[Dịch]Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ - Sưu tầm
Chương 59 : Mưu tính âm lãnh
.
“A!” Liễu Phi Dương không những không tỉnh táo, ngược lại càng ma chướng thêm hai phần.
Lại là một tiếng kêu phảng phất như vì đau đớn đến bạo rống, tròng mắt Liễu Phi Dương đều nhuộm màu huyết sắc.
Trong nháy mắt đó, đôi con ngươi trợn to không có chút tiêu cự nào, thoạt nhìn khủng bố cực điểm.
Kinh khủng nhất chính là, khóe mắt, lỗ tai, lỗ mũi, miệng anh ta đều toát ra tơ máu.
Quả thực chân chính là thất khiếu chảy máu, Trương Quân nôn nóng đến khóc ra rồi.
“Phi Dương, Phi Dương, cậu đừng dọa tôi, cầu xin cậu đừng dọa tôi!”
Đau đớn đến mức tận cùng, Liễu Phi Dương phảng phất như không cách nào khắc chế bản thân, cả người hung bạo, động tác này đương nhiên cũng khiến anh ta giãy dụa khỏi sự trói buộc của đám người Dương Sóc.
Sau đó, Liễu Phi Dương vậy mà như muốn xông ra ngoài.
“Chu Châu, mau trói cậu ta!” Biết không thể để anh ta lao ra như vậy, Dương Sóc vội vàng quát, mà tiếng quát này, đương nhiên là nói với Chu Châu. So với dị năng thực vật của mình, Chu Châu hiển nhiên càng bền chắc hơn.
Chu Châu hiểu ý, lập tức thay đổi hành động, thực vật màu xanh dày đặc ngay khi Liễu Phi Dương muốn chạy ra ngoài liền quấn lên thắt lưng đối phương, lại sau đó, ở thời điểm Liễu Phi Dương nhất thời không tránh thoát. Chu Châu dùng lực lôi kéo, thân thể Liễu Phi Dương bay ngược lại.
Sau một khắc, thân thể kia bị ném lên giường, giường lớn cũng bởi thiếu chút nữa không chịu nỗi lực lượng này mà suýt nứt ra, may mà, cuối cùng vẫn chỗng đỡ được không bị rã.
“Đánh cậu ta ngất xỉu!” Dương Sóc cao giọng rống, sau đó Chu Châu trực tiếp dùng cánh cây hung hăng đánh vào gáy Liễu Phi Dương, tiếp theo, Liễu Phi Dương quả nhiên hôn mê bất tỉnh.
Mà tin rằng trở thành như vậy cùng chuyện vừa rồi dùng sức quá nhiều không thoát khỏi quan hệ.
“Phi Dương, Phi Dương.” Trương Quân vội vàng gọi tên Liễu Phi Dương, đau lòng đến cả người đều co quắp, cậu ta chật vật lau máu trên người Liễu Phi Dương, may mà máu không còn ứa ra nữa.
Trương Quân cúi người không ngừng lau chùi, hôn lên mặt Liễu Phi Dương, trong mắt đều là nước mắt, đôi môi run rẩy.
Dương Sóc nhìn không được nữa, hung hăng vỗ xuống vai Trương Quân, “Trương Quân, nếu lúc này cậu hỏng mất, Liễu Phi Dương liền xong rồi, bình tĩnh một chút, cậu ta còn chưa chết, sẽ tốt thôi.”
Môi Trương Quân run rẩy, ánh mắt hơi sáng lên chút, “Đúng, đúng, cậu ấy còn chưa chết, cậu ấy sẽ tốt thôi, nhất định sẽ tốt thôi. Sẽ tốt thôi…”
Trương Quân một lần lại một lần lặp lại ba chữ “sẽ tốt thôi”, như là không nói như vậy liền hoàn toàn không cách nào thuyết phục bản thân, thân thể cậu ta còn đang run run, nhưng mà tình huống đã khá hơn chút, bàn tay lau mặt cho Liễu Phi Dương cũng bình tĩnh hơn, Dương Sóc nhìn bộ dáng này của đối phương không biết nên nói cái gì.
Hơn 10 phút sau, Tiết Lượng rốt cục đến, Dương Sóc vội vàng kéo Trương Quân ra tránh chỗ.
Thần sắc Tiết Lượng ngưng trọng kiểm tra thân thể Liễu Phi Dương, sau một lúc lâu chân mày hắn hung hăng cau lại.
“Sao rồi? Phi Dương không sao chứ?” Trương Quân không dám nghĩ lung tung, chỉ có thể vội vàng hỏi.
Tiết Lượng lắc đầu, “Tôi không nhìn ra nơi nào của cậu ta có vấn đề, chỉ có thể trị liệu toàn thân cho cậu ta, nhưng mà có hiệu quả hay không tôi cũng không dám cam đoan, thật xin lỗi.” Hắn chân thực thành khẩn nói.
Màu mắt Dương Sóc có chút trầm, nhìn Trương Quân đang ngẩn ngơ, khe khẽ thở dài.
“Không sao, anh cứ dựa theo lời anh nói mà làm, cậu ta đối với chúng tôi rất quan trọng, làm ơn nhất định phải… giúp một tay.”
Tiết Lượng vội vàng nói: “Đương nhiên đương nhiên, vậy tôi bắt đầu ngay đây.”
Trị liệu cực kỳ chậm chạp, Tiết Lượng tiến hành rất cẩn thận, chủ yếu tập trung ở hai bộ phận đầu cùng ngực, nhưng những địa phương khác cũng đi lướt qua, nhìn ra, năng lực của Tiết Lượng đúng như hắn từng nói, không mạnh đến vậy, nhất là Liễu Phi Dương như thế, căn bản không biết vết thương đến tột cùng ở nơi nào.
Nội thương, chung quy so với ngoại thương khó trị hơn nhiều.
Đến cuối cùng, thời điểm dừng lại Tiết Lượng trực tiếp ngất đi, Dương Sóc vội vàng để người đỡ Tiết Lượng đi nghỉ ngơi.
Qua phen giày vò này, Cố Diễm cũng tới, mà lúc này sắc mặt Liễu Phi Dương so với trước đó tốt hơn rất nhiều.
Nhưng người chưa tỉnh lại, ai cũng nói không được sau khi tỉnh có còn phát điên hay không.
Quan trọng nhất chính là, căn bản không biết vì sao Liễu Phi Dương lại đột nhiên như vậy! Khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Cố Diễm nhìn tình huống Liễu Phi Dương, giữa lông mày hơi nhăn lại, cuối cùng, Dương Sóc kéo tay của đối phương rời đi, trong phòng chỉ để lại mình Trương Quân chăm sóc Liễu Phi Dương, nhưng cửa không khóa, nếu có động tĩnh gì, chỉ cần kêu một tiếng, mọi người đều có thể đến hỗ trợ.
Chu Châu nhìn nhìn Cố Diễm, lại nhìn về phía Dương Sóc, cười cười, “Thật đúng là không may, xem ra hôm nay không ra ngoài được rồi. Ta đến chỗ Phi Tuyết nhìn một chút, các ngươi có gì cần thì gọi ta.”
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Được, đúng rồi, tại sao Liễu Phi Dương lại như vậy, mi có ý kiến gì không?”
Chu Châu lắc đầu, “Ta không phải bác sĩ, thật sự không biết, thời điểm khi ở Lý gia còn tốt lắm, sao trở về liền biến thành như vậy… Lý gia có động tay động chân gì không?”
Dương Sóc nhíu mày, sau đó nhìn về phía Cố Diễm, “Lý Hải Hoa có khả năng kia sao?”
Cố Diễm trầm tư nghĩ nghĩ, “Theo em biết, không có, nhưng mà… không nhất định, đợi Liễu Phi Dương tỉnh lại thì hỏi chút đi. Tình huống này của cậu ta, khó mà nói.”
Dương Sóc nhẹ gật đầu, không nói gì nữa, sau đó chuyển sang Chu Châu, “Vậy mi đi tìm Phi Tuyết đi, nói với anh ta một tiếng xin lỗi, thời gian trễ chút sẽ đi.”
“Ngày mai?” Chu Châu hỏi Cố Diễm, Cố Diễm gật đầu, “Ừ, sáng sớm ngày mai.”
Chu Châu đạt được câu trả lời khẳng định, hài lòng rời đi, có điều, Phi Tuyết bên kia sợ là sẽ mất hứng…
Nhìn bóng lưng Chu Châu rời đi, Dương Sóc liền kéo tay Cố Diễm trở về phòng.
Cố Diễm mềm mại bị nắm, vào phòng, Dương Sóc khép cửa phòng lại, xoay người một cái liền đặt Cố Diễm trên ván cửa, sau đó nặng nề hôn lên môi đối phương.
Cố Diễm thoáng giật mình, sửng sốt một chút liền bắt đầu kịch liệt đáp lại.
Thật lâu, hai phiến môi mới tách ra, thời điểm tách ra khóe miệng đều dính chỉ bạc của nhau.
Phía dưới Dương Sóc lập tức căng đến phát đau, hô hấp cũng thô dày hai phần, ánh mắt nhìn Cố Diễm cũng mang theo vài phần lửa nóng, gương mặt Cố Diễm có chút khô nóng, nhưng thần sắc trong mắt hơi mang theo mê ly, rõ ràng cũng có cảm giác.
Dương Sóc không muốn nhẫn nại nữa, lôi kéo người đi được hai bước liền ngã xuống giường lớn mềm mại.
Khi thân thể cùng nệm đồng thời trũng xuống cũng gắn bó sít sao, vững vàng giam chặt thắt lưng Cố Diễm.
Gương mặt Cố Diễm chôn trước ngực Dương Sóc, va chạm mới vừa rồi không coi là nặng nhưng khiến y có chút buồn bực hừ một tiếng.
Tiếng rên rỉ kia nói là bởi bị đau, không bằng nói là bởi động tình.
Dương Sóc lại một lần nữa hôn lên môi Cố Diễm, ngậm lấy cánh môi đối phương, cẩn thận dò xét đầu lưỡi mình vào. Lúc này đây, so với vừa rồi thô bạo nụ hôn lại nhiều thêm vài phần dịu dàng.
Mỗi một đụng chạm đều phảng phất như đối đãi với thủy tinh dễ vỡ, đặc biệt trân trọng.
Không sai, là trân trọng, chỉ là trân trọng. Cố Diễm không phải kẻ yếu ớt, cho nên, đối đãi như vậy chỉ là do bản thân muốn trân trọng, dù biết rõ người nằm dưới thân mình này cường đại cỡ nào, cũng nhịn không được muốn đem y trở thành kẻ yếu để yêu thương, đó là một người đàn ông kiêu ngạo, càng là một đại nam nhân dịu dàng.
Dương Sóc không phải đại nam nhân, nhưng hắn là đàn ông, là đàn ông, cũng sẽ biết yêu thương người yêu của mình…
Từ môi dời xuống, động tác Dương Sóc càng mềm nhẹ hơn, từng chút một cởi bỏ quần áo trên người Cố Diễm, kể cả chính mình, làm đủ chuẩn bị, hài lòng nhìn làn da màu trắng biến thành màu hồng nhạt xinh đẹp, sau đó… tiến vào… cẩn thận lại cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Cố Diễm, sợ làm đau đối phương.
Hai chân Cố Diễm vòng quanh thắt lưng Dương Sóc, vì yêu thương trong mắt đối phương mà run rẩy, “Anh… anh làm sao vậy?”
Mở miệng, âm thanh khàn khàn, nhưng mà, y biết Dương Sóc bị kích thích.
Dương Sóc chậm rãi lắc đầu, dưới thân không nhẹ không nặng đẩy lên, Cố Diễm thở dốc ra tiếng.
Dương Sóc nhẹ nhàng hôn một cái trên mặt Cố Diễm, “Trương Quân khóc, nếu em cũng đau đớn như vậy, anh cũng sẽ vô lực không biết làm gì, anh nghĩ, anh nhất định lại càng bất lực hơn so với Trương Quân.”
Lời Dương Sóc nói khiến toàn thân Cố Diễm chấn động, lửa nóng trong cơ thể càng rõ ràng hơn hai phần, y nhịn không được hít một hơi, nhưng càng ôm chặt lấy thân thể Dương Sóc.
“Không… không nên suy nghĩ bậy bạ, em không phải đang rất tốt sao? Em… chúng ta không có chuyện gì.”
Dương Sóc hung hăng gật đầu một cái, “Ừ, chúng ta đều bình yên, thật tốt, Diễm…”
Lung tung hôn lên môi Dương Sóc, Cố Diễm không muốn đối phương suy nghĩ nhiều nữa, vậy nên chủ động đưa môi mình lên.
Dương Sóc kích động ngậm lấy, sau đó động tác bắt đầu dịu dàng nhu hòa.
Mỗi lần rút ra, tiến vào, đều cẩn thận từng ly từng tí như vậy, như là đối đãi với trân bảo bản thân quý trọng nhất…
Mà bên kia, Lý gia đại trạch, tình huống không tốt chút nào.
Lý Hải Hoa bị phế, gia chủ Lý gia phẫn nộ không thể kiềm chế, đồ đạc thủy tinh ngã vỡ đầy đất.
Người đứng cạnh lão thở mạnh cũng không dám thở, Lý Hải Hoa vẫn luôn ngủ mê man, nhưng hiện tại rốt cục tỉnh lại.
Lý Chính rất yêu thương đứa con riêng này, bằng không đối phương cũng sẽ không ở thời điểm tận thế mà còn trôi qua tốt như vậy.
Nghe được tin tức Lý Hải Hoa tỉnh lại lão liền vội vàng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt con trai tái nhợt, sắc mặt Lý Chính cũng rất khó coi, nắm đấm nắm thật chặt, hiển nhiên đang áp chế phẫn nộ của mình.
“Cha.” Môi Lý Hải Hoa run rẩy, gắt gao cắn chặt răng mới không khiến mình kêu đau ra tiếng.
“Hải Hoa, cha ở đây, Hải Hoa đừng nghĩ gì cả, hiện tại chỉ cần tịnh dưỡng tốt thân thể.”
Lý Chính đau lòng vuốt vuốt tóc Lý Hải Hoa, trong mắt tràn đầy yêu thương.
“Cha.” Mắt Lý Hải Hoa dâng lên phẫn hận, “Cố Diễm! Cố gia! Con sẽ không bỏ qua cho chúng!”
“Hải Hoa, cha biết con ủy khuất, con yên tâm đi, cha sẽ không để con bị thương vô ích, Cố gia, phải trả giá thật lớn, nhất là cái tên đầu sỏ gây tội… tên Liễu Phi Dương đúng không?”
Lý Hải Hoa hung hăng gật đầu, “Đúng, tên tiện nhân kia, đều là nó hại! Cha! Con muốn đích thân tra tấn nó báo thù! Con muốn nó sống không bằng chết!”
Lý Hải Hoa điên cuồng gào thét, tròng mắt cũng biến thành màu đỏ tươi như máu.
Lý Chính đau lòng ôm bả vai con trai, đứa con trai út của mình, nơi nào từng chịu nỗi khổ như vậy.
Trước tận thế, vì thế lực nhà mẹ đẻ của vợ, đối với đứa nhỏ kỳ thực bản thân yêu thương nhất này có chút lạnh nhạt, đều là vì an toàn của đối phương, nhưng dù là như vậy, đối phương muốn cái gì cũng chưa từng thiếu, hiện tại cũng như vậy, hơn nữa con trai còn thức tỉnh dị năng, có một tiền đồ tốt.
Không ngờ tới bây giờ lại phải chịu tội như vậy! Con trai lão! Điều này làm cho lão làm sao mà không đau lòng!
Lý Chính hận không thể ăn thịt Cố Diễm kia, uống máu y!
“Hải Hoa, con yên tâm, Liễu Phi Dương kia cha nhất định đưa tới đây cho con, con muốn báo thù thế nào liền báo thù thế ấy, con trai, con yên tâm đi.” Lý Chính đau lòng trấn an.
Lý Hải Hoa hung hăng gật đầu một cái, sau đó quan tâm hỏi: “Cha, vậy người có biện pháp gì tốt không? Cố Diễm kia, con nhất định khiến nó sống không bằng chết!”
“Ừ, thằng nhóc Cố Diễm kia cũng là một nhân vật, cha sẽ không bỏ qua cho nó, nó là gốc rễ Cố gia, nó mà chết, Cố gia cũng liền không thể ngang ngược, lão già kia càng không có chỗ trông cậy vào rồi.”
“Cha, Cố Diễm có thể có nhược điểm gì?” Lý Hải Hoa vội vàng hỏi.
Lý Chính nghĩ nghĩ, nói: “Nghe nói có một tình nhân, nhưng bảo vệ vô cùng tốt, cũng không biết địa vị của tình nhân kia trong lòng nó nặng bao nhiêu, nhưng bất kể thế nào, luôn có thể lợi dụng một chút.”
“Hử?” Chân mày Lý Hải Hoa nhíu lại, giữa chân mày tràn đầy lạnh lùng nghiêm nghị, “Nó có tình nhân? Vậy liền dễ xử lý, chuẩn bị kế hoạch thật tốt, nếu thật sự có vài phần yêu thích, tuyệt đối có thể mưu tính được! Dám phế tao, Cố Diễm, tao nhất định khiến mày cũng tình nhân của mày chết không có chỗ chôn!”
“Ừ, Hải Hoa yên tâm, nghỉ ngơi thật tốt, cha sẽ lên kế hoạch tốt…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện