[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương- Sưu tầm

Chương 71 : Đoàn tụ, phân tán. Thời gian gấp rút, Diệp Phong mau đến

Người đăng: 

.
Vốn nghĩ lần đột phá này không cần phải tốn thời gian lĩnh ngộ thêm pháp tắc nên sẽ chỉ chiếm một ít thời gian, nhưng thế nào Diệp Phong cũng không ngờ rằng mình mất hai mươi năm để đột phá. Tính thêm thời gian trước đó thì hắn đã đến thế giới này hai mươi sáu năm trong khi thời gian để Không Gian Sinh Tồn hồi phục là mười lăm năm. Vì thế, vừa nhận được tin này, Diệp Phong lập tức nhờ Chí Cao Thần dọn một phòng trống, thiết lập kết giới xung quanh rồi tiến vào không gian sinh tồn. Mười năm, quá hạn mười năm rồi, không biết các nữ nhân của hắn có sao không. Chỉ là khi vừa bước vào Không Gian Sinh Tồn, Diệp Phong liền nhận được một tin tức từ hệ thống khiến cho hắn nhẹ nhõm không thôi. Đó là không gian này đã có thể khôi phục thời gian bình thường, nhưng chỉ khi nào Diệp Phong kích hoạt thì dòng chảy thời gian mới hoạt động. Có nghĩ là nếu không kích hoạt, dù Diệp Phong có đi cả tỷ năm thì đối với các nàng ấy vẫn chỉ là một khoảnh khắc. Nghĩ là như thế thôi, chứ hắn làm sao mà làm vậy cơ chứ. Tiến đến gần các nữ nhân của mình đang tụ tập một chỗ, Diệp Phong nhẩm: “Diệp Linh, Otome, Setsuna, Sekai, Kotonoha, Nel, Yoruichi, Unohana, Harribel, Apacci , Rose , Sung-Sun, Lisa, Kukaku, Soi Fon, Rangiku, Tsunade, Haku, Temari, Shizune “Kích hoạt dòng chảy thời gian!” Lời nói của hắn vừa dứt, chúng nữ nhân vốn bất động bỗng nói chuyện rôm rả giống như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ có Diệp Phong ở đây mới biết được sự thật mà thôi. Đang nói chuyện, Kotonoha liếc thấy Diệp Phong thì đứng dậy đi đến bên cạnh hắn hỏi: “Đã về đến thế giới chủ rồi sao Diệp Phong? Mau để bọn ta ra ngoài nào!” Vừa nói xong, nàng liền chú ý thấy một vẻ lạ lùng ở Diệp Phong. Không hiểu vì sao mà lúc này hắn nhìn nàng cùng mọi người bằng ánh mắt nhớ nhung tha thiết, chỉ mới có vài giây thôi, không lẽ Diệp Phong lại lên cơn đa sầu đa cảm à? Còn không để cho Kotonoha lý giải mọi chuyện, Diệp Phong đã giang tay ôm chặt lấy nàng: “Kotonoha!! Nhìn nàng thế này ta vui quá!” Bị Diệp Phong ôm một phát bất ngờ như thế, Kotonoha cứng người, sau đó thân thể nàng mềm nhũn vì nghe thấy lời nói mang rất nhiều cảm xúc của Diệp Phong. Lúc này, các nữ nhân còn lại cũng chú ý đến hắn, Rangiku cười bảo: “Hai người có muốn gì thì đợi trời tối đi đã, giờ này vẫn sáng trưng nhé!” Đang mê mẩn vì lồng ngực ấm áp của nam nhân mình, Kotonoha nghe Rangiku nói thế thì bối rối đẩy Diệp Phong ra và biện minh: “Đâu phải, chỉ là Diệp Phong tự dưng ôm ta thôi!” Kotonoha rời khỏi vòng tay, Diệp Phong lại nhìn lần lượt sang chúng nữ, không để chúng nữ nhân phản ứng, hắn nhảy phốc đến ngay chính giữa các nàng, một tay ôm một người và cười: “Ha ha ha! Đối với các nàng thì không là gì, nhưng đối với ta thì là không biết bao nhiêu năm ( Tính cả lúc Diệp Phong ở trong Không Gian Loạn Lưu ) đấy, thử hỏi không gặp nhau ba mươi năm, ta làm sao không nhớ các nàng da diết chứ. Ôi..... khuôn mặt này, vòng eo này, mùi hương này, ta thật nhớ quá đi!” =)) Vừa hô, Diệp Phong lại vừa vùi đầu vào tóc vào vai vào cổ của nữ nhân mình như muốn bộc lộ hết cảm xúc nhớ nhung. Bị phản ứng quá mãnh liệt của Diệp Phong làm cho hồ đồ, Tsunade lại đẩy hắn ra và hỏi: “Chàng bị sao vậy? Ba mươi năm là thế nào??????” “Đúng vậy, nãy giờ chàng lạ lắm nhé!” Có vẻ như “hít” đủ rồi, Diệp Phong dần bĩnh tĩnh trở lại, ngồi ở giữa toàn bộ nữ nhân mình, hắn nói chậm rãi: “Thật ra là vào nhiều năm trước, khi mà chúng ta trở về từ phó bản Gundam đấy, ta đã gặp phải một chuyện. Không hiểu vì sao mà một tia sáng........... (Lược bớt toàn bộ các chương trước chương này )” Đến khi kể hết chuyện của mình, Diệp Phong ngẩng đầu lên thì thấy mặt của mọi người đều tái xanh, thậm chí có người còn muốn khóc và đã khóc. Không chịu được không khí này, Diệp Phong cười khan: “Cơ mà mọi chuyện đã qua rồi, ta lại gặp được các nàng!” “Cái gì mà qua cơ chứ? Mau để chúng ta xem nào, vết thương của chàng lành chưa? Có sẹo không? Mấy năm qua chàng ăn uống có tốt không?” Lần này, Diệp Phong lại trở thành nạn nhân, vài nữ nhân đè lên người hắn như muốn xé hết quần áo của hắn xem coi thân thể hắn có chỗ nào trầy trụa không, hình như các nàng ấy đã quên khả năng hồi phục của Diệp Phong mất rồi. Đương nhiên cũng có những người bình tĩnh để xem xét mọi người, điển hình là Kukaku. Nhìn vài nữ nhân đang đè Diệp Phong ra, nàng nói bằng giọng sắc bén: “Sao không hỏi hắn xem có tìm thêm tỷ muội cho chúng ta không?” Quả thật quá chuẩn, câu nói đâm ngay vào tim của những người ở đây, kể cả những nữ nhân lo lắng gần chết kia cũng khựng lại rồi chìm chằm chằm Diệp Phong để chờ câu trả lời. Bị hai mươi cặp mắt nhìn chằm chằm, Diệp Phong hơi són: “À à! Thật ra là chỉ có bốn người.... bốn người mà thôi!” “Hừ!” Đáp lại lời hắn là từng tiếng hừ lạnh, từng nữ nhân một quay lưng không thèm nhìn hắn lại một lần. Ngay cả ngoan ngoãn như Haku, Nel cũng như thế nói gì đến người khác. “Hừ! Cứ tưởng chàng bị dày vò vì nhớ chúng ta, ai ngờ vẫn đi cưa cẩm nữ nhân khác, có tức không cơ chứ?” Thấy tình tình chuyển biến xấu, Diệp Phong vội vàng lên tiếng năn nỉ: “Thôi nào! Ta xin lỗi các nàng, là ta sai! Nhưng chúng ta đều có tình cảm trụ cột, chẳng nhẽ ta có thể nhìn họ đau khổ được sao?” “Hay là chàng nhịn lâu quá dẫn đến tinh trùng thượng não bộc lộ bản tính háo sắc của mình?” “Ặc!!!” Bị một câu của Yoruichi làm cho sặc, Diệp Phong cười khổ: “Thì coi như là ta háo sắc đi, nhưng ta không bao giờ động đến nữ nhân không yêu mình, các nàng hiểu ta rõ nhất mà!” “@%%&^&*@!#!@#%$” “@#%$$^%^*$%$” (Quá phức tạp, tác giả không đủ trình diễn đạt ) .................................... Bỏ cả sức chín trâu hai hổ cộng với lòng chân thành tha thiết, sự ngay thẳng, ngây thơ, cứng rắn, mềm dẻo ( Không thua gì tác giả ) cộng với chịu đựng những lời cáu giận, cuối cùng Diệp Phong cũng đã hóa giải tình cảnh hiểm nghèo của mình. Giờ phút này, hắn lại được trái ôm phải ấp giống như biết bao thằng đàn ông ao ước. “Lần sau chàng hãy mang các nàng ấy đến cho mọi người gặp mặt, nhưng ta hy vọng rằng bọn họ đều hiểu lí lẽ một chút!” “Được mà! Bọn họ rất dễ gần, nàng cũng biết rằng nữ nhân cứng đầu tự cao không phải là loại người ta ưa mà!” Nhớ đến một chuyện quan trọng trước đó, Diệp Phong nhân dịp này nói ra chuyện của Chí Cao Thần luôn: “Thật ra là lúc nãy khi ta vừa đột phá xong, có một người.........” ............................................ Nghe hết lời kể của Diệp Phong, chúng nữ không trả lời mà nhìn vào hắn, điều này khiến cho Diệp Phong khó hiểu: “Sao các nàng lại nhìn ta?” Đại diện mọi người, Unohana cười khẽ: “Chẳng phải chàng đã có câu trả lời rồi sao? Đừng dấu diếm ý nghĩ của mình chứ!” Nghe nàng ấy nói như thế, Diệp Phong ngẩn người đến vài giây, sau đó hắn cười nói: “Quả thật người hiểu ta nhất là các nàng! Được rồi, các nàng cứ ở trong không gian này chờ tin ta chiến thắng đi nhé!” Vừa nói xong, Diệp Phong đang định rời khỏi Không Gian Sinh Tồn thì cánh tay hắn đã bị người níu lại, đó là Unohana. Nhìn Diệp Phong đang muốn hỏi lý do, Unohana nói một cách nghiêm túc: “Chúng ta cũng muốn tham gia chiến đấu!” Không cần suy nghĩ gì, Diệp Phong lập tức phản đối: “Không được! Đối thủ lần này rất mạnh, ta không thể để các nàng đi mạo hiểm!” “Chẳng phải còn có Ma Tộc sao? Chỉ cần chúng ta không đến gần Ma Thần là mọi chuyện đều ổn!” “Nhưng mà........!” Không để cho Diệp Phong mở miệng, Unohana nói tiếp: “Chẳng lẽ chàng định để cho chúng ta làm một vật trưng bày không có tác dụng gì? Chỉ nhìn chàng chiến đấu rồi gặp nguy hiểm, chỉ biết chờ chàng bảo vệ, không thể tự vệ lẫn quyết định việc mình làm?” “Như lần mới đây này, chàng bị Hủy Diệt Chi Quang tấn công, nếu lỡ chàng không thể thoát thì sao? Chàng chết, chúng ta cũng chết cùng chàng, nhưng chúng ta vẫn không hề biết lý do, cũng không kịp nhận ra bản thân đã chết. Chẳng lẽ chàng muốn vậy sao?” “Dù có thực lực không mạnh bằng chàng cũng không sao, chúng ta vẫn muốn cùng chàng đứng chung một chiến trường, cổ vũ cho chàng, thế là sai sao?” “Chiến đấu để tích lũy kinh nghiệm, chúng ta không muốn khi kẻ địch xuất hiện mà ngay cả bản thân mình cũng không sử dụng được cả sức mạnh của mình, ta và mọi người ở Bleach và Naruto thì không sao, nhưng bốn người Kotonoha thì chưa hề có tý kinh nghiệm gì, đây là cơ hội để rèn luyện cho họ cũng như chúng ta, chằng lẽ chàng định từ chối!” Lời nói của nàng mang sức thuyết phục rất mạnh làm cho Diệp Phong suy ngẫm. Hắn quả thật quá cưng chiều các nàng rồi, trong khi ở quá khứ, các nàng đều là những người có sức mạnh, quyền lực, địa vị cực cao, dù rằng vì yêu Diệp Phong mà chịu làm nữ nhân hiền thục nghe theo lời hắn, nhưng sau chuyện Hủy Diệt Chi Quang, các nàng làm sao mà đồng ý làm vật trưng bày ( bình hoa ) nữa cơ chứ. Sau một phút ngẫm nghĩ, cuối cùng Diệp Phong cũng chấp nhận thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng các nàng phải hứa rằng khi ta chiến với Ma Thần thì không được nhúng tay, nghe không?!” “Ừm!” “Đã thế này thì Diệp Linh, muội thông báo cho các Espada giúp ta, ta cũng sẽ cần bọn họ trợ giúp!” “Dạ! Ca ca!” .................................................. .... “Cái gì? Ngươi đồng ý rồi ư?” Nghe thấy Diệp Phong đưa ra câu trả lời như ý mình, Chỉ Cao Thần vui mừng đến nhảy cẩn lên. “Đúng! Nhưng mà nếu tình hình chuyển biến quá xấu, ta có quyền rút lui, ngươi có hiểu không?” “Được rồi! Dù ta là ngươi thì cũng sẽ đặt điều kiện đó thôi, không vấn đề gì!” Thấy Chí Cao Thần bắt đầu trở nên tự tin, Diệp Phong liền hỏi: “Tình hình chiến đấu sao rồi?” “Giải thích dài dòng, nói ngắn gọn thì quân ta đang...... dần dần yếu thế. Bọn Ma Tộc quá đông, lại không có cảm xúc cảm giác, tấn công hung tàn, quả thật là làm khó quân ta quá!” Gật đầu, Diệp Phong mở miệng: “Được! Ta có một vài người sẽ giúp chúng ta, tin chắc bọn họ sẽ đảo ngược tình thế!” Vừa dứt lời, Diệp Phong phất tay triệu hồi tám Espada và Orochimaru ra bên ngoài. Vừa nhìn thấy chín người, Chí Cao Thần lập tức nhận ra rõ thực lực của bọn họ, hắn vỗ tay một cái “bốp” rõ to và nói: “Quá tốt rồi, tám người, tuy hơi ít nhưng cũng đủ rồi!” “Ai nói ta chỉ có thế? Chín người này sẽ chia ra phụ trách Hạ giới ( tầng chứa đại lục Đấu Khí ) và Vong Linh giới ( tầng dưới cùng ). Còn Thần giới thì sẽ do người khác chịu trách nhiệm. À mà ngươi mau đưa bọn hắn đi đi!” Quay đầu về phía sau, Diệp Phong nói: “Ta đã nói tình hình với mọi người rồi, hi vọng các ngươi sẽ làm tốt mọi việc!” “Vâng! Đại nhân!” Nghe theo lời Diệp Phong, Chí Cao Thần nhanh chóng lợi dụng pháp tắc Không Gian chia chín người thành hai đội đến hai thế giới riêng biệt. Sau đó Diệp Phong không vội đón nữ nhân của mình ra mà nói trước với Chí Cao Thần: “Những người tiếp theo đều là người rất quan trọng với ta, hi vọng ngươi ra tay khi họ có nguy hiểm đến tính mạng. Còn không thì ta thà lựa chọn từ bỏ việc phối hợp với ngươi còn hơn để họ gặp nguy hiểm!” “Được được mà!” Gật gật đầu, trong đầu Chí Cao Thần thầm nghĩ ai mà khiến cho Diệp Phong quan tâm đến mức này nhỉ. Rất nhanh sau, câu trả lời đã hiện ra trước mắt hắn, hai mươi người, hai mươi nữ nhân không ai là không đẹp tuyệt mỹ, mỗi người mỗi vẻ làm cho bất cứ tên đàn ông nào cũng phải điên cuồng khi chứng kiến bọn họ, vậy mà tất cả đều là người của Diệp Phong sao? Lúc này, Chí Cao Thần đã hiểu rồi, hắn cười đầy thâm ý với Diệp Phong rồi nói: “Ngươi yên tâm, ta đảm bảo các nàng ấy sẽ còn giữ mạng đến khi chúng ta giết được Ma Thần!” Gật đầu đáp lời của Chí Cao Thần, nhìn qua chúng nữ nhân bằng ánh mắt lo lắng: “Các nàng cẩn thận, ta phải đi đến đại lục Đấu Khí cứu bọn Mộc Lâm đã ( Diệp Phong đã kể về Mộc Lâm và Tần Chiến cho các nàng rồi ), ta cảm thấy bọn họ gặp nạn rồi!” “Chàng yên tâm, chúng ta không phải dễ bị đánh bại đâu mà!” “Ừm, nhờ ngươi đấy Chí Cao Thần!” Lời nói này vang lên cũng là lúc Diệp Phong sử dụng “động” biến mất khỏi nơi này. Ở đại lục Đấu Khí, tình cảnh của đám người Mộc Lâm không thể nào tệ hơn được nữa rồi, Diệp Phong có thể đến kịp không đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang