đi lý trí, sẽ bỏ hết quần áo ra rồi tự làm thương chính bản thân mình. Hơn nữa, điều âm tàn nhất của Tàn Tiên Tuyệt Ma Thủ đó là người thi pháp chẳng những tùy tâm sở dục thao túng mà còn có một tác dụng trọng yếu khác, đó là áp chế được tu vi của người trúng chiêu. Trúng Tàn Tiên Tuyệt Ma Thủ, tu vi của người trúng chiêu sẽ bị người thi pháp tùy ý khống chế, trừ phi là người có pháp lực cao cường hơn gấp mấy lần người thi pháp thì mới giải trừ được. Nếu không, cả đời sẽ trở thành cốt trong xương, chỉ có thể làm nô lệ mà thôi. Khi mà Dương Thần bị Dương Hi hãm hại, rồi sau đó đắc tội với cả Thái Thiên môn thì hắn không ngờ rằng Thái Thiên Môn chỉ là một phân nhánh của Huyền Thiên môn, mà Huyền Thiên môn chính là một thế lực trọng yếu trong cuộc phản loạn lần này ở Thiên Đình. Sau khi phi thăng, Dương Thần lập tức bị Huyền Thiên môn bắt lấy, phó môn chủ Huyền Thiên môn vì muốn cảnh cáo người khác mà đã thi triển Tàn Tiên Tuyệt Ma Thủ lên người Dương Thần. Không những thế, vì muốn làm đau khổ Dương Thần nên cứ mỗi tháng hắn sẽ để cho Dương Thần không nghe lời một lần, lúc đó cấm chế sẽ tự động kích phát. Mỗi một lần như thế làm cho Dương Thần thống khổ chịu không nổi, mặt mũi của hắn cũng mất sạch ở trên Tiên giới. Thậm chí, vì để người khác có ấn tượng sâu với việc này, phó môn chủ của Huyền Thiên môn không hề áp chế tu vi của Dương Thần, thậm chí còn để hắn tu luyện đến cảnh giới Đại La Kim Tiên. Tàn Tiên Tuyệt Ma Thủ đúng là một môn ma công cực kỳ âm độc, chỉ có những chưởng môn đại tông phái mới có tư cách tu hành. Còn bản thân Dương Thần biết được là vì năm xưa hắn bị pháp môn này hành hạ quá nhiều, qua đó lĩnh ngộ được một chút. - Ngươi là ai? Sao lại biết Tàn Tiên Tuyệt Ma Thủ? Văn sĩ trung niên kinh hãi, tuyệt vọng hỏi. Hắn đã là một người sắp chết, hiển nhiên Dương Thần không có lý do gì để đe dọa hắn. - Tại hạ đã nói rồi, tại hạ chỉ là một người phàm tục nắm Trảm Tiên Thai trong tay thôi. Vừa nói xong thì hung đao đã biến thành một cây châm nhỏ. - Tiền bối, tại hạ và người thường ngày không oán, gần đây cũng không có thù. Nhưng tiền bối người lại có ý đồ xấu trước, tại hạ đành sử dụng Tàn Tiên Tuyệt Ma Thủ. Đoạn nhân quả này tại hạ nhận! Không có giết người cho nên Dương Thần cũng không nói lời khách sáo. Nói xong lời này thì Dương Thần liền động thủ. Cây châm nhỏ lóe lên mấy cái trên người văn sĩ, không bao lâu sau thì trung niên văn sĩ đã không nhịn được mà rên rỉ. Tê dại ngứa ngáy không chịu nổi, nếu như là bình thường thì văn sĩ này đã có thể dùng tay gãi, nhưng bây giờ lại đang ở trong Trảm Tiên Thai. Giờ đây tu vi của hắn đã bị phế, thân thể bị trói chặt, không thể làm gì được cả. Văn sĩ đáng thương chỉ có thể không ngừng giãy dụa thân thể, nhưng không thể nào làm dịu bớt cơn thống khổ được. Lúc này, hắn chỉ mong có người nào đó lên giúp hắn bớt thống khổ, đáng tiếc, Dương Thần lại không có hảo tâm đó. Bỗng nhiên trên Trảm Tiên Thai xuất hiện một chút ánh sáng, ngay lập tức trung niên văn sĩ đã bị tống ra ngoài hình thai. Đồng thời, âm thanh của Dương Thần cũng phát ra: - Tiền bối sẽ là người bị chém cuối cùng vậy. Ở đây có đến mấy ngàn người, thời gian cũng đủ cho tiền bối hưởng thụ đấy! Chúng tiên tiến vào Trảm Tiên Thai không ngờ rằng Dương Thần còn có chiêu này. Khi mà văn sĩ nói lên tuyệt địa kia, hiển nhiên bọn họ cũng đã biết đó là nơi nào. Vốn chúng tiên còn đang chê cười Dương Thần, nhưng không nghĩ tới Dương Thần lại nhìn ra được. Liên tưởng tới việc Dương Thần cũng biết Dược viên, các tiên nhân này bỗng nhiên có ý nghĩ rằng rất khó giấu diếm được điều gì với vị đao phủ thủ trên Trảm Tiên Thai này. Cho dù là tiên nhân, thì cũng không nguyện ý bị làm nhục trước khi chết, nhưng cách làm của Dương Thần không hề làm cho bọn họ sinh ra nỗi phẫn hận nào trong lòng cả. Dương Thần đã nói đúng, Dương Thần cũng chỉ là một phàm phu tục tử mà thôi, không thể nào nắm giữ được sự biến hóa của Thiên Đình. Oan có đầu, nợ có chủ, nếu như bọn họ muốn tính sổ thì đúng là không thể nào tính trên đầu Dương Thần được. Về phần văn sĩ trung niên kia, Dương Thần cũng đã nói rõ ràng: Là do hắn mưu hại Dương Thần trước, nên Dương Thần sẽ không để ý đến đoạn nhân quả này! Trên con đường tu hành, mọi người ở đây cũng không biết đã giết bao nhiêu người rồi. Đối với hành động này của Dương Thần, ngoại trừ văn sĩ trung niên kia ra, không có ai cảm thấy có điều gì đó không ổn cả. Huống chi Dương Thần cũng không có bắt buộc ai cả. Ngươi có thể nguyện ý lưu lại chút tâm nguyện, không thì Dương Thần cũng sẽ thống khoái đưa ngươi lên đường, tuyệt không gây khó khăn nào cả. Cho dù là ai đi nữa thì cũng không thể phản bác điều này. Các tiên nhân này vốn đã là người sắp chết, nên cũng không có nhiều điều làm họ lưu luyến lắm. Nếu như muốn sống thì họ đã cúi đầu với những người làm phản Thiên Đình trước khi vào Trảm Tiên Thai rồi, còn đã vào đây thì coi như đã có lựa chọn, đã nhìn thấu tận sinh tử. Cho nên, chút việc làm này của Dương Thần có ai để vào trong mắt chứ? Cũng chính vì nhìn thấu điểm này, cho nên Dương Thần mới không kiêng sợ như vậy. Cho dù bọn họ có nhìn thấu sinh tử, nhưng tóm lại vẫn có chút tiếc nuối nho nhỏ, đây cũng chính là uy lực câu nói kia của Dương Thần: " Còn có tâm nguyện gì chưa làm xong thì tại hạ có thể thay người hoàn thành một chút." Hiệu quả của câu nói này chính là có ít nhất một nửa tù phạm đã ưng thuận yêu cầu của Dương Thần, cho hắn một ít chỗ tốt rồi nói ra tâm nguyện. - Sư môn của ta suy thoái, nếu như có cơ hội thì mong ngươi chiếu cố một chút! Ở chỗ ta còn có một thiên "Quý Thủy Chân Quyết" đã thất truyền, nếu như phối hợp với Quý Thủy nguyên khí thì sẽ có uy lực không nhỏ, ngươi giúp ta truyền xuống đi! ***** - Ta biết một tuyệt cốc có một số quáng mạch linh mạch. Tuyệt cốc này tuy ít ai lui tới, nhưng ở đó có rất nhiều yêu thú, ta đoán còn chưa có ai phát hiện đâu, nói cho ngươi vậy! ***** - Trước lúc phi thăng ta có luyện chế cho hậu bối mấy chục thanh phi kiếm, nhưng tên hậu bối đó còn chưa phát hiện ra thì cũng phi thăng rồi, thôi thì ngươi lấy đi! Những phi kiếm đó là tâm huyết của ta trước khi phi thăng, đừng để chúng nó phải uổng phí! ***** Đầu óc của Dương Thần đang sôi trào lên, không ngừng tiếp thu các nguyện vọng trước khi chết của các tiên nhân. Có một số việc như chiếu cố hậu bối thì Dương Thần trực tiếp đáp ứng. Còn việc giết người thì Dương Thần lại thầm suy nghĩ một chút: Nếu như là người có quan hệ với cừu nhân của mình thì Dương Thần đáp ứng; nhưng nếu không có quan hệ gì thì Dương Thần cũng không dễ dàng gật đầu. Nhưng nhờ đó mà các tiên nhân càng tin tưởng Dương Thần sẽ tuân thủ theo lời hứa. Còn những người nói ra tâm nguyện của mình là giết người mà thấy Dương Thần không đáp ứng thì cũng thầm suy nghĩ; có vài người không còn hậu bối gì, những đồ kia có lưu lại cũng là uổng phí, cho nên trực tiếp nói ra cho Dương Thần, sau đó chịu chết. Trước khi giết người, Dương Thần đều nói ra câu "Oan có đầu, nợ có chủ" trước, sau đó mới chém xuống. Sau khi chém xong đều yên lặng vận ma công thu lấy tinh hoa tính mệnh của các tiên nhân mà không một ai hay biết. Tốc độ của lần hành quyết đợt này rất nhanh, tuy Dương Thần không hề quan tâm đến thời gian nhưng lúc làm việc lại không hề nghỉ ngơi. Đợi đến khi hắn đem người cuối cùng là văn sĩ trung niên bị trúng Tàn Tiên Tuyệt Ma Thủ chém xong, thì một nửa Trảm Tiên Thai đã bị máu nhuộm thành một màu đỏ rồi. Mặc dù trong thân thể vẫn không có chút pháp lực nào, nhưng Dương Thần có thể cảm nhận được thân thể của mình đang phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Giống như là có một thứ gì đó đang mọc rể nảy mầm, khỏe mạnh lớn lên trong thân thể mình vậy. Nếu như chú ý một chút thì sẽ thấy điểm công đức của Dương Thần đã hơn mười ức. Điều này có thể nói là có thêm chỗ tốt đối với Dương Thần, mặc dù ở phàm trần còn chưa dùng được điểm công đức này, nhưng khi phi thăng lên Linh giới thì đây chính là đồ cho dù có van xin mà cũng không có đó a. - Ý? Ở một nơi nào đó của Tiên giới, vị quan viên dẫn Dương Thần vào Trảm Tiên Thai tựa như cảm ứng được điều gì, ngoài ý muốn kinh hô lên: - Nhanh như vậy? Nhưng ngay khi nói xong thì cũng cảm thấy mình đã thất thố, vung tay lên về phía sau: - Cho... thêm một nhóm vào đi! Dương Thần đang uống nước nghỉ ngơi thì đột nhiên phát hiện Trảm Tiên Thai vừa mới trống trải đã đầy lại, lại có thêm một nhóm tiên nhân tiến vào. Sau khi hấp thu tinh hoa tính mệnh của tiên nhân, dường như Dương Thần không biết mệt mỏi là gì. Nhưng mà, hắn vẫn cứ làm theo tiết tấu của mình, chầm chậm uống xong chén trà đang bưng ở trong tay, sau đó mới chậm rãi đứng dậy đi về phía Trảm Tiên Thai. Thổ Địa, chém! Sơn thần, chém! Thiên binh, chém! Lực sĩ, chém! Cung Nga, chém! Đồng tử, chém! ***** - Trước lúc bỏ mình, nếu như tiền bối người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể nói ra. Có lẽ tại hạ có thể thay người hoàn thành! Một câu nói quen thuộc được Dương Thần nói ra, nhưng bên trong lại ẩn chứa thêm mùi vị sát phạt. - Oan có đầu, nợ có chủ. Tại hạ và người thường ngày không có oán, gần đây cũng không có thù. Tại hạ mang chức trách trên người, phụng mệnh làm việc, đắc tội! Trong lúc làm việc, câu nói trên cũng không biết được Dương Thần nói biết bao lần, đem tất cả tù phạm giải quyết sạch sẽ. Hít! Ở bên ngoài Trảm Tiên Thai, Giám Trảm quan phát hiện Trảm Tiên Thai một lần nữa trống rỗng thì không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Hơn hai ngàn tiên nhân a, nhưng lại bị Dương Thần giết chết sạch sẽ trong một thời gian ngắn. Nếu như đổi là hắn, chỉ sợ khi đối mặt với nhiều tiên nhân như vậy thì cũng không ra tay được như thế đâu. Phải biết rằng, tuy những người vừa bị chém chỉ là Sơn thần, Thổ Địa, thiên binh tiểu tốt, nhưng bọn họ đều là thần tiên đó. Nếu một người phàm mà gặp bọn họ thì e rằng còn phải cung kính hơn khi gặp hoàng đế bọn họ, thế nhưng người này lại hạ thủ không một chút do dự, người này đúng là một đao phủ thủ trời sanh. Lại có thêm một nhóm người được đưa vào, Dương Thần giờ cũng biết quy luật rồi: Mỗi lần đưa vào thì sẽ có một ngàn hai trăm người, cứ giết xong là lại đưa vào nhóm khác. Cho dù chỉ giết những vị tiên nhân cấp thấp thôi, nhưng lúc này Dương Thần đã giết mười mấy nhóm rồi, số lượng người cũng xấp xỉ hai vạn. Thiên Đình làm phản tất nhiên không giống bình thường. Tuy bọn người làm phản Thiên Đình có chút khó chịu, nhưng bọn họ cũng không dám tạo nhiều sát nghiệt để tránh mình không cách nào quay đầu lại. Cho nên có rất nhiều người không giết đi mà chỉ làm hành động bắt những người ở Thiên Đình cũ lại, cho nên mới có chuyện Dương Thần chém được nhiều tiên nhân đến như thế. Lúc này, xung quanh thân thể Dương Thần đã xuất hiện một màu huyết sắc nhàn nhạt, đó là huyết khí có được sau khi giết người quá nhiều. Tuy tinh hoa tính mệnh đã bị Dương Thần hấp thu, nhưng sát ý bão táp do trảm tiên lại không thể nào tiêu trừ trong một thời gian ngắn được. Dương Thần càng giết nhiều thì càng về sau, các tiên nhân đã mất pháp lực khi đối mặt với hắn cũng phải khẽ run lên. Bọn họ căn bản không dám nhìn ánh mắt của Dương Thần, dường như có sự kính sợ đối với đao phủ thủ này tự tận sâu trong đáy lòng. Sau khi giết thêm một nhóm nữa, nghỉ ngơi một thời gian xong thì rốt cuộc Dương Thần đã thấy được một dạng tù phạm khác. Từ hình dạng của bọn họ thì cũng thấy được phẩm cấp của các tiên nhân này cao hơn các nhóm trước nhiều. - Ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, hai mươi tám Tinh Tú, mười hai Nguyên Thần! Dương Thần thấy những người đi vào thì cũng không khỏi thở dài. Vốn những người này là tiên nhân cao cao tại thượng, nhưng hiện tại đã trở thành tù phạm chờ bị mình giải quyết. - Trước lúc bỏ mình, nếu như tiền bối người còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể nói ra. Có lẽ tại hạ có thể thay người hoàn thành! Khi Dương Thần nói ra những lời này thì quanh thân hắn còn có một màn sáng màu đỏ bao quanh, điều này đúng là làm cho các tiên nhân sợ hết hồn hết vía. Rốt cuộc người này đã chém giết bao nhiêu tiên nhân mới sinh ra sát khí khiến cho các tiên nhân có cấp bậc cao như thế cũng phải kiêng kỵ? Ngoài dự tính của Dương Thần, dường như các tiên nhân có cấp bậc càng cao thì càng xem trọng đạo thống của mình. Lời nói của Dương Thần như là cơ hội cuối cùng của bọn hắn vậy. - Lão phu có một pháp môn ẩn nấu "Đại Nhật Chân Giải", ngươi hãy giúp ta tìm môn nhân truyền xuống đi sao! - Ta có một động phủ lánh đời ở phàm trần, nó nằm ở Thanh Khung sơn. Thủ pháp cấm chế là... - Trước lúc phi thăng, thì lão phu có để lại trong động phủ Giáp Mộc chân nguyên. Nếu có thời gian thì ngươi đi lấy đi, lấy cái đó phối hợp với "Giáp Mộc chân quyết" thì sẽ có hiệu quả bất khả tư nghị. Nhưng mà, ngươi phải giúp lão phu tìm tên đệ tử năm xưa ở Linh giới, sau đó truyền cho hắn kiếm trận Càn Khôn Vô Cực này. Nếu như không tìm được thì xem như tiện nghi cho ngươi vậy! Ài! - Lão phu có một thiên "Uẩn Đan kinh", ngươi tìm người hữu duyên truyền xuống đi! - Bọn ta có "Thập Nhị Nguyên Thần Trấn Hải đại trận" do mười hai người hợp luyện, đưa cho ngươi đấy! Hãy dùng nó để trấn áp động phủ! - "Đại Chu Thiên Tinh Túc đại trận", uy lực của nó rất lớn nên ngươi đừng hỏi làm gì. Cho ngươi! - "Thiên Cương Luyện Bảo bí quyết", không có pháp bảo gì mà không luyện chế được. Hi vọng ngươi không để nó thất truyền! - "Địa Sát Tế Trận bí quyết", nếu như vận khí của ngươi tốt thì hãy tìm cách đem bảy mươi hai trọng trận pháp trong đó đưa vào pháp bảo của ngươi. Giúp ta truyền xuống! ***** Liên tiếp, hầu như đều là công pháp, trận pháp, đan dược bí pháp, thủ pháp luyện khí, thậm chí còn có động phủ thất truyền....những thứ này làm cho Dương Thần không thể tin được, không ngờ những người này lại có nhiều đồ tốt đến vậy. Hơn nữa, hắn từ trong ký ức nhớ lại thì thấy toàn bộ đều là "hàng thật" cả. Nhất là Thập Nhị Nguyên Thần Trấn Hải đại trận, đây chính là một trận pháp nghịch thiên tăng phẩm cấp động phủ của mình lên một tầng a. Sau khi chém liên tục nhiều tiên nhân, thiên tướng nhưng không cảm nhận được gì. Khi chém đến mười hai Nguyên Thần thì Dương Thần lại tình cờ phát hiện điểm công đức của mình đang lấy đơn vị là ức mà tăng lên mạnh mẽ. Cho đến khi chém xong hai mươi tám Tinh Tú thì điểm công đức đã vượt qua trăm ức rồi! Càng làm cho Dương Thần kinh hãi chính là tinh hóa tính mệnh của hai mươi tám Tinh Tú dường như có điểm đặc thù riêng, không hề nằm trong thuộc tính Ngũ Hành Âm Dương. Sau khi khẽ hấp thu vào trong thân thể thì Dương Thần có thể cảm giác được trong thân thể của mình đã xuất hiện một thứ vô cùng kỳ diệu. Hô! Qua một thời gian thật dài thì Dương Thần mới hấp thu xong. Lúc hắn mở mắt ra thì đã thấy trên Trảm Tiên Thai có rất nhiều yêu quái, đa dạng vô cùng. Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang thần; Mai Hoa Lộc và Tiên Hạc của Nam Cực Tiên Ông; Ngọc Thố của Thường Nga; Tứ Bất Tượng; Phi Hổ; Quy Xà...thậm chí còn có Giao Long. Thấy như vậy thì Dương Thần đã hiểu ra, những yêu quái mà hắn sắp chém chính là sủng vật của các tiên nhân cũ. - Chủ nhân của ta có một quả đào tiên mừng thọ, ta cũng có một cái! Câu nói đầu tiên của Mai Hoa Lộc làm cho Dương Thần sợ hết hồn. - Từ lâu ta đã mang quả đào đó cất trong một động phủ tại Linh giới. Nếu có thời gian thì ngươi hãy tới nếm thử, mùi vị cũng không tệ lắm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang