[Dịch] Trạch Thiên Ký
Chương 1 : Chương 1: Tự chương: Xuống núi
.
Thế giới chính là tương đối.
Trung Thổ đại lục cách đại dương cùng với Đại Tây châu tương đối xa xôi. Phía đông địa thế tương đối cao hơn nơi khác, bầu trời ở nơi đó tựa như cũng cao hơn so với bình thường, mây mù từ trên biển và trên lục địa không ngừng cuốn về chỗ này, cuối cùng hội tụ quanh năm không thấy tiêu tan.
Nơi đây chính là Vân Mộ —— chính là phần mộ của mây mù trên khắp thế gian.
Sâu trong Vân Mộ mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa cô phong, đỉnh núi vươn tới tận hư không, không biết thông đến nơi nào.
Trong truyền thuyết, thế giới do năm phiến đại lục tạo nên, mỗi một đại lục lại có một dạng phong cảnh bất đồng, chỉ có những sinh mệnh cường đại tiến vào lĩnh vực thần thánh, mới có thể thấy được toàn bộ phong cảnh. Đối với người bình thường mà nói, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, bọn họ không biết các đại lục khác ở nơi nào, cũng không biết làm sao đi tới, cũng không biết tòa cô phong sâu trong Vân Mộ này là lối đi tới đại lục khác.
Tự nhiên, cũng không có ai nhìn thấy được phong cảnh phía trên tầng mây mù này. Ở nơi này, tầng mây bình tĩnh tựa như một những sợi tơ màu trắng lan tràn khắp bốn phương tám hướng, dường như không có điểm cuối, hư không phía sau nó tựa như một tấm kính phản chiếu vực sâu đen nhánh vô tận, bên trong ẩn chứa vô số viên tinh thần.
Đột nhiên, có hai chấm nhỏ sáng lên, càng lúc càng sáng ngời, thì ra chúng đang lao về phía tấm kính này với một tốc độ cực nhanh. Hai điểm sáng đi tới phía trước tấm kính, lúc này mới có thể thấy rõ ràng, thì là hai luồng ngọn lửa trắng noãn thần thánh.
Trên tấm kính ngăn cách thế giới chân thật cùng với bầu trời đêm xuất hiện vết rạn nứt, nhưng ngay sau đó lại nguyên vẹn như thường.
Hai luồng ngọn lửa thần thánh này đã dùng một loại phương thức thần kỳ nào đó xuất hiện tại thế giới chân thực bên kia tấm kính, không khí đạm đạm bị nó thiêu đốt trở thành vặn vẹo biến hình —— đây không phải thần hỏa, mà là đôi mắt của nó.
Toàn bộ thế giới bởi vì vĩ đại hàng lâm mà trở nên bất an, ánh sáng không ngừng chiết xạ, trên mặt mây xuất hiện một bóng đen to như núi, không gian bắt đầu chống đỡ không nổi mà biến hình, tựa như có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.
Một con hoàng kim cự long xuất hiện tại giữa hư không cùng với tầng mây.
Phương xa vầng mặt trời đỏ rực đã bị thân thể khổng lồ của nó hoàn toàn che kin, trên tầng mây vạn dặm thế giới vì thế mà trở nên ảm đạm , nhiệt độ chung quanh giảm xuống, trong mây bắt đầu có sương kết tinh, phản chiếu vô số luồng ánh sáng, biến thành mặt kính thủy tinh lóe lên. Thiên địa bởi vậy mà biến sắc, đây cũng là uy nghiêm của sinh mệnh cao quý nhất.
Hoàng kim cự long quan sát thế giới này, ánh mắt hờ hững.
Phong cảnh phía trên tầng mây này, nó đã xem rất nhiều lần.
Hoàng kim cự long bay về phía tòa cô phong kia, thời khắc sắp đến gần, long thể khổng lồ kinh khủng chìm vào trong mây, chỉ thoáng chốc đã chôn vùi không thấy. Vô tận mây mù bị thân thể khủng bố phá vỡ. Bên trên cô phong chỉ thấy loạn thạch lởm chởm, cao chót vót chí cực, không có thực vật, ngay cả rong rêu cũng không có, hoàn toàn tĩnh mịch giống như phần mộ.
Cứ như vậy phi hành xuống sâu trong sương mù, qua ngày đêm dài dòng, không biết đến tột cùng bay mất bao lâu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn chỉ thấy sương mù, không gặp phải thứ gì khác, chẳng qua mơ hồ có thể thấy trên núi xuất hiện rêu xanh, mây mù cũng so sánh với lúc ban đầu nồng hậu rất nhiều, có lẽ do bản thân mình đè ép, trong mây mù dần dần tạo thành rất nhiều kết tinh, đó chính là giọt nước, cho nên không khí cũng trở nên ươn ướt .
Hoàng kim cự long đối với hoàn cảnh biến hóa không có bất kỳ hứng thú, tiếp tục phi hành xuống phía dưới.
Cô phong thực vật dần dần càng lúc càng nhiều, mây mù càng ngày càng ẩm ướt, giọt nước rơi vào trên núi, dần dần biến thành vô số dòng nước chảy lớn như chiếc lá. Vô số dòng nước nhỏ chảy xuống, ở trên núi róc rách, rơi vào trong sương mù.
Hoàng kim cự long nhìn vạn dòng suối nhỏ trên cô phong, đồng tử cũng trở nên ngưng trọng rất nhiều, hai luồng thần hỏa càng thêm tỏa sáng —— nơi này là phần mộ của tất cả mây mù, cũng là ngọn nguồn của tất cả dòng nước.
Vô số dòng nước chảy, từ trên cô phong rơi xuống, nhưng nó chỉ nhìn một dòng nước duy nhất.
Hoàng kim cự long ở trong sương mù, theo dòng nước kia chảy xuống mà bay, trải qua vô số ngày đêm, tựa như sẽ tiếp diễn vĩnh viễn như vậy, song ở thời khắc đó... mây mù trước mặt nó tan biến.
Phía trước mây mù, chính là mặt đất.
Phía dưới mây mù trơn nhẵn, hoàn toàn nhấp nhô theo mặt đất, hoàn mỹ bảo dưỡng hình dạng của mặt đất, cự ly hoảng năm thước, vừa bằng độ cao của nhân loại bình thường, tựa như là thiết kế của tạo hóa. Mặt đất cùng mây mù cách nhau năm thước không gian, thông tới địa phương xa xôi, nơi xa mơ hồ có ánh sáng, nhưng lại không thấy mặt trời, trên mặt đất có vô số dòng suối.
Sương mù ở trước long thủ khổng lồ tiêu tán, lộ ra dòng suối nhỏ kia.
Nước suối đến từ giọt sương trên cô phong, trong suốt lạnh lùng, trên dòng suối có một chiếc chậu gỗ đung đưa, trong chậu có mấy tầng vải rách, trong lớp vải rách là một đứa bé —— sắc mặt đứa bé hơi xanh, nhắm mắt lại, rõ ràng mới ra đời thời gian không quá dài.
Trên suối sương mù tựa như những đóa hoa nở rộ, tỏa ra hàng vạn cánh hoa, chen chúc, đua nhau, tan biến, khúc khích vang vọng, một cái đầu hoàng kim long so sánh với cung điện còn khổng lồ hơn, chậm rãi vẹt ra mây mù, đi tới trên mặt suối.
Mặt suối cùng mây mù bên trên cách nhau chỉ có năm thước, đối với nó mà nói quá thật chật hẹp —— thân thể hoàng kim cự long ẩn trong sương mù, long thủ cũng có một phẩn ẩn trong sương mù, lộ ra vẻ uy nghiêm, thần bí, kinh khủng.
Hoàng kim cự long lẳng lặng nhìn mặt suối.
Chậu gỗ bị nước suối lay động khẽ chập chùng.
Trong chậu gỗ nhỏ bé, là đứa bé vừa mới sinh bị bỏ rơi , gương mặt tái xanh, mắt đang nhắm lại.
...
...
Sương mù tản mạn khắp nơi, mọi thứ trở về yên lặng.
Nhưng sự yên lặng chẳng qua chỉ nhất thời... sâu trong sương mù, thậm chí cho đến phụ cận cô phong, cơ hồ ở cùng thời khắc đó, vang lên vô số tiếng gào cùng tru lên thê lương, khủng hoảng!
Vốn tưởng rằng trong thế giới tĩnh lặng không có sự sống, thì ra ẩn giấu nhiều phi cầm tẩu thú như vậy, trong sương mù khắp nơi là âm thanh đập cánh, là âm thanh độc giác thú hoảng hốt chạy loạn xô đổ đại thụ vạn năm, thậm chí có một tiếng phượng minh vô cùng trong trẻo!
Một đạo thần niệm tạo thành hoả tuyến vô hình, từ bên khe suối lan tới khắp trời, thảm cỏ ẩm ướt nhất thời trở nên khô ráo, thậm chí ngay cả cỏ cây bên bờ suối cũng khẽ cuộn mình!
Trong đồng tử hoàng kim cự long vẫn không có tâm tình, chỉ có cao quý, hờ hững, quân lâm thiên hạ.
Thế giới phía dưới mây mù có vạn thú bôn đào, nó không thèm để ý, cho dù là con phượng hoàng non kia, nó cũng không thèm để ý, nó chỉ nhìn chăm chú vào dòng suối nhỏ, quan sát chậu gỗ trên suối. Cô phong đổ xuống mấy chục vạn đạo dòng suối, nó chỉ nhìn chằm chằm vào dòng suối này. Đã cách ba vạn năm rồi, nó mới đi tới thế giới này, chính là vì đứa bé trong chậu, làm sao có thể dời đi ánh mắt?
Một tia sáng rất nhỏ bé chậm rãi rơi xuống, tia sáng này bề ngoài là màu vàng , bên trong lại là trắng noãn thuần khiết, phảng phất có thể tự phát sáng lên, tia sáng ban đầu rất nhỏ, dần dần thô hơn, cho đến như cánh tay, bề ngoài cực kỳ bóng loáng hoàn mỹ, nhất là từ sâu bên trong càng thêm sáng bóng, tăng thêm xinh đẹp.
Tài liệu tạo thành tia sáng này như kim như ngọc, làm cho người ta cảm giác hẳn phải rất nặng mới đúng, nhưng trên thực tế nó rất nhẹ, chiếu trên mặt suối không ngừng đung đưa, tựa như đang nhảy múa, như muốn nhẹ nhàng vuốt ve chậu gỗ này, nhưng lại không dám co rụt lại.
Đó là râu của hoàng kim cự long.
Lúc này, thần hỏa trong đồng tử hoàng kim cự long, đã không còn vĩnh hằng ổn định như cũ, hờ hững đã bị suy tư thay thế, giống như đang do dự việc gì. Phía trước nhất của hai đạo râu rồng giống như ngón tay mềm mại, ở trên chậu gỗ nhẹ nhàng đụng vào, tựa như đang vuốt ve, trên thực tế lại không hề chạm đến.
Hoàng kim cự long đã sống rất lâu, có trí tuệ khó có thể tưởng tượng nổi, song chậu gỗ này bây giờ với nó, lại như một vấn đề khó khăn nó không thể nào giải quyết nổi——trong đồng tử cảm xúc trở nên càng ngày càng phức tạp, có khát vọng, cũng có cảnh giác, do dự, cuối cùng biến thành giãy dụa . Có lẽ là vô tình , có lẽ là cố ý, gió thổi bên trên dòng suối khẽ biến, đạo râu rồng vốn nên chạm vào chậu gỗ khẽ run lên, cuối cùng lần đầu tiên chân chính tiếp xúc với chậu gỗ, thậm chí còn sát qua tai đứa bé bên trong chậu!
Chính là cử chỉ tiếp xúc nho nhỏ như vậy, đã phát sinh biến hóa cực kỳ kịch liệt ——hai hạt thần hỏa sâu trong con ngươi của hoàng kim cự long, oanh một tiếng tản ra , biến thành hàng vạn hàng nghìn tinh thần, trong phiến tinh thần hải dương này, toát ra dục vọng lãnh khốc tham lam trần trụi!
Phân dục vọng này, là ca ngợi, là động dung.
Là ca ngợi đối với sinh mệnh, là động dung bởi vì sinh mệnh.
Là khát vọng nguyên thủy nhất của sinh mệnh.
Hoàng kim cự long nhìn chậu gỗ trên suối, há miệng ra, long tức như ngọc bàn vỡ vụn tuôn ra.
Trong chậu đứa bé vẫn nhắm mắt, căn bản không biết sau đó một khắc sẽ phát sinh chuyện gì.
Nước suối bị bóng đen bao phủ.
Long tức rơi vào bốn phía của chậu gỗ.
Sau một khắc, đứa bé trong chậu gỗ sẽ trở thành đồ ăn của hoàng kim cự long.
Nhưng đúng lúc này.
Một cánh tay chạm vào chậu gỗ, đem chậu gỗ kéo về bên bờ suối!
Đó là một cánh tay tràn đầy vết sẹo, có chút gầy yếu, có chút nhỏ bé.
Tiếng nước chảy ào ào, nước suối lay động, cánh tay kia kéo chậu gỗ, liều mạng chạy về bên bờ suối.
Chủ nhân của cánh tay kia là một tiểu đạo đồng khoảng ba bốn tuổi.
Tiểu đạo đồng đem chậu gỗ kéo đến bên bờ suối, giấu nó sau tảng đá cùng với thân thể của mình, sau đó xoay người, rút ra kiếm ở bên hông, nhìn về phía hoàng kim long thủ khổng lồ bên suối.
Đây là một tiểu đạo đồng kỳ quái.
Hắn mù một mắt, thiếu một tai, lúc trước ở trong suối ra sức liều mạng chạy đi , nhìn ra được chân cũng đi tập tễnh, nhìn tay áo trống rỗng, ngay cả tay cũng chỉ có một cái.
Khó trách hắn chỉ có thể đem chậu gỗ giấu vào phía sau, sau đó mới có thể rút kiếm.
Nhìn trên mặt suối long thủ khổng lồ, tiểu đạo đồng sắc mặt tái nhợt, hàm răng khanh khách rung động, không phải bị nước suối làm cho lạnh run, mà là vì trong lòng sợ hãi.
Đây là lần đầu tiên hắn thực sự nhìn thấy rồng. Hắn thậm chí không biết rồng là cái gì, hắn chỉ biết sợ, nhưng hắn vẫn không chạy trốn, mà cầm lấy thanh mộc kiếm đơn bạc, đem chậu gỗ nghiêm nghiêm thực thực ngăn ở phía sau.
Hoàng kim cự long vẻ mặt hờ hững nhìn tiểu đạo đồng, chỉ có siêu cấp cường giả giống như trước tấn nhập lĩnh vực thần thánh, mới có thể nhìn ra sâu nhất trong con ngươi của nó có tức giận cùng lãnh khốc.
Tiểu đạo đồng hô cái gì, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi dị thường, nhưng không có buông chậu gỗ ra.
Hoàng kim cự long tức giận, long tức bao phủ hai bờ suối, tử vong sắp phủ xuống.
Mộc kiếm trong tay tiểu đạo đồng rơi vào trong nước, hắn quay người đem chậu gỗ ôm vào trong ngực.
Lân phiến trên người hoàng kim cự long cùng sương mù ma sát, tóe ra vô số thiên hỏa, nước suối đột nhiên thiêu đốt.
Đúng tại lúc này, một đạo nhân trung niên xuất hiện bên bờ suối.
Đạo nhân trung niên nhìn hoàng kim cự long, vẻ mặt bình tĩnh.
Thiên hỏa trên dòng suối đột nhiên tắt.
Hoàng kim cự long nhìn tên đạo nhân trung niên kia, phát ra một tiếng long ngâm!
Long ngâm cực kỳ dài, phảng phất vĩnh viễn sẽ không ngừng nghỉ, đó là âm tiết vô cùng phức tạp, nghe giống như nhạc khúc phức tạp nhất, hoặc như âm thanh cơn lốc kinh khủng nhất thiên nhiên, lại hàm chứa uy lực khổng lồ!
Trung niên đạo nhân nhìn hoàng kim cự long, nói một chữ.
Đó là một âm tiết đơn, phát âm cực kỳ quái dị khó hiểu, tựa như không giống tiếng nói của loài người, nhưng chỉ một chữ này đã đại biểu vô số tin tức, phong cổ dạt dào!
Hoàng kim cự long hiểu được, nhưng nó không đồng ý.
Cho nên sương mù trên mặt suối cuồn cuộn.
Long tức phụt ra, bên bờ suối cỏ cây ẩm ướt, trong nháy mắt biến thành đám cháy.
Tên tiểu đạo đồng kia quay lưng về phía dòng suối nhỏ, căn bản không biết chuyện gì xảy ra, sợ hãi cúi đầu, nhắm mắt, chẳng qua là đem chậu gỗ trong ngực giữ càng thêm chặt.
...
...
Không biết qua thời gian bao lâu, bên bờ suối cuối cùng đã an tĩnh lại.
Tiểu đạo đồng nổi lên dũng khí, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nước suối trong suốt, lửa bên hai bờ suối cũng đã tắt, chỉ có cây cối và tảng đá bị thiêu đốt mà nứt ra, mọi thứ như miêu ta sinh động trận chiến lúc trước kinh khủng tới mức nào.
Sâu trong mây mù truyền đến một tiếng long ngâm. Trong âm thanh tràn đầy đau đớn, không cam lòng cùng hối hận, nó như muốn nói cho năm phiến đại lục trên toàn bộ thế giới, chính mình lúc trước do dự, mang đến tiếc nuối trầm thống như thế nào.
Tiểu đạo đồng sợ hết hồn, một tay ôm chậu gỗ, từ trong suối khập khễnh bò lên bờ, đi tới bên người đạo nhân trung niên, sợ hãi nhìn về sâu trong mây mù.
Trung niên đạo nhân nhẹ nhàng phủi tắt ngọn lửa trên vai.
Tiểu đạo đồng giống nhớ tới cái gì, có chút khó khăn đem chậu gỗ giơ lên.
Trung niên đạo nhân nhận lấy chậu gỗ, đem đứa bé trong chậu nhẹ nhàng ôm lấy, đầu ngón tay phải khẽ kéo ra vải rách, rơi vào trên thân thể đứa bé, một khắc sau, chân mày của hắn cau lại.
"Mạng của ngươi... Thật sự rất không tốt." Hắn nhìn đứa bé bị vải rách bao phủ, thương hại nói.
...
...
Phía đông Đông Thổ đại lục, có một trấn nhỏ gọi là Tây Ninh, bên ngoài trấn có một dòng suối nhỏ, bên bờ suối có một ngọn núi, trong núi miếu, trong miếu lại không có tăng nhân, chỉ có trung niên đạo nhân mang theo hai vị đồ nhi ở nơi này tu hành ngộ đạo.
Núi là ngọn núi vô danh, miếu là miếu phật bỏ hoang, hai đồ nhi người lớn đạo hiệu Dư Nhân, người nhỏ gọi là Trần Trường Sinh.
Tây Ninh trấn nằm trong biên giới của Đại Chu. Đại Chu vương triều từ tám trăm năm trước đã lập đạo giáo làm quốc giáo, cho đến hôm nay chính thống thời kỳ, quốc giáo đã nhất thống thiên hạ, càng được tôn sùng, theo đạo lý mà nói, thầy trò ba người hẳn phải được hưởng cuộc sống cẩm y ngọc thực. Nhưng một phần Tây Ninh trấn quá mức xa xôi, ngôi miếu cũ này càng thêm xa cách, ngày thường hiếm thấy bóng người, cho nên chỉ có thể trải qua cuộc sống cơm canh đạm bạc.
Đạo nhân, tự nhiên là muốn tu đạo. Thế gian hiện nay có vô số tu hành pháp môn, trung niên đạo nhân truyền thụ đạo pháp, hoàn toàn bất đồng với đạo pháp của những môn phái khác, không để ý tới nghiên cứu tu hành thể ngộ, không để ý tới mệnh tinh tọa chiếu, không quan tâm rèn luyện thần hồn, chỉ hoàn toàn dựa vào một chữ : thuộc.
Dư Nhân thuở nhỏ đã bắt đầu học thuộc lòng điển tịch của đạo môn, Trần Trường Sinh mới vừa hiểu chuyện đã bắt đầu dùng toàn bộ thời gian ở những cuốn sách cũ úa vàng này, hắn ban đầu nhận thức đó chính là cả phòng đạo kinh điển tịch, sau khi học nói liền bắt đầu học chữ, sau đó bắt đầu học thuộc lòng văn tự trên đạo kinh điển tịch .
Tụng đi tụng lại, cứ thế có thể thuộc lòng, đây cũng là cuộc sống của hai cái tiểu đạo đồng trong ngôi miếu cũ này.
Sáng sớm tỉnh giấc, bọn họ đọc sách, mặt trời chói chang, bọn họ đọc sách, trời tối như mực, bọn họ vẫn đang đọc sách. Xuân về hoa nở, hạ lôi chấn chấn, gió thu xào xạc, đông tuyết thê hàn, bọn họ ở bên ruộng, ở bên bờ suối, ở dưới tàng cây, ở bên hiên nhà, đang cầm đạo kinh không ngừng học thuộc, học thuộc, không biết thời gian dần trôi qua.
Trong ngôi miếu cũ này có cả một gian phòng chỉ chứa đạo kinh, Dư Nhân lúc bảy tuổi từng đem ra đếm, có khoảng ba ngàn cuốn, đại đạo tam thiên cuốn, một quyển hoặc mấy trăm chữ, hoặc hơn ngàn chữ, ngắn nhất Thần Minh Kinh bất quá chỉ có ba trăm mười bốn chữ, dài nhất Trường Sinh Kinh lại có khoảng hơn hai vạn chữ, đây cũng là bọn họ phải học thuộc tất cả.
Sư huynh đệ hai người càng không ngừng học thuộc lòng, chỉ mong nhớ kỹ, không mong hiểu rõ. Bọn họ đã sớm biết rõ, sư phụ vĩnh viễn không trả lời bất kỳ nghi vấn nào của mình về đạo tàng, chỉ luôn nói: "Nhớ kỹ, dĩ nhiên có thể hiểu được."
Đối với các hài tử ham chơi trong thế giới này mà nói, cuộc sống như thế thật sự khó có thể tưởng tượng, cũng may núi xanh hoang vắng, hiếm thấy bóng người, cũng không có ngoại vật làm vướng bận, có thể chuyên tâm, hai tiểu đạo đồng tính tình đặc dị, cũng không thấy khô khan nhàm chán, cứ như vậy ngày qua ngày, bất tri bất giác đã qua mấy năm.
Một ngày đó, tiếng đọc sách mấy năm không đình chỉ dừng lại. Hai hài tử ngồi trên núi đá, vai sóng vai, một quyển sách đặt trên đầu gối của hai người, liếc mắt nhìn sách, sau đó quay sang nhìn nhau, vẻ mặt có chút mờ mịt.
Lúc này bọn họ đã học thuộc đến quyển cuối cùng, nhưng không thể tiếp tục, bởi vì bọn họ đọc không hiểu, văn tự trên cuốn đạo điển này rất xa lạ —— nói đúng ra thật là kỳ quái, thiên bàng bộ thủ cùng bút họa rõ ràng đều biết rõ, nhưng tổ hợp lại lại trở thành vô cùng kỳ quái, làm sao học được? Phải làm sao đây?
Hai người trở về trong miếu, tìm trung niên đạo nhân.
Trung niên đạo nhân nói: "Đại đạo tam thiên, các ngươi đã học đến một quyển cuối cùng, cuốn sách này có một ngàn sáu trăm lẻ một chữ, tương truyền trong đó ẩn chứa thiên đạo chung nghĩa, cho tới bây giờ không có người nào có thể hoàn toàn lĩnh ngộ ý tứ trong đó, huống chi là các ngươi?"
Trần Trường Sinh hỏi: "Sư phụ, ngươi cũng không hiểu sao?"
Trung niên đạo nhân lắc đầu nói: "Không ai dám nói mình hiểu được nó, ta cũng không thể."
Sư huynh đệ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút tiếc nuối, mặc dù chỉ là tiểu hài tử, nhưng đem tam thiên đạo tàng học thuộc đến tận hôm nay, chỉ kém một quyển là có thể thành công, tự nhiên sẽ không thoải mái. Nhưng dù sao không phải là tiểu hài tử bình thường, từ lúc u mê đã bắt đầu làm bạn với đạo kinh, tính tình cũng có chút thanh đạm, hai người chuẩn bị xoay người rời đi.
Mà lúc này, trung niên đạo nhân tiếp tục nói: "... Nhưng ta có thể đọc."
Từ ngày đó bắt đầu, trung niên đạo nhân bắt đầu truyền thụ một quyển đạo điển cuối cùng, tự mình truyền thụ độc âm , phát âm đặc biệt quái dị, rất đơn giản đơn độc âm tiết, nhưng muốn lợi dụng mỗi một khối da thịt trong cổ họng mới làm được, đối với dây thanh cũng có yêu cầu đặc thù, tóm lại, không giống như thanh âm nhân loại bình thường có thể phát ra.
Trần Trường Sinh hoàn toàn không rõ, chẳng qua giống như con vịt nhỏ, đàng hoàng dựa theo cách sư phụ phát âm mẫu mà tập theo, Dư Nhân thì thỉnh thoảng lại nhớ tới rất nhiều năm trước ở bên bờ suối, sư phụ hướng về phía sinh vật kinh khủng kia nói ra một chữ.
Dư Nhân cùng Trần Trường Sinh dùng thời gian rất lâu mới nắm được toàn bộ một ngàn sáu trăm lẻ một âm tiết này, nhưng như cũ không giải thích được ý nghĩa, hỏi trung niên đạo nhân cũng không có được giải đáp, lúc đó, bọn họ đã dùng một năm để đọc được cuốn sách này, sau đó bọn họ bắt đầu giống như trước, cầm một quyển cuối cùng tiếp tục đọc cho đến khi ghi nhớ.
Khi bọn hắn cho là mình cuối cùng thoát khỏi giai đoạn học thuộc đạo điển, trung niên đạo nhân yêu cầu bọn họ bắt đầu học lại lần thứ hai, bất đắc dĩ bọn nhỏ lại tái diễn một lần nữa, hoặc là chính bởi vì tái diễn, lần này đọc thuộc đạo tàng bọn họ ngược lại cảm thấy cực khổ hơn rất nhiều, thậm chí cảm thấy được có chút khổ không thể tả.
Cũng chính đến lúc này, bọn họ mới bắt đầu sinh ra thắc mắc, tại sao sư phụ muốn hai người mình học những đạo kinh này? Tại sao không dạy mình tu hành? Rõ ràng phía trên đạo kinh từng viết, đạo nhân hẳn phải tu đạo, hẳn phải theo đuổi trường sinh mới phải.
Lúc đó, Dư Nhân mười tuổi, Trần Trường Sinh sáu tuổi rưỡi, cũng chính là ở mùa thu năm đó, có bạch hạc phá vân mà đến, mang đến cố nhân phương xa thăm hỏi cùng với một phong thư lụa, trên thư viết ngày sinh tháng đẻ còn có một phần hôn thư và tín vật —— một vị quan lại quyền quý từng được trung niên đạo nhân cứu giúp, muốn thực hiện lời hứa năm đó.
Trung niên đạo nhân nhìn hôn thư mỉm cười, sau đó nhìn về phía hai gã đồ nhi. Dư Nhân khoát tay, chỉ vào chính mình con mắt không nhìn rõ mọi vật của mình, mỉm cười cự tuyệt, Trần Trường Sinh vẻ mặt ngơ ngẩn, không rõ chuyện này là sao, hồ đồ nhận lấy hôn thư, từ đó coi như hắn có một vị hôn thê.
Sau đó mấy năm , mỗi dịp tết đến, con bạch hạc này sẽ phá vân đúng dịp mà tới, mang đến thăm hỏi từ kinh đô của vị quý nhân kia, còn có nhân tiện đưa một chút lễ vật nhỏ tương đối có ý tứ cho Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh dần dần hiểu chuyện, biết hôn ước là như thế nào, mỗi lần ban đêm, mượn tinh quang nhìn phong hôn thư lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, hắn cảm giác khó nói thành lời, nghĩ tới vị hôn thê nghe nói tuổi tác cùng mình không sai biệt lặt, có chút yên lặng vui sướng, có chút xấu hổ, phần nhiều là ngơ ngẩn.
Cuộc sống đọc sách bình lặng, tại thời điểm Trần Trường Sinh mười tuổi, xuất hiện một lần ngoài ý muốn. Đêm đó, sau khi hắn đọc thuộc một ngàn sáu trăm lẻ một chữ của quyển cuối cùng của đạo tàng lần thứ bảy mươi hai, đột nhiên cảm giác được ý thức của mình như rời khỏi thân thể, bắt đầu ở trong rừng cây phất phơ, lúc đó hắn mê man thiếp đi, thân thể bắt đầu tỏa ra một mùi thơm lạ lùng.
Không phải mùi hoa, không phải mùi lá, cũng không phải mùi son phấn. Nói nhạt, nhưng gió đêm dù thổi thế nào cũng không thể tiêu tam, nói đậm, nhưng bay vào mũi lại cảm thấy cực kỳ mờ ảo, không giống như mùi thơm có thể xuất hiện tại nhân gian, không cách nào nắm giữ, lại cực kỳ mê người.
Người đầu tiên phát hiện tình huống của Trần Trường Sinh chính là Dư Nhân, ngửi thấy mùi thơm lạ lùng, thần sắc của hắn trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Lá cây phủ núi rừng u ám, có sư rống hổ gầm, có hạc vũ giao đột, có tiếng ếch kêu như sấm vốn dĩ đêm hè mới nghe được, ngọn núi sâu trong sương mù hoang vu không ai dám tiến vào kia mơ hồ xuất hiện một bóng đen khổng lồ, không biết là sinh vật gi, dưới vô số ánh mắt tham lam trần trụi nhìn chăm chú, Trần Trường Sinh tỏa ra mùi thơm lạ lùng, nhắm mắt ngủ say, chẳng biết lúc nào mới có thể tỉnh lại.
Dư Nhân ở bên cạnh giường ra sức quạt gió, muốn đem mùi thơm trên người của Trần Trường Sinh quạt đi, bởi vì mùi thơm kia để iệng hắn sinh tân, để cho hắn có một ý niệm cổ quái cực kỳ kinh khủng, hắn phải quạt mạnh, đem ý nghĩ này cũng quạt đi.
Trung niên đạo nhân chẳng biết khi nào đi tới trong phòng, hắn đứng bên giường, nhìn Trần Trường Sinh nhắm chặt hai mắt, nói một câu nói chỉ có chính hắn mới hiểu được: "Nguyên nhân tại nơi nào đây?"
Một đêm thời gian trôi đi.
Nắng sớm vừa rơi vào trong núi xanh, mùi thơm lạ lùng trên người Trần Trường Sinh chợt biến mất, cũng không ngửi thấy chút nào, hắn trở lại bộ dáng lúc trước, hàng vạn hàng nghìn kỳ thú còn có đạo thân ảnh kinh khủng đằng sau tầng mây kia, cũng chẳng biết lúc nào rời đi.
Dư Nhân nhìn sư đệ đang ngủ say, rốt cục không còn kinh hoảng, thở dài, muốn lau mồ hôi lạnh trên trán, mới phát hiện bả vai bởi vì liều mạng quạt cả đêm đã đau nhức không thể giơ lên.
Trần Trường Sinh mở mắt, tỉnh lại. Mặc dù ngủ say một đêm, nhưng hắn biết chuyện gì xảy ra, nhìn sư huynh vẻ mặt thống khổ, sắc mặt có chút tái nhợt, hỏi: "Sư phụ, ta bị làm sao vậy?"
Trung niên đạo nhân nhìn hắn, trầm mặc thời gian rất lâu sau, nói: "Ngươi có bệnh."
Dựa theo cách nói của trung niên đạo nhân, bệnh của Trần Trường Sinh là bởi vì tiên thiên hư thoát, chín đoạn kinh mạch trong thân thể không thể tương liên, mùi thơm lạ lùng đêm qua , chính là thần hồn không cách nào tuần hoàn, chỉ có thể bị buộc bài xuất theo mồ hôi, trong mồ hôi ẩn chứa thần hồn tinh hoa, tự nhiên mang theo một loại mùi thơm lạ lùng, đây là một loại quái bệnh.
"Vậy... Ngài có thể trị được sao?"
"Không thể, không người nào làm được."
"Bệnh không thể trị... Đó là mệnh sao?"
"Đúng vậy, đó sẽ là mệnh của ngươi."
...
...
Từ sau sinh nhật mười tuổi, bạch hạc không còn tới núi xanh, kinh đô bên kia cũng mất đi tin tức, hôn thư phảng phất chưa từng xuất hiện, Trần Trường Sinh thỉnh thoảng đứng ở bên bờ suối, nhìn phương tây, sẽ nhớ tới chuyện này.
Dĩ nhiên, hắn nghĩ tới nhiều hơn, chính là bệnh của mình, hoặc là nói mệnh... Hắn không trở nên suy yếu, trừ đôi lúc mệt mỏi rã rời, nhìn cực kỳ khỏe mạnh, căn bản không giống người chết sớm, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi phán đoán của sư phụ. Nhưng nếu như sư phụ phán đoán chính xác , vậy làm sao bây giờ? Trần Trường Sinh quyết định rời khỏi miếu cũ, đi nhân thế phồn hoa xem một chút, thừa dịp chính mình còn có thể nhìn, hắn mau chân muốn xem Thiên Thư lăng trong truyền thuyết, còn muốn đi đem hôn sự kia hủy bỏ.
"Lão sư, ta phải đi."
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Đi kinh đô."
"Tại sao?"
"Bởi vì ta muốn sống."
"Ta nói rồi, đây không phải bệnh, là mệnh."
"Ta muốn cải mệnh."
"Tám trăm năm , chỉ có ba người cải mệnh thành công."
"Đó cũng là những người rất giỏi hay sao?"
"Đúng vậy."
"Ta không phải, nhưng ta cũng muốn thử xem."
Kinh đô, Trần Trường Sinh vốn đã muốn đi , vô luận có thể trị bệnh của mình hay không, hắn vẫn muốn đi , không chỉ bởi vì hắn muốn cải mệnh, cũng bởi vì hôn thư bên kia ở kinh đô.
Hắn thu thập hành lý, nhận lấy thanh tiểu kiếm Dư Nhân sư huynh đưa tới, xoay người rời đi.
Thiếu niên đạo sĩ mười bốn tuổi, xuống núi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện