[Dịch]Tông Sư Bại Hoại- Sưu tầm
Chương 9 : Quyết đấu
.
Nhắc tới việc vui chơi Lưu Đình khá là vui vẻ, giống hệt như Lý Sảng lúc vừa rồi, hoa chân múa tay vui sướng nói: “Lúc ở nhà thì xem TV, nghe Ca nhạc. Đi ra ngoài liền đi trượt patin, bơi lội, xem phim, karaoke,. … dù sao…”
Tạ Văn Đông nhìn nàng cười: “Dù sao chính là không thường đọc sách đúng không?”
Lưu Đình đỏ mặt lên, bóp nhẹ vào cánh tay Tạ Văn Đông nói: “Ghét cậu quá!” Nhìn bộ dạng yêu kiều của Lưu Đình, làm cho Tạ Văn Đông cười ha ha ‘Nữ sinh thật là đáng yêu!’ nhưng Tạ Văn Đông rất nhanh thu hồi tiếng cười trở lại, bởi vì hắn thấy ánh mắt như phun hỏa của Lý Sảng đang theo dõi hắn, bên trong bao hàm ‘ủy khuất’. Tạ Văn Đông nghiêm túc vỗ vỗ vai Lý Sảng: “Người anh em, chú thật sự phải chịu khổ rồi, nhưng nhất định phải chịu được, làm người yêu nước một năm đi!”
Trong phòng học truyền tới thanh âm nghiến răng của Lý Sảng: “Anh Đông! Cái này em không buồn cười chút nào…em…em ủy khuất quá…” còn có tiếng cười khanh khách của Lưu Đình.
Giữa trưa Trương Nghiên Giang tìm tới Tạ Văn Đông cẩn thận nói: “Cao lão đại biết chuyện ngày hôm qua thì phi thường thức giận, Nhưng nàng sẽ không lập tức động thủ cùng người khác đâu còn muốn quan sát anh thêm nữa. Anh Đông anh phải cẩn thận một chút!”
Tạ Văn Đông gật đầu hỏi: “Ngày hôm qua ta tên Hổ bị ta đánh cho như thế nào? Có bao nhiêu người bị thương?”
Trương Nghiên Giang quay đầu lại nhìn ra ngoài hành lang, sau đó nói nhỏ: “Nghe nói anh Hổ bị thương rất nghiêm trọng, nhất thời còn nửa cái mạng à. Việc này cũng là nguyên nhân Cao lão đại tức giận, cho rằng anh ra tay quá mức, xuống tay rất nặng. Ngoài ra người bị thương có hơn chục người!”
Tạ Văn Đông cười: “Nếu là địch nhân ta động thủ nhất định không lưu tình, làm sao mày có tin tức này?”
Trương Nghiên Giang nói: “Em tuy rằng hiện giờ ở cùng anh Đông, nhưng bạn bè của em vẫn là tiểu đệ của Cao lão đại, là hắn nói với em!”
Tạ Văn Đông hiểu ngay, gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: “Người này có thể tin được không? Tin tức của hắn có thể tin được chứ?”
Trương Nghiên Giang gật đầu nói: “Việc này anh Đông cứ yên tâm, chúng ta là từ nhỏ lớn nên cùng nhau, hắn chuyện gì cũng nghe lời em hết. Em nói chuyện với hắn chuyện của anh, vốn nghĩ muốn theo em tới bên anh Đông, nhưng em không cho phép, em cảm thấy tạm thời cứ cho hắn ở bên Cao lão đại đối với chúng ta có trợ giúp lớn hơn!”
Tạ Văn Đông vỗ vỗ vai hắn nói: “Việc này chú em làm rất đúng, có bạn của mày ở đó, chúng ta có thể tùy thời biết được tình huống của Cao lão đại.” Dừng một chút, Tạ Văn Đông đột nhiên hỏi: “Hình dạng Cao lão đại các ngươi thế nào?”
Trương Nghiên Giang ngẩn người, tiếp theo nói: “Nàng là một nữ sinh rất đẹp, mái tóc dài, ánh mắt thật to, thân cao một mét bảy, thực thon thả…” Tạ Văn Đông giật mình vì lời nói của hắn hỏi: “Có phải thường xuyên mặc trang phục da, đi một chiếc xe máy?”
Trương Nghiên Giang kinh ngạc nhìn Tạ Văn Đông hỏi: “Anh Đông, anh sao biết được? hai người gặp mặt rồi hả?”
Tạ Văn Đông thở dài trong tâm nói: Thật sự là sợ cái gì thì cái đó tới, thật không ngờ cô gái kia thật sự là Cao lão đại. Nhưng bộ dạng thuần khiết của nàng, không giống như là nhân tình của người khác. Tạ Văn Đông trong lòng phiền muộn, lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
Thấy sắc mặt của Tạ Văn Đông không tốt, Trương Nghiên Giang biết điều rời đi. Trong lòng thầm đoán anh Đông cùng Cao lão đại thật có quan hệ không tầm thường.
Sau ba ngày, giờ nghỉ trưa, Tạ Văn Đông ở quán cơm nhỏ trước cổng trường ăn mì gói. Hai ngay nay hắn không có gặp lại cô gái kia, trong lòng tràn ngập nghi vấn. tv còn không ăn được mấy thì bên ngoài một tên đàn em chạy vào. Sau khi vào nhà đảo mắt qua, thấy người đang ăn là Tạ Văn Đông vội vàng bước nhanh tới trước mặt Tạ Văn Đông, lớn tiếng nói: “Anh Đông, không tốt, anh Sảng cùng anh Cường cùng vài anh em nữa bị một đám người vây đánh!”
“Cái gì?” Tạ Văn Đông đứng lên, thì ra trên mặt tên đàn em này của mình có chút máu. Trong lòng thầm nghĩ: Cao lão đại này cũng thật nhanh! “Đi, đưa ta đi xem sao.” Đặt lên trên bàn hai đồng, cùng người nọ chạy vào trong trường học.
Người nọ đưa Tạ Văn Đông đi vào trong phòng học, bên trong một mảnh hoang phế, bàn ghế lung tung khắp nơi. Còn có anh em bị thương té trên mặt đất rên rỉ. Thấy Tạ Văn Đông trở về, một người nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, khóc nức nở nói: “Anh Đông! Anh Sảng cùng anh Cường bị người của Cao lão đại bắt đi rồi. Bảo anh một mình đi tới tầng ba phòng hội họa nhận lại người! Bọn họ nói nếu anh không đi, thì chúng ta chuẩn bị nhặt xác bọn họ.”
Tạ Văn Đông mặt không chút thay đổi, gật đầu không nói gì, xoay người đi ra bên ngoài. Quần áo bị người anh em vừa nói chuyện giữ lại: “ Anh Đông, anh đi một mình rất là nguy hiểm! em đi gọi anh Tam Nhãn tới, chúng ta thương lượng một chút đã!”
Tạ Văn Đông vỗ vỗ tay người giữ quần áo của mình lại nói: “Không kịp rồi, chú em yên tâm đi, trong lòng ta có nắm chắc không có việc gì đâu! Trước hết không cần tìm Tam Nhãn kẻo làm loạn thêm nữa”.
Người nọ thấy Tạ Văn Đông nói chắc chắn như vậy, đờ đẫn buông tay ra. Lúc này từ ngoài cửa có hơn 20 người tiến vào, Trương Nghiên Giang cũng ở trong đó, lớn tiếng nói: “Anh Đông, anh không thể đi, em nghe nói lúc này Cao lão đại hạ nhẫn tâm, anh dù thế nào cũng không thể nào đi được. Hơn nữa tin tức cũng không rõ, người anh em của em cũng không biết hôm nay hành động, em cũng vừa mới biết được tin!”
Tạ Văn Đông lắc đầu, hai tay đút túi quần nói: “Lý Sảng cùng Cao Cường bị bọn họ bắt đi, muốn ta không đi cứu hai người bọn họ làm sao có thể đây? Phải tới thì nhất định sẽ tới, trốn cũng không tác dụng, vừa lúc ta cũng muốn đi gặp mặt Cao lão đại một chút!”
“Nhưng là anh đi một mình không phải là đối thủ của bọn chúng? Không được, rất nguy hiểm!” Trương Nghiên Giang vẫn còn kiên trì.
“Không nên nói như vậy, ta đi chậm một phút, hai người bọn Lý Sảng đã gặp phải nguy hiểm. Lòng ta biết xử lý thế nào, tin tưởng ta đi người anh em!” Tạ Văn Đông nói xong đi ra ngoài phòng học. Thấy tất cả anh em cùng đi ra, đừng lại phất tay nói: “Các anh em đều ở lại trong phòng cho ta, nếu ai còn đi theo ta …đừng trách ta không khách khí!” Thấy Tạ Văn Đông nói như vậy, mọi người không dám đi cùng, tuy rằng lo lắng cũng chỉ dám cầu nguyện ở trong lòng. Trương Nghiên Giang gọi mọi người vào thì thầm to nhỏ gì đó, mọi người liên tiếp gật đầu.
Tạ Văn Đông lòng nóng như lửa đốt, ba bước cũng như hai bước, một mình chạy tới phòng hội họa tầng ba. Lý Sảng cùng với Cao Cường bọn họ có tình cảm sâu nặng nhất với Tạ Văn Đông. Thấy hai người bị bắt đi, Tạ Văn Đông trong lòng chao đảo hơn bao giờ hết, biết Cao lão đại sẽ không làm cho hai người bọn họ sống tốt. Trong lòng âm thầm thề, nếu Lý Sảng cùng Cao Cường có nguy hiểm gì, mình sẽ liều mạng chiến đấu tới cùng với Cao lão đại.
Trên tầng ba, không cần hỏi thăm, thấy tận cùng bên trong hành lang có bốn năm học sinh đang đúng, tay cầm gậy, Tạ Văn Đông biết nhất định đó là phòng hội họa. Bước đi qua đó, trong lòng chậm rãi bình tĩnh lại.
“Ài! Tiểu tử, mày đang làm gì thế?” Một tên học sinh để tóc húi cua nghiêng đầu nhìn Tạ Văn Đông.
Tạ Văn Đông vẻ mặt bình tĩnh: “Đi nói với lão đại của các ngươi, nói rằng Tạ Văn Đông ta đã tới đây!” tên ‘tóc húi cua’ nhìn kĩ Tạ Văn Đông nói nhỏ vài câu với người bên cạnh, người bên cạnh gật đầu, mở cửa đi vào, tên ‘tóc húi cua’ xoay người nói với Tạ Văn Đông: “Mày đợi một lát đi!”
Tạ Văn Đông hai tay đút túi quân, xoay người hướng vào vách tường, cúi đầu không nói. Nhưng đại não hắn lại chuyển động rất nhanh, tự hỏi làm thế nào mới có thể an toàn cứu được Lý Sảng cùng Cao Cường ra khỏi miệng hổ này đây, còn có Cao lão đại kia nữa, nếu đúng là chị gái “học tỷ” kia, không biết mình có thể nhẫn tâm hạ độc thủ với nàng không. Suy nghĩ một hồi, Tạ Văn Đông thấy trong lòng mình có chút phiền lòng, thầm than nói: quên đi, tới đâu thì ứng biến tới đó, mặc cho số phận đi!
Qua năm phút đồng hồ, cánh cửa rốt cuộc cũng mở ra. Tên học sinh vừa đi vào nói với Tạ Văn Đông: “Chị cả cho mày vào đó!”
Tạ Văn Đông không chút do dự, đi vào trong phòng hội họa, bên trong một mảnh hôn ám, các bức rèm được phủ xuống, hai cái bóng đèn chiếu sáng. Sau khi tiến vào đầu tiên là cảm thấy thật lớn, nơi này có thể gấp ba lần phòng học bình thường, hơn mười cái bàn có vẻ trống trải. Hơn mười người đứng ở trong phòng, ở giữa là một chiếc ghé dựa, mặt trên là một nữ nhân đang ngồi, chỉ tiếc là đưa lưng về phía Tạ Văn Đông không thể thấy rõ khuôn mặt của nàng. Nhưng xem bóng dáng của nàng làm cho Tạ Văn Đông cảm thấy được một chút quen thuộc rồi lại xa lạ, vẫn là mái tóc màu đen dài phiêu nhiên, một thân trang phục ngưu tử, nhưng hắn có cảm giác cô gái này không giống với người mình đã gặp.
“Mày chính là Tạ Văn Đông sao?” Thanh âm lạnh như băng của nữ sinh cắt đứt trầm tư của Tạ Văn Đông.
Bình ổn trái tim mình lại một chút, Tạ Văn Đông đáp: “Đúng! Chị chính là Cao lão đại?”
Nữ sinh vẫn đưa lưng về phía Tạ Văn Đông nói: “Mày thực thông minh nhưng cũng thực là kiêu ngạo đó! Vừa mới tới Nhất Trung đã làm cho chị tổn thất một người anh em tốt!”
Tạ Văn Đông lạnh lùng nói: “Ta căn bản không nghĩ tới việc này, nhưng sự tình tìm tới ta ta cũng không né tránh.”
Cao lão đại cười lạnh nói: “Tiểu tử, mày bao nhiêu tuổi?” Tạ Văn Đông không nghĩ tới đối phương đột nhiên hỏi tuổi tác của mình, do dự một chút nói: “Mười sáu!”
“Ồ, nhỏ hơn ta hai tuổi à! Thật sự đáng tiếc…” Cao lão đại thở dài.
Tạ Văn Đông hỏi: “Chị nói như vậy là có ý tứ gì?” Cao lão đại đứng lên, nhưng vẫn không có xoay người lại: “Ta tính không cho mày còn sống mà ra ngoài! Mày chỉ mới có mười sáu tuổi, mày nghĩ có đáng tiếc không chú em!”
Tạ Văn Đông nghe xong cười ha ha, giống như chuyện cười hạng nhất vậy, cũng không thèm để mấy chục người ở đây vào mắt nói: “Ta có thể còn sống ra ngoài hay không chị quản được sao, ta chỉ muốn biết anh em của ta thế nào?”
“Chú em quả nhiên thực điên cuồng à! Bọn họ…còn có thể thế nào, anh em của ta đang ‘tiếp đãi’ bọn họ chu đáo!”
Tạ Văn Đông không rõ ý tứ của nàng, nói: “Ta đã tới đây, đã coi Cao lão đại cũng là một người trọng danh dự đi. Nếu chị ngay cả chút đó cũng không làm được, ta không còn lời nào để nói!”
Cao lão đại ‘xích’ một tiếng: “Chú em ngay cả mình còn không quản được, còn quản người khác sao. Chẳng qua đúng ta là người trọng danh dự, ta cũng không để cho người khác phải nói ta không trọng danh dự.” nói xong nói với người bên cạnh: “Đi đem hai tiểu tử kia thả ra!”
Người nọ nghe xong đáp ứng một tiếng rồi rời đi. Cao lão đại rốt cuộc cũng xoay người nhìn chằm chằm vào Tạ Văn Đông, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên. Cặp mắt vô cùng đặc biệt à!
Tạ Văn Đông cũng thấy rõ khuôn mặt Cao lão đại, trong lòng không khỏi thở ra, bởi vì nàng không phải là cô gái Cao Tuệ Ngọc đi xe máy kia, tuy nằng rất giống, những Tạ Văn Đông khẳng định nàng không phải là cùng một người. Nữ xinh này cũng là mỹ nữ khó gặp, mi cong dày thẳng sáng như sao, một đôi mắt đẹp thỉnh thoảng lóe ra lưu quang, nhưng đáng tiếc lại là hàn quang. Chiếc mũi kiều diễm trên hai cánh môi đỏ mọng, cả người xuất hiện một khí chất tu mi anh khí, mà trên người Cao Tuệ Ngọc lại có một khí tức kiều diễm động lòng người. Xem đến đây, Tạ Văn Đông trong lòng không thể không cảm thán, Cao lão đại này hôm nay có thể có nhiều đàn em dưới tay như vậy không phải xuất phát từ ngẫu nhiên, thân thể nàng có một loại lực hấp dẫn làm cho người ta không thể kháng cự.
“Chú em nhìn đủ chưa?” Dưới ánh mắt nóng rực của Tạ Văn Đông, Cao lão đại cảm giác cả người không được thoải mái.
Tạ Văn Đông có chút ngượng ngùng, nhìn chằm chằm vào nữ sinh như vậy quả là có chút không lễ phép. Thấy Tạ Văn Đông không nói, Cao lão đại đi tới trước mặt hắn nói: “Chú em trong tưởng tượng của ta rất không giống!”
Tạ Văn Đông “nga” một tiếng, nhìn ánh mắt Cao lão đại, chờ nàng nói tiếp. Cao lão đại đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng trượt từ từ trên mặt Tạ Văn Đông nói: “Ta thật không ngờ chú em lại là một nam nhân có chút thanh tú cùng thẹn thùng…”
Cao lão đại nói chuyện từng hơi thở thơm tho phả vào mặt Tạ Văn Đông, một luồng nhiệt khí ngọt ngào hương thơm xộc vào miệng vào mũi, bất giác làm cho hắn cảm thấy rung động trong lòng. Nhưng lập tức tỉnh táo lại, đối với Cao lão đại trong đầu hiện lên bốn chữ: nhân gian vưu vật! kỳ thật Tạ Văn Đông là người có tư tưởng cố hữu, đạo lý nam nữ thụ thụ bất thân vẫn ảnh hưởng tới hắn, bình thường hắn rất ít khi chủ động nói chuyện với nữ sinh, không phải bởi vì tính cách ngại ngùng, chính là hắn cảm thấy như vậy không hay.
Tạ Văn Đông vẻ mặt đỏ bừng, cái đầu cúi xuống ngày càng sâu, đây là lần tiếp cận gần nhất với nữ sinh từ nhỏ tới giờ, đương nhiên ngoại trừ mẹ hắn. Trong bụng có một cỗ nhiệt khí không thể khống chế được mà nổi lên, Tạ Văn Đông chỉ có thể không ngừng nói với lòng mình: Bình tĩnh! Bình tĩnh!...
Cao lão đại nhìn người trước mặt có thể đánh cho lão Hổ không chút phản kích, đàn em dưới tay đông như vậy, thế nhưng lại có vẻ ngại ngùng, vẻ mặt đỏ bừng cúi đầu xuống. Nhìn bộ dạng của hắn tự nhiên không hiểu tại sao muốn trêu đùa hắn một chút. Cao lão đại càng ngày càng tiến tới mặt của Tạ Văn Đông, đôi môi đỏ mọng thiếu chút nữa dán lên mặt hắn, từng trận nhiệt khí mang theo mùi vị thơm tho làm cho Tạ Văn Đông cảm thấy sắp không khống chế nổi mình nữa rồi, tay của hắn đặt trong túi quần đã nắm chặt, mồ hôi tràn đầy. Đúng lúc này, Tạ Văn Đông đột nhiên tỉnh táo lại, bởi vì hắn đụng phải đầu cây đao, một cây đao đã làm thay đổi vận mệnh của chính mình – đao cắt giấy.
Hít vào một hơi thật dài, Tạ Văn Đông nhẹ nhàng đẩy Cao lão đại ra, trên mặt không có chút thần sắc thẹn thùng nào, ánh mắt cũng không còn vẻ mê ly vừa rồi. Trong mắt một tia hàn quang lạnh như băng nhìn vào người đối diện, Cao lão đại lúc đó cũng nhanh chóng tỉnh táo lại. Sắc mặt đỏ lên, Cao lão đại nghĩ thầm rằng: Mình vừa rồi bị làm sao vậy, không phải là muốn đùa hắn một chút sao, vì sao lại không thể kiềm chế được bản thân mình vậy? Cao lão đại nhìn bốn phía chung quanh một chút, chỉ thấy mọi người đang choáng váng, bọn họ còn trầm mê ở thời khắc vừa rồi, hình ảnh Cao lão đại bộ dạng kiều diễm mê người còn quanh quẩn trong đầu bọn họ.
Ai! Cao lão đại thở dài, nhìn Tạ Văn Đông nói: “Chú em là một nhân tài! Nếu chú em theo ta, ta có thể không làm khó cho chú em, ngược lại còn trọng dụng. Chú em là người thông minh, không cần nói nhiều, suy nghĩ đi!”
Tạ Văn Đông lắc đầu nói: “Ta là một nam nhân, muốn ta làm thủ hạ của nữ nhân sao, việc này không thể nào được, cũng không có lo lắng tất yếu gì cả.” Tạ Văn Đông lời nói như một chùy lớn, không chỉ nện vào trong lòng Cao lão đại, cũng là nện vào trong lòng mỗi người trong phòng. Thủ hạ của Cao lão đại mặt đỏ lên, đều cúi đầu xuống.
Cao lão đại thừa nhận lòng mình cũng có chút thích nam nhân trước mặt này, không đành lòng làm thương tổn hắn, nếu hắn gia nhập với mình, không làm khó xử hắn lại có thể coi như có công đạo với đàn em. Nhưng là không nghĩ tới đối phương không cho mình bậc thang nào để đi xuống, lại còn nói chuyện rất mạnh mẽ. Đồng thời những lời nói của Tạ Văn Đông cũng làm tổn thương lòng tự trọng của nàng, từ nhỏ tới lớn không ai có thể đối diện mà nói với nàng như vậy. Nhìn đàn em của mình, Cao lão đại trong lòng tức giận đỏ mặt lớn tiếng nói: “Tạ Văn Đông, mày cho rằng mày là ai? Tao cho mày cơ hội mày còn không biết nắm giữ, đã thế đừng có trách tao!”
Sau đó nói với một thủ hạ: “Phong Tử, mày tới đi, xem hắn càn rỡ hay đích thực có bản lĩnh!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện