[Dịch]Tra Công Trùng Sinh Chi Mạt Thể Truyền Kỳ - Sưu tầm
Chương 29 : Hấp thu tinh hạch cùng trưởng phòng hậu cần
.
Cố Diễm bảo đưa y một cái thử xem, sau khi tiếp nhận tinh hạch y liền thật sự thử.
Cũng không cố ý lựa chọn tư thế gì, chẳng qua là tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, sau đó một tay nắm lấy viên tinh hạch kia, một tay khác tùy ý để trên đùi… hai mắt nhắm nghiền.
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Cố Diễm, chẳng qua là dù cho dùng sức trợn tròn con mắt cũng không nhìn ra cái gì khác thường, Cố Diễm phảng phất như đang ngủ, hoặc là nói, chẳng qua là nhắm mắt lại trầm tư.
Ánh mắt Trương Quân nhìn rồi nhìn, sau đó nhìn đến trên người Dương Sóc, cậu ta chậm rãi đi tới, dùng cùi chỏ đụng đụng cánh tay đối phương, “Dương Sóc.” Sợ sẽ quấy rầy Cố Diễm, giọng cậu ta đè xuống rất nhẹ.
Dương Sóc đem ánh mắt trên người Cố Diễm dời về, liếc xéo Trương Quân một cái, nhẹ nhàng “Hử?” một tiếng.
Trương Quân lập tức thấp giọng nói: “Cố Diễm như vậy… có ích? Dị năng chúng ta thật có thể thăng cấp?”
Thăng cấp là nhất định có thể thăng cấp, phương pháp cũng là thông qua hấp thu tinh hạch… Điều này ở đời trước hắn đã biết, chẳng qua đời trước hắn không phải dị năng giả, đời này… cũng không phải! Cho nên, đến tột cùng làm thế nào thông qua tinh hạch thăng cấp, hắn đoán chừng là có quan hệ với việc sử dụng tinh thần lực, thế nhưng rốt cục đối với dị năng giả chân chính mà nói, thao tác thế nào, hắn cũng không biết.
Có điều, không gian của hắn, hay chính xác là gốc thực vật Chu Châu trong không gian có hứng thú rất lớn đối với tinh hạch thứ đồ chơi này, hơn nữa Chu Châu cũng thông báo rất rõ ràng năng lượng tinh hạch càng nhiều, không gian có thể thăng cấp càng nhanh, cho nên, không thể nghi ngờ, tinh hạch, là đồ tốt.
Mà hiện tại… đến về sau, sợ là tinh hạch cũng sẽ đi vào ánh mắt mọi người.
Không trả lời vấn đề của Trương Quân, Dương Sóc chẳng qua đem ánh mắt lần nữa đặt trên người Cố Diễm. Kiếp trước hắn đã biết Cố Diễm rất lợi hại, ở phương diện tu luyện tiến triển rất nhanh, đời này… đối phương còn là song hệ dị năng, có lẽ tăng tiến sẽ không chậm! Cho nên, hắn đang nhìn, nhìn xem Cố Diễm ở lần đầu tiên tiếp xúc tinh hạch liền có thể hấp thu chuyển hóa năng lượng bên trong tinh hạch hay không!
Trương Quân thấy Dương Sóc không để ý cậu ta, chép miệng, còn muốn nói tiếp cái gì, nhưng cùi chỏ mình bị đụng một cái, vì vậy, Trương Quân dừng lại, quay đầu nhìn, không có gì ngoài ý muốn, là người mình thích, Liễu Phi Dương. Liễu Phi Dương khẽ lắc đầu một cái với cậu ta, ý cảo cậu ta ở thời điểm này đừng nói thêm nữa, Trương Quân rất thích ý nghe theo, hơn nữa còn lộ ra một nụ cười sáng lạn với Liễu Phi Dương.
Liễu Phi Dương im lặng liếc mắt, tên ngốc này… thật đúng là ngu ngốc. Sau đó lại khe khẽ thở dài trong lòng, vì sao chỉ có bản thân không sở hữu dị năng chứ? Hiện tại chênh lệch giữa anh ta cùng bọn họ đã có chút rõ ràng, mặc dù còn không đến nông nỗi gây trở ngại, nhưng mà nếu tiếp tục như vậy… anh ta nhất định sẽ thành người cản trở bên trong đội ngũ này! Điều này khiến người luôn kiêu ngạo như anh ta làm sao chịu nỗi!
Nắm đấm trong tay nhịn không được chặt thêm, Liễu Phi Dương quyết định, mặc kệ bao nhiêu khó khăn, bản thân nhất định phải khai phá được dị năng ra! Anh ta không hy vọng bản thân là kẻ vướng víu trong đội! Tuyệt không!
Huống chi, hiện tại tình huống đội ngũ xem như tốt, bởi có Dương Sóc cùng Cố Diễm, bởi Trương Quân ở ngay đây. Nhưng nếu như không có ba người này, như vậy người bình thường không sở hữu dị năng như mình căn bản không được chào đón, cho dù có thể gia nhập đội ngũ, nhưng đãi ngộ khẳng định không tốt! Ngoài ra, quan trọng nhất là…
Ánh mắt Liễu Phi Dương không dấu vết rơi xuống trên mặt tên ngốc nào đó. Người này… gút mắc cùng mình rất nhiều, thời điểm chạy trốn anh ta đã nghĩ cả đời không gặp lại, cứ như vậy quên đi, nhưng người này lại không quan tâm mà đuổi theo. Hết lần này tới lần khác, khi chuyện hai người còn chưa giải quyết lại đụng phải thế đạo hiện tại, hết thảy tất cả đều phát sinh quá nhanh, nhanh đến cho dù là người luôn luôn tỉnh táo như anh ta cũng có chút phản ứng không kịp, nếu không có hai người Dương Sóc và Cố Diễm, bản thân, sợ là sẽ phải cùng Trương Quân rối loạn tay chân, thậm chí, còn không dám rời đi căn nhà kia của mình…
Mà tên ngốc kia… trải qua những chuyện sau này, thời điểm đối phương cùng bản thân mấy lần cùng sinh cùng tử kề vai chiến đấu, lại nói lời cự tuyệt tình cảm của đối phương, nói bản thân không thích con trai… cũng không tránh khỏi có chút làm kiêu đi!
Huống chi, nếu như thật sự không có cảm giác, nếu như thật sự không thích, người kiêu ngạo như mình sao lại cho phép tên ngốc kia tiếp cận mình, làm sao lại cho phép đối phương đụng chạm bản thân… Nói cái gì tác dụng của rượu, nếu không có tâm tư kia, nhiều rượu hơn nữa thì như thế nào?
Cho nên, coi như là vì tên ngốc nào đó, người kia… kỳ thực anh ta đã sớm để trong đáy lòng, anh ta cũng không thể khiến bản thân ngày càng yếu đuối! Không thể để bản thân trở thành gánh nặng của đối phương! Kiêu ngạo của anh không cho phép, tự tôn không cho phép, tình cảm không cho phép… tâm cũng không cho phép!
Trong mắt bộc phát ra ánh sáng ắc phải làm được, ánh mắt Liễu Phi Dương cũng đến trên người Cố Diễm, anh có một loại bản năng dự cảm gần như trực giác, bản thân nếu muốn có được dị năng, cùng người này có liên quan! Đối phương, sẽ là trợ lực của mình! Loại dự cảm này đến rất khó tin, nhưng mà từ khi quen biết Cố Diễm cho đến bây giờ, thời điểm đối phương cường đại chiến đấu với kẻ địch khiến bản năng anh tin tưởng như vậy, cũng… mong đợi. Người này, sợ là hy vọng duy nhất của bản thân rồi…
Mà còn không biết bản thân trở thành “hy vọng” của người khác, Cố Diễm lúc này vẫn nhắm mắt lại, như là đang ngủ vậy, tư thế của y cùng năm phút trước giống nhau như đúc, động cũng không động qua lần nào. Theo thời gian trôi qua, chẳng biết tại sao mọi người đều không có chút nôn nóng, không kiên nhẫn, mà là khẩn trương. Người trước mắt mặc dù không có động… nhưng mà…
Bọn họ cũng không biết có phải là do ảo giác của mình không, cảm giác có chỗ nào đó không giống như vừa rồi. Bọn họ cảm thấy… không khí chung quanh dường như nhanh hơn một chút?
Nếu như bọn họ không sở hữu dị năng, sợ là căn bản sẽ không có cảm giác như vậy! Đây… đến tột cùng là ảo giác của mình, hay là… kỳ thực không khí thật sự đang di chuyển?
Nắm đấm trong tay Trình Viễn càng chặt hơn, lúc này trong mắt gã còn nở rộ ánh sáng mừng rỡ, cái loại cảm giác khí lưu lưu động này gã cảm thụ rõ ràng nhất, mặc dù gã không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà gã biết rõ, Cố Diễm… hình như thành công rồi! Làm sao thành công, thành công cái gì, gã không biết, nhưng mà… ánh mắt gã một mực cố định trên tinh hạch màu trắng nhạt trong tay đối phương.
Gã phát hiện, tuyệt đối không phải gã nhìn lầm! Mà là màu sắc tinh hạch kia dần nhạt đi rồi! So với trước khi bị Cố Diễm giữ trong lòng bàn tay nhạt hơn! Sau đó, càng lúc càng mờ nhạt, lúc này đây, phai nhạt rõ ràng như vậy tất cả mọi người đều nhìn ra, Đổng Dương Vũ kinh hô, “Màu sắc tinh hạch phai nhạt rồi!”
Không có ai giật mình vì những lời này của hắn, bởi ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Màu sắc tinh hạch trong tay Cố Diễm phai nhạt, điều này có ý nghĩa gì?
Tinh hạch này thật sự hữu dụng! Tinh hạch này thật sự có năng lượng! Tinh hạch này có thể bị dị năng giả hấp thu! Dị năng giả… có thể lợi dụng việc hấp thu tinh hạch để tiến cấp! Điều này sao có thể không làm kẻ khác điên cuồng chứ!
Tấn cấp đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho thực lực bọn họ ngày càng mạnh lên, đại biểu bọn họ có thể không cần sợ thây ma, đại biểu bọn họ cho dù ở trong xã hội người ăn thịt người vẫn có thể sống tốt!
Tiếng hít thở của mọi người đều nặng vài phần. Tâm tình kích động khó có thể đè nén.
So với những người khác, Dương Sóc thiếu đi phần kích động kia, có lẽ đã sớm ngờ tới kết quả này, có lẽ là lòng tin đối với người yêu, có lẽ bởi vì từng trải qua ác mộng đời trước, cho nên, phản ứng của hắn vô cùng bình thản. Lúc này, trong mắt hắn mang theo ý cười nhẹ nhàng, chính xác là mỉm cười trước mặt người khác, không tự biết mình trở thành tiêu điểm của mọi người… bản thân đời này dự định đền bù tình cảm của người yêu… Cố Diễm, em quả nhiên rất lợi hại, đời trước, nếu không có anh liên lụy, em tuyệt đối sẽ không có kết cục như vậy đi? Em yên tâm, cả đời này, nếu chúng ta đã có cơ hội làm lại, như vậy, những kẻ từng làm chúng ta bị thương, bao gồm cả anh… anh đều sẽ không bỏ qua!
Cả đời này, em cứ sống thật tốt như vậy, trở thành tiêu điểm của mọi người thì có sao, em có năng lực kia, có thực thực đó! Huống chi, Diễm của anh vốn là nên giống như lúc trước tận thế, là thiên chi kiêu tử trong mắt mọi người, là đế quốc thương nghiệp thần thoại! Thần thoại…
Thời gian lại qua năm phút, Cố Diễm rốt cục mở mắt ra, mà lúc này, tinh hạch màu trắng nhạt trong tay y kia đã biến thành màu bụi bẩn, hơn nữa phía trên còn che kín vết nứt.
Khi Cố Diễm mở mắt, mọi người rõ ràng nhìn thấy trong mắt đối phương lóe lên tia sáng màu tím nhạt. Mọi người kinh ngạc há to miệng, nhưng rất có ăn ý không ai nói ra, giống như màu tím nhạt kia chưa từng tồn tại vậy…
Cố Diễm chớp chớp mắt, lực chú ý của ánh mắt y không mảy may dừng lại trên thân mọi người, mà tất cả đều rơi vào một người… không cần phải nói, người kia, đương nhiên là Dương Sóc!
Trong mắt là ý cười, khóe môi Dương Sóc cũng cong lên, đi tới, cực kỳ tự nhiên cầm lấy vật ở trong tay Cố Diễm, “Biến thành đá rồi.”
Cố Diễm thoáng cúi đầu, lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Dương Sóc, “Ừ, năng lượng bên trong tinh hạch bị em hấp thu rồi.”
Mặc dù ai cũng biết kết quả này, bằng không tinh hạch sẽ không biến thành như vậy, nhưng khi từ miệng Cố Diễm có được chứng thực trong lòng vẫn gợn sóng. Chẳng qua, bọn họ ai cũng không mở miệng.
“Hấp thu à!” Dương Sóc phảng phất như hoàn toàn không thèm để ý, “Như vậy cũng tốt, năng lượng bên trong tinh hạch có thể hấp thu, như vậy đại biểu thực lực dị năng giả có thể thăng cấp, ừm, nói như vậy an toàn tính mệnh của chúng ta càng có bảo đảm, Diễm, cái này hấp thu thế nào, em có chia sẻ gì không?”
Câu hỏi của Dương Sóc khiến hô hấp đám người Trình Viễn phảng phất như đình trệ, Cố Diễm có thể hấp thu, bọn họ khiếp sợ, hơn nữa về sau là hy vọng, nhưng mà… loại chuyện hỏi thăm đối phương làm sao hấp thu này… bọn họ lại không thể đơn giản làm ra! Bởi thời gian bọn họ đi cùng nhau quá ngắn! Mặc dù Trình Viễn cho rằng Cố tổng Cố Diễm không phải người keo kiệt như vậy, nhưng mà, có một số việc nên làm, có một số việc không nên làm, chuyện này nhất định phải nói rõ ràng, bằng không, gã liền không có tư cách đứng bên người Cố Diễm!
Có điều hiện tại vấn đề này là Dương Sóc hỏi, chuyện này hoàn toàn khác rồi! Dương Sóc cùng Cố Diễm… gã không phải kẻ ngu, sẽ không đến bây giờ còn không nhìn ra!
Vì vậy, đối với Dương Sóc, đáy lòng dâng lên hai phần cảm kích.
Mà Dương Sóc hỏi giống như rất tùy ý, so với câu trả lời của Cố Diễm, đối phương càng tùy ý hơn.
“Tập trung tinh thần lực, nghĩ đến hấp thu tinh hạch, vậy là có thể.” Đây chính là giải đáp của Cố Diễm, chỉ có câu này, cũng không có ý định nói nhiều hơn nữa, y từ trên ghế đứng dậy, thản nhiên nói: “Nếu đã biết tinh hạch hữu dụng, về sau liền phải chú ý thu gom, về phần vấn đề phân phối tinh hạch tôi…” sẽ giải quyết, ba chữ cuối cùng còn chưa nói hết, Dương Sóc đã mỉm cười mở miệng, “Giao cho anh làm trưởng phòng hậu cần đi.”
Cố Diễm dừng lại, hơi nhíu nhíu mi, không phải y muốn ôm quyền lợi này, mà là đây không phải công việc gì tốt. Y không muốn Dương Sóc gánh vác chức vụ phiền toái có khả năng bị người khác đố kỵ. Nếu như là bản thân, dù cho có người không muốn, nhưng dưới thực lực ép buộc, có nguyện ý hay không đều là trò cười, nhưng Dương Sóc…
Đối với không đồng ý cùng lo lắng rõ ràng của Cố Diễm, Dương Sóc chẳng qua là kiên định mỉm cười.
Hai giây sau, Cố Diễm còn chưa mở miệng, Trình Viễn đã ha ha cười một tiếng, “Tốt, Dương huynh đệ làm trưởng phòng hậu cần thật sự làm người ta yên tâm! Chúng tôi không thành vấn đề!”
Trình Viễn thật sự cảm thấy không có vấn đề, bởi nếu đã định đi theo, như vậy gã liền tự hiểu rõ. Mà Trình Viễn cũng đã nói như vậy, đám người Phương Quốc Đổng Dương Thanh đối với Trình Viễn có chút mù quáng đi theo liền lộ ra nụ cười thật lòng, “Đúng, chúng tôi đều đồng ý!”
Bọn Trình Viễn không có vấn đề gì, Trương Quân và Phi Dương càng không có vấn đề. Trương Quân trực tiếp vỗ vỗ bả vai Dương Sóc, “Được rồi, vậy sau này anh em tôi phát hiện đồ chơi này liền giao cho cậu đảm bảo!”
Dương Sóc mỉm cười gật đầu, “Ừ…”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện