[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm

Chương 77 : Kết Thúc Sao?

Người đăng: 

.
Mượn lực đánh từ Ma Thần, Diệp Phong kéo giãn khoảng cách của hai người ra một chút. Trong khoảng khắc đó, hắn tranh thủ lấy hơi rồi tạo ra một bức tường vô hình phía sau mình để mượn lực phóng thẳng đến trước mặt Ma Thần. Với thân là cường giả tồn tại cực kỳ lâu dài có vô số kinh nghiệm chiến đấu, Ma Thần thấy Diệp Phong chọn cách xông thẳng đển thì lập tức bày ra hàng loạt chiến thuật để đối phó với đối thủ. “Đỡ đòn rồi tấn công hắn? Né tránh vòng ra một bên rồi giết? Không thể đối đầu ngay với kẻ này?” Thế nhưng Ma Thần không muốn thế, có sức mạnh của thanh đao này cộng thêm bản thân mình hơn Diệp Phong không ít, sao mình lại phải sợ hãi hành động liều lĩnh của Diệp Phong chứ. Chưa kể khi Diệp Phong xông lên thì để lộ biết bao nhiêu sơ hở thế kia, Ma Thần chắc chắn rằng nếu mình chém trúng một nhát thì Diệp Phong sẽ bị tách làm đôi, đó là điều không phải bàn cãi. Lòng kiêu ngạo, sự tự tin vào vũ khí của mình đã khiến Ma Thần đưa ra một quyết định sai lầm, hắn ta dồn hết sức mạnh chém một cú đơn giản nhất, nhanh nhất và cũng mạnh nhất vào đầu Diệp Phong. “Ta đoán không sai!” Ngay khi thấy Ma Thần hành động, Diệp Phong nghĩ thầm, thế nhưng dù muốn làm gì đi nữa thì hắn cũng phải đỡ được nhát chém không thể né tránh này. Dưới tình thế nguy cấp, Diệp Phong bỗng đưa cánh tay trái của mình chặn ngang đầu, liệu hắn có thể thành công không? Chứng kiến Diệp Phong chỉ dùng một tay đỡ đòn, Ma Thần cười khẩy: “Không cần biết ngươi nghĩ gì! Nhưng chỉ dùng một tay để đỡ đòn này của ta thì thật hoang tưởng.” Lời hắn vừa dứt, lưỡi đao cũng đã chạm vào cánh tay Diệp Phong. Một phần ngàn giây sau, lưỡi đao xé rách sức mạnh bao quanh cánh tay của Diệp Phong, chạm vào da của hắn. Hai phần ngàn giây sau, lưỡi đao xuyên thẳng qua da thịt, chạm vào xương của Diệp Phong. “Keng!!!!” Lúc này, một âm thanh nhưng kim loại va đập vang lên chói tai, thì ra Diệp Phong sử dụng tất cả những gì mình có chỉ để bảo vệ xương bên trong cánh tay mà thôi. Thế nhưng chỉ bấy nhiêu đó vẫn chưa đủ, hắn đã sử dụng đến thứ mà mình chưa dùng lần nào từ đầu trận đến giờ, Hỗn Độn Hỏa. Chỉ thấy cánh tay của Diệp Phong bốc lên một ngọn lửa màu đen hủy diệt bao bọc lấy tay hắn và cả lưỡi đao của Ma Thần, đa số HỖn Độn Hỏa đều được Diệp Phong nén lại bao bọc lấy xương của mình hòng ngăn cản lưỡi đao của Ma Thần tiến sâu thêm. Dù thế đi nữa, cả Diệp Phong lẫn Ma Thần đều hiểu rõ rằng tất cả cũng chỉ cầm cự được chưa đến một giây. Hỗn Độn Hỏa là thứ dùng để tấn công, nếu muốn nó phòng thủ trước Ma Đao được hình thành từ máu huyết của tất cả sinh mạng hai thế giới là quá khó, lúc này Ma Thần chợt cười ha hả: “Thì ra đây là thứ ngươi vẫn giấu sao? Nhưng đều vô dụng trước Ma Đao của ta thôi!” Vừa nói, hắn vừa bộc phát sức mạnh một lần nữa tiếp sức cho Ma Đao. Thế nhưng Diệp Phong không quan tâm, vì thời gian từ nãy đến giờ đã đủ cho hắn tiếp cận Ma Thần rồi: “Ta biết là không ngăn được, ta chỉ muốn kéo dài thời gian đến giây phút này thôi. Sự tự tin của ngươi đã hại ngươi rồi!” “Hả?!” Ngay lúc Ma Thần kinh ngạc, tay trái của Diệp Phong bỗng lật ngược lại, nắm lấy lưỡi đao của Ma Thần rồi kéo mạnh. Đang trong tình trạng dồn sức vào Ma Đao, Ma Thần không kiềm chế được bất ngờ hơi nhích về phía trước. Lựa đúng lúc này, tay phải của Diệp Phong lập tức vung ra. “Gừ aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” “Ầm!!!!” Ma Thần đang hướng trọng tâm về phía trước, Diệp Phong lại dùng hết sức lực mình có thể dùng để đấm thẳng vào ngực hắn khiến cho hiệu quả của cú đấm này tăng lên đáng kể. Chỉ thấy sóng xung kích từ cú đấm xuyên qua thân thể của Ma Thần, phá nát phần giáp sau lưng hắn, khiến thân thể hắn bị bắn về phía sau bằng tốc độ gấp nhiều lần vận tốc âm thanh. Do Diệp Phong đã nắm lấy thanh đao, Ma Thần cũng bất cẩn buông tay để Diệp Phong chiếm được nó. Buông bỏ Ma Đao, Diệp Phong dùng sức phóng thẳng về phía trước, tốc độ còn nhanh hơn cả Ma Thần đang bị bắn đi để chặng đường bay của đối thủ. Diệp Phong vừa dừng lại, Ma Thần cũng đã đến nới, không để mất cơ hội này, Diệp Phong đập mạnh vào gáy của kẻ thù: “Đinh Quyền Vô Hạn!” “Ầm ầm ầm ầm!” Đòn đánh mang sức mạnh hủy diệt kinh thiên động địa đập Ma Thần bay thẳng xuyên qua mặt đất rồi tiếp tục chìm sâu xuống lòng đất, Diệp Phong liền theo sát hắn, chiến trường của hai người bắt đầu chuyển xuống sâu trong lòng đất rồi. “Uỳnh!” “Uỳnh!” “Bang Bùm!” “Rắc! Rào rào! Ầm!” Không biết chuyện gì diễn ra giữa hai người, thế nhưng quan sát từ trên không chúng ta có thể thấy rõ mức độ tàn khốc đầy sức hủy diệt của hiệp này. Địa hình biến đổi, đồi núi sụp đổ, vùng trũng bị đẩy lên thành những ngọn núi cao chót vót rồi lại bị nổ thành đá vụn, từng khe nứt sâu không thấy đấy cũng liên tục được hình thành, vô số sinh vật bị ảnh hưởng từ cuộc chiến này mà phải bỏ mạng. Lúc này, Chí Cao Thần thừa dịp Ma Thần không có mặt đã hành động. Chỉ thấy hắn phóng đến phía trước thanh Ma Đao rồi vươn tay nắm lấy nó: “Thanh Ma Đao quá nguy hiểm? Không thể để Ma Thần lấy nó lại được!” “Xoẹt!!!” Không được rồi, khi tay của hắn chỉ còn cách Ma Đao vài tấc thì hàng loạt kiếm khí bỗng được phát ra từ thân đao chém khắp người của Chí Cao Thần không đề phòng. Ngay khi vừa nhận những vết thương này, Chí Cao Thần giật mình lùi lại và nhìn Ma Đao bằng ánh mắt sợ hãi: “Thật nguy hiểm! Đây là sức mạnh do thanh đao hình thành bằng vô số sinh mạng sao? Khi ta chạm vào nó thì cũng là lúc ta chịu cảnh vạn kiếm phanh thây mất. Thế mà Diệp Phong lại nắm nó được, không hiểu hắn ta làm như thế nào!” Đời nào Diệp Phong làm dễ dàng được, hắn cũng đã phải chịu ảnh hưởng không nhỏ khi làm việc liều lĩnh đó thôi, chỉ là hắn không thể hiện ra nên trừ Ma Thần thì không có ai phát hiện điều đó. Ý định đoạt đao đã thất bại, Chí Cao Thần đành bất lực, từ cuộc chiến vừa rồi, ai cũng có thể nhận ra độ bền của thanh đao kinh khủng đến nhường nào nên hắn không có ý làm chuyện vô bổ. Từ giờ phút này, có lẽ Chí Cao Thần chỉ có thể mong sao Diệp Phong sáng tạo kỳ tích mà thôi. .......................................... Nhìn lại chiến trường, những cơn địa chấn kéo dài vài phút thì bắt đầu yếu đi, hiệp thứ ba có vẻ như sắp kết thúc. “Uýnh! Vèo!” Chợt mặt đất bỗng nổ tung, một bóng người bỗng bị bắn ra từ đám khói bụi. Đến khi người này cố dừng lại giữa không trung, mọi người mới nhận ra hắn. “Diệp Phong!!!” Đúng vậy, đó là Diệp Phong, chứng kiến tình trạng của hắn lúc này, các nữ nhân đều òa khóc. Chỉ thấy cánh tay trái của Diệp Phong đã vỡ nát và đang khôi phục lại, hai chân cũng không hề yên ổn, và kinh khủng nhất là vết thương ngay giữ bụng hắn. À mà không, kinh khủng vẫn chưa đủ hình dung vết thương này ra sao, đó là một lổ thủng to gấp đôi nắm tay bình thường xuyên thẳng qua người Diệp Phong, máu đang tràn ra lênh láng từ nó dù rằng Diệp Phong đang tập trung khôi phục. Nếu chú ý thêm một chút thì ai cũng có thể nhận ra Diệp Phong đang thở dốc, cũng không trách hắn, dù khả năng khôi phục thế nào thì trận chiến này vẫn tiêu hao quả nhiều sức mạnh của hắn rồi. Nghe thấy tiếng hét của chúng nữ, Diệp Phong quay sang nở một nụ cười ý bảo các nàng yên tâm, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn nở nụ cười trong trận chiến. Cơ mà cười thì cũng chỉ trong tích tắc, Diệp Phong lại tập trung hồi phục và nhìn về đám bụi như đang chờ đợi điều gì. Không để Diệp Phong chờ lâu, Ma Thần đã nhanh chóng lộ diện từ trong đám bụi mù, tình trạng của hắn vào lúc này chỉ thua Diệp Phong chút ít mà thôi. Thế nhưng lòng tin của hắn không hề suy giảm, hắn nhìn Diệp Phong và nói: “Ngươi là người đầu tiên ép ta đến mức độ này, thế nhưng đây cũng là giới hạn của ngươi. Đấy là cơ hội cuối cùng, và ngươi đã không giết được ta, kết quả trận đấu này đã ngã ngũ.” Câu nói kết thúc, hai người cũng đã phục hồi xong, và Ma Thần đang bay song song với Diệp Phong trên không trung. Nghe hết những gì Ma Thần nói, Diệp Phong đang thở dốc không hề thất vọng mà chợt nở nụ cười: “Vậy sao? Thế thì không chắc!” Hắn vừa dứt lời, Ma Thần chưa kịp suy nghĩ thì đã nhìn thấy điều bất thường từ cơ thể mình. Chỉ thấy toàn thân thể của hắn bỗng cứng đờ rồi phát ra vài ngàn tia sáng đủ màu đủ kiểu, mỗi tia sáng đều mang một sức mạnh to lớn và càng ngày càng phóng đại. Đặc biệt là đầu, hai tay, hai chân của hắn đang phát ra năm tia sáng có màu vàng, xanh lá, xanh dương, đỏ và nâu đất. Có vẻ như không muốn Ma Thần chết mà không biết gì, Diệp Phong cười hỏi: “Ngươi có nhớ từ đầu đến giờ đã bị ta đánh trúng bao nhiêu lần không?” Dừng một chút, Diệp Phong tự trả lời: “Không nhớ chứ gì? Là hai ngàn chín trăm chín mươi tám cú, Ít quá phải không? Thế nhưng mỗi lần ta đánh trúng ngươi thì luôn lén đưa một loại pháp tắc vào người ngươi và giữ chúng ở một vị trí nhất định. Đến bây giờ, ta đã đưa thành công hai ngàn chín trăm chín mươi tám loại vào người ngươi rồi, dù Không Gian và Thời Gian rất khó lĩnh ngộ nhưng ta vẫn biết chút ít nhé. Và bây giờ hãy chơi trò chơi tưởng tượng xem? Tất cả các pháp tắc trong người ngươi đang vận hành tuần hoàn tương sinh tương khắc như một thế giới, nếu ta phá bỏ phần tương sinh, hủy đi sự ổn định của chúng thì sao nhỉ?” Nghe Diệp Phong nói đến đây, Ma Thần không nhịn được sự sợ hãi mà hét lên: “Nói láo, ngươi không thể biết nhiều pháp tắc như thế!” “Không không không! Đó là suy nghĩ của ngươi, nên nhớ ta là ngươi từ thế giới bên ngoài, còn nhiều điều ngươi cần phải tìm hiểu lắm Ma Thần ạ!” Cảm giác cơ thể mình đang ngày càng bất ổn, Ma Thần đột nhiên vận hết sức mạnh của mình và hét: “Còn một chút thời gian, chỉ cần ta bức chúng ra khỏi cơ thể thì ngươi đừng mong giết được ta.” “Roẹt!” “Gì thế này? A aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Sức mạnh vừa chuyển động mãnh liệt, một hiện tượng diễn ra khiến Ma Thần gào lên đau đớn. Chỉ thấy ở giữa ngực hắn bỗng xuất hiện một lỗ hổng hình bàn tay đang không ngừng phóng to, ăn mòn cơ thế của Diệp Phong. Đứng trước tình hình này, Diệp Phong châm chọc: “Xin lỗi ta quên nhắc ngươi, ngay tại giữa ngực ngươi là nơi ta giấu hai pháp tắc Âm – Dương, với lại nhớ xem, cả ba đòn Già Thiên Thủ của ta đều đánh vào cùng một chỗ đó, tất cả là chờ giây phút này đấy. Thế nào đây? Chọn bức pháp tắc ra hết rồi để thân thể bị Già Thiên Thủ của ta phá hủy thành tro bụi hay là chịu cảnh nổ tan xác không để lại chút gì?” Nói thì nhiều thế thôi, thật ra lúc này thân thể của Ma Thần đã bị chìm trong 2998 tia sáng chói lóa kia rồi, Diệp Phong nói nhiều nữa cũng vô ích. Vào thời khắc ánh sáng phát ra mãnh liệt nhất và chuẩn bị phát nổ, một tiếng hét vang của Ma Thần vang ra từ bên trong chùm sáng kia: “Ngươi muốn giết ta? Không thể nào đâu, ngươi không thể, dù ngươi có làm gì đi nữa cũng không.....” “Ầm............................!” Nổ rồi, vụ nổ kinh thiên động địa mang sức phá hủy cả một thế giới đã nổ rồi, nó tạo thành một quả cầu năng lượng có đường kính vài chục vạn dặm hủy diệt tất cả những gì nó bao bọc, may mà Chí Cao Thần đã đoán đước nguy hiểm nên mang tất cả người ở đây đi, nếu không thì tất cả sẽ chết chắc. “Phù phù....” Mà bên trong quả cầu, chứng kiến uy lực của vụ nổ này đúng như dự đoán, Diệp Phong cuối cùng cũng có thể thả lỏng và thở dốc. “T........a đã....... bảo...... là......... ngươi....... không............ thể......... giết.................. ta...................... mà!” Tiếng nói nhỏ vang lên đánh nát sự vui mừng trước chiến thắng của Diệp Phong làm cho hắn hoảng sợ: “Cái gì? Sao lại có thể như thế?” Vội vàng nhìn xung quanh tung tích của Ma Thần, Diệp Phong đã phát hiện ra kẻ thù, không, phải nói là một đám mây đen trải rộng cả vạn dặm. Nhìn thấy chúng, hắn chợt nhớ đến lúc ở đại lục Đấu Khí, một số tên Ma Tộc cũng dùng cách này mà thoát khỏi Vô Ảnh Kiếm của mình, Ma Tộc được tạo ra từ Ma Thần, chúng biết thì có lý nào Ma Thần lại không biết cơ chứ, Diệp Phong tự trách bản thân quá bất cẩn rồi. Trong ánh mắt sợ hãi của Diệp Phong, đám mây đen kia bắt đầu hội tụ lại thành Ma Thần, thanh Ma Đao đã trở về tay hắn từ lúc nào. Nhìn đối thủ, Diệp Phong phát hiện tình trạng của Ma Thần lúc này, cũng khiến hắn hiểu vì sao đến tận lúc này Ma Thần mới chịu dùng khả năng thoát thân siêu cấp kia.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang