[Dịch]Tông Sư Bại Hoại- Sưu tầm
Chương 7 : Hổ sống cũng thành hổ chết
.
“Cậu là ai, dám nói như vậy với tôi!” Thầy giáo cảm thấy tôn nghiêm của mình bị thách thức, thẹn quá hóa giận lớn tiếng hét, tay còn khua trong không trung.
Tạ Văn Đông mắt cũng không chớp môt cái nhìn người trung niên giương nanh múa vuốt trước mặt mình, cảm giác bực bội vì thế mà sinh ra, Tạ Văn Đông đưa một ngón tay chỉ hắn: "Ông ở trước mặt tôi thật sự cái gì cũng không phải! Tốt nhất là đừng chọc tôi, không thì ông sẽ đau khổ mà hối hận" Sau khi nói xong nhấc ông quần, ngồi vào chỗ.
"Cậu..." Thầy giáo muốn nói gì, nhưng vừa thấy anh mắt như dã thú của Tạ Văn Đông, đem lời muốn nói nuốt trở lại. Hắn không muốn thừa nhận mình bị học sinh mới tới hù dọa, nhưng hai chân đang rung lên đã bán đứng hắn.
Trong lòng nhớ ký tên Tạ Văn Đông, cười hắc hắc, tiếp tục công việc điểm danh. Lý Sảng quay đầu lại hỏi Tạ Văn Đông: "Anh Đông, em cũng phải nhịn như thế?" Tạ Văn Đông híp mắt, "Sau này sẽ có cơ hội!" Sau đó bò ra bàn chuẩn bị ngủ một giấc.
Gần đây không biết vì sao, Tạ Văn Đông cảm thấy mình gần đây đặc biệt rất thích ngủ, trước đây mình thường bốn giờ ba mươi đã có thể dậy, bây giờ ngủ thẳng tới sáu giờ còn không muốn rời giường. Người khác nếu như cắt ngang giấc ngủ của hắn, tâm tình sẽ rất bực bội.
Thầy giáo điểm danh xong, lại tuyển ra cán bộ lớp. Đường nhiên, Tạ Văn Đông thành tích tuy là tốt nhất, nhưng ấn tượng về hắn đã được thầy giáo 'khắc sâu', kết quả là cái gì cũng không được làm. Chỉ là thầy giáo không biết, Tạ Văn Đông đối với kết quả này rất thỏa mãn. Sau cùng các cán bộ lớp rất ' vui sướng' đi lấy sách mới. Sau khi phát xong sách mời, thầy giáo nói: "Bây giờ tan học, nhớ kỹ ngày mai bảy giờ đến trường, tám giờ vào học. Đừng ai đến muộn" Sau khi nói xong đi ra khỏi của, trong lòng nghĩ cách chỉnh Tạ Văn Đông vừa rồi khiến mình mất mặt.
Tạ Văn Đông và Lý Sảng đi ra khỏi lớp, huynh đệ cùng lớp với bọn họ cũng đi theo. Chỉ thấy trong hành lang phòng học có mấy người đứng, đều mặc đồng phục nhất trung, thấy Tạ Văn Đông và Lý Sảng, trong đó có một học sinh mặt xưng như cái đầu heo chỉ tay, nói với người ở bên cạnh: "Anh Hổ, chính là bọn nó, ai ui..." Cố sức chỉ ngón tay, trên người đau nhức một trận.
Tạ Văn Đông tập trung nhìn lại, thì ra là 'đôi mắt nhỏ' sáng nay bị Lý Sảng đánh, trong lòng bội phục hắn, bị Lý Sảng đánh một bây giờ còn có thể bước đi, có thể thấy được sức sống 'ngoan cường' thế nào. Lý Sảng cũng nhìn rõ, miệng bĩu lên, "Mày sao thế, vẫn không phục à".
Học sinh được 'đôi mắt nhỏ' gọi là anh Hổ đi tới, quan sát Lý Sảng rồi nói: "Huynh đệ mày mới tới đây, lần đầu tiên đã không cấp cho học sinh cũ mặt mũi, đánh người thành như vậy tao không thể không quản" Người được gọi là anh Hổ thân cao hơn một thước tám, cao lớn vạm vỡ, vừa liếc mắt, trên trán có ba nếp nhăn, thật giống con cọp.
"Vậy mày muốn thế nào?" Lý Sảng không dám khinh thường anh Hổ này, nếu như hắn một đấu một với mình thật đúng là không nắm chắc được.
Anh Hổ gật đầu, "Một lúc nữa gặp nhau ở rừng cây nhỏ phía sau sân tập, đem mọi chuyện giải quyết một thể" Nói xong xoay người rời khỏi. 'Đôi mắt nhỏ' khập khiễng đi theo phía sau, lúc đi thì quay đầu lại nhìn Lý Sảng: "Tiểu Bức, mày tốt nhất là chuẩn bị cáng đi, nếu ai ai không đến thì người đó là oắt con!"
" Ta đi mẹ nó, tìm vài người tới đây giúp mày hạ 'hỏa'! Một lúc nữa hay chờ tao".
Lúc này Cao Cường cũng tới đây, hỏi Tạ Văn Đông: “Anh Đông, sao lại thế này?”
Tạ Văn Đông còn chưa nói, Lý Sảng tiếp lời nói: “Hai thằng tiểu bức sáng nay bị đánh ở lán gửi xe tìm người đến đây, hẹn chúng ta đi tới rừng cây nhỏ sau sân tập để ‘giải quyết’.”
Cao Cường nghe xong, hắc hắc cười một tiếng, hai tay chà xát vào nhau nói: “Anh Đông, chúng ta đã lâu chưa có làm lớn một trận, hôm nay thừa dịp nên hảo hảo ‘vận động’ một chút”.
Tạ Văn Đông gật đầu, xem ra ở trong này lập bang không đánh không được. Dù sao nơi này là nhất trung, ‘trại tập trung’ của thiếu niên bất lương. “Cường, mày đi gọi các huynh đệ tới đây, anh bố trí!” Cao Cường đáp ứng một tiếng chạy đi.
Rừng cây nhỏ ở nhất trung không lớn, ở sau sân tập, bên trong cây cỏ mọc hỗn loạn, nơi nơi đều là rác rưởi. Lãnh đạo trường học căn bản là sẽ không đến nơi này, nơi này trở thành nơi tập hợp của bọn lưu manh trong trường, đơn đấu, quần ẩu, gặp gỡ nhau đều chọn nơi này. Trên mặt đất vết máu khô lại còn có thể mờ hồ thấy được.
Tạ Văn Đông và Lý Sảng đi vào rừng cây, phía sau còn có hơn mười một huynh đệ. Từ xa đã nhìn thấy 'anh Hổ' dẫn một đám người chờ ở bên trong, trong tay đều cầm 'gỗ vuông'. Người hai bên đi tới trung tâm rừng cây, quan sát lẫn nhau. Tạ Văn Đông trước tiên nhìn 'anh Hổ' nói: "Mày là một trong mấy tay đấm ở nhất trung?"
Anh Hổ cười: “Mày là ai? Dựa vào cái gì mà nói chuyện với tao?”
Lý Sảng đưa Tạ Văn Đông một điếu thuốc nói: “Đây là anh Đông, đại ca của bọn tao!”
Anh Hổ nhìn Tạ Văn Đông, "Là anh Đông à! Chưa có nghe qua, tao mặc kệ mày ở chỗ đầu b**i nào đi ra, nhất trung là chỗ của "Cao lão đại", mày nếu như tới đây, là lòng mày phải nhường cho tao, là hổ mày phải đổi cho tao. Muốn tới đây xưng vương, trước tiên phải nhìn vào gương. Hôm nay chúng ta nói chuyện bọn mày đánh huynh đệ của bọn tao!"
Lý Sảng đang châm điếu thuốc nói: "Tao không biết ' Cao lão đại' mày nói là ai, hắn là cái gì..." Tạ Văn Đông ngăn Lý Sảng, không cho hắn nói tiếp, "Người là do bọn tao đánh, muốn biết mày giải quyết thế nào. Ở chỗ này không lập bang là chuyện của bọn tao, bọn mày không có tư cách để quản".
Anh Hổ: "Được, tiểu tử mày có chí khí. Bọn tao trước hết không nói cái nay, nói chuyện bọn mày đánh huynh đệ của bọn tao, cái này tính thế nào đây?"
Lý Sảng hét lớn một tiếng: "Tao tính mẹ mày tính bức người. Rác rưởi con mẹ ngươi là ai. Đầu dài quá nói vài câu coi mình là con cọp à?"
“Hắc hắc!” Lão Hổ cười lạnh nói: “Thằng mập, bây giờ mày không cần kiêu ngạo, một lúc nữa tao cho mày răng rơi đầy đất!”
Lý Sảng cởi áo ra, tay cầm áo nói. “Đến đây đi, Tiểu Bức! Tao xem mày làm cho tao răng rơi đầy đất thế nào!?”
Tạ Văn Đông cánh tay chắn ngang, biết không đánh lại thì không được đánh, nhìn anh Hổ chằm chằm nói: "Muốn đánh nhất định sẽ đánh, tao vốn định có thể tránh thì tránh, nhưng hôm nay tới đây tao cũng không có biện pháp" Nói xong, không báo trước, tiến về phía anh Hổ, giơ chân lên, đầu gối hung hăng đánh vào bụng đối phương. Anh Hổ không ngờ đối phương nhanh như vậy đã động thủ, bỗng chốc bụng bị dính một đòn nghiêm trọng, đau đến mức hắn phải khom lưng. Tạ Văn Đông thuận thế đè đầu anh Hổ xuống thấp, sau đó dùng đầu gối dùng sức 'nện' vào mặt hắn.
Anh Hổ cũng là một tay đánh nhau già đời, rất nhanh phản ứng lại, lấy cánh tay cản đầu gối của Tạ Văn Đông đưa lên. Tạ Văn Đông thấy đầu gối không có tác dụng, sửa lại dùng khuỷu tay hung ác gối xuống lưng hắn đang lộ trước mặt mình. Khuỷu tay là nơi cứng rắn nhất ở trên cơ thể người, Tạ Văn Đông dùng toàn lực đánh xuống, anh Hổ chịu không nổi, cảm thấy sau lưng như bị sét đánh, hét to một tiếng rồi ngã xuống mặt đất. Anh Hổ nhất thời kinh địch, còn chưa có cơ hội trở tay đã bị người ta đánh nằm trên mặt đất. Tạ Văn Đông biết, đối với địch nhân không thể nương tay, nếu đã ra tay thì phải đánh cho đối phương không dậy nổi. Hắn bây giờ trong ánh mắt xạ ra quang mang của dã thú, đã khiến anh Hổ không thể bị đánh ngã trở thành kẻ đến xem. Nắm đầu của hắn nện mạnh xuống mặt đất, đến khi anh Hổ mặt đầy máu, thần chí không rõ ràng.
Khi Tạ Văn Đông phóng tới anh Hổ, Lý Sảng cũng không đứng một góc, hô to một tiếng phóng tới mấy đàn em anh Hổ mang tới, huynh đệ khác đều xuất ra gậy gộc ở phía sau lưng theo sau. Lý Sảng lao lên phía trước liếc mắt thấy 'Đôi mắt nhỏ', miệng rộng nhếch lên: "Tiểu Bức, mày không phải muốn chơi đùa sao, hôm nay nay tao sẽ hảo hảo chơi đùa với mày!"
'Đôi mắt nhỏ" đứng ở phía sau đám người, từ xa đã thấy Lý Sảng trừng mắt chạy tới phía mình, hắn sợ đến mức hô lên mộ tiếng ' má ơi' rồi khập khiễng chạy ra bên ngoài. Lý Sảng nào cho hắn cơ hội, vài bước đã đuổi theo đánh nằm trên mặt đất. Buổi sáng đánh hắn còn chừa chút thể diện, lúc này lại không một chút lưu tình, dùng khí lực toàn thân mà đánh. Lúc này bên ngoài lại tiến vào ba mươi người, trong tay cầm gỗ vuông mới từ ghế phá ra, không nói hai lời thêm vào chiến đoàn. Đi đầu chính là một người cao, màu tóc rực rỡ, quần áo phanh ra, chính là Cao Cường.
Nhất thời trong khu rừng nhỏ tiếng kêu la không ngớt, học sinh trên sân tập sớm đã nhìn quen cảnh này, nói chuyện phiếm thì cứ nói chuyện phiếm, chơi đá bóng đá cầu, một mảnh ' yên bình'. Mà ở trong rừng cây lại giống như địa ngục nhân gian, học sinh bị đánh gãy xương ngã trên mặt đất tru lên, học sinh còn có thể đứng nhưng vẻ mặt đầy máu căn bản là không nghe không thấy, bây giờ trước mắt bọn họ chỉ có địch nhân. Cuộc tranh đấu giữa thể lực mới tới cùng thế lực trước đây cứ như vậy mà diễn ra!
Tạ Văn Đông đứng lên, vết máu nhuộm đỏ hai tay, trên mặt còn có một chút máu tươi, anh Hổ trên mặt đất đã chết ngất. Lau máu ở trên mặt, khom lưng túm lấy tóc anh Hổ, cứ như vậy mà kéo hắn đi.
"Dừng tay lại!" Tạ Văn Đông hô to một tiếng. Âm lượng lúc này không khác gì Lý Sảng. Mấy học sinh nghe thấy tiếng kêu, đều dừng ty lại, nhìn về phía Tạ Văn Đông. Mọi người giật nảy mình, bởi vì trong mặt bọn họ người đứng ở chỗ đó không phải là người, mà là ma quỷ. Chỉ thấy máu tươi đã lau đi ở trên mặt Tạ Văn Đông, tản ra trên mặt hắn, lộ vẻ dữ tợn dị thường, cả người là máu, không biết là chính hắn là người khác, tay túm lấy tóc anh Hổ, nhấc nửa thân trên của hắn, cũng không biết sống hay chết. Quả thực cùng với quỷ từ địa ngục hiện ra không có gì khác biệt.
"Mẹ ơi… Cứu mạng với…!" Hai thủ hạ của anh hổ hô to một tiếng, chạy về phía bìa rừng, lại bị mười huynh đệ Tạ Văn Đông đã sớm an bài ngoài bìa rừng ngăn cản lại, cho ăn một trấn đánh đấm tàn khốc. Sau đó lại kéo về để trên mặt đất. Tất cả thủ hạ anh Hổ mang tới đấy đều choáng váng.
Khóe miệng Tạ Văn Đông hướng về phía trước nhếch lên, "Tất cả những người ở đây hôm nay đừng mong rời khỏi!" Nghe thấy Tạ Văn Đông nói, có người đã ngồi xuống đất khóc rống lên, những người khác ý chí chiến đấu cũng không còn. Tạ Văn Đông khóe miệng nhếch càng cao, đối với hiệu quả như vậy rất thỏa mãn. Thực ra chỉ là hù dọa bọn họ. "Bọn mày nhất định sẽ giống hắn!" Tạ Văn Đông chỉ vào cơ thể anh Hổ đang túm nói, "Hai là đi theo tao! Bọn mày tự mình chọn đi!"
Nhìn anh Hổ không biết đã chết chưa, lại nhìn Tạ Văn Đông giống như ác ma cùng hơn mười đàn em của Tạ Văn Đông vây chặt lấy bọn họ. Có mấy người vất vũ khí ở trong tay đi, lớn tiếng nói: "Đông… Anh Đông, em đi theo anh!" Còn có hơn mười học sinh trung thành với anh Hổ khó xử đứng ở chỗ đó.
Tạ Văn Đông nhìn thế cười cười, gật đầu với bọn họ một cái nói: "Được, tao cũng không làm khó dễ bọn mày, bọn mày đem mấy thằng bị thương đi, còn có cái này" Đẩy thân thể anh Hổ về phía trước, sau đó nói: "Về nói với ' Cao lão đại', người là tao đánh, chuyện là tao gánh, tên của tao là - Tạ Văn Đông!" Thấy những người này đều nghe rõ, "Bây giờ bọn mày có thể đi, lần này tao tha cho bọn mày, lần tới mà còn chống lại tao thì đừng nói tao không nói rõ với bọn mày".
Những người này nhìn Tạ Văn Đông, thấy hắn không có ý nói đùa, nói 'Cảm ơn', đem những người bị thương đi khỏi. Nhưng bọn chúng vĩnh viễn không có cách nào quên được hình ảnh của Tạ Văn Đông ngày hôm nay, suốt đời bọn họ khó mà xóa nhòa.
Thấy bọn họ đã đi xa, Tạ Văn Đông nói với huynh đệ thủ hạ: "Anh em đưa mấy người bị thương đến bệnh viện, nhanh lên một chút! Cường, mày cũng đi theo luôn đi!"
Cao Cường ứng tiếng, cùng đám đàn em đỡ lưng mấy người bị thương đi ra khỏi rừng cây. Tạ Văn Đông cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói với Cao Cường: "Đến sau bệnh viện tìm Tam Nhãn, hắn có tiền!"
Cao Cường đã đi ra xa, quay đầu lại lớn tiếng nói: "Anh Đông, em biết rồi!" Nói xong chạy về phía cửa trường học.
Lý Sảng đi tới, cười ha hả với Tạ Văn Đông: "Anh Đông, vừa nãy đánh nhau thật đã đó! Em hạ được ba người. Nhưng vẫn không hung hãn bằng anh! Con cọp nhanh chóng biến thành hổ chết!"
Tạ Văn Đông lắc đầu, vừa nhìn Lý Sảng, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Quần áo trên người Lý Sảng bị rách mấy mảng lớn, trên mặt cũng dính không ít vết máu, lộ ra trên khuôn mặt to mồ hôi cùng bùn đất trộn lẫn với nhau, giống như kẻ ăn mày. Tạ Văn Đông lấy khăn tay đưa cho Lý Sảng nói: "Trước hết hãy lau mặt đi đã!"
Lý Sảng ngượng ngùng nhận lấy khăn, qua loa lau mặt hai cái. Trong lòng nói thầm: anh Đông so với mình cũng không sạch bao nhiêu.
Tạ Văn Đông nói với những người vừa đi theo mình: "Tao biết bọn mày theo tao là do bị bức bách, nhưng nếu theo tao tao coi bọn mày là huynh đệ của mình, tao mong bọn mày sẽ không làm chuyện có lỗi với tao, không phải… Câu sau tao cũng không muốn nói. Bây giờ tao lại cho bọn mày thêm một cơ hội lựa chọn, nguyện ý ở lại thì tao hoan nghênh, sau này có tao thì có mày, không muốn ở lại thì tao cũng không ép buộc, lập tức rời khỏi cho tao!"
Trong những người này có mấy người bị thái độ hung ác của Tạ Văn Đông chinh phục, cũng có một số người quả thực bị ép bức không còn cách nào. Vừa nghe Tạ Văn Đông nói như vậy, thật sự có chút khó xử. Tạ Văn Đông đều nhìn vào trong mắt, lớn tiếng nói: "Sau này bọn mày đi theo tao thì là người của tao, nếu ai dám động đến bọn mày tao sẽ không buông tha cho hắn. Mặc kệ là ai! Ngày hôm nay chính là mẫu, tao Tạ Văn Đông nói được là làm được!"
Nghe xong những lời này, những người trong lòng lo lắng, đều khom người cùng nhau nói với Tạ Văn Đông: "Em nguyện ý đi theo anh Đông, nếu có hai lòng, thiên địa bất dung!"
Tạ Văn Đông trên mặt tươi cười, nói với những huynh đệ của mình: "Tất cả mọi người đã thấy rõ, những người này sau này là huynh đệ của ta, tất cả mọi người hãy chiếu cố cho nhau nhiều hơn!" Thật buồn cười, những địch nhân vùa mới đánh nhau với mình, bây giờ trên ngựa thành người một nhà, số phận của bọn họ bị một người xâu chuỗi lại với nhau.
Trong đo có một người nói với Tạ Văn Đông: "Anh Đông, em thấy anh rất có thực lực, nhưng ' Cao lão đại' cũng không phải người thường. Bọn em theo anh… Nhưng, là bọn hắn đánh, Cao lão đại sẽ không đơn giản cho qua như vậy!"
Tạ Văn Đông nhìn người này hỏi: "Mày tên gì?" "Anh Đông, em là Trương Nghiên Giang. Là lớp 11 ban 2".
Tạ Văn Đông gật đầu, hỏi hắn: "Mày nói với tao một chút trong tình huống này? Chọn mấy điểm chủ yếu".
Trương Nghiên Giang suy nghĩ một chút nói: "Nhất trung khi anh chưa tới có hai thế lực, một người là ' Cao lão đại' cầm đầu, còn một là Hắc Long huynh đệ hội của Lưu Cảnh Long…" Tạ Văn Đông chặn lại hỏi hắn: "Lưu Cảnh Long là ai? Có chuyện gì xảy ra với Hắc Long huynh đệ hội?"
Trương Nghiên Giang nói: " Lưu Cảnh Long là học sinh cao tam, tất cả mọi người gọi hắn là anh Long. Cũng là nhân vật hiện tại lập bang sớm nhất tại nhất trung, học sinh cao tam có rất nhiều người là người của hắn. Nhưng không lâu sau, Cao lão đại tới, lại còn lôi kéo một số ít lưu manh ở gần đây, rất nhanh thành lập thế lực của mình. Hai bên không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần, lợi hại nhất là lần hơn hai trăm người sống mái với nhau ở trường nhất trung, đã chết ba người, không nhớ bao nhiêu người bị thương…" Nói tới đây Trương Nghiên Giang còn có chút sợ hãi.
Tạ Văn Đông nói: “Trường học không quản sao?”
Trương Nghiên Giang cười lạnh một tiếng: “Quản? Trường học làm sao quản việc này. Hiệu trưởng nói: Những kẻ này đều là cặn bã của xã hội, chết một người thì ít đi một người”.
Lý Sảng lớn tiếng hỏi: “Người chết trong trường học không phải là một việc nhỏ, hiệu trưởng cho dù không bị phạt cũng phải mất chức chứ?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện